Mùa Noel Buồn - Hàng Bè

Tác giả Bài
Áo Vàng
  • Số bài : 56
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 07.11.2008
Mùa Noel Buồn - Hàng Bè - 04.01.2016 11:39:35

MÙA NOËL BUỒN

tác giả Hàng Bè


Tin tức những ngày buồn trong Gia Đình Tâm, Anh tình cờ nghe được qua bạn bè .Và Anh đã tìm lại được Tâm sau những năm dài xa cách... Đã mấy chục mùa Xuân đi qua trên xứ người vạn dặm.

Anh đứng đó, ngoài sân, bên thềm cửa, chờ Tâm về trong một buổi chiều cuối năm, vàng nhạt nắng. Vẫn mái tóc bồng bềnh của ngày xưa có chút dáng dấp nghệ sĩ trong sinh hoạt chính trường mưa gió một thời. Nay tóc Anh đã ngã màu muối tiêu pha lẩn nét phong sương của tuổi đời cao niên. Vóc dáng gầy, Anh đứng đó, im lìm, đăm chiêu, như ngày xưa vẫn đứng chờ ai trước cổng trường đại học lao xao, rộn ràng bởi trăm, ngàn cánh bướm, nụ hoa.
Anh vẫn không đổi thay, vẫn vẻ u buồn năm cũ.

Ngày xưa, Anh chỉ hé môi cười khi thấy bóng tà áo dài trắng thướt tha của Tâm với mái tóc thề ôm rũ bờ vai, len lỏi, tung tăng trong đám bạn bè nhí nhảnh cùng trường.

Hôm nay Anh vẫn thế, trong dáng đợi chờ kiên nhẫn. Anh mỉm cười dịu dàng khi thấy Tâm hiện ra từ cánh cổng lớn, đi băng qua khỏang sân rộng mọc đầy cỏ dại để đến trước thềm nhà. Anh vẫn đứng đó nhìn Tâm chậm rải bước, không còn tung tăng như thuở nào. Ánh mắt hiền từ, Anh đón Tâm với một nụ cười vốn có chút bâng quơ nghệ sĩ của những ngày xưa xa thẳm .
Anh thật đúng hẹn, như thuở hoa niên bên cửa giảng đường. Tâm chỉ tự hỏi tại sao anh biết địa chỉ và tìm đến được căn nhà này nhỉ? Một căn nhà kín đáo nằm cuối con đường, trong một khu phố yên tĩnh thật khó tìm giữa lòng thành phố lao xao người xứ lạ. Vả lại, Tâm vốn thuộc loại đàn bà rất khó tính, ít giao du nên không bao giờ cho ai địa chỉ nhà riêng nếu không cần thiết. Tâm vẫn phân chia rõ ràng ranh giới giữa đời sống riêng tư với nghề nghiệp. Nhà ở của Tâm, tự thuở nào, là một thế giới thật riêng tư, như hòn đảo cách ly, không mời ai thăm viếng.

Ờ, có lẽ từ cái thuở Tâm bỏ nhà, bỏ nước ra đi trong một hoàn cảnh quá đau thương .
Ờ, có lẽ ... Thôi, nói làm chi. Phải kêu là vận nước, thù nhà !

Đời sống từ dạo ấy đã trở nên âm thầm, cách biệt, dù cho ra ngoài xã hội, Tâm là một trong những người đàn bà khá thành công trong nghề nghiệp.

Cách đây mấy hôm, trong bữa ăn tối trễ tràng vì công việc sở, Tâm bất
ngờ nhận được một cuộc điện thoại viễn liên gọi đến làm Tâm ngẩn ngơ
đến sững người .
- Có phải Tâm đó không ?
Tâm hơi ngỡ ngàng trước giọng nói có phần quen thuộc.
Do dự một giây, định hỏi, xin lỗi dạ ông là ai, dạ có chuyện gì không, thì nghe tiếp,
- Anh đây Tâm, anh gọi từ London . Anh vừa hay tin buồn của gia đình, nên phone hỏi bạn bè cùng khắp nơi. Phải hơn chục cú phone khắp tứ xứ, nhờ vả khắp năm châu mới có được cái số điện thoại của em đây nghe. Anh vội kêu liền đây nè. Này em, em phải ráng "tenir le coup", em phải ráng giữ gìn sức khoẻ nghe chưa . Này, em, đừng để bị đau nghe chưa .
Anh nói một hơi, không kịp nghỉ, và chắc cũng không kịp thở nữa.
Tâm im re , không nói được ra lời.
Thật sự lúc đó, cái tâm trạng của Tâm như người từ trên trời rơi xuống.
Tiếng nói sao mà quen thuộc, bao nhiêu chục năm trời rồi nhỉ ? Bao nhiêu cuộc bể dâu đã đi qua đời nguời, Anh vẫn đó, vẫn giọng nói êm đềm, ấm cúng của ngày xưa.

Thiệt ra, thì Anh không phải là người yêu của Tâm .
Anh chỉ là người yêu Tâm, yêu thiệt thà, yêu vô cùng tận, yêu vô điều kiện .
Tình yêu của Anh, Tâm cảm nhận được trong những lần Anh bỏ công, bỏ việc vì Tâm .
Ôi, cái tuổi còn thơ dại mà, ưng cái chi thì ưng cho được. Đòi cái chi thì đòi cho có.
Mấy, Anh cũng chiều, ưng chi Anh cũng chịu. Thế là Tâm được vui . Và thế là Tâm đã thương Anh. Mà cứ ngồi hỏi hoài, hỏi mãi lòng mình, thì Tâm chẳng thấy yêu Anh !!
Có thể từ cái tâm trạng sâu kín trong lòng, Tâm đã thiếu một người anh ?
Có thể vì mang tiếng con trâu đầu đàn, thiệt le lói, của cả một bầy em gái mà Tâm thèm có một người anh vững vàng để mong được chia sớt gánh nặng tinh thần cho vai trò làm chị của một bầy em lòng thòng ?
Tâm buồn, vì cũng đã có một người anh, nhưng lại qua đời sớm. Tâm vẫn thèm khi nhìn những cô bạn gái có anh, để được ngang nhiên vòi vĩnh, để được kêu réo, eo sèo những chuyện đa đoan .
Vậy là Anh đã đến với Tâm, như một luồng gió mát ban mai. Anh đến tự nhiên như chim hót líu lo trên cành trúc, như đàn buớm dịu dàng lượn bay bên hàng dậu .
Và từ đó, Anh đã phải vui, phải buồn, phải bực mình đủ thứ chuyện với Tâm .

Tâm cúi thấp mình lễ phép chào Anh, mời Anh vào nhà, và rót trà mời khách .
Tâm nghĩ thầm, chắc Anh vẫn còn thích uống trà như ngày cũ.
Những ngày tháng anh em ngồi với nhau, uống trà nơi cái quán sau lưng trường đại học.
Ngày đó, chè tàu được rót ra trong những chiếc ly trong vắt, không phải trong tách sứ quý như cha mẹ hay uống ở nhà. Anh hay có thói quen cầm ly trà nóng lăn qua, lăn về trên trán. Tâm hỏi, chi vậy ? Anh nói, em thử làm đi, thấy dễ chịu lắm . Từ đó, và mãi về sau này, mấy chục năm qua, Tâm nhiễm cái thói quen hay lăn ly trà lên trán, dù cho trà nóng được rót vào trong tách Tâm cũng lăn. Thấy dễ chịu thiệt !

Trà rót ra, Tâm mời khách trước khi vô đề câu chuyện. Thật ra, Tâm rất muốn hỏi, vì sao Anh biết được nhà mà tìm tới. Vì hôm kia đây, khi Anh nói Anh sẽ từ London bay về thăm, Tâm nói anh ghi địa chỉ nè, thì Anh bảo rằng thôi khỏi . Thật lạ lùng, Anh nói anh kêu réo cả năm châu để có số điện thoại của mình, mà sao Anh không hỏi địa chỉ mình để tới hè ? Thiệt lạ !
Như trong tiềm thức, Tâm đưa tách trà lên ngang trán và chợt nhìn qua, thấy Anh cũng làm y hệt. Cả hai anh em bật cười ,không một chút ngượng ngùng, bởi bao nhiêu năm trời xa cách, bởi tuồi đời chồng chất trên bốn bờ vai trĩu nặng gió sương. Câu chuyện bắt đầu, thân ái như những ngày anh em còn gần gũi nhau. Anh dành nói trước, Anh hỏi thăm tin tức của từng người trong gia đình Tâm.
Anh hỏi về chồng, về con của Tâm, mừng cho mấy đứa nhỏ nay đã thành công trong sự nghiệp. Anh còn hỏi, đợt sau này em có còn ăn hiếp chồng không ? Tâm cười hì hì nói, anh ơi sao anh nói cái gì không ...

Hồi đó, Tâm lơ là Anh để đi chơi với người Tâm thương, Anh buồn ghê lắm. Nhưng hình như Anh biết dù tình yêu của Anh dành cho Tâm có bao la, da diết, thì Anh vẫn chỉ là nguời Tâm thuơng quý, không phải là nguời Tâm yêu.
Có bồ, Tâm không còn thì giờ để ngồi hẹn hò nói chuyện trên trời dưới đất với Anh nhiều nữa. Chẳng có thời gian để ngồi quán trà tàu tán dóc, cà phê cà pháo cùng Anh. Nhưng lạ cái tính xấu của Tâm, là khi có chuyện chi bực mình thì cũng hay chạy tới rèo réo anh.
Thuở đó, anh buồn nên anh làm việc rất nhiều, hoạt động không ngừng. Chắc Anh muốn quên đi, đừng nghĩ ngợi nhiều tới cái nhỏ Tâm này nữa. Nhưng nơi Anh, cái tình yêu sâu kín của Anh dành cho Tâm nó trong sáng quá, nó ngọt ngào như một sự hy sinh nhiều dung thứ. Có thể vì thế mà Tâm vẫn thương và quý Anh như lá bùa hộ mệnh.
Nguời yêu của Tâm thì ghen như đàn bà có máu Hoạn Thư. Trừ Anh ra, cứ nghe nói tới tên ai theo Tâm hồi đó là đổ cáu lên. May là Anh với ảnh, hai nguời quen thân nhau và tâm sự với nhau hoài hoài. Anh cứ khuyên bồ Tâm, thôi bớt ghen đi . Anh cũng hay khuyên Tâm, thôi bớt ngẵng, bớt chướng đi !
Tâm nói, anh thiệt đúng là ba phải ! Anh cười hì hì , không nói tiếp .


Ngày đầu tiên, Tâm quen Anh là ngày Anh đến thư viện ở đường Gia Long đón tụi Tâm. Cô bạn Tâm lanh lảu lắm, đi học thì dành chổ tốt trong giảng đường. Ngoài giờ học ra, đi thư viện, khi nào hai đứa cũng có chổ ngồi sáng sủa, tốt nhất. Hôm đó hắn nói, ê, ra thư viện tụi mình đi ăn kem nghe Tâm. Chịu liền. Đã thành thói quen rồi, khỏi bàn cãi. Cứ ra khỏi giảng đường là qua thư viện hay ra ngồi công viên bên đường Tự Do để đếm lá. Không đi đếm lá thì đi ăn kem, ăn hàng vặt, bột chiên, bò bía, chè đậu đo, uống nước mía . Đi đâu cũng được miển đừng về nhà sớm thì thôi ! Con gái ham chơi, ăn hàng mà !
Nhỏ bạn ni có chiếc vélo solex, chở Tâm đi khắp cùng non nước, Lăng ông Bà Chiểu , Gia Định, Ngô Tùng Châu, Nhà Bè, Chợ Lớn. Tâm cứ đeo theo sau lưng hắn mà không có chổ mô là không đi tới.
Hồi đó Tâm thèm một chiếc vélo solex lắm, mà Mạ Tâm nhứt định không cho. Ỷ con cưng, Tâm khóc hù hù mà Mạ cũng nhứt quyết không cho là không cho. Không biết Mạ nghĩ là cái tướng Tâm ngồi xe vélo solex không đẹp vì hai tà áo, cứ bay phất phơ, phất phẩy như con diều, hay sợ đi xe hai bánh dễ bi tai nạn? Thôi, đi mô cũng gọi xích lô ( ba bánh ) như mạ ưng cho rồi ! Bởi rứa nên từ đó, mỗi lần leo lên xe của hắn, Tâm lại nhớ tới lời Mạ, nói để ta tém cái vạt áo dài của mi đã, chớ không thôi hồi lại phất phơ như cánh bướm, con diều . Mỗi lần nghe rứa, hắn cười ngả cười nghiêng và dặn , mi nhớ đeo tau cho kỹ, kẽo rớt nghe.

Chiều hôm đó, bạn Tâm gởi xe ở thư viện. Vừa đi ra đã thấy Anh đứng đó rồi, dáng cao gầy, bảnh trai, với mái tóc bồng bềnh trong gió . Tâm dòm, tưởng bồ hắn tới đón hắn chớ, nói thầm trong bụng : chà, nhỏ ni có nguời yêu đặng ghê. Nghe bạn giới thiệu tên hai người xong, Tâm lẻo đẻo đi theo sau. Đến ngã tư đường Tự Do, góc Lê Lợi, họ dừng lại trước một quán nước chờ Tâm. Trên đường đi từ thư viện đuờng Gia Long tới đó có mấy trăm thước mà họ dừng lại chờ Tâm cả gần chục lần, bởi vì , Tâm cứ đi thụt lùi lại phía sau, ý là để cho hai nguời nói chuyện tự nhiên, mà trong bụng thì rủa thầm, nhỏ thiệt vô duyên, đi với bồ chớ có phải ngồi xe vélo solex mô mà bắt mình đeo theo hắn ?
Vô quán, Anh kéo ghế cho hai đứa ngồi rất lịch sự, phong cách. Tâm định khi về sẽ khen bồ hắn một tiếng : ngó được đa mi ! Đặng cho hắn vui. Nhỏ ni ưa khen lắm. Mỗi khi ai khen chuyện chi là hắn cười híp mắt, híp mũi .
Anh thiệt là nguời lớn, hỏi " hai đứa " ưng commande cái chi.
Cô bạn sớn sác dành nói trước, vì hai đứa đã thuộc lòng cái goût của nhau rồi : " hai kem dừa, có chantilly. Của Tâm, cho thiệt nhiều chantilly, nhỏ ni hảo ngọt "
Ôi chao ơi là dị trời ơi . Mình vốn có tật hư ăn thiệt, có hảo ngọt thiệt đó. Ăn kem thì phải xin cho đuợc hai ba chóp chantilly. Chè đậu đỏ thì đẩn một lần hai ly ! Mà chừ có người lạ, hắn nói ra mần chi cho mất mặt anh hùng rứa.
Trong bụng lại nổi máu thù vặt lên : thôi , mai mốt nhớ đi một mình với bồ nghe. Đố rủ ta mà ta đi theo là trời sập liền.
Định trong bụng việc sẽ trả thù xong rồi, nên khi ly kem được bưng ra, Tâm bình thân như vại, ngồi tàn tàn ăn ly kem với ba cục chantilly to tổ bố. Bạn Tâm lại còn múc sớt thêm một muổng kem của hắn cho Tâm nữa chớ.
Cái bụng dạ Tâm thiệt hẹp hòi, còn nghĩ : Rồi, mi đi với bồ bữa ni, mi vui quá nên mi không ăn được, cái chi mi cũng bắt ta ăn hí . Thôi, ta ăn hết lần ni, bữa sau cho mi đi một mình mi ăn hết đi hí ...
Rứa là Tâm tỉnh bơ, ngồi nhìn ra đường phố Catinat, ăn ngon lành . Qua cửa kiếng thấy thiên hạ xôn xao đi dạo sao mà vui quá, Tâm tù tỳ ăn hết cái ly kem và một đống chantilly hồi mô không biết . Bên cạnh Tâm, hai người cũng xì xào nói chuyện, mà Tâm ... bất cần nghe.

- Anh ơi, Tâm mô có biết là bữa đó hai người hẹn nhau để cho anh ra làm quen với Tâm. Để rồi, từ đó, hai anh em mình quen nhau, biết nhau, hạp nhau rồi thân nhau tới như ri !

Vậy mà hôm đó, sau khi kêu kem dừa cho tụi Tâm xong, Anh từ tốn nói với người bồi bàn là Anh uống trà nóng. Rồi khi ly trà đuợc đem ra, Anh đã cầm lăn lăn trên trán, Tâm vô duyên không nhịn đuợc cười trong bụng và nghĩ : Thiệttttttt, vô tiệm Tây mà ... uống trà Tàu! Quê một cục .
Có dè đâu, mấy chục năm sau, cái "nghệ thuật" uống trà của Anh, cho tới giờ, Tâm cũng còn bắt chước theo từng ly, từng bước.

Qua câu chuyện với Anh chiều ni, Tâm biết tin Chị cùng hai cháu đã mất cách đây bốn năm trong một tai nạn xe hơi. Anh cũng bị khủng hoảng tinh thần cả năm trời, phải ngưng dạy ở Đại học.
Bây giờ trong căn nhà rộng thênh thang nơi xứ lạnh quê người, quanh năm sương mù trắng xoá, Anh ngồi viết sách, viết báo để ôn tuởng lại một thời hoàng kim năm xưa .
NOËL sao mà nghe tin buồn quá vậy nè . NOËL này sao nhiều chuyện buồn quá. Cả phần mình nữa !!

Ngày đám cưới Anh, vợ chồng Tâm có tham dự để chúc mừng Anh . Anh có nói với nhỏ bạn Tâm, là thôi, đời anh không sống được với người anh thương thì anh sẽ sống với người thương anh vậy. Tâm nghe xong, cứ gật gù mãi, khen Anh thiệt là chí lý . Mà thiệt, nếu có một người thương Anh thiệt tình thì nguời đó đúng là Chị rồi . Chị thương Anh từ hồi chị mười lăm tuổi , khi Anh lên lảnh giải thưởng chi chi của Cụ Diệm đó, chị gặp và đem lòng nể phục, thương Anh luôn . Chắc những tâm hồn lớn thuờng gặp nhau hay sao chớ, Chị cũng học giỏi và xuất sắc như Anh vậy. Sau này, hoạt động chung, chị vẫn một lòng thương Anh mà Anh thì cứ lơ lơ, là là ... như con khỉ .
Sau này Anh Chị đám cưới, rồi sinh con, Tâm thiệt là mừng . Còn đòi làm mẹ đở đầu nữa chớ . Chị vui, Chị chịu liền .


Bây giờ, mấy chục năm trời trôi qua, ngồi bên nhau trong một buổi chiều cuối năm, hoàng hôn đìu hiu buồn bã. Nghe thêm những tin buồn, sao thấy lòng nặng trĩu, buồn da diết ...
Vậy rồi, hai anh em cũng ăn được với nhau một bữa ăn đạm bạc. Tâm nói mấy ngày lễ lạc, đồ ăn đầy tủ lạnh, có foie gras, có Saumon fumé, có nghêu sò sống, anh dùng chi ? Anh nói thôi mùa Noel, cả tuần nay tiệc tùng ngán quá em. Cho anh một đĩa rau thôi. Tâm cười đồng tình, đi luộc cho anh một dĩa rau muống to bình sư, xào chút nấm thơm và có một tộ tôm thịt kho tiêu. Hai anh em cùng ham ăn rau nên dĩa rau muống, phéng cái là hết sạch. Vì là mùa Noël nên Tâm đem bánh bûche ra cho Anh ăn tráng miệng và uống trà tiếp, nói chuyện xưa .

Một giây nào đó, Anh ngập ngừng ... nhưng Tâm kịp thời ngưng Anh lại
- Anh à, anh em mình cứ mãi như ri, nghe anh .
Anh nhìn Tâm,
- Có những điều anh chưa bao giờ nói với em , và sau đó anh sợ sẽ không bao giờ có dịp nói nữa .
- Thôi anh đừng nói chi hết, Tâm đã hiểu và đã biết rồi . Tâm cũng không có tâm trạng để nghe vì bây giờ lòng buồn quá !
Anh em mình cứ thương nhau, cứ quý nhau hoài như ri, anh nghe .

Anh nhẹ thở dài , lặng lẽ

Mùa Noel ni buồn lắm .
Mùa tang Anh ơi .


Hàng Bè
27 / 12 / 2015

<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2016 08:14:19 bởi Áo Vàng >