TRANG THƠ NGUYỄN LƯƠNG TUẤN
MỘT CHÚT MÙA ĐÔNG 1 Một chút lạnh, một chút mưa, một chút khoảng trời xám đục Không gian thu nhỏ, Tôi rùng mình, khoác vội chiếc áo len Đó là mùa đông Mùa đông sáng hôm nay Đến rất chậm, nhưng có còn hơn không Biết làm sao được, Phải không em? Sự biến đổi thất thường của khí hậu (Như tính khí của em Làm sao anh đoán được để đề phòng). 2 Một chút lạnh, một chút mưa Mùa đông ẩn hiện Như một lần em đến Giắc mơ ngày Nụ cười thoáng hiện, chợt tắt ngay Tôi ôm trên tay Ký ức màu xanh Cánh cửa sổ cuối cùng đã đóng Tia nắng mặt trời đã đi xa Và em, Giọt nước mắt nào Dấu vội, quay lưng!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:15:22 bởi Tuấn Nguyễn >
THÁNG CHẠP VỀ RỒI 1 Tháng chạp về rồi, em nhớ không Nhớ Huế mưa lạnh tím dòng sông Chiếc áo len nào che kín cổ Làm ấm mắt nai, má ửng hồng 2 Tháng chạp về rồi, em nhớ không Nhớ khu vườn ngoại vẫn ngóng trông Bên khung cửa sổ thầm mơ ước Thấy bóng em về phút đợi mong 3 Tháng chạp về rồi, em nhớ không Nhớ căn phòng nhỏ có anh trông Bước chân nhè nhẹ hàng mi động Làm ấm hai người một nụ hôn 4 Tháng chạp về rồi, em nhớ không Bầu trời xám xịt của mùa đông Anh kẻ già nua, tên tử tội Một đời lang bạt chạy lông bông R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:35:33 bởi Tuấn Nguyễn >
CHÂN DUNG NỖI BUỒN (Tặng Vũ Văn Đôn) 1 Khi quá nhớ tôi hinh dung một loài hoa Ban đêm nở trắng, tỏa nhẹ hương Nhẹ nhàng, dìu dịu như hơi thở. Thổi nhẹ vào tôi một nỗi buồn. 2 Khi rỗi rảnh, tôi ngồi, tôi vẽ. Những vòng tròn và những đường cong. Vòng tròn nào nhốt kín tương lai Và đường cong, là cầu vòng đứt đoạn 3 Khi buồn bã, tôi tìm tôi qua những con số. Con số nào xui, con số nào hên. Tôi so đo cân nhắc mãi không thôi Vẫn giải hoài không ra được bài toán! 4 Khi cô đơn, tôi hình dung một nụ cười. Em cho tôi xa quá, biết làm sao! Tay tôi níu, nghìn trùng cách biệt. Đêm tối nào trùm kín thân tôi! 5 Khi tôi nhìn không thấy tôi? Tôi nói với tôi, tạm biệt nỗi buồn! Tạm biệt em, tạm biệt mọi người Bay lang thang trên tháng ngày vô định.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:36:11 bởi Tuấn Nguyễn >
XA LẮM NOEL Mùa đông Ngày đậm rét Trời mưa dầm, chợt nhớ Noel Ký ức ngút ngàn, xanh thẳm Con đường mù khơi, một màn trắng đục Nóc Giáo đường, chuông nhà thờ đổ hồi Thúc giục, rộn ràng Nhớ lắm! Bạn bè … năm Dự bị Viện Hán học, những sáng giảng đường Con đường bờ sông An Cựu, dốc nhà thờ Phú Cam Trời đổ mưa Căn phòng, ánh sáng ấm, ngọn đèn vàng Khúc nhạc Giáng Sinh, bài Ave Maria Những vòng tay níu vội Tia lửa bừng cháy sáng, Không ấm nổi mùa đông Lạnh khiếp! Huế R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:36:41 bởi Tuấn Nguyễn >
ĐÂU RỒI MÙA THU
Mưa về chuyển bước chào đêm Tiếng rào rào đổ êm đềm chiếu chăn Thì ra mùa động lăn tăn Nghe trong hơi thở gọi thầm tên ai Phải em phong kín đường dài Anh ôm ảo vọng một trời thu xưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:38:30 bởi Tuấn Nguyễn >
GẶP BẠN HỌC NGUYỄN DU 1 Mai mốt ra Huế cùng nhậu thôi Chọn góc vườn nhỏ hay bờ sông Bạn bè năm đứa còn thưa thớt Gọi thêm vài đứa cho đông vui 2 Mấy thằng đều học ở Nguyễn Du Xong hết 4 năm thì giã từ Có thằng thì học trường Quốc Học Đứa Nguyễn Tri Phương, đứa Hàm Nghi, ... 3 Thời gian bay mãi, kiếp phù vân Cuộc sống cứ trôi, vạn nẻo đời Nửa thế kỷ qua, giờ gặp lại Mắt mờ, tóc bạc đã nhăn da 4 Gặp bạn quý lắm những bồi hồi Kể chuyện ngày xưa, tưởng hôm rồi Xin số email, số di động Nói nhiều nói mãi vẫn không thôi 5 Bạn ạ, xã hội giờ đảo điên Luân thường đạo lý chừng mất tiêu Chúng ta ngồi lại ôn ngày cũ Như chuyện cổ tích, thuở hoàng kim!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:39:04 bởi Tuấn Nguyễn >
NHIỀU KHI …
Nhiều khi ngồi trước computer Truy cập tin thời sự Thấy buồn và buồn nôn Như mới đây hôm qua Một trẻ 17 tuổi Can tội ăn cắp vặt Số tiền triệu rưởi đồng Phải chết trong lao tù Còn người ăn cắp lớn Con số ngàn tỷ bạc Lại vẫn sống nhởn nhơ Nhiều khi ngồi trên mạng Tôi buồn nôn quá đỗi Đất nước tôi bây giờ Con người sống với nhau Chỉ tranh giành chụp giựt Nào tham ô móc ngoặc Nào chạy án, chạy trường, … Cứ sờ sờ ra đó. Nhiều khi ngồi vi tính Tôi sợ hãi không dám Truy cập chuyện thời sự Chuyện nước tôi bây giờ Sao buồn nôn quá đỗi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:39:43 bởi Tuấn Nguyễn >
LỜI NGẬM NGÙI THÁNG 8 (bài thơ làm cách đây đã 47 năm) Ngày đã mõi cánh, xin điệu buồn đừng lên tiếng nữa. Trời hôm nay vàng, lá đổ trong ảo tưởng tầm tay Và con mắt, hết rồi, một thời lên suối tắm, Nhìn dung nhan thơm tuổi dại cười long lanh. Con chim đã chết trên mái lạnh vườn xưa, Không để lại gi, không trối được lời nào. Vì chẳng còn ai. Ôi! mặt trời và mùa xuân tình tự ở một miền xa. Tên tử tội cô đơn ôm trên tay lời ngậm ngùi tháng 8. Cuộc tình đã chết trong khu vườn kỷ niệm. Trống trơn, trống trơn như lưng người đàn bà sau ô cửa vuông Xin ai, xin ai đừng nói một lời nào nữa. Tình yêu hôm nay vỗ cánh bay rồi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:40:14 bởi Tuấn Nguyễn >
NHỚ THẦY VÕ MAI (Thân tặng các bạn cùng học trường Nguyễn Du Huế những năm 1960-1964) Cùng một con đường Cao Bá Quát Rồi ra Võ Tánh đạp thẳng băng Nhà thầy lấp ló trong vườn rộng Thầy chở cậu con ngồi yên sau Thầy đạp xe đạp trò đi bộ Đều rẽ sang trái khi đến cầu (Đông Ba) Vẫn nhớ dáng thầy không quên được Thỉnh thoảng một tay để ra sau Thầy dạy 2 năm ngũ và tứ Các môn Quốc văn lẫn Công dân Cụm từ quen thuộc thầy hay nói Quá tội “đau thương” lẫn “bi ai” Ngày ấy thầy mang chiếc nịt quần Có chữ V M trò giỡn lén Thầy là Việt Minh đó bây ơi! Thời gian đi mãi nhanh làm sao Sau năm 75 gặp lại thầy Đà Nẵng những ngày quá “bi ai” Suốt ngày cứ mãi lo "học tập" Gặp thầy chẳng dám tỏ đôi lời Một hôm nhân đám cưới người quen Bỗng gặp câu con mới ngày nào. Hỏi thăm thầy khỏe lòng vui sướng Từ đó đến nay bặt mất rồi Một ngày nhìn gặp thầy trên Web Hình bóng của thầy thật tươi vui Bên cạnh cô cháu trông rất ngộ Lòng ngập niềm vui hạnh phúc rồi! (19.12.2015)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:40:43 bởi Tuấn Nguyễn >
TIN VUI
Này thì rất nhẹ êm như nhung Như có ai về đứng sau lưng Luồn tay ra trước xoa gò má Tôi chợt rùng mình thấy lạnh hung Không đâu, thì ra mình đã lầm Có xe “Tuần Lộc” chở mùa đông Mang đôi hài trắng bay trong gió Cùng áo vàng phai một thuở nào
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:41:15 bởi Tuấn Nguyễn >
VĨ CẦM VÀ NOEL Những bài Thánh ca Tiếng vĩ cầm dồn dập Từ chiếc casette Trong căn phòng ấm Ngọn đèn vàng Noel - mùa đông rét lạnh Ở góc khuất nào của ký ức tối tăm Có cánh thiệp Giáng sinh Tôi nhặt được Cành thông, những ngọn nến trắng Đôi mắt mở to Cùng với lời chúc tha thiết - xé lòng Cho một mùa Noel đã xa tít 43 năm Vẫn còn nhớ? Cô bé tuổi 15 Nồng nàn mùa đông Đà Lạt Gửi về Và cánh thiệp Giáng sinh ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:41:43 bởi Tuấn Nguyễn >
LỤC BÁT MƯA
Mưa về rất đỗi xôn xao Nghe ào ào đổ gọi chào quanh đây Mưa ban đêm, mưa ban ngày Mưa trên mái ngói, mưa tràn trước hiên Mưa từng “trộ” mưa rất hiền Mưa quanh phố thị mưa liền xóm trên Vẫn mưa, mưa mãi vang rền Mưa từ Đà Nẵng mưa ra Huế mình Mưa làm lộ rõ nguyên hình Những con chồn cáo đội hình đại nhân Mưa về gột rửa dùm tôi Thân tôi ô nhiễm buồn nôn quá chừng Nửa đêm mưa đổ tưng bừng Hồn tôi sạch bóng đón mừng yêu thương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:42:11 bởi Tuấn Nguyễn >
Tuấn Nguyễn
LỤC BÁT MƯA
...
Nửa đêm mưa đổ tưng bừng
Hồn tôi sạch bóng đón mừng yêu thương
...
Mưa rơi rơi suốt đêm trường Tưởng như giọt lệ vương vương nỗi niềm Gập ghềnh bao nỗi truân chuyên, Lênh đênh giọt nước, hẩm hiu phận người! Mưa rơi rơi, lệ đắng môi Kinh qua chín cửa, nắng nôi một mình Mưa rơi thấm nỗi sầu riêng, Áo ai tím cửa nội thành Huế xưa ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2016 10:01:14 bởi ngày mai >
CỬA ĐÔNG BA Cửa Đông Ba ẩm mốc mùi kỷ niệm. Trời mùa Đông hơi lạnh phủ mù sương. Thằng bé tôi guốc khua trên hè phố. Ngày tháng nào ... trường tiểu học Bồ Đề nhớ chưa? Vùng tuổi thơ thuở đi học đến trường
Tôi chất ngất gợi nhớ những con đường
Này đi Chi Lăng một đoạn rẽ phải
Qua Kiệt Cây Gòn, gặp Võ Tánh thẳng băng
Ôi! Những con đường nhỏ, những mái nhà xưa Từng tiếng nói pha giọng cười quen thuộc Nhớ cầu Đông Ba bằng sắt sơn đen Chân vẫn bước đều trên nền gỗ cứng Không quên được ngày đầu tiên đến lớp
Cha chở đi trên chiếc xe đạp giàn
Lời dặn dò con nhớ đường kẻo lạc
Đi và về đường xa lắm nghe con!
Thời gian bụi bám ký ức rêu phong Chút cay cay rớt nhẹ trong hồn 57 năm qua vẫn còn hiển hiện Vùng trời mật ngọt yêu dấu … … ngày xưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:43:03 bởi Tuấn Nguyễn >
NGHE TIN HỌA SĨ ĐINH CƯỜNG QUA ĐỜI
Tất cả mọi người ai rồi cũng phải chết Người sinh ra trước thì chết trước Kẻ sinh ra sau thì chết sau Cũng có người sinh ra sau thì chết trứơc Mà kẻ sinh ra trước thì chết sau Nhưng mà nói chung thì rồi ai cũng phải chết Đó là bản án tử mà mỗi người đều phải mang Người chết sau chưa phải là may Mà kẻ chết trước chưa hẳn là xui Nói như nhà văn Hoàng Hải Thủy Thằng chết sau phải lạy thằng chết trước Thằng chết trước không phải lạy thằng chết sau Như Ông họa sĩ Đinh Cường Đã từng viết bao nhiêu bài Ca ngợi những người tài hoa Từ nhạc sĩ cho đến ca sĩ Từ nhà văn cho đến nghệ nhân Xin được cảm ơn cố họa sĩ Đã cho tôi đọc những bài viết hay Ngắm những bức tranh đẹp Mong rồi một ngày Tôi sẽ phải thi hành bản án Và được gặp ông Một người chưa hề quen Chỉ biết tên qua các tác phẩm Thích quá Họa Sĩ ơi! Sẽ mãi nhớ tên Ông.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:43:53 bởi Tuấn Nguyễn >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: