TRANG THƠ NGUYỄN LƯƠNG TUẤN
MÔN LỊCH SỬ NƯỚC TÔI Có một chút gì đau xót ở trong lòng Khi tôi nghĩ môn Lịch sử nước tôi Đã có chủ trương thành môn tự chọn Chẳng khác gì họ muốn xóa bỏ ký ức Của dân tộc tôi, quá khứ anh hùng Dù giải thích thế nào chăng nữa Ở đằng sau ắt là có ý đồ Nhằm hướng đến con người quên đi cội nguồn Vì lịch sử là gia phả của một đất nước Cũng như mọi nhà đếu có gia phả Để nhớ nguồn gốc cội nguồn của mình Ôi! Môn lịch sử, môn Lịch sử nước tôi! Ngày xưa cha vẫn bắt tôi đọc hằng đêm Gương yêu nước chống ngoại xâm của tiền nhân oanh liệt Ở trường học, các thầy cô, tôi nào quên được Lời giải thích tầm quan trọng của bộ môn Học Lịch sử để nâng cao lòng yêu nước Giang sơn mà chúng ta có được ngày hôm nay Đã đánh đổi biết bao xương máu của lớp lớp, những người đi trước! Giặc đến nhà đàn bà phải đánh Gương Bà Trưng bà Triệu có ai quên "Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm Vương đất Bắc" Lời tuyên bố khí khái của Trần Bình Trọng Mãi mãi ở trong lòng thế hệ chúng tôi “Xin bệ hạ chém đầu tôi rồi hãy hàng giặc” Lời Hưng Đạo vương khí tiết làm sao! Ôi! Lịch sử VN trải dài theo đất nước Mỗi lần gợi nhắc là mỗi lần ngấn lệ Mỗi lần kể lại là mỗi lần sục sôi… Có một chút gì uất nghẹn ở trong lòng Khi tôi nghĩ môn lịch sử nước tôi Đã trải qua bao biến đổi Viết và sửa lại vô tư Và giờ đây có lúc sẽ không còn Trong chương trình Giáo dục Phổ thông r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2022 04:41:00 bởi Ct.Ly >
BIỂN MÙA HÈ
Sáng sớm đạp xe hướng Phú Lộc
Thanh Khê bãi biển sóng rì rào
Chân trần ai bước đi trên cát
Biển mặn tình ơi rất ngọt ngào
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2022 09:45:44 bởi Nguyễn Lương Tuấn >
BẾN ĐÒ DOI Tôi nhớ bến đò Doi Đường Ôn Như Hầu dẫn ra nghĩa địa Hai bên đường nhà ít lưa thưa Chị em mình rẽ vào thăm mẹ Quần dính cỏ may có chị gở dùm Tôi nhớ bến đò Doi Chiếc đò ngang cô độc lạnh lùng Như người lái chờ mãi khách quá lâu Chỉ vài ba người cũng chèo thuyền chuyển bến Tôi nhớ bến đò Doi Từ bên ni ngó qua bên nớ Không quá xa, chỉ một tầm nhìn Mà mắt tôi vẫn thường bắt gặp Thấy bóng dì bên mấy vạc môn Tôi nhớ bến đò Doi Ký ức ngút ngàn hơn nửa thế kỷ Người chị thân yêu tóc xõa trâm cài Cùng đi với tôi Thăm mẹ rồi qua dì Ôi! Tôi nhớ bến đò Doi Thương quá mhững tháng ngày bình yên êm ả Không bao giờ còn có được người ơi! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2022 09:47:20 bởi Nguyễn Lương Tuấn >
CHỢT NHỚ HÀ NỘI Hà Nội mười năm tưởng đã quên Mười năm xa cách nét yêu kiều Một ngày mùa dịch thấy trên mạng Phố cổ đường xưa nhớ thật nhiều Nhớ phố Hàng Đào đi chậm chân Nhớ nhà thờ lớn đứng tần ngần Trên cao Chúa Ngự có nhìn xuống Cứu vớt linh hồn kẻ đi hoang ? Nhớ quán cà phê Hà Nội Phố Đường Trần Hưng Đạo sáng mù sa Nhớ bình nước trà pha đậm kẹo Nhớ ống thuốc lào quyện khói bay Nhớ Trần Quốc Toản đường ta ở Khách sạn Công Đoàn tiếng ai quen Nhớ những người bạn mời ăn tối Có quán thịt ngan chẳng mặn nồng Ôi Cổ Loa thành ta chẳng quên Khi về Đông Anh quá bùi ngùi Sự tích Nỏ thần ai cũng biết Bài học cảnh giác thật quá ghê Chợt nhớ Kim Liên ngày cuối năm Trời mưa lội nước quá ống quần Và đôi mắt nào thật nhung nhớ Đêm về chưa ngủ ghé qua thăm Mười năm đi qua chừ chợt nhớ Hà Nội tháng ngày quá dễ thương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2022 22:28:38 bởi Nguyễn Lương Tuấn >
NGÔI NHÀ HOANG PHẾ ĐỈNH BÀ NÀ Xanh ngắt đồi cao, trưa đứng gió Ngôi nhà hoang phế gợi nỗi đau Sân trước vườn sau cỏ hoang dại Không còn chăm bón bởi tay ai Trụ cổng chơ vơ khung cửa sập Vách tường xiêu đổ lạnh làn da Bóng ai khăn ấm quàng cao cổ Chiếc áo măng tô khoác vai nàng Ôi biết tìm đâu thời nhung gấm Căn phòng nhẹ thoảng tiếng dương cầm Ngoài sân chú mèo nằm phơi nắng Giờ đây lò sưởi lạnh tường rêu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2022 22:23:26 bởi Nguyễn Lương Tuấn >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: