Thơ của Chị Tôi
4 mùa
Nhìn hoa nở mới biết rằng Xuân đến
Nghe tiếng Ve - thì đã bước sang Hè
Nhặt lá rơi - Thu đượm sắc vàng hoe
Đêm se lạnh mới hay là Đông tới
Trong trời đất phân bốn mùa rõ rệt
Sao đời tôi lại chỉ có mùa Đông
Giá rét cô đơn luôn thấm lạnh lòng
Chuỗi cô độc cứ theo hoài năm tháng
Tình giẫy chết giữa mưa buồn tháng tám
Từng giọt mưa - từng mảnh vỡ linh hồn
Không nụ cười thay thế những môi hôn
Không hò hẹn - không một lần chờ đợi.
Tình xa xôi - mắt buồn trông dịu vợi
Dù thật gần sao xa quá tầm tay
Nhặt lá rơi ấp ủ mộng bao ngày
Nhìn lá chết ngỡ đời mình như lá.
_Phi Khanh_
Không đề Mới gặp em rồi anh yêu em Yêu làn tóc xõa chảy êm đềm Yêu bờ môi thắm nhiều mơ mộng Yêu dáng suy tư, gót nhỏ mềm Mới gặp em, rồi anh đã thương Đòi “hôn” một cái mà em buồn Giận hờn cúi mặt đành quay bước Để lại lòng anh bao vấn vương. _Phi Khanh_
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2017 12:56:49 bởi Tú_Yên >
Từ khước
Tình yêu đó tôi xin anh hãy giữ
Để mà trao cho kẻ khác anh thương
Hãy để tôi yên với đời sống thiện lương
Để tôi khỏi phải mơ và phải mộng.
Anh nên biết tình yêu là quan trọng
Nó sẽ tàn mau một sớm, một chiều
Mới gặp nhau mà anh đã nói yêu
Yêu vội vã, lìa mau là thế đó.
Rồi một ngày kia pháo hồng trước ngõ
Cổng nhà anh rộn rịp buổi tân hôn
Anh cười vui trong tiếng nhạc dập dồn
Tay dìu nhẹ giai nhân cùng sóng bước.
Nên giờ đây tình anh tôi từ khước
Để ngày sau tôi không khổ không sầu
Để khỏi buồn nhìn mấy trắng trôi mau
Tình giả dối xin anh đừng trao gởi.
_Phi Khanh_
Bao giờ ?
Tim em như quán trọ
Anh là khách lỡ đường
Vừa gặp trong thoáng chốc
Sao lòng đã vấn vương ?
...
Biết bao giờ tôi vui
Không còn ngồi gục khóc
Không còn buồn cô độc
Chẳng nghĩ ngợi bâng quơ.
Biết bao giờ tôi hết
chép nối những bài thơ
Gởi lên trang giấy mỏng
Nhỏ lệ khóc duyên hờ.
Ngày tôi không còn khóc
Tôi hết buồn cô độc
Ngày ấy chắc không xa
Đó là ngày nhắm mắt.
_Phi Khanh_
Tình đời
Làm người sống ở trong trời đất
Chấp nhận đau thương mới đáng người
Phấn đấu ngẩn đầu nhìn nghịch cảnh
Nhiều lần thất bại mới nên thân
Đừng nên buồn chán vì nhân thế
Nhìn xem quả đất cứ xoay dần
…
Tình đời là thế đó
Chấp nhận chớ nên buồn
Đừng sầu, đừng chán ngán
Dù thiếu mọi tình thương
Đường đời bao nghịch cảnh
Nhân thế lắm điêu ngoa
Thân mình như hạt cát
Giữa sa mạc bao la.
Đồng tiền mang sức mạnh
Bao nhiêu kẻ cúi lòn
Còn riêng mình tay trắng
Đành nhận lấy đau buồn.
Ngày mai trời lại sáng
Sau bao trận cuồng phong
Trời cao luôn có mắt
Không phụ kẻ có lòng.
_Phi Khanh_
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2018 14:51:10 bởi Tú_Yên >
* Nằm mơ thấy Chị (đêm 16/3/Ất Dậu)
Chị về: xin con Hạc giấy
Mong đời có được điều may
Hôm nay em đưa tặng Chị
Gửi theo: an vui mỗi ngày.
- Nếu thực sự có kiếp tái sinh - hãy là người hạnh phúc nhất trên đời nghe Chị Con Hạc giấy Con Hạc giấy – em gửi về cho Chị
Nơi vô thường không vị kỷ chua ngoa
Cái nơi mà mọi vật cứ nhạt nhòa
Nơi tất cả – chỉ vời xa…biền biệt.
Con Hạc giấy chở nghĩa tình tha thiết
Chút niệm lòng da diết của ngày xưa
Chút tâm tư từ thuở tuổi như vừa…
Biết cảm nhận chuyện lọc lừa nhân thế.
Con Hạc giấy – bay qua điều dâu bể
Đem bình yên, may mắn đến trao Người
Đem an vui và cả những tiếng cười
Cho nơi ấy Chị rạng ngời hạnh phúc.
Con Hạc giấy mang theo lời cầu chúc
Bằng dòng thơ êm ái khúc nhạc đời
Nguyện mai nầy: “Chị sẽ mãi thảnh thơi
Cứ nhàn hạ như mây trời thong thả”.
Và như thế – em thật lòng yên dạ
Chẳng nghĩ gì về thời đã mông mênh
Chẳng còn lo đời chị lắm gập ghềnh
Em sẽ sống: không buồn tênh – không nhớ…
Tú_Yên (12-04-2017)
Buồn vào tim
Buồn vào tim cho hồn lên tiếng gọi
Một lời thôi - lời giả biệt thương đau
Cho tim tôi không tuôn thắm máu đào
Cho dĩ vãng đừng khơi sầu nhung nhớ.
Buồn vào tim cho hồn khơi nhịp thở
Cho thời gian lắng đọng ở hồn tôi
Cho đời tôi tươi thắm lại nét môi
Cho mái tóc xõa dài phơi nắng ấm.
Buồn vào tim cho đời tôi tươi thắm
Cho lệ hồng đừng tuôn đổ bờ mi
Cho tim tôi biết hưởng tuổi xuân thì
Và muôn kiếp tôi không buồn đau nữa.
_Phi Khanh_
Viết cho “K”
Tôi viết bài thơ lúc nửa đêm
Khi hai bên phố ngủ êm đềm
Khi duyên ta vẫn chưa tròn mộng
Ngăn cách nhau hoài, thương nhớ thêm.
Tôi biết tình yêu vạn lối đi
Tìm trong cung bậc…nhớ nhung gì
Người thương vừa đến rồi đi mất
Tôi cảm thấy lòng như thiếu chi !
Tôi viết chữ “K” vào trái tim
Dù cho cay đắng nổi hay chìm
Tình yêu thứ nhất tôi trao gởi
Đã gởi cho ai lắm nỗi niềm
Tôi biết yêu là mua khổ đau
Trắng đêm thương nhớ lẫn u sầu
Gối tay đưa tiễn tôi vào mộng
Mộng vỡ tan rồi – tôi khổ đau.
Tôi vẫn yêu ai đến trọn đời
Cho dù trăng lặn, nước triều vơi
Dù đời ngăn cách, người đôi ngả
Tôi giữ tình nầy mãi thế thôi.
_Phi Khanh_
Nhớ.
Chị ơi!
Em nhớ Chị nhiều
Chị đi mất biệt như Diều đứt dây
Nỗi buồn đếm đã đầy tay
Nỗi đau trút xuống tháng ngày chênh chao.
Chị đi về phía mây cao
Bỏ em ở lại dạt dào nhớ mong.
…
Ước gì chuyện có thành không
Để cho Em_Chị ấm nồng như xưa.
Tú_Yên
(30-03-2019) * Có những điều rất muốn quên nhưng mãi hoài vẫn nhớ.
Nhớ dai nhiều khi cũng là một cái tội vì “cứ tự làm mình đau lòng”!
* Một chút cho Chị.
Chị à!
Đại dịch Covid đang hoành hành khắp thế giới.
Và Trà Vinh mình cũng không ngoại lệ với những diễn biến phức tạp vô cùng.
Những ngày Trà Vinh giãn cách.
Em cô đơn hơn bao giờ hết vì thấy nhớ Chị rất nhiều...rất nhiều.
Mới đó mà hơn 6 năm rồi.
6 năm không có Chị.
Em lạc lõng giữa đời với những tâm sự không người chia sẻ - mà thật ra là em chẳng dám chia sẻ với ai thì đúng hơn.
Riết rồi thành quen.
Vậy là...mỗi lần cần trút bỏ những u uất, nặng nề trong lòng thì em lại...nói chuyện một mình!
Hì hì...
Nói chuyện một mình đôi khi lại...thấy mình vững vàng và an tâm lắm lắm đó Chị.
Chị à!
Có 4 câu thơ em viết cho Chị rất lâu rồi.
Hôm nay tình cờ nhìn thấy lại...
Em gửi Chị xem nhe
Tình thơ Phi Khanh
Tình như làn gió bay xa mãi
Thơ nép bên nghiên nhuốm bụi trần
Phi lao nghiêng ngả - giờ đâu nữa?
Khanh tướng công hầu ngạo thế nhân.
Tú_Yên
Chị,
Cái ao Lục Bình trước nhà mình giờ không còn nữa.
Rồi cái hồ rộng hơn 6000m2 đầy những Sậy là Sậy - cứ nghiêng ngả, cứ xì xào mỗi khi gió lớn cũng đã bị dọn sạch trơn.
Cả xóm Piscine mát rười rượi với đầy những hơi nước và bóng cây đã được thay bằng những tòa nhà cao tầng và mặt đường bê tông nóng hầm hập.
Kệ đi!
Giờ thì em chẳng còn quan tâm gì - cũng không nghĩ ngợi nhiều làm chi.
Thời gian luôn trôi rất nhanh và mãi mãi mình chẳng thể nào níu kéo - dù chỉ là một giờ, một khắc.
Cho nên...
Nếu thực sự có kiếp sau
Chị hãy là một người hạnh phúc nhất trần gian nghe Chị.
* Trà Vinh 23/08/2021
Những ngày không vui.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: