THƠ CON MA
THƯƠNG DÙM CON CHỮ ... MÌNH ƠI!
Không mưa
mà ướt cánh chuồn
Không thương
mà nhớ, mà buồn
ngộ ghê!
Nhớ câu lục bát
vụng về
Buồn bài thơ viết
em chê
hỏng tình!
Nghĩ thương
con chữ tội tình
Anh bày, anh sắp
lặng thinh chịu đời...
Em à!
Em hỡi!
Em ơi!
Thương dùm con chữ
nhận lời...
thương anh!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2016 20:33:38 bởi dodoclangttroi >
Ừ! THÔI EM NHÉ! Ừ! Thôi em nhé tình đã cũ Thì tiếc làm gì mấy lời ru Thả xuống dòng đời cho trôi nổi Chỉ thoáng chút thôi đã xa mù Ừ! Thôi em nhé không duyên nợ Thương nhớ làm gì mấy vần thơ Câu thương, câu nhớ, câu hờn dỗi... Thì cũng xa rồi ... Như giấc mơ Ừ! Thôi em nhé đời hợp tan Em cứ lên thuyền rồi sang ngang Ngoảnh lại làm gì trên bến vắng Có kẻ trông theo đến ngỡ ngàng Ừ! Thôi em nhé mình chia tay Đừng khóc cho tình sớm phôi phai Người đi, người ở ... Mình ly biệt Buồn nổi buồn này... Ai hơn ai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2016 21:04:17 bởi dodoclangttroi >
VẤN VƯƠNG! Em gọi mùa sang nghe bâng khuâng Gió thu vừa đến phút ngập ngừng Người ôm kỷ niệm tìm hơi ấm Lồng lộng mây trời buồn rưng rưng Em gọi mây về trôi mênh mang Cho bóng chiều rơi xuống ngỡ ngàng Tình đã ngủ yên theo ngày tháng Chiều nay tình dậy sóng thênh thang Em gọi gió về vương vấn vương Anh vượt trùng khơi ngàn dặm trường Chiều nay mắc cạn trên bến nhớ Vùng vẫy trong vùng thương nhớ thương Em gọi thu về cho lá rơi Cho nắng nhạt nhòa chiều chơi vơi Bài thơ anh viết còn dang dỡ Tình đã xa rồi... ơi tình ơi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2016 11:23:25 bởi dodoclangttroi >
ĐÊM TRĂN TRỞ Biển đông dậy sóng lòng căm giận Ơi! Những con dân giống Lạc Hồng Ngày mai chúng ta cùng ra trận Đuổi quân phương bắc, dẹp cuồng ngông Đêm trăn trở trùng khơi giông bão Vọng ngàn năm con sóng gầm gào Có con sóng quặn lòng loang máu Đất nước ơi! Đau mấy niềm đau! Đêm trăn trở qua miền biên ải Tự ngàn xưa vi vút gió về Bao người đi rồi không trở lại Nằm nơi này mà nhớ chiều quê Mưa Trường Sơn sụt sùi lở núi Bia mộ nào ghi dấu ngậm ngùi Trời vào xuân rừng thay lá mới Người bao giờ về lại miền xuôi Bấy nhiêu lần đuổi quân xâm lược Quê hương ơi!... dân tộc, đồng bào! Bao lớp người xông lên phía trước Đem máu mình tô thắm đời sau Ngàn năm đô hộ bao tủi hận Ta vẫn là ta giống Lạc Hồng Lòng cố nhũ lòng nguôi cơn giận Nợ này chưa trả thẹn núi sông! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2016 20:38:52 bởi Huyền Băng >
QUÊ HƯƠNG Bài thơ Đường Một vạn cách đọc Tôi không chắc lắm Là những bài thơ Hay phép tính chập Tổ hợp của toán học Nhưng tôi chắc Có hơn vạn bài thơ Từ giảng đường Thẳng ra mặt trận Rồi không quay về Chưa ai được đọc Nằm lại đâu đó Rãi dọc Trường Sơn Như oán... như hờn Mây mù sương gió Câu thơ bỏ ngõ Rơi rụng góc rừng Uy dũng anh linh Vần thơ gục gãy Máu nhòa trang giấy Thấm vào lòng đất Viết lên tự lòng Tổ quốc! Mênh mông... Miền Nam Thời sinh viên chống Mỹ Các anh các chị Đọc ngược thơ Đường * Che mắt quân thù Nung nấu căm hờn Sục sôi ý chí Tự do dân tộc? Phá xích sổ lồng Chọn xong! Rồi đi… Bưng biền gió lộng Câu thơ cháy bỏng Hình bóng người thương Ghế đá sân trường Đành thôi lổi hẹn Đi mãi không về Heo hút miền quê Câu thơ dỡ dang… Những trận chống càn Máu đỏ nhuộm loang Cắt ngang vần trắc Phạt ngã thanh bằng Bài thơ đọc ngược Viết cho người thương Chưa kịp về xuôi Nằm lại chiến trường Ngậm ngùi! Gió sương... Anh linh! Tang thương! Ngàn năm! Quê hương
CHO TÔI VỀ LẠI Cho tôi về lại chổ ngày xưa Tôi nhớ quê nghèo trong nắng trưa Mắc võng ru mình bên hiên vắng Nhìn gió đong đưa mấy tàu dừa Cho tôi về lại thời thơ ấu Nức nỡ mùa sang tiếng ve sầu Trống trường giục giã chiều bãi khóa Buồn dâng lên buồn… Buồn vì đâu!? Cho tôi về lại mùa thưa nắng... Thuở mới vào yêu… yêu thầm lặng Ngồi chép thơ tình trong đêm vắng Thơ thẩn gieo vần những đêm trăng Cho tôi về lại mối tình đầu Để tôi còn biết bởi vì đâu Hai đứa hai nơi không từ biệt Chưa kịp sang mùa …trời mưa ngâu! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2016 20:40:57 bởi Huyền Băng >
Có con đò nhỏ sang sông
Có cô gái nhỏ theo chồng chiều qua
Chồng nàng chẳng phải là ta
Buồn tình ta cứ... Í à... mần thơ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2016 21:00:06 bởi dodoclangttroi >
NGŨ ĐỘ THANH CỦA TUI.... Khấn nguyện ông trời giải nghĩa thơ Trầm ngâm...Ổng nói:"Thiệt không ngờ!" Đường thi ngũ độ thôi đành... bí Lục bát đôi vần hỏi cũng... ngơ Nuốt lệ hai hàng câu mở ngõ Gom sầu nhất dạ kết ơ hờ Thiên đình chẳng thấu hồn thi sĩ Địa phủ vô tình ... vía vẫn vơ... (.... kakakakak.... Lổi, bệnh kệ tui!)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2016 20:15:19 bởi dodoclangttroi >
VÁI TỨ PHƯƠNG Nghĩ mãi thôi đành vái tứ phương Tương tư tưởng chết mấy canh trường Ma mê lục bát hồn sông núi "Ấy" khoái thơ đường khúc vấn vương Mấy bận hờn nhau toan gát bút Vài lần giận dỗi mớ văn chương Nhưng mà cố bỏ thì càng vướng Nghĩ mãi thôi đành vái tứ phương ĐÃ HẾT PHƯƠNG (Tự họa) Vạn nẽo đường đời đã hết phương Năm canh thức suốt với đêm trường Hồn như ngọn gió treo đầu núi Vía tựa chiều lam sợi khói vương Chả biết bao giờ buông bàn phím Hay là vẫn miết với từ chương Đầu xanh sớm bạc còn vương vướng Vạn nẽo đường đời đã hết phương
Ai dám Nợ Ai … đã hết phương
Hồn Ai trăn trở …với đêm trường
khờ buông đàn phím... ngồi tơ tưởng ...
bỗng bóng hiện ra ... còn nói thương !!!!!
Tui nói rằng tui đã hết phương
Trăm năm đi quá nữa đoạn đường
Nợ tình trả mãi còn vương vướng
Nghĩ lại thấy đời... thật đáng thương!
(Kakakakaka... Tui là ông già nhen bạn!)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2016 18:28:45 bởi dodoclangttroi >
hôm qua nhờ nhỏ tắm sông
về nhà nằm võng làm sông ... lặng lờ !!
nào ngờ nhỏ đến đâu ngờ ...
dòng sông cuộn chảy bất ngờ ... thành thơ !!
nhỏ dành võng ... làm đò chờ ...
thơ thành sông cuốn đò trơ lên bờ !!!
còn lại đây nỗi buồn thơ
không vơi nỗi nhớ bơ vơ nhớ đò !!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2016 21:28:05 bởi 100nammunggiotle >
ầu ơ ... Đò có lên bờ ...
nghỉ xong lội nước ... Khách chờ đợi trông
lên bờ có lội được không ?
xuống nước mà lội ... có sông có bờ ...
dầu gì Đò cũng thương bờ ...?..?
có bờ đỡ nghỉ ... không bờ nổi trôi ...?...?
đêm nay Trăng đã lên rồi ...
Xuống nước mà lội ... Sóng thôi bồi hồi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2016 20:58:36 bởi 100nammunggiotle >
Em gọi gió về vương vấn vương
Anh vượt trùng khơi ngàn dặm trường
Chiều nay mắc cạn trên bến nhớ
Vùng vẫy trong vùng thương nhớ thương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2016 19:50:58 bởi dodoclangttroi >
Bỗng dưng nghe nhớ mùa thu
Nhớ sao hồi đó mình ... ngu quá chừng
(kakakakaka... giờ hình như cũng chưa khôn mấy)
Bây giờ trời đã vào xuân
Dường như hết nhớ lại rưng rưng buồn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2016 11:15:24 bởi dodoclangttroi >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: