TRANG THƠ NGUYỄN LƯƠNG TUẤN
CẢM ƠN CHÀNG
(Để tưởng niệm HS Đinh Cường) Đêm - những góc phố mùa đông Hàng Bè, Gia Hội, Đông Ba, Thượng Tứ Những góc phố trần trụi gục đầu Vắng người, Im lặng Như khúc tưởng niệm biệt ly Với chàng – ra đi mãi mãi Đêm - Những Dòng sông âm thầm Đập Đá, Chi Lăng, Bao Vinh, Linh Mụ Ở đâu cũng có chàng Chất liệu cuộc sống Những tảng màu chàng ban phát trên nền vải thô Như quà tặng trái tim Bởi lẽ ý niệm không phải là tà niệm Mà là chân như chàng đã tác tạo Những mùa hạ tím Huế Những Mùa đông Thành Nội Những Chiều Vọng Cảnh gió bay Ở đâu cũng có chàng Ở đâu chàng cũng thấy em Chân dung Huế Đẹp như góc phố mùa Đông Chàng không là của Huế Nhưng dự phần da thịt Như những bức tranh chàng nói, Một đời lãng đãng Phiêu bồng Trong chiếc nôi nghệ thuật Khỏa thân hồng, khỏa thân xanh Cảm ơn chàng Đã tác tạo nên em Phần đời của Huế
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:34:55 bởi Tuấn Nguyễn >
THÁNG CHẠP HUẾ
Tôi trở về Huế đã mấy hôm
Tiết trời tháng chạp vẫn không mưa
Một chút lành lạnh len trong ngực
Nhen nhúm trong tôi một nỗi buồn
Tôi đợi, tôi chờ, vẫn không mưa
Chỉ có nắng vàng rải lưa thưa
Tôi đan kỷ niệm bằng màu lạnh
Chợt thoáng em về chuyện ngày xưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:34:31 bởi Tuấn Nguyễn >
CÓ … KHÔNG? Có đó rồi mất đó, Không đó rồi có đó. Không có gì vĩnh cửu, Ngoài hư vô lạnh lùng. Trong họp mặt đã linh cảm chia lìa, Trong nụ cười đã tiềm ẩn nước mắt. Rồi một ngày, anh bỗng mất em. Ôi! tình yêu tội nghiệp, Khoảng thời gian đầu đời. Khi em ra đi, anh có em bên đời. Khi em ở bên anh thì xa cách muôn trùng. Và tình yêu luôn là một câu hỏi Có không? Có rồi không, Không rồi có. Tôi yêu Héraclide vô cùng Tôi ghét Héraclide vô cùng. Giòng sông kia vẫn muôn đời chảy xiết Tâm hồn tôi giữ mãi được bao giờ Có đó rồi mất đó Không đó rồi có đó Rồi một ngày chúng ta còn lại gì, Ngoài câu hỏi Có ... không ..?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:34:10 bởi Tuấn Nguyễn >
THÁNG CHẠP, CỐC CÀ PHÊ
Buổi sáng tháng chạp Cuối năm Nắng vàng nhẹ vẫn phớt lạnh trên mặt ai Cốc cà phê trong vườn lá xanh Võ Văn Đôn Nguyễn Lương Tuấn Một thời thơ ấu Nguyễn Du Nguyễn Tri Phương Hàm Nghi Những đêm lang thang Đường Võ Tánh, Ông Ích Khiêm, Phủ Hoàng Mười Những câu chuyện trao đổi Cuộc tình nào bế tắc Những trận giao tranh ác liệt Bạn bè, người thân ngã xuống Ôi! Có nỗi tuyệt vọng nào Buồn như ngày xưa Tình yêu, cuộc chiến Lớn dần theo tháng năm Võ Văn Đôn, Nguyễn Lương Tuấn 55 năm qua và bây giờ vẫn vậy Vẫn hồi ức Mối tình ngây thơ Vẫn nỗi buồn nhớ về cuộc chiến Và những bài thơ viết vội Những dòng nhật ký lên trang Ngày xưa và bây giờ Như sáng nay Cốc cà phê trong vườn lá xanh Hai đứa Tóc đã hoa râm Nhớ lại một thời …
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:32:13 bởi Tuấn Nguyễn >
NHỚ MÃI NHỮNG MÙA XUÂN
1
Những cánh hoa hồng rụng rơi lả tả
Sáng nay mồng bảy cảm thấy buồn buồn
Không khí tỉnh lặng một trời lành lạnh
Thấy nhớ quê nhà những ngày đầu xuân
2 Vẫn không quên được thời điểm sát tết
Tháng chạp tất bật tháng chạp 25
Những ngày cuối năm còn ghi nhớ mãi
Nhớ cùng anh chị thăm mẹ Cồn Mồ
3 Ngôi nhà của mẹ - nấm mồ đất đỏ
Được cha chở về từ núi Ngự Bình
Chị ơi em nhớ những lần ra mộ
Ngồi nhổ cỏ may, hai chị em mình
4 Nhớ lắm lắm giọng cười anh non trẻ
Mà ngày thường khuôn mặt anh rất nghiêm
Đêm ba mươi anh em mình sửa soạn
Để cha kịp cúng Giao thừa linh thiêng
5 Sau đó cả nhà cùng nhau ngồi lại
Quây quần bên cha để được lì xì
Bộ ngựa giữa nhà oang oang cười nói
Chơi xăm hường cướp trạng tức như ri
6 Sáng ngày mồng một cứ như mọi năm
Bến đò Chợ Dinh nơi ngã tư đường
Trẻ con thanh niên tập trung giải trí
Cua bầu, bài vụ, nhứt lục thích ghê
7 Kỷ niệm người thân như mới hôm qua
Những mùa xuân cũ sao vẫn còn tươi
Hôm nay một mình ngồi đây gõ chữ
Thấy hồn bay bổng về với quê nhà
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:31:46 bởi Tuấn Nguyễn >
THĂM NGÔI NHÀ CŨ CHỢ DINH Trở về nhà cũ ghé thăm Kìa Gia Hội phố, Chi Lăng chùa, đình Cuối đường hiện xóm Chợ Dinh Bến đò còn đó biệt hình bóng xưa Ta về thấm đẫm cơn mưa Trái tim se lạnh giữa trưa mịt mùng Áo ai thả xuống chập chùng Hai con mắt biếc ngậm ngùi thở than Tay ôm dĩ vãng màu xanh Đi ra Phú Hậu sao man mác buồn Ở đây Đầu - Mối chợ nguồn Người xưa cảnh cũ đâu còn nữa mô!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:31:24 bởi Tuấn Nguyễn >
THÁNG TƯ SÀI GÒN
Tháng 4 Sài Gòn!
Nhớ quá
Những con đường, hàng cây
Rợp bóng mát
Duy Tân, Phan Thanh Giản, Nguyễn Du, Yên Đỗ
Những con đường lang thang đếm bước
Chân đá lá vàng,
Vĩa hè ẩm ướt lá me bay
Lòng thấy quạnh hiu
Đôi mắt nào nhung nhớ
Trưng Vương, Gia Long hay Lê Văn Duyệt
Hồn tôi một chiều chợt trống
Xa cách nghìn trùng
Tháng 4.
Buồn
Chợt nhớ Sài Gòn,
Tháng ngày vào lính
Long Thành, tiếng gọi ai quen
Âm thanh chập chùng, khóa sinh đàn anh
Ôi! Tuần lễ huấn nhục,
Đàn anh phạt đàn em
Cho nhớ. Đời nhà binh!
Tháng tư Sài Gòn
Vẫn nhớ trạm xá quân trường
Và Tổng y viện cộng hòa
30 ngày nhập viện
Có bước ai về giữa khuya khoắt đêm hôm
Tháng 4 Sài Gòn
Những ngày lang thang chờ đợi
Sáng chủ nhật
Ly cà phê vĩa hè
Con đường Nguyễn Huệ
Nhà hàng Thanh Bạch
Mắt trông ngóng một bóng hình quen thuộc
Không thấy em
Hoang vu
Giữa dòng người xe cộ tiếng động cơ
Tháng tư Sài Gòn
Vẫn nhớ và nhớ
Những con đường, những hàng cây
Những thương xá, những rạp chiếu bóng
Những nơi chợt đến chợt đi
Kỳ thi Tú tài 2,
Trường Pétrus Ký, Sương Nguyệt Ánh
Những bài luận triết chấm mãi không hết.
Đã 42 năm rồi
Tôi vẫn nhớ
Nhớ Sài Gòn một thuở người ơi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2019 04:20:26 bởi Ct.Ly >
EM CÓ VỀ
Em có về Nhớ để tang cùng anh Biển đã chết 4 tỉnh miền Trung Và có nguy cơ Lan dần cả nước
Em có về
Nhớ để dành cho anh
Giọt nước mắt
Khóc tháng tư
Ôi! Lịch sử lặp lại
Nỗi kinh hoàng khôn nguôi
Biển bị đầu độc
Cá chết trắng bờ
Bốn tỉnh miền Trung
Em có về Nhớ cùng anh nhận diện Dục vọng vô bờ - quyền lực, bóng đen Tháng tư, chiếc mặt nạ rơi xuống Đất nước này là của riêng ai? Người ta làm trò xiếc vụng về, hớ hênh Người nói thế này Người nói thế nọ Che lấp sự thật Nhưng em ơi chân lý đã lộ rồi
Em có về
Tháng tư năm này
Anh cùng em bật khóc
thương biển thương dân
Biết làm sao bây giờ
Tháng tư!
Bế tắc - cuộc sống người dân
Môi trường bị đầu độc
Thứ ăn, thức uống - đời sống tinh thần
Không còn chi nữa
Tháng tư!
Anh cùng em
Để tang cho biển
Để tang tương lai!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:30:09 bởi Tuấn Nguyễn >
BIỂN MÙA HÈ Giữa mùa hè nắng nóng và bụi cát Tôi thèm những đợt sóng có vị mặn Và làn gió - tiếng gọi bên tai Rưng rưng mắt em Mỹ Khê - Thơ ngây quá một thời mơ mộng Mùa hè Tạm biệt những ngày vui Những sáng, những chiều, cùng ai ngồi ngắm biển Nghe tiếng thì thầm kể chuyện, Những cặp tình nhân ôm nhau nằm lăn trên cát Dục vọng căng đầy sực nức thịt da Mùa hè Biển bị đầu độc, đàn con không sống nổi Những con cá chết phơi mình trên cát Hằng hằng lớp lớp Như sự giận dữ của Thượng Đế. Về một thành phố tội lỗi thuở hồng hoang Mùa hè! Tôi ru tôi bằng nỗi đau của biển Trong sự thèm khát bừng lên Vị mặn của muối, vị ngon của nước mắm nhỉ Những con cá ngọt ngào, những hải sản đậm hương Làm nên tôi từng tế bào giọt máu. Mùa hè! Tôi buồn tênh nhìn biển lặng câm Gởi theo gió tiếng thở dài vô vọng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:29:04 bởi Tuấn Nguyễn >
SỢ
Cuộc sống lúc nầy Bế tắc quá rồi! Đụng vô cái gì Cũng đều sợ hãi
Ăn cọng rau, trái mướp, trái bầu: Sợ
Ăn con cá con tôm: Sợ
Ăn đồ biển, con mực con nghêu, con sò, con hến, …: Sợ
Ăn thịt heo, thịt bò thịt vịt, ...: Sợ
Ăn sợi bún, sợi mì: Sợ
Dùng chút muối, chút mắm: Sợ
Uống cốc cà phê: Sợ
Ăn gì cũng sợ, uống gì cũng sợ
Ê! Coi chừng hóa chất.
Ấy là mầm gây bệnh ung thư
Vậy sống làm sao đây?
Bạn hãy nói đi!
Cho tôi chút hy vọng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:28:18 bởi Tuấn Nguyễn >
BUỔI SÁNG BẾN ĐÒ CỒN 1 Buổi sáng bến Đò Cồn Nắng đầu hè xuyên kẻ vòm lá xanh Cây cổ thụ cong mình thương mặt nước Từ xa xa đơn độc chiếc đò ngang 2 Buổi sáng bến Đò Cồn Tôi nhìn mình thả bóng xuống dòng sông Đôi mắt nào gợn buồn sâu thăm thẳm Cho nỗi nhớ một thời chợt lên cao 3 Buổi sáng bến Đò Cồn Tôi ngồi đây với hai bạn Đôn, Thông Ngậm ngùi quá ngó về chút dĩ vãng Thương con đò vắng khách vẫn qua sông 4 Buổi sáng bến Đò Cồn Thời vàng son - bộ salon hoài cổ Hình ảnh cuối cùng thế kỷ trước bỏ lại Như em đã tặng tôi tình yêu thuở học trò 5 Buổi sáng bến Đò Cồn Vẫn hình dung những gì em kể Kỉ vật về tôi em đành bỏ lại Phi trường Liên Khương, người đông tất bật Chiếc máy bay chao đảo lượn vòng Như chúng ta, cuộc tình giông bão Như nỗi buồn đã cũ bốn mươi mấy năm Như tôi Sáng nay Bến Đò Cồn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:27:43 bởi Tuấn Nguyễn >
Đêm cuối năm nhớ bạn
Đêm cuối năm trời mưa phùn lạnh cóng
Chờ Giao thừa không biết để làm chi
Ta một mình lặng lẽ bên bàn phím
Ngồi nhớ bạn một thời mãi cuồng si
Bốn mươi mấy năm gần nửa thế kỷ
Ta ngựa hồng mõi gối đã chùn chân
Đời đã hết hư vô gần kề cận
Ta chạnh lòng tự nhủ có bao ngày
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2018 11:27:01 bởi Tuấn Nguyễn >
Chút ảo ảnh mùa đông Đồi cao vạt áo ai lồng lộng Tóc bay bay từng sợi ướt mưa Mùa đứng lặng khăn quàng quấn cổ Nụ cười tươi ảo ảnh sương mù Chợt trở về con phố ngày xưa Nơi ta đã một thời áo trắng Nhớ quá đi những ngày tháng chạp Trời mưa dầm ướt sũng sân nhà Nhớ Bến xe Đông Ba Nhớ đường Trần Hưng Đạo Nhớ những lần đi bộ qua cầu Chút bâng khuâng Lời hẹn hò ngày 26 Bước ngập ngừng đi nhẹ trên thềm Căn phòng nhỏ dư âm vang vọng Tình ai đó run run hơi ấm Tiếng đàn vui vuốt nhẹ trong hồn Bốn mươi mấy năm qua Nơi chốn ấy phôi phai Thời xuân xanh ...
thoáng qua như giấc mộng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2018 11:41:44 bởi Tuấn Nguyễn >
NHỚ QUÁ THÁNG CHẠP Tháng chạp nhớ quá tháng chạp ơi ! Những ngày sát tết trời mãi mưa Mọi người tất bật lo công việc... Làm cố cho xong tránh dây dưa Kỷ niệm tháng chạp thấy mà thương Công việc nhà mình thật lung tung Cha lo làm sao tết đầy đủ Để vui suốt cả một mùa xuân Nhớ ngày 25 đi tảo mộ Mượn thêm cuốc tượng nhà bác Tri Ba bốn anh em cùng trực chỉ Cồn mồ có mẹ nằm đợi mong Mẹ ơi nhà mẹ đất sỏi đỏ Cha lấy từ trên núi Ngự Bình Bọn con dẫy cỏ và vun đất Sao cho mồ mẹ được vuông tròn Kỷ niệm làm sao mà quên được 25 tháng chạp lệ hàng năm Cồn mồ ngày ấy xanh cây lá Xa xa nhà phủ ông Bộ Thừa Nhớ lắm những lời cha gửi gắm Nhờ ôn ngó giúp để yên tâm Mấy đứa chăn trâu đến quấy phá Lên tiếng xua đuổi được bình an Cồn Mồ bây giờ không còn nữa Mẹ ơi con nhớ sau 75 Cha mang mẹ lên vùng đất cát Người nằm yên nghỉ dưới rặng cây Mỗi năm cứ đến ngày 25 Vẫn nhớ mẹ chờ ở Cồn Mồ Làm sao quên được ngày xưa ấy Mẹ ơi! đi suốt cuộc đời con
Đêm mưa ngồi với bạn ở An Cựu Đêm trời mưa ta ngồi cao chót vót Với bạn mình trầm ngâm bên cốc bia Thế sự vòng quay chu kỳ mục nát Cõi phù sinh đời mấy chặng tiêu hao
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: