THƠ CON MA
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                           LỤC BÁT...ƠI À!          
   Thơ ơi! xin hãy bao la      
  Mênh mang đồng lúa thướt tha cánh diều      
  Thơ à! đừng để quạnh hiu      
  Dâng tràn khóe mắt khi chiều rưng rưng 
  
   Thơ ơi! xin chớ ngập ngừng   
   Giữa mùa mưa bão gọi xuân quay về   
   Thơ à! đừng viết lê thê   
   Loanh quanh lẩn quẩn chỉ chê bai đời   
   
   Thơ ơi! xin cứ rong chơi   
   Hồn thơ bay bỗng dẫu đời dỡ dang   
   Thơ à! Tình đã bẽ bàng   
   Ta giờ về lại bên nàng… thơ ơi!   
           
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2016 10:15:43 bởi dodoclangttroi >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                    VỀ LẠI VƯỜN YÊU!           Anh về tìm lại vườn yêu   
   Lặng mình trong bóng trời chiều mênh mang   
   Cây tương tư chết ngỡ ngàng   
   Sầu đông gãy rụng ngỗn ngang góc vườn   
   
   Ai bày chi cuộc tang thương   
   Nhìn cây ân ái đoạn trường lòng nhau   
   Vườn yêu xưa vốn ngọt ngào   
   Sao giờ lại hóa niềm đau giữa đời   
   
   Chiều rơi từng giọt buồn rơi    
   Chờ em về lại trả đời cho nhau   
   Ngàn xanh mãi tận ngàn sau   
   Tình như dao nhọn giết nhau... ơi tình!
          
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2016 09:24:51 bởi dodoclangttroi >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              RU HỒN!        Trong đêm trắng ru hồn vào cỏi chết    Vạn lời ru chưa dịu mỗi niềm đau    Đêm sâu thẳm đêm đi dài không hết    Ta mình ta trong vô vọng thét gào       Ta phải đâu là Tử Long danh tướng     Tay vung thương tay bế lấy hài nhi    Bước vó câu là đầu rơi máu đổ    Đạp xác người mở lối để mà đi       Ta cũng chẳng mơ màng làm thi sĩ    Gom buồn thương mà mong hóa thành thơ    Những đớn đau dần hoen mờ lý trí    Hằn lên tim rồi xóa vội ước mơ       Ta đã vượt trùng vây cùng con dại    Không gươm đao mà nước mắt tuông rơi    Ôm vết thương nhói lòng người tê tái    Mơ ngày mai sẽ về lại giữa đời...           Bao buồn đau sẽ còn là quá khứ    Anh với em, ta làm cuộc rong chơi    Đôi uyên ương vạn nẽo đường lữ thứ    Tay trong tay một bước cũng không rời...       Cầu Trường Bản Triệu Vân rồi thoát nạn!    Chiến Tương Dương còn hoãng loạn kinh hoàng    Ta gục ngã không vì làn tên đạn    Mà xuyên tim! Mũi nhọn? Hướng nằm ngang!               
     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2016 11:32:25 bởi dodoclangttroi >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  SANG NGANG       Cầu chữ Y đưa người đi hai ngã  Lưng cầu rồi em rẽ một hướng thôi  Sang bờ kia mình đã thành xa lạ  Tự bây giờ... là hết mộng chung đôi!    Trăng khoắc khoải gọi đêm dài về sáng  Thu đã tàn nhưng lá vẫn còn rơi  Thương cuộc tình người ta đem rao bán  Bến gieo neo... mình lỡ chuyến xe đời!    Dầu đã cạn thì đèn rồi sẽ tắt  Chỉ vài giờ hiu hắt nữa mà thôi  Đường thật dài... đi nhòa trong nước mắt  Trả cho xong! Qua một kiếp luân hồi     
  
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  LÃNG DU QUÊN ĐỜI!       Anh giờ quen bước phong trần 
 Vườn yêu ghé lại một lần rồi thôi 
 Ngậm ngùi chuyện đã xa rồi 
 Nhũ lòng hát khúc...nước trôi qua cầu 
  
 Cũng đành chấp nhận bễ dâu 
 Yêu thương gói lại thành sầu thiên thu 
 Chiều vương sương trắng mây mù 
 Anh đi làm kiếp lãng du quên đời
  
 
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                   CHIỀU QUÊ TẮT NẮNG!         Hôm em đi trời Chiều Quê tắt nắng  Cây Vườn Yêu ngơ ngác lặng nhìn nhau  Chúng hiểu rằng đời đã nhuốm thương đau  Rồi tự hỏi vì sao mà đổ vỡ?    Lúc em cười bên tình nhân rạng rỡ  Cây tương tư trút hơi thở cuối cùng  Gãy gục rồi mà tim vẫn còn rung  Ôm oán hận não nùng vào tuyệt vọng    Còn đâu nữa mà Hoài Mong mơ mộng  Em sang sông lúc sóng dậy "yêu thương"  Tôi đi theo, em vứt lại bên đường  Là ngày đó khu Vườn Yêu biến mất    Đêm từng đêm ôm buồn thuơng chất ngất  Nghe Vườn Yêu nghẹn nấc từng hồi đau  Cây tương tư, hoa ân ái ngọt ngào  Gom xếp lại chôn vào mồ dĩ vãng!       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                  BẼ BÀNG SẦU ĐÔNG!       Anh không tìm lá diêu bông 
 Anh đi là để trải lòng tha nhân 
 Diêu bông em đã có lần 
 Cầm lên vứt xuống chẳng cần diêu bông 
  
 Rụng rời chiếc lá sầu đông 
 Nhặt lên anh thấy tận lòng nát tan 
 Giữa đời ôm giấc mơ hoang  
 Dốc đời nhận lấy bẽ bàng sầu đông
  
  
 
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                BẾN GIEO NEO!          Ai chờ ai chờ như hóa đá    Ai đợi ai từng chiều vật vã    Tiếng yêu thương giờ nghe xa lạ    Chút tình buồn rồi cũng sẽ qua           Bến đò cũ thẫn thờ năm cũ    Em sang sông trời mới vào thu    Từng chiếc lá úa dần ũ rũ    Rồi đông sang gió cuốn xa mù           Lá rụng rời mang theo nuối tiếc    Ôm ngậm ngùi để gió cuốn đi    Tình vẫn buồn giờ xa biền biệt    Vấn vương nhau còn có được gì           Đường thiên lý bóng dài đổ bóng    Xa dần xa mờ mịt dòng sông    câu yêu thương dập dềnh trên sóng    Quay lưng đi làm bước tang bồng!             
     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2016 21:40:51 bởi dodoclangttroi >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                      HẠ ĐÃ VỀ ĐÂU ?            Nhành phượng vĩ đong đưa chờ Hạ      Ươm tình thơ e ấp sân trường      Lòng háo hức nơi chân trời lạ      Vẫn lặng thầm một nổi vấn vương              Hoa phượng đỏ ghép thành đôi bướm      Dành tặng ai nhưng vẫn lặng im      Tình yêu đầu dường như vừa chớm      Xao xuyến hồn rưng rức con tim              Trả lưu bút nổi lòng chưa viết      Ai thương ai không nói tròn câu      Ai hờn ai buồn vương mắt biếc      Chia tay hay giã biệt tình đầu              Chiều mênh mông, lòng người trống rỗng      Trống trường tan giục giã hồi lâu      Ngồi nhìn lại góc trời hoa mộng      Ve gọi sầu! Hạ đã về đâu?                                     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2016 11:43:52 bởi dodoclangttroi >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                    LỤC BÁT VU VƠ...     
  
 Mười năm đắp lũy xây thành
 Ngờ đâu phút chốc đeo vành khăn sô 
  
  Tình xưa ai liệm đáy mồ 
  
 Nghĩ thương chiếc nhẫn cỏ khô năm nào
   
  
  
 Con đường đá đỏ bụi mờ
 Dấu chân năm đó bây giờ còn không  
  Em đi nhẹ gót sen hồng  
  Để anh nổi nhớ mênh mông … giữa đời  
    
  Em về mùa lá thu phai  
  Sông Tương bờ bắc trông hoài bờ nam  
  Chiều vương theo sợi khói lam  
  Đôi bờ đôi bóng biết làm sao đây?  
    
  Chiều qua con sáo sang sông  
  Cánh bay cánh mỏi mà lòng chơ vơ  
  Sáng nay con sáo thẩn thờ...   
  Ơi! ngày xưa đó bây giờ tìm đâu  
    
  Nhớ sao cái lũy tre làng  
  Giữa mùa nắng cháy thênh thang đốt đồng  
  Cánh cò chiều nép bên sông  
  Nhìn sang bên ấy oặn lòng mà thương  
    
  Bến xưa vọng tiếng nguyệt cầm  
  Đàn ai trổi khúc trăm năm lỡ làng  
  Em về chờ gió mùa sang  
  Ngồi đan chiếc áo dỡ dang năm nào  
    
  Từ bao thương nhớ đong đầy  
  Quay về dĩ vãng ta xây thành sầu  
  Giăng giăng mưa đổ trời ngâu  
  Nhìn chim ô thước bắt cầu chông chênh  
    
  Gió lùa xô ngã tấm phênh  
  Mênh mang số kiếp lênh đênh phận đời   
  Chiều rơi từng giọt buồn rơi  
  Còn bao lâu nữa ta rời nhân gian  
    
  Chiều quê chợt tắt nắng vàng  
  Đưa bao nổi nhớ đến ngàn sao thưa  
  Chiều quê người đã về chưa  
  Sông quê ơi! gió đong đưa ... vọng buồn  
    
  Đêm nay trời đất giao hòa  
  Để Ma lại được về nhà làm thơ  
  Nương theo từng áng mây mờ  
  Bóng theo bóng gió vật vờ ... rồi đi!   
  
  
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2016 11:44:39 bởi dodoclangttroi >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        AI VỀ MIỀN TÂY?              Em đến Tây Đô trời chiều hoa mộng    Tôi về Tháp Mười ngõ tối thinh không    Chiều buông lơi đôi bờ phà Vàm Cống    Nắng rưng rưng vương đỏ bụi Tân Hồng        Đêm thề hẹn đèn hoa soi chung bóng    Em say mê háo hức cuộc tình nồng    Con cá rô đồng vào mùa nhảy sóng     Đang tung tăng rạo rực bỏ bờ sông              Hôm em về trời miền Tây lồng lộng     Cầu dây giăng nhẹ bước em sang sông    Mai em đi đã thành đôi tròn mộng    Chút bụi hồng em phủi... Cũng vừa xong!       Tôi về lại nơi ngày xưa... lạc lõng   Hồn miên mang trong gió lạnh chiều đông    Từng hồi chuông nghe đâu xa đồng vọng     Lời kinh cầu miền hoang vắng mênh mông            
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2016 10:20:39 bởi dodoclangttroi >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                    CÁNH CÒ            Cánh cò nơi đồng cạn        Vượt qua đời gian nan        Nuôi cò con khôn lớn        Quên cả chuyện đá vàng         
  Đêm ủ con chờ sáng       Ngày lặn lội miên mang        Mặc đồng sâu đồng cạn        Mặc mòn mỏi sức tàn         
  Có năm trời làm hạn       Cứ đổ nắng chang chang       Mấy lần cò chếnh choáng       Lòng hớt hải hoang mang         
  Ngày kia trời chạng vạng       Gió lốc thổi giăng ngang        Cánh bay trên cánh mỏi        Cò rơi rụng...ngỡ ngàng              Cánh cò chiều lẻ bạn       Giữa lưng trời thênh thang        Khi cò con khôn lớn        Đã bay đi tìm đàn                 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2016 10:19:48 bởi dodoclangttroi >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: