TRANG THƠ NGUYỄN LƯƠNG TUẤN
CHỢ DINH TỰ TÌNH KHÚC Yên tĩnh dòng sông vẫn nhẹ trôi Bến đò đợi mãi khách sang sông Linh hồn ai đó chiều nay mộng Như tiếng thở dài khách mãi trông Gia Hội Chi Lăng mấy bến đò Mà sao bến cũ vẫn hoài trông Con đò lướt vội không ai gọi Tìm mãi đâu đây ánh mắt chờ Từ cửa nhà tôi nhìn xuống bến Tôi đợi con đò đưa khách sang Đò ơi chiều nay không thấy bóng Thèm lắm bánh bèo Nam Phổ qua Bến đò Chợ Dinh xóa sổ rồi Con đường xuống bến có còn đâu Nơi đây cỏ dại che phủ hết Cùng với nhà nhà chắn dọc ngang Tôi đã lần theo dấu vết xưa Nhớ từng khuôn mặt rất thân thương Hòa cùng giọng nói vang vang nhẹ Từng cuộc đời ấy quá vấn vương Vẫn nhớ liền bên trái sát sông Là nhà ông Hòa có lò vôi Mặc dù ông còn là cảnh sát Khi ông ra đường thật uy nghiêm Lên phía trên này sát Chi Lăng Vườn đất quá rộng nhà ông Nho Vẫn nhớ tiếng kinh kèm chuông mõ Ban đêm vẫn thoảng vọng bên tai Ngoài ra bên phải từ dưới bến Vợ chồng ôn Bộ sống ấm êm Không gian quá rộng cùng cây trái Đặc biệt cây đào với khế ngon Tôi vẫn được mệ để dành cho Mỗi khi tôi rãnh chạy qua chơi Ở trên góc đường nhà bác Oanh Là con ôn Bộ tánh bất thường Ngôi nhà rộng lớn thênh thang quá Chiếm cả bề ngang một đoạn đường Vẫn nhớ bác Biên bên chợ Nọ Thuê nhà của bác sống nghề may Cha vẫn cho qua may quần áo Hai lần lễ tết lệ hằng năm Còn nữa hai quán về Bãi Dâu Ấy quán Mụ Liên, quán Cô Tư U chao những món ngày xưa ấy Vẫn còn dư vị mãi trong tôi Lên chút trên này đường Chi Lăng Những bác láng giềng như ruột thịt Ấy nhà chú Hượt em bác Oanh Tiếp theo bác Uyển rồi bác Siêu Rồi nhà bác Dẫn cách hàng rào Nhớ quá đi thôi những đêm hè Chơi trò trốn bắt thật vui thay Thoáng nhìn nhà bác chợt lâng lâng Nam nữ Phật tử đang tụng niệm Hương trầm lan tỏa chốn thần tiên Phía bên nầy đường nhớ nhiều lắm Nhớ mùa cúng xóm đình chợ Dinh Nhớ tiềng phèn la gióng bên tai Nhớ buổi họp xóm lời qua lại Như còn văng vẳng mới hôm qua Và đây là nhà bác Quảng Ngô Mặt tiền là quán bán đủ đồ Căn thờ sân rộng như biệt phủ Kế đến nhà ở hun hút sâu Kỷ niệm nhà bác vẫn nhớ hoài Những đêm sau tết đi theo cha Ngồi bên cạnh ông xem đánh bài Hai mắt nhắm tít không dám la Còn nữa ngôi nhà đại úy Biên Phía sau vườn rộng nhiều cây trái Học trò của cha vẫn phá hoài Một hôm đại úy qua mách bố Ôi thôi thế là bị ăn đòn Chuyện xóm Chợ Dinh cứ còn dài Nhắc hoài nhắc mãi vẫn chưa xong Làm sao quên được người xưa ấy Như sống cùng tôi chung một nhà Ôi thời thơ ấu sao vui thế Kỷ niệm như còn mới đây thôi Những lần chơi căn chơi tàu bay Những đêm trốn bắt chạy lung tung Có khi ngồi học cùng cô bạn Dưới ánh đèn đêm thật dịu dàng Xin nhắc các bạn cùng trang lứa Một thời chơi, học thật quý thay Nào Thảo, Hảo, Tú bên xóm ấy Lại thêm Phước, Thú và anh Đại Ở phía đường sau Ôn Như Hầu Nhắc lại sao lòng thấy lâng lâng Những người cùng tôi thời xưa ấy Kẻ mất người còn thật hiếm thay Thế hệ của tôi tuổi thất thập Trông nhìn hiện thực thấy quặn đau !
LỚP HỌC ĐẦU TIÊN
Khu vườn cây xanh hoa trái trên cành
Lớp học thân thương cô Bích dịu dàng
Nơi chốn ấy không bao giờ quên được
Mỗi đứa học trò mỗi trình độ khác nhau
Cô vẫn dạy rất nhẹ nhàng kiên nhẫn
Cô ơi cô đó là lớp học đầu tiên
Nhớ, nhớ mãi giờ ra chơi thích thú
Chơi rồng rắn hát bài con voi
Những cặp mắt sáng những nụ cười tươi
Cô tạo dựng một thiên đường bé nhỏ
Ngày ấy xưa rồi tuổi còn non dại
Ôm cặp đến lớp lòng vui hớn hở
Thích gặp bạn bè thích giọng nói yêu thương
Âm thanh ngọt ngào lời cô còn vẳng
Ánh mắt nụ cười các bạn của tôi
Vậy mà đã trên 60 năm !
Trên 60 năm rồi ! Giòng đời trôi chảy
Cô Bích và trò tan tác mỗi phương
Nhưng vẫn không quên
Không làm sao quên được
Nơi chốn ấy
Dễ thương quá - bướm vàng bay lượn
Con đường đi chỉ cách đoạn ngắn
Chi Lăng quẹo phải gặp Kiệt Cây Gòn
Lối nhỏ ấy hai bên nhà vườn
Hàng rào chè tàu xanh mướt thẳng hàng
Ôm cặp bước mà lòng mong đợi
Gặp được cô bạn hay dúi cho hột ô mai
Cùng đi trên đường chuyện vãn huyên thuyên
Vẫn nhớ hoài
Đôi mắt nào sáng miệng cười hớn hở
Kể chuyện bạn bè đứa nọ đứa kia
Đứa ở dơ bị khẻ thước vào tay
Đứa không thuộc bài bị mách cô phạt quỳ
Đang thao thao bỗng nhiên dừng lại
Mắt mở to nhìn qua phía mình
Răng không nói im mãi như rứa
Mình chỉ trỏ vô ngôi nhà có cửa sổ
Rồi trả lời hôm qua bỗng bắt gặp
Cái lưng trần của một người không mặc chi
Đứng soi gương xây lưng ra ngoài
Bạn sững sờ đôi mắt sáng tròn xoe
Sướng quá rồi thấy được người ta
Nhưng mà nì ! ấy có thấy cái nớ
Mình cắc cớ hỏi lại là cái chi ?
Bạn ấy nói là cái ni nì
Rồi chỉ vô mình
Ở dưới ấy không chút thẹn thùng
Ôi dễ thương là thời thơ dại
Rất ngây thơ mà cũng rất dễ thẹn
Để nét hồng phơn phớt trên má ai
Vẫn nhớ quá con đường kiệt ấy
Nhớ từng ngôi nhà
Nhớ từng cái tên
Bác Sáu, bác Hoa, bác Mai, anh Mão
Và các bạn tên một vài người
Ấy Toản, ấy Nghệ, ấy Hảo, ấy Tùng
Lẽ cố nhiên còn nhiều nhưng quên hết
Thế nhưng vui quá hôm kia bỗng gặp
Ở trên Phây một bạn tên Chi
Bạn ấy nói xưa học lớp vở lòng
Bạn ở gần trường tiểu học Phú Mỹ
Về học với cô Bích ở kiệt Cây Gòn
Và cũng nhớ ông Hoa thợ nề
Chỉ có thế mà sao lòng xúc động
Như gặp được người thân thiết lâu ngày
Ấy mới biết những kỷ niệm ngày xưa
Thời bé tý đã ăn sâu vào huyết mạch
Không bao giờ, không bao giờ quên được bạn ơi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2019 11:12:51 bởi Nguyễn Lương Tuấn >
NƠI CHỐN ẤY KHÔNG CÒN Trời sáng quá, một màu trắng xóa Xa rất xa thấp thoáng ánh cầu vồng Có bóng ai như dáng mẹ về Bên cửa sổ nhìn con mắt ngấn lệ Mẹ sầu thảm đôi tay dài chới với Con trong này khóc thét mẹ ơi Sao mẹ không vào vẫn đứng ngoài hiên Con xa quá một đời thương nhớ mẹ Mẹ bỏ đi khi con 9 tháng tuổi Hình hài bé nhỏ ký ức mịt mờ Con chỉ hình dung mẹ khi đi cùng chị Đến bến đò Doi qua một chuyến đò Ở đó có dì, ôm nựng cháu yêu Thời gian trôi dạt, ký ức ngút ngàn Con nhớ mẹ Nhớ nơi chốn ngày xưa Đường Ôn Như Hầu đi ra Nghĩa địa Cồn Mồ ngày ấy, Nơi mẹ nằm cây cỏ ngát xanh Chị và con vẫn đến ngồi bên mộ mẹ Mơ ước một đời thấy bóng mẹ yêu Giờ đây chị không còn, Cồn Mồ đã xóa sổ Con một mình tuổi già tóc bạc Vẫn nhớ mẹ … như ngày con còn bé dại (Để nhớ ngày giỗ mẹ) r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2022 03:24:15 bởi Ct.Ly >
NGƯỜI VỀ BỖNG NHỚ (Gửi về ngôi trường Hòa Vang,trước 75) Chiếc bóng mịt mờ bỗng thoáng qua Âm vang tiếng nói vọng bên tai Nửa quen nửa lạ chút ngờ vực Người hỏi nhớ không, đố biết ai? Thì giọng nói xưa quên được sao Hòa Vang ngày ấy rộn ngày vui 47 năm rồi ... Ngôi trường cũ Người về kỷ niệm bỗng mới toanh Chân bước nhẹ êm dãy hành lang Tay cầm ống nghiệm áo choàng vai Nụ cười giọng nói hồn nhiên quá Bỗng chốc níu lại bóng ngày xanh ! Gặp lại người xưa, không thấy xưa Cười tươi phong thái vẫn hồn nhiên Thanh xuân một thưở đầy nhiệt huyết Bốn mấy năm rồi ngỡ mới đây (18.7.19)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2019 07:25:42 bởi Nguyễn Lương Tuấn >
GIÀN TI GÔN NĂM XƯA Chợt nhớ Giàn Ti Gôn Cho bóng mát sân thượng Mà cha bỏ công trồng Quanh năm hoa đỏ hồng Mấy chị ngoài Phú Hậu Vẫn thường vào cắt, hái Kết thành bó thơm nồng Như trái tim yêu thương Như nụ cười ánh mắt Đẹp dịu dàng tha thiết Của các chị ngày nào. Sao tôi vẫn nhớ hoài Kỷ niệm như mới đây Ôi những người xưa ấy. Chẳng thể còn một ai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2019 20:54:21 bởi Nguyễn Lương Tuấn >
MẸ Chẳng thể hình dung mẹ thế nào Mà sao vẫn nhớ, nhớ mãi Người Không phải một ngày, không một tháng Mà suốt một đời mãi không nguôi Mẹ bỏ con đi sao quá sớm Ký ức bé con chẳng nhớ gì Chỉ biết sau này lớn chút nữa Vẫn cứ nằm mơ thấy mẹ mình Cha bảo mẹ ngồi ghế salon Người đau mà vẫn cứ bế con Cho mãi đến khi không gượng nổi Nước mắt chảy dài nuối con thơ Con mồ côi mẹ chưa được tuổi Cha không rời con giữ bên mình Các anh các chị thương em út Chưa đủ được năm xa mẹ mình Sau này khôn lớn tuổi còn thơ Chọn nơi bến nước không con đò Nghe tiếng róc rách thoảng trong gió Tưởng như mẹ, con đang chuyện trò Có phải mẹ - Dòng nước nhìn con Dịu dàng mắt ướt gượng cười tươi Mẹ ơi đã mấy mùa thu tới Bến nước này đây con đã chờ Dòng đời trôi dạt con đi xa Nhớ mẹ ngày xưa con thường ra Ngồi bên con bến, khu vườn rộng Chỉ mẹ và con không có ai Nay con bảy mươi, tuổi đã già Xa Huế, xa mãi bến xưa này Nhớ mẹ thấy mình vẫn bé dại Ra ngồi con bến khóc dòng sông R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2019 13:57:38 bởi Nguyệt Hạ >
KHI VỀ TRƯỜNG CŨ (Gửi tặng các em CHS Hòa Vang - Đà Nẵng trước 75) Về lại chốn xưa, một chiều không nắng Cái cổng bước vào chẳng thấy đổi thay Sân chơi râm mát cây phượng già che bóng Hành lang buồn chờ mãi bước cố nhân Góc cầu thang bậc cấp còn in dấu ? Bóng người đi biền biệt tít mù khơi Phòng ốc lớp chừ bao lần thay đổi Bụi phấn thời gian bạc tóc ai rồi May làm sao vẫn còn đây chốn cũ Các em đó - Học sinh cũ của tôi Ngày ấy đầu xanh chừ đây tóc bạc Vẫn thầy trò sâu đậm, nét thân thương 45 năm đi qua trở về thời áo trắng Kỷ niệm nào như mới hôm qua Từng khuôn mặt thân quen, từng giọng nói tiếng cười Sao tàn nhẫn thời gian không đứng lại Để hôm nay thầy trò ta ngồi lại Sân trường rộng, chỗ ngồi trống vắng Kẻ mất người còn nhớ mãi bóng ngày xanh ! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2021 03:49:07 bởi Ct.Ly >
ĐAN ÁO MÙA ĐÔNG Tôi ở trong này cách Huế xa Mùa đông trời lạnh nhớ ngoài kia Nhớ thời thơ ấu nhớ người chị Đan áo cho em kẻo lạnh về Tay chị vừa đan vừa kháo chuyện Nói nhiều nói mãi vẫn không thôi Em cầm búp len sốt ruột quá Giục chị mau lên, răng lâu ri Chị dọa ngồi đây cùng với chị Nếu không chị cũng bỏ đi chơi Ôi ngày chủ nhật đã đi qua Áo ấm chị đan cũng xong rồi Em mặc ấm lòng thương chị quá Những chiều đón chị đi làm về Thời gian vun vút như tên bay Chị em mỗi người đi mỗi ngã Chị đi lấy chồng rồi vô Nam Em vô Đà Nẵng nghề dạy học Chị em không còn chung mái nhà Chiều nay Đà Nẵng se se lạnh Ngậm ngùi nhớ chị - Nhớ Chợ Dinh Nhớ ngôi nhà cũ sống cùng cha Nhớ nơi tuổi thơ mình khôn lớn Nhớ kỷ niệm xưa – chốn ngọt ngào Chị ơi chừ đây tóc đã bạc Em cứ đinh ninh chị vẫn còn Chị hãy ngồi đây… cùng em nhé Như ngày xưa ấy ở với cha
ĐỒNG DAO THỜI DỊCH CÚM! Buồn quá mùa xuân ! Chỉ thấy khẩu trang Khẩu trang cho em khẩu trang cho anh Ra đường chào nhau Qua những mãnh vải Chẳng biết người thân Hay là kẻ lạ Cố tìm cho ra Người anh vừa gặp Lục tung trí nhớ Nhìn trong ánh mắt Có phải chúng mình đã là quen nhau Buồn quá mùa xuân Chúng ta ra đường Chào nhau mặt nạ Chẳng biết là ai Chỉ cố mường tượng Hình như là quen ? Buồn quá mùa xuân Mở mạng ra thấy Toàn chuyện khẩu trang Khẩu trang giá mắc, khẩu trang giá rẽ, khẩu trang tặng biếu, ... Ôi “cô rô na” Thành nỗi kinh hoàng Từ nơi Vũ Hán Trong ký ức tôi Lục tung trí nhớ Đó là quê hương của một nhà thơ Tên là Thôi Hiệu ! Với Hoàng Hạc Lâu !
BÔNG HỒNG CHO KHẨU TRANG Mùa đại dịch ta gặp nhau tự hỏi Mang khẩu trang có nhận được ra nhau Chiều hôm kia ra đường có chút việc Khi đến nơi bỗng có tiếng gọi chào Đôi mắt kia vẫn là cửa sổ tâm hồn Hai tia nhìn giao thoa và nhận diện Sau khẩu trang bờ môi kia có động Nở nụ cười cảm nhận lắm niềm vui Anh bỗng thấy đời vẫn đẹp ngần nào Vẫn gần nhau cho dù đã che mặt Biết đâu được sau lằn ranh của vải Em gọi thầm hai tiếng : Ôi anh !
THÁNG SÁU CHỢT MƯA Rất vội mây về qua phố xưa Rồi trời bỗng tối đổ cơn mưa Âm vang mùa động êm êm mát Gót nhỏ chân trần tóc đẫm hương Tháng sáu trở về mưa nhẹ bay Hồn tôi chao động gió lay lay Mưa như hơi thở phà tươi mát Làm dịu mùa hè nóng ngất ngây r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2021 05:26:54 bởi Ct.Ly >
NHỚ MÃI SÀI GÒN Cứ mỗi buổi sáng nghe tin Sài Gòn Cô Vít hoành hành vô cùng sốt ruột Số ca lây nhiễm lên tới hàng ngàn Sài Gòn âu lo, Sài Gòn siết chặt Cách ly phong toã không được ra đường Sài Gòn lúng túng chẳng biết sao đây Sài Gòn với tôi hai tiếng thân thương Từ thuở ấu thơ nghe cha đã nói Thủ đô yêu dấu Sài Gòn đó con Hòn ngọc viễn đông sức sống dâng tràn Các nước xung quanh khâm phục Sài Gòn Từ Sin ga po cho đến Thái Lan Từ nước Đại Hàn cho đến Mã Lai Đều nhìn Sài Gòn với bao mơ ước Một ngày nào đó được như Sài Gòn Tôi được sinh ra lớn lên trưởng thành Con dân nước Việt miền Nam Việt nam Hấp thụ Giáo dục với lòng kiêu hãnh Tự do, nhân bản khai phóng người ơi Tuổi đời đã cao lòng vẫn tự nhủ Tôi là thằng tôi sản phẩm Sài Gòn Kỷ niệm trở về bồi hồi xúc động Nhớ lắm Sài Gòn những ngày lưu lạc Tá túc Sài Gòn, nơi này nơi khác Nhớ những con đường nơi chốn đi qua Nhớ Thoại Ngọc Hầu nhớ Lê Văn Duyệt Nhớ Trương Minh Ký Vạn Hạnh đây rồi Nhớ Đường Yên Đỗ với lá me bay Phan Thanh Giản ơi đường ta đếm bước Chân đạp lá vàng nghĩ chuyện tương lai Đây rồi Nguyễn Huệ đại lộ huy hoàng Người xe tấp nập bước đi sợ lạc Thích Lê Thánh Tôn con đường hoa trái Chôm chôm mãn cầu sầu riêng thơm ngát Miền Nam trù phú cuộc sống căng đầy Như lồng ngực căng cô gái Sài Gòn Nhớ sáng chủ nhật ngồi cùng với anh Nhà hàng Thanh Bạch, dĩa thịt bò kho Ly cà phê đá nhâm nhi nhìn ngắm Mõi mắt trông tìm có người ấy không Sài Gòn một ngày đổi chủ sang tên Từ từ lạ mặt thân quen không còn Người ơi nhớ mãi Sài Gòn yêu dấu 46 năm rồi – Sài Gòn đổi tên Chừ đây Cô Vít quậy phá tung hoành Mong sao Sài Gòn vượt qua kiếp nạn Sài Gòn trở về như thuở ngày xưa !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2021 03:40:41 bởi Ct.Ly >
KHOẢNG LẶNG Không nắng ít mưa thật nhẹ nhàng Mùa Đông trở gót đám mây qua Đêm về yên ắng mưa rời rạc Thoảng tiếng cửa lay gió dạt dào Trong cõi tịnh yên hồn chao động Nhớ về một thuở quá bình an Chi Lăng, Gia Hội đường xưa cũ Thấp thoáng đâu đây cha trở về Nhớ quá cha ơi kỷ niệm nào Mỗi chiều cha chở con đi quanh Ngồi bên quán nước hay quán bún Bên ngoài điện đường đã sáng choang Nửa thế kỷ sau con đi ngang Nhìn xem chốn ấy có còn không Ôi chẳng còn gì dấu xưa cũ Cây bàng toả bóng đã mất tăm Quán bún mụ Luân cũng không còn Sao con vẫn nhớ như mới đây Cái quán nhà tranh đêm về ấy Dịu dàng ánh điện ấm tấc lòng Cha con mình đó ngồi ăn bún Cha cười với con thật quá hiền Vẫn được gặp cha trong giấc mơ Những chiều cha chở con đi chơi Cha ơi nếu được quay về lại Vui vẻ cùng cha những tháng ngày ! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2022 03:29:06 bởi Ct.Ly >
CHIẾC XE LAM Nhớ mãi nhớ hoài chiếc xe lam Chở tuổi thơ tôi đi mỗi ngày Đưa tôi đến trường cùng mơ ước Năm này năm khác vẫn chất đầy *
Xe lam bành bạch đỗ trước nhà
Từ 5 giờ sáng đã đón chào
Xe ơi khách đến từ nhiều hướng
Từ những chuyến đò Chợ Dinh qua
3 Nhẫn nại xe Lam quá ân cần Chở tôi đi học suốt mấy năm Đến Chợ Đông Ba người tấp nập Xe đỗ tại bến dưới chân cầu 4
Từ đây tôi bước lên chiếc phà
Đưa tôi qua tận bến Tòa Khâm
Rồi tôi đi bộ thêm đoạn nữa
Trường Nguyễn Tri Phương đã hiện ra
5 Năm tháng dần qua theo tuổi thơ Tôi vẫn là khách của xe lam Xe cứ tiếp tục lăn đều bánh Ngày qua tháng lại rồi hết năm 6
Tiếp nối con đường mình rảo bước
Tôi gieo kỷ niệm bước chân qua
Lối đi tấp nập, cây cầu cũ
Khung trời Đại học đã hiện ra
7 Ôi! chiếc xe lam tôi ươm mầm Tiếng động cơ nào vọng dư âm Đánh thức ký ức ngày thơ dại Trong tôi như có tiếng thì thầm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2022 17:52:44 bởi Nguyễn Lương Tuấn >
KÝ ỨC THÁNG TƯ 1
Tháng tư – 47 năm Làm sao mà quên được Chuyện thời bao cấp, kéo dài chục năm Chuyện qua rồi, kể sáp nhỏ không tin Làm gì có chuyện lạ như rứa Ba nhiều tuổi lẩm cẩm mất rồi 2
Tháng tư - 47 năm
Làm sao mà quên được
Chuyện đi dạy - người giáo viên nhân dân
Áo bỏ ra ngoài không nên nhét vô
Chân mang dép nhựa không mang giày bít
Đầu đội mủ cối còn hơn để trần
Người nào cũng thế
Cứ phải làm theo
Vì giáo viên nhân dân là phải như thế
Vì mấy ông giáo viên ngoài Bắc vô
Cũng đều như thế
Mình không theo
Ngộ nhỡ bị làm sao! 3
Tháng tư – 47 năm Làm sao mà quên được Ngày cuối tháng lãnh gạo 13 cân, một chai nước mắm, một gói đường, … GV khệ nệ bỏ lên xe đạp Mấy đứa học trò từ xa nhìn sững Thương thầy Thấy lạ quá đó thôi 4
Tháng tư – 47 năm
Làm sao mà quên được
Chuyện phân phối thuốc lá theo sổ mua hàng
Ai cũng nói rằng mình nghiện hút
Để được mua phần mình mấy bao 5
Tháng tư – 47 năm Làm sao mà quên được Chuyện ở trường Chuyện cuộc sống người dân Vẫn nhớ hoài những chuyến thăm nhà Chiếc Xe lửa Đà Nẵng đi Huế Chạy lúc 2 giờ chiều đến Huế 2 giờ đêm Bước xuống ga sao trời đen tối Thì ra là đêm cúp điện ông ơi! Nhưng lòng mừng nhảy vội xuống ngay Ối trời ơi chân tôi suýt trượt Vì đạp nhầm một bãi bầy nhầy Nghe hôi quá biết mình dẫm trúng phân 6
Tháng tư – 47 năm
Làm sao mà quên được
Điện 1 đêm đỏ, 3 đêm tắt
Còn ban ngày lâu lâu có chút điện
Là mừng quýnh như trúng số độc đắc 7
Tháng tư – 47 năm
Làm sao mà quên được
Vẫn xách ấm đi xin nước về dùng
Vì vòi nước trong nhà chỉ để ngó chơi
Nhưng tiền nước cuối tháng vẫn phải trả
Vì bảo trì đồng hồ ống nước khi hư
8 Tháng tư – 47 năm Làm sao mà quên được Mặt người nào người nấy buồn xo Đủ chuyện để lo Chuyện đi học tập cải tạo Chuyện đi kinh tế mới khó lường Và còn thêm chuyện lo ăn qua ngày Anh vẫn bảo, sao mặt em buồn như mất sổ gạo Thì đúng rồi, có sai đâu anh 9
Tháng tư – 47 năm Làm sao mà quên được Đủ thứ chuyện trên đời Nói hoài nói mãi Nói nửa chừng nước mắt tuôn rơi Nhưng giờ đây vui quá Vì bọn mình già cả rồi! Chỉ còn ngồi kể chuyện Một thời quá oan khiên! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2022 23:35:08 bởi Ct.Ly >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: