BÀI THƠ 47 NĂM SAU
Nguyễn Lương Tuấn 20.12.2015 10:58:52 (permalink)
Tôi với Vũ là bạn thân. Hai đứa cùng học với nhau 4 năm tại trường trung học Nguyễn Du Huế, cùng chia nhau củ khoai, ổ bánh mì.
Sau khi lấy bằng tú tài 2, Vũ đi Sư phạm Quy Nhơn cùng cô bồ là H học Đồng Khánh.
Thế rồi đang học năm đầu, người yêu của Vũ được học bỗng du học Mỹ.
Đang hạnh phúc trong mối tình đầu tuyệt diệu, với những dự tính tương lai tốt đẹp. Vậy mà bây giờ Vũ phải đành đoạn xa người yêu. Trong thư, Vũ kể với tôi, H nói :
- Đi hay không đi, em để anh quyết.
Vũ nói, tau không thể ích kỷ với người mình yêu. Hãy để nàng đi vì tương lai của nàng, thế là chia tay.
Lẽ cố nhiên vợ Vũ sau này không phải là H mà là một người khác!
47 năm sau, tức là mới hôm kia, cách đây 2 tuần, Vũ vượt 100km, tìm đến tôi. Thật bất ngờ, từ sau 1975 đến giờ chưa bao giờ Vũ vào đây, mặc dù đã nhiều lần tôi dụ khị nó vào chơi tôi sẽ tặng Vũ bộ “Đại Nam thực lục”.
Chúng tôi mừng rỡ hỏi thăm, té ra Vũ vào thăm con gái  Vũ.  Nó theo chồng vào ĐN để làm ăn. Tụi chúng  mua nhà tại đường Nguyễn Chí Thanh (Duy Tân cũ). Tôi kéo Vũ ra uống cà phê vĩa hè đường Trân Phú (ngày xưa là Độc Lập). Sau khi ôn chuyện cũ, Vũ cao hứng đọc một bài thơ. Lời thơ, vần điệu, nghe quen quen.
Ngày đã mõi cánh, xin điệu buồn đừng lên tiếng nữa.
Trời hôm nay vàng, lá đổ trong ảo tưởng tầm tay
Và con mắt – Hết rồi, một thời lên suối tắm,
Nhìn dung nhan thơm tuổi dại cười long lanh.
Con chim đã chết trên mái lạnh vườn xưa,
Không để lại gi, không trối được lời nào.
Vì chẳng còn ai.
Ôi! mặt trời và mùa xuân tình tự ở một miền xa.
Tên tử tội cô đơn ôm trên tay lời ngậm ngùi tháng 8.
Cuộc tình đã chết trong khu vườn kỷ niệm.
Trống trơn, trống trơn như lưng người đàn bà sau ô cửa vuông
Xin ai, xin ai đừng nói một lời nào nữa.
Tình yêu hôm nay vỗ cánh bay rồi!
 
Tôi hỏi:
- Bài thơ của ai mà nghe “sến” vậy mi?
Vũ cười ha hả:
- Là của mi chứ còn ai!
Tôi chưng hửng:
- Thơ tau làm tau không nhớ mà mi lại thuộc vanh vách?
Vũ nhắc lại giai đoạn ngày ấy, Vũ đau khổ, thường viết thư tâm sự với tôi. Tôi tặng bài thơ để chia sẻ với Vũ :
- Bài thơ làm tau thích quá, thuộc lòng từ ngày đó đến nay.
Đến đây thì tôi nhớ ra được, tôi nói:
- Tên bài thơ là “Lời ngậm ngùi tháng 8”
- Đúng rồi, là thời điểm mà ngày ấy bọn tau chia tay.
Tôi nói :’
- Mi thích thiệt hay xạo đó ?
- Là thiệt cha răng mi, xạo làm răng tao thuộc lòng được, mà lại đã 47 năm rồi !
Tôi cười buồn:
- Ngày ấy bọn mình lãng mạn ghê mi hí. Nhìn lại ngôn ngữ và kết cấu bài thơ tau thấy vừa sến vừa cải lương. Mi thấy đó, tau không nhìn ra được là bài thơ của mình. Bài thơ thể hiện một cái tôi rất lạ, nó vừa ngu ngơ, vừa thơ ngây, vừa thích làm dáng. Nhưng có một điều tau nhớ lại, ngày ấy, những bài thơ tau làm gửi mi là bắt nguồn từ một sự cảm xúc.
Vũ cải lại :
- Không thể nói như mi rứa được. Chẳng qua cái tôi của mình bây giờ khác cái tôi ngày ấy. Dòng đời làm con người thay đổi. Đó là thời điểm, chúng ta sống trong một đất nước mà quyền tự do cá nhân được bảo vệ và đề cao. Do đó sách ảnh, các sáng tác hiện đại, những trào lưu tư tưởng, triết học được truyền bá rộng rãi. Mi, tau và thế hệ trẻ thời ấy được may mắn tiếp thu và chọn lọc lấy.
Trong hoàn cảnh ấy,  mỗi cá nhân trở thành một chủ thể độc đáo. Con người phát triển toàn diện về mọi mặt, nhiều khi vượt quá thực tế dẫn đến lãng mạn, viễn mơ!
Tôi nói với Vũ:
- Nội dung bài thơ thì tình cảm lãng mạn, bi lụy, nhưng tên bài thơ thì tau dễ đi ở tù quá.
- Tại răng rứa mi?
Tôi cười tinh nghịch:
- Lời ngậm ngùi tháng 8! Tháng 8 là tháng cách mạng thành công mà lại ngậm ngùi. Như rứa là phản động rồi!
Vũ cười ha hả:
- Mi nói làm tau nhớ bản nhạc “Em ra đi mùa thu” của ông NS Phạm Trọng và bài "Mùa thu chết" của NS Phạm Duy. Có lần học chính trị tại trường, cha cán bộ tuyên huấn lên chửi hai bài hát này. Ông nói giọng điệu cũng giống mi, “Mùa thu là mùa cách mạng, vậy mà nó bỏ đi!”, lại còn nói  "cách mạng chết" mới cực kỳ phản động cơ chứ!.
Tôi mỉm cười:
- Mới đó mà thay đổi nhanh ghê mi hí. Tau nhớ ngày nào, những năm đầu tiên sau 1975, không khí ngột ngạt căng thẳng, kinh tế gia đình thì bửa đói bửa no… Ôi! may mà thay đổi, nếu không có lẽ mi, tau không còn ngồi đây mà tám chuyện. 
- Đó, Xã hội thay đổi, dòng đời thay đổi, con người thay đổi và ngay chính mi và tau bị đánh mất bản thân mà không hề hay biết. Bọn mình nhìn lại cái "tôi" ngày xưa và bây giờ, thấy hoàn toàn xa lạ. Chúng ta bị chìm đắm trong cuộc sống trần trụi.
Như bài thơ mi làm cách đây 47 năm, mi không còn nhớ là của mi!
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2015 22:24:32 bởi Tuấn Nguyễn >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9