Heoconmtv
-
Số bài
:
117
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.12.2015
|
Thời không huyền thoại - Ray Bradbury
-
06.01.2016 18:00:18
Ray Bradbury THỜI KHÔNG HUYỀN THOẠI Nguyên tác: THE DRAGON Chuyển ngữ: Trần Đức Tài Đêm lặng lờ không chút xôn xao ngoại trừ bước gió lùa qua những phiến cỏ cụt trên đồng hoang. Đã nhiều năm rồi kể từ ngày một cánh chim côi lẻ lướt ngang vòm trời mù mịt bao la này. Đã xa xưa từ khi vài viên đá cuội vỡ nát thành cát bụi nuôi đời sinh sôi. Bây giờ chỉ có màn đêm xao động trong lòng hai người đang nghiêng mình bên ngọn lửa trơ vơ giữa hoang vu; hai bóng tối âm thầm len lỏi vào mạch máu và lặng lẽ phập phồng hai bên thái dương họ, trên hai cườm tay họ. Ánh lửa nhấp nhô hắt bóng trên hai gương mặt hoang dã và nhuộm đỏ ánh mắt của hai người. Họ lắng nghe hơi thở khẽ khàng của nhau, nghe tiếng thạch sùng nháy mắt chong đêm. Cuối cùng, một người đàn ông đưa mũi kiếm khêu cao ngọn lửa. – Đừng! Đồ ngốc; anh làm lộ tông tích chúng ta mất. – Không hề gì đâu, – người kia đáp. – Đằng nào thì con rồng ấy cũng có thể đánh hơi được chúng ta từ xa nhiều dặm kia. Lạy Chúa, lạnh quá. Ước gì tôi đã ở lại lâu đài. – Chúng ta đâu có theo đuổi giấc ngủ, mà chính là cái chết… – Tại sao? Tại sao? Con rồng ấy không hề đặt chân vào thành phố kia mà! – Im đi, đồ ngốc! Nó ăn thịt những kẻ nào đi lại một mình giữa thành phố ta và thành phố lân cận đó! – Cứ để mặc cho họ bị ăn thịt đi, còn chúng ta về nhà! – Chờ đã, nghe kìa! Hai người đàn ông đứng lặng. Họ chờ đợi một lúc lâu nhưng chỉ nghe thấy tiếng hai con ngựa của họ bồn chồn cựa quậy tấm thân nhung đen làm cho các bàn đinh thúc ngựa va lanh canh vào nhau, rất khẽ, rất khẽ. – Aaa…, – người thứ hai thở hắt ra. – Đúng là một xứ sở ác mộng! Chuyện gì cũng xảy ra ở đây cả. Ái chà chà! Người ta đồn con rồng này có đôi mắt là lửa đỏ, hơi thở nó là khói trắng mù mịt; anh có thể nhìn thấy nhiều dải đất đã bị nó thiêu cháy đen kịt. Nó phóng đi cùng với diêm sinh, sấm chớp và châm lửa khắp đồng cỏ. Những con cừu khiếp đảm và chết vì phát rồ. Phụ nữ sinh ra toàn những con quái vật. Sự thịnh nộ của con rồng ấy ghê gớm đến mức các bức tường lâu đài phải vỡ nát như cám. Mỗi bình minh là lại thấy xác các nạn nhân của nó vương vãi đến tận dãy núi kia. Anh thử nói xem, có bao nhiêu hiệp sĩ đã tấn công con quái vật ấy và đã thất bại, kể cả chúng ta luôn nữa. – Thôi, đủ rồi! – Chưa đâu! Ở giữa cái nơi cô quạnh này tôi không làm sao biết được cả thời gian, cả năm tháng nữa! – Bây giờ là năm chín trăm kể từ ngày Giáng Trần. – Không đâu, – người kia thì thào, đôi mắt nhắm nghiền. – Trên đồng hoang này làm gì có Thời Gian, chỉ có Vĩnh Cửu mà thôi. Tôi tưởng chừng như nếu tôi chạy ngược lại con đường này để trở về thì cả thành phố sẽ biến mất, con người vẫn chưa ra đời, mọi vật đã đổi thay, các lâu đài vẫn còn nằm sâu trong lòng đá tảng chưa xây, các xúc gỗ vẫn còn nằm nguyên trong rừng chưa đốn; anh đừng có hỏi tôi tại sao; chính cánh đồng hoang này đã khiến tôi có linh cảm như thế đấy. Và chúng ta thì lại ngồi ở đây, ngay trong giang sơn của con rồng lửa, xin Chúa cứu giúp chúng con! – Nếu anh sợ, hãy vận giáp phục vào đi! – Có ích gì? Con rồng có thể xuất hiện từ bất cứ hướng nào, chúng ta không thể đoán được xuất xứ của nó đâu. Nó tan biến trong sương mù; chẳng biết nó đi về đâu. Chà, cứ mặc giáp phục vào vậy, ít ra thì chúng ta cũng được chết khỏi lõa lồ. Chưa mặc xong chiếc áo chẽn màu bạc, người thứ hai đã ngưng lại, ngoái đầu nhìn. Bên kia dải đất lờ mờ tràn ngập bóng đêm và hư không, một cơn gió bốc lên từ giữa lòng đồng hoang mịt mù những lớp cát bụi mà những chiếc đồng hồ cổ xưa đã dùng để đếm thời gian. Những mặt trời đen ngòm bừng cháy trong tim cơn gió mới và hàng triệu chiếc lá cháy thiêu giũ mình rời xa một thân cây mùa thu nào đó cuối chân trời. Cơn gió làm tan loãng cảnh vật, kéo dài những cốt xương như kéo dài một thỏi sáp trắng, làm cho bầu máu sôi sục đặc quánh thành một quặng bùn lầy trong bộ óc. Cơn gió ấy chính là cả nghìn linh hồn hấp hối và tất cả thời gian hỗn độn đang băng qua. Đó là mù sương trong bóng tối và đây không phải là nơi chốn của con người. Không còn tồn tại tháng năm lẫn giờ phút mà chỉ còn hai kẻ lẻ loi ấy giữa sự trống rỗng vô danh của cơn buốt giá bất ngờ, của bão tố và sấm chớp đang di động phía sau một bức tường xanh lè trong suốt đang sụp đổ: Chớp lòe! Một cơn mưa dông ướt đầm mặt đất; tất cả nhạt nhòa đi, lịm tắt dần cho đến lúc chỉ còn một sự tĩnh mịch nghẹt thở, và hai người đàn ông chờ đợi cô độc. – Kia kìa, người thứ nhất thì thầm. – Ô, kia… Từ xa nhiều dặm, con rồng đang lao tới trong tiếng gầm rống chen lẫn tiếng kinh cầu vang dội. Im lặng, hai người cài giáp sắt rồi lên ngựa. Sự hoang vu của đêm khuya bị chẻ toạc bởi một tràng âm thanh ghê rợn lúc con rồng gầm thét tiến gần hơn, gần hơn; ánh mắt vàng hực của nó phóng lửa tràn qua một ngọn đồi và rồi, từng khúc cuộn của thân hình con quái vật lờ mờ hiện ra, trườn qua đồi, nhào xuống thung lũng mất dạng. – Mau lên! Bàn tay bọc giáp sắt siết chặt thanh trường thương, hai người hất những mảnh sắt chắn cho buông sụp xuống mắt hai con ngựa. – Chúa ơi! – Vâng, hãy nhân danh Chúa mà liều mạng thôi. Trong chớp nhoáng, con rồng đã vòng qua trái đồi. Con mắt vàng rực của nó nhìn trừng trừng vào họ, khạc những tia lửa đỏ vào giáp sắt của hai hiệp sĩ. Với một tiếng gào rền rĩ kinh rợn, con quái vật lao bắn tới trước. – Xin chúa xót thương! Mũi trường thương đâm vào dưới con mắt màu vàng không mi ấy, cong oằn, hất tung chàng hiệp sĩ lên không. Con rồng trờ tới hích anh ta lộn nhào xuống đất và nghiền nát kẻ đáng thương dưới thân hình khổng lồ. Băng vèo qua, một bờ vai đen đúa của nó giáng vào vào con ngựa còn lại và người kỵ mã bị hất tung đi cả trăm thước, va sầm vào một khối đá núi, rên siết. Con rồng rít lên, lửa bắn tứ tung khắp nơi, ngọn lửa mặt trời hồng, vàng, đỏ rực với những cuộn khói khổng lồ uốn lượn, che phủ đất trời. – Anh có thấy nó không? – Một tiếng nói thốt lên. – Đúng y như tôi nói với anh mà! – Đúng thật! Đúng thật! Một hiệp sĩ vận giáp phục! Lạy Chúa! Chúng ta đã cán phải hắn! – Anh có ngừng lại không? – Trước kia tôi có thử ngừng lại rồi; chả thấy gì hết. Tôi không muốn ngừng trên dải đồng hoang này đâu. Tôi ngán lắm. Có cảm giác gì đó rờn rợn… – Nhưng chúng ta đã cán phải một cái gì đó! – Cứ gióng còi cho đã đời đi, nó không nhúc nhích đâu! Một hồi còi inh ỏi vút lên trời xua sương mù tản mạn. – Chúng ta sẽ đến Stokley đúng giờ. Ê, cho thêm than vào lò đi, Fred ơi! Một hồi còi nữa giũ sạch sương đêm khỏi bầu trời trống rỗng. Chuyến tàu hỏa đêm, lửa hừng hực trong lò, giận dữ chạy băng băng qua một khe núi, vọt lên một gò cao, rồi khuất bóng dần về hướng bắc, để lại đằng sau những luồng hơi nước và khói đen lảng đảng tan biến trong bầu không khí tê buốt sau khi đoàn tàu đã vượt qua và ra đi mãi mãi. HẾT Nguồn: damau.org
|