TRANG THƠ NGUYỄN LƯƠNG TUẤN
CỨ TẾT LÀ NHỚ 1
Không biết Huế chừ trời có mưa Những ngày sát tết sao nhớ thương Nhớ hoài tháng chạp xa xưa ấy Cứ đếm từng ngày tết đến chưa 2
Đã xa tết Huế bốn thập niên
Kể từ cha mất mãi không về
Mỗi lần tháng chạp là thấy nhớ
Nhớ nhà nhớ cả xóm Chợ Dinh
3 Nhớ mãi đường hoa tết Văn Lâu Cha dẫn mình theo để chọn mai Mai cành vươn thế không gãy đoạn Như cuộc sống mình phải lên mau 4
Cha nằm yên giấc dưới cửu tuyền
Có biết trên nầy con chẳng quên
Mỗi lần tết đến là cứ nhớ
Chiều ba mươi cúng cộ lên nêu
5 Chiều ba mươi cúng cộ lên nêu Nhìn cha quỳ lạy áo dài đen Cha ơi ! tiếng pháo vang rền nổ Tống biệt thời gian đi chẳng về
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2018 12:56:26 bởi Tuấn Nguyễn >
NỬA THẾ KỶ MỘT CUỘC TÌNH Có một lần biết được em Vẫn theo dõi tôi Qua từng trang fac tôi viết Tôi nghĩ thầm Hạnh phúc làm sao Có một lần biết được em Tuy cách xa ngàn dặm Vẫn nhớ đến tôi Qua những dòng tin nhắn ngắn ngủi Tôi nghĩ thầm Xin cảm ơn người
Có một lần
Buồn tênh tuyệt vọng
Tôi cuồng điên đuổi bắt mặt trời
Mặt trời trong chiêm bao
Có em đứng gọi
Tôi mở tung cánh cửa dĩ vãng
Như liều thuốc hồi sinh Ôi! gần nửa thế kỷ Đi qua một cuộc tình Chúng ta còn lại gì Ngoài nỗi đau kỷ niệm
MỘT THOÁNG CÀ PHÊ TỔNG HỘI Sáng mồng 4 tết con đường Trương Định Nơi chốn ấy Giàn bông giấy trắng Nền đá sõi Trời mưa phùn lạnh cóng Chút ngậm ngùi bất chợt Sáng mồng 4 tết Quán cà phê Tổng hội Hai cốc nước chanh, dĩa hạt dưa Đôi mắt buồn không nói Bàn tay trong bàn tay Vẫn không giữ được cuộc tình Sáng mồng 4 tết Quán cà phê Tổng hội Trời mưa phùn lạnh cóng Chiếc xe Honda PC Và cuốn truyện của Thomas Hardy Người tình đầu tiên, người yêu cuối cùng ! (Huế mồng 4 tết Mậu Tuất)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2018 20:35:11 bởi Tuấn Nguyễn >
NHỚ CÔ HỒNG NGỮ Học với cô lớp cuối tiểu học Đến nay đã được 59 năm Vào hôm, đúng ngày 30 tết Nhận biết tin cô đã đi rồi ! Xa quá … dòng đời cứ mãi trôi Xô dạt mỗi người đi mỗi nơi Chẳng ai còn nhớ ngày xưa ấy Nơi chốn thân yêu đã ngút ngàn Rồi có những lúc lòng tỉnh lặng Ngậm ngùi một thoáng nhớ đến cô Ôi ! 60 năm ngôi trường cũ Bồ Đề Thành Nội quá thân thương Vẫn biết sinh tử chuyện tất nhiên Đời người có ai sống mãi đâu Thế nhưng nghe tin lòng chợt xót Cô giáo ngày xưa đã không còn ! Ôi những giọng nói tiếng cười vui Âm vang vẫn cứ vọng trong hồn Nhớ mãi lớp học ngày xưa ấy Cô hiền bạn mến quý dường nào Chiều nay tháng giêng mưa phùn lạnh Gõ mấy dòng thơ nhớ đến cô (mổng 8 tết Mậu Tuất)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2018 20:34:28 bởi Tuấn Nguyễn >
GỬI BẠN Mỗi khi lên mạng vào face Gặp được bạn, Mình thật vui, pha lẫn chút bồi hồi Nhớ lắm bạn ơi! tháng ngày đi học Một thuở vàng son ai ngờ phải không ? Bốn mươi mấy năm rồi Bây chừ bọn mình già cả Chỉ còn niềm vui gặp lại bạn bè Được đọc bài viết, trao đổi thơ văn Được ngồi với nhau tám chuyện ngày xưa Tình yêu - Quá khứ Có một thời chúng ta như thế Mỗi khi lên mạng vào fac Bắt gặp những mẫu tin thời sự Tìm thấy những câu chuyện trái lòng Cảm thấy buồn Thời đại hôm nay chúng ta lạ mặt Những giá trị đạo đức Những khái niệm nhân bản Đã bị lẫn lộn và đánh tráo mất rồi ! Chúng ta còn lại gì, Ngoài sự già nua, lão hóa Một chút ngậm ngùi ngó nhìn phía trước Chợt thấy mình lạc điệu đã từ lâu.
VẪN CỨ NHƯ MỌI NGÀY !
Vẫn cứ như mọi ngày
Thì ra mình còn khỏe !
Vẫn là những thói quen
Pha cà phê, chế trà
Vẫn cứ xe đạp giàn
Đường ven biển tà tà
Đạp trong nắng trong gió
Lòng cảm thấy vui thay
Vẫn cứ như mọi ngày
Khi đôi chân đã mõi
Ngồi ghế đá mơ màng
Và nhớ nhớ lung tung
Nhớ nửa thế kỷ qua
Nhớ những người thân quen
Nhớ nụ cười tươi vui
Em cho tôi kỷ niệm.
Vẫn cứ như mọi ngày
Ta vẫn còn sống nhăn.
Vẫn cười đùa bỡn cợt
Nhổ toẹt đám sình lầy,
Sâu mọt đã lan nhanh !
(19.4.18)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2018 09:59:24 bởi Tuấn Nguyễn >
MỘT THOÁNG NHỚ ANH Anh ! em nhớ anh Nhớ con đường Độc Lập Lần đầu tiên em vào Đà Nẵng Anh đưa em vào uống cà phê Quán Dũng, cửa đóng kín có máy điều hòa Không gian yên lặng - tiếng nhạc thì thầm Những bài hát của Trịnh - giọng ca Khánh ly Tiếng guitare thùng, “Tôi có người yêu chết trận A-Shau.Tôi có người yêu nằm chết cong queo. Chết vào lòng đèo, chết cạnh gầm cầu. Chết nghẹn ngào mình không manh áo..." Và Anh Anh ngồi nhìn em không nói Bao giờ cũng thế Em chỉ đọc qua mắt anh Niềm vui, nỗi buồn …
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2018 23:34:57 bởi Tuấn Nguyễn >
CHỢT NHỚ BỒ TÙNG LINH ! Những con chồn cáo mang hình nhân Với những chiêu bài nghe rất hay Nay bị sập bẫy vì say (ăn) quá Để lộ nguyên hình cáo dài đuôi Những con chồn cáo giờ hảnh diện Cứ tưởng có mặt đấng đàn anh Đâu cần giấu diếm e dè nữa Cứ thế ta làm cho biết tay Khi con chồn cáo lộ nguyên hình Những chân giá trị có còn đâu Tất cả đều bị đem đánh tráo Mặt người nhìn kỹ hóa chồn tinh
BÀI THƠ CHO EM Những lúc như thế này Xin thú thật với em Bài thơ tình nhắc kỷ niệm ngày xưa Anh không viết nổi Tình cảm riêng tư bây giờ là một cái gì ích kỉ Có phải không? Chỉ có loài vật Mới quay lưng với nỗi đau đồng loại Để lo trau chuốt bộ da của mình Huống chi hôm nay Đất nước mình đang ở ranh giới mong manh Nhưng rồi … anh vẫn làm thơ Nhắc nhở cùng em Thế hệ chúng ta Những người cùng cảnh ngộ Lớn lên và trưởng thành Trong giai đoạn chiến tranh Chúng ta vẫn còn hạnh phúc Được sống qua một thời kỳ Nơi những người lãnh đạo luôn gương mẫu Lấy tổ quốc, quê hương làm huyết mạch bản thân mình Lấy hạnh phúc của đồng bào Làm hạnh phúc chính minh Nơi những nhà Giáo dục, những thầy cô giáo Lấy nhân nghĩa làm hạt giống gieo mầm Nơi con người đối xử với nhau rất hiền hòa nhân ái Phải vậy không em? Nay đối diện với hiện thực quê hương Anh tự nhủ, Thật tiếc quá một thời kỳ chúng ta đã sống !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2018 16:29:51 bởi Tuấn Nguyễn >
NGHE TIN THẦY MỪNG SINH NHẬT 90 Mấy chục năm - hơn nửa thế kỷ. Những ngày sôi động thuở đấu tranh. Nghe mãi tên thầy Tôn Thất Hanh. Cùng báo Lập Trường với Lê Tuyên. Bây chừ mới thấy được mặt thầy. Làm mình nhớ mãi những ngày xưa. Nhớ bố vẫn nhắc đi mua báo. Về đọc bố nghe chuyện xuống đường ... Có ngày mua luôn bốn tờ báo Từ báo Điện Tín đến Sóng Thần Chưa đã bố sai mua thêm nữa Ấy báo Độc Lập, Đuốc Nhà Nam Các báo đăng tin chuyện đấu tranh Sinh viên bãi khóa lẫn xuống đường Có thầy Trí Quang đang tuyệt thực. Bây chừ ông đã ngưng chưa bây ? Vẫn nhớ bàn Phật đem ra đường Thách đố “Chính quyền có dẹp không?” Chao ôi thời ấy sôi động quá Giáo Hội nói gì cũng nghe thôi Một ngày nghe tin có hành quân Tiểu đoàn “Trâu điên” ra dẹp loạn Bàn phật ra đường có lạ chưa ? Chỉ vài ngày sau đâu vào đó Mọi chuyện như cũ rứa mà thôi Thì ra có kẻ dùng tín ngưỡng Để làm công cụ cho ý đồ Chỉ tội tiểu đoàn hành quân nữa Ỷ y đi tiếp ra Quảng Trị Dẹp bàn thờ Phật cho nó xong Đâu ngờ ra tới ngang Mỹ Chánh Phục kích CS ùa ra đánh Đại đội tiêu hao gần hết người Hơn nửa thế kỷ đã đi qua Chạnh lòng tôi nhớ chuyện ngày xưa Nhớ người trót thương chàng lính ấy Lệ nhòe chảy xuống chén chưa tan !
TRỞ VỀ THÁNG CHẠP Khi anh về tháng chạp bình an Có nắng vàng nhẹ mỏng phủ trên vai Trời hiu gió lạnh làn da phơn phớt Tóc bay bay từng sợi nhạt nhòa Khi anh về em khăn quàng quấn cổ Hơi ấm năm xưa, áo mùa đông kín ngực Anh một đời lang bạt chẳng còn chi Chỉ biết lặng nhìn nhủ thầm thôi chẳng thể Khi anh về bỗng nhiên xa lạ Phố mùa đông cô độc ánh đèn đêm Cầu Trường Tiền đổ dốc đường Trần Hưng Đạo Chợt nhớ người nửa thế kỷ đi qua Khi anh về thăm người anh ở An Cựu Góc Ngoẹo Giàn Xay Ngôi biệt thự vắng người Hai anh em ngồi nhớ người quá cố Thời hạnh phúc êm đềm mái nhà xưa Khi anh về lên truông thăm mộ Những nén hương tưởng nhớ những người thân Lòng chợt lạnh thấy đời vô thường quá * Khi anh về hồn chao đảo mịt mùng Tay chới với níu nghìn trùng thăm thẳm !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2019 11:01:36 bởi Tuấn Nguyễn >
NGỒI VỚI BẠN NGUYỄN MIÊN Ở MORIN Một sáng mưa nhiều - mùa đông tháng chạp Mình ngồi với bạn, cốc cà phê Morin Hai đứa ngó nhìn đường phố tấp nập Đúng 50 năm - nửa thế kỷ rồi Ôi ! mái hiên Morin – khu Đại học Còn nhớ ta không ? Kỷ niệm ngày xưa đong đầy trí nhớ Một chút ngậm ngùi Ảnh tượng đã rêu xanh Nhớ bậc cấp cầu thang Nhớ gót chân ai đi nhè nhẹ Tiếng nói cười vang vọng dãy hành lang Ôi Văn khoa những sáng giảng đường ! Những cặp mắt sáng, những mái đầu xanh ... Bao ước vọng một thời nay đã hết (01.01.2019)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2019 10:57:29 bởi Tuấn Nguyễn >
ĐÊM CUỐI NĂM CHỜ GIAO THỪA !
Tích tắc, tích tắc, tiếng thời gian đi nhẹ Rất lạnh lùng buồn quá đó em ! Giao thừa sắp điểm, năm mới trờ tới Ngồi tính ra cuộc thế quá bèo 60 năm qua - Tuổi thơ ta lớn Theo từng ngày tháng Mang ơn mẹ cha, mang ơn đất nước Đào luyện nên ta - sản phẩm giống nòi Vẫn nhớ mãi thời gian nơi chốn Ngôi nhà của cha ấp ủ thương yêu Nhớ những con đường, nhớ xóm Chợ Dinh Nhớ những hàng cây Từng bụi già tàu Nhớ láng giềng, nhớ ông cảnh sát ở bến đò Sao thời tôi sống hiền hòa như thế Những ngày đi học thầy cô như cha mẹ Thương yêu học trò nhưng uy dũng rất nghiêm Lớp học - ngôi nhà, mái ấm thứ hai Đẹp đẽ thế mà sao bị phá vỡ Nhớ đường Chi Lăng, nhớ cầu Gia Hội Nhớ đường Trần Hưng Đạo Nhớ cầu Trường Tiền lộng gió Vẫn bước qua cầu, lặng ngắm áo em bay Ôi Văn khoa ! chiếc cầu thang gỗ Bước chân thanh xuân vang niềm hy vọng Có một thời ta mê mãi yêu đời Và Trương Định quán cà phê Tổng hội Một sáng xuân nào ta nếm vị cay Ôi nhớ nhớ ... ! Đêm cuối năm ngồi tính nhẩm thời gian Tóc ta bạc nhưng lòng sao kiêu hãnh Có một thời ta như thế Không phải như bây giờ !
THÁNG BA HOA SẦU ĐÔNG
Tháng ba rồi, một chút hơi lạnh Chợt vọng về ngôi nhà ở Chợ Dinh Có phải tháng ba hoa sầu đông nở rụng Vương rất nhiều trên lối nhỏ hè sau Ôi tháng ba nhớ nhớ rất nhiều Nhớ gian nhà rèn, nhớ từng khuôn mặt Nhớ nụ cười vui của cha hiển hiện Nhớ dáng cha ngồi uống trà buổi mai Tháng ba rồi nơi đây chẳng thấy Ngôi nhà vườn hoa sầu đông tím trắng Rất nhỏ nhoi nhưng nhiều lắm khắp nơi Tháng ba rồi, thích nghe một bài hát Hoa soan bên thềm cũ – nhạc sĩ Tuấn Khanh Nhớ mãi không thôi, giọng ca ngày ấy Đưa ta về nơi chốn bình an Ôi ! Tháng ba ngày xưa anh tươi trẻ Thằng nhóc con lãng mạn viễn mơ Nhặt hoa sầu đông đọc truyện “liêu trai” Ban đêm ngồi học mà cứ mơ màng Cánh cửa hè sau vang một nụ cười Khúc khích đừa giỡn như muốn làm quen Tháng ba về rồi anh ngày nay già cỗi Nhớ cây sầu đông hoa nở rụng ven đường Một thời yêu thương một thời tưởng nhớ Ký ức chừ đây chật kín chuyện ngày xưa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2019 04:27:47 bởi Ct.Ly >
44 NĂM RỒI ! Thì ra đã bốn bốn năm Thời gian vùi dập nay ra lão rồi Mắt ta mí sụp da mồi Nhưng nhìn quá khứ không mờ thuở xưa Ta về đứng lại bên đường ! Trông dòng lịch sử hỏi Người cớ sao ?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: