dodoclangttroi
-
Số bài
:
57
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 06.01.2016
|
MƠ!
-
14.01.2016 10:46:44
MƠ! Hồi nhỏ Tui ở quê, một làng quê thanh bình, yên ã Mùa hè có tiếng ve sầu rã ríc trên cây Mùa thu có lá vàng rơi xào xạc theo từng cơn gió Và thêm mùa khốn khổ, cơ cực của người dân nữa là mùa mưa bão, nước lên... Mùa khô tui thường trèo cây bắt sáo, đào hang móc dế, ra đồng xúc cá lia thia ... đem về nuôi chơi mà chẳng phải tốn đồng xu nào - Chim sáo khi lớn lên, tập nói, nó lại không nói tiếng Việt mà chơi toàn tiếng “đan mạch” (do thằng bạn hàng xóm lén dạy nó). Vậy là “Chết tui rùi” ! Đành cho nó sang sông. - Còn dế thì dế than, dế lửa đá nhau cũng “ác chiến đấu” nhưng phải cái tội đêm đêm nó gáy đinh tai nhức óc, không tài nào ngủ được. Vậy là đành phải chào nhau thôi. Chỉ có con lia thia xem ra là không có vấn đề gì nên dần dà đâm ra tui mê man với nó. Cứ rảnh là xách rỗ tre đi vớt đem về cho vào hũ, keo thêm vài hột muối, vài bữa bắt ra cho đá nhau nhừ tử lại cho vào hũ, keo thêm vài hột muối là lành lại ngay. Nhưng mà cá mình đá với cá mình, thắng, thua gì thì cũng là mình . Hỏng vui tí nào. Tui lân la đi tìm đối thủ cho con cá “chiến” nhất trong số. Cũng chẳng phải lâu la gì, hôm sau tui mang con “Độc cô cầu bại” lên xóm trên, dàn trận xong xuôi, chỉ khoảng 30 giây, một cú “đốp” ngang của đối thủ, con “Độc cô cầu bại” đã rơi xuống đáy hũ, quậy quậy cái đuôi mấy cái rồi nằm ngay đơ. Nó lìa đời, mấy hột muối của tui không còn tác dụng hồi sinh cho nó nữa. Tui điếng người chết lặng, cá chết cũng như người chết! Thú thiệt tui cũng thường ra ruộng xúc cả rỗ các loại lia thia, bảy trầu, ròng ròng, tép bạc... đem về “um lạt” cuốn bánh tráng rau sống nước mắm, ăn chỉ thấy ngon “bá chấy” chứ không có cảm xúc gì, vậy mà lần này sao nghe đau quá, xốn xan cả ruột gan ruột, xót xa quá. Chỉ là con lia thia đồng thôi mà. Tôi tự trấn an mình nhưng dường như không có tác dụng. Đêm đó tôi có giấc mơ : - Lúc thì tui thấy con “Độc cô cầu bại” như oán trách: “Chỉ là do ông háo danh thôi. Tui chỉ là con lia thia đồng, ai xúi ông phong danh, phong tước cho tui, rồi đem tui đi nộp mạng; làm sao tui đấu lại, nó là giống lia thia xiêm đá cả ngày cũng không biết mệt. Vậy mà ông nở...” - Lúc thì tui thấy mình đang sở hữu một dàn kệ làm bằng gỗ lim đen mun với hàng trăm keo thuỷ tinh trong vắt với tòan là cá xiêm đủ loại xanh, đỏ, vàng, trắng, cam, tím...với tâm trạng của kẻ bất bại, du đấu khắp thiên hạ không có đối thủ. - Lúc thì tui nghe văng vẵng “tri bĩ, tri kỹ; Bách chiến, bách thắng”; “tri bĩ, bất tri kỹ - Nhất chiến, nhất bại” Hình như Tôn Võ Tử đang dạy tui thì phải !? Lạy ông ! con thấm thía lắm rồi! Tui giật mình thức dậy với tâm trạng bồi hồi, rối bời, không diễn tả được. Giấc mơ dữ dội và lẫn lộn đó theo tui cho đến hết thời Trung học. Hồi lớn Về Sài Gòn đi học, bỏ lại làng quê với những thú vui đồng nội, nhớ da diết từng bờ cây, ngọn cỏ, thèm một giấc ngủ trưa vô tư lự bên hiên nhà Nỗi nhớ quê làm tui thẩn thờ Vẽ hoành tráng của đô thị làm tui choáng ngợp Tui biết mình không thuộc về nơi này. Rồi mọi việc cũng qua, giấc mơ xưa cũng nhạt nhòa. Trong tui lại hình thành giấc mơ khác. Giấc mơ giữa ban ngày. Số là trên đường mưu sinh, tui được nhìn thấy hồ thủy sinh đặt trên kệ gỗ bóng lộn, bên trong bầy cá lội giữa tiếng nước chảy róc rách và bọt sủi lăng tăng. Nó đẹp đến mê hồn, nó sang trọng đến mức tui không dám chạm tay vào (Với tui, vào lúc đó). Chủ nhân của nó cho biết: “Ở Sài Gòn những người có được hồ cá dĩa này, đếm không quá đầu ngón tay”. Câu nói của ông làm tui thất kinh, lùi xa thêm mấy bước. Sợ lỡ có gì, cái mạng còm của tui đền hỏng nổi. Con cá dĩa nó ám tui từ đó. Tui mơ sau này, sau một ngày làm việc vất vả, chiều về bên hồ chăm sóc và ngắm cá. (Nghĩ lại, thấy mình ngu thiệt, đến giấc mơ cũng ngu! Sao hỏng mơ sau một ngày lêu lỏng, rong chơi đã đời, chiều về ngồi “tộp” vài ngụm Hennessi, ngắm cá “chỉ đạo” cho em út nó làm phải sướng hơn hong ?) Vì giấc mơ ngu này mà nó làm khổ tui cho đến mãi về sau. Anh em có thể cười tui, “tên nhà quê” và sau này tui cũng tự cười mình, cười cho những giấc mơ ngu ngơ của mình, nhưng mà lúc đó tui chỉ biết con lia thia đồng nuôi trong hũ keo chao đầy bọt bong bóng bây giờ được nhìn thấy như vậy, không hồn xiêu phách lạc thì không phải là tui. Lây lất rồi cũng qua, tui cũng trả xong cái nợ sách đèn Con cá dĩa vẫn cứ ám tui, không phai nhạt chút nào. Hồi...thế kỹ trước Cách đây khoảng mười mấy năm, tui tạm gọi là “công thành, danh toại” và cái giá phải trả cho nó làm tui chán chường. Tui đi tìm con cá dĩa vì giấc mơ của mình, vì sức quyến rũ của nó. Cũng không khó khăn lắm, lúc này người nuôi cá dĩa không còn đếm trên đầu ngón tay nữa, đếm luôn hai bàn chân cũng hỏng hết. Tuy vậy kỹ thuật nuôi cá dĩa vẫn còn là vấn đề cao thâm, kỳ ảo và đầy “bí quyết”của gia đình không nói được. chịu! Người ta giảng cho tui nghe nào nội ký sinh, ngoại ký sinh, xuất huyết nội, xuất huyết ngoại, thành phần dinh dưỡng. Tui chóng cả mặt, hoa cả tai mà chẳng nắm bắt được gì, bỗng đâm giận bản thân mình! (Thú thiệt hồi nhỏ tui học hóa, lý, sinh dỡ ẹt nên thi Y Dược 3 lần đều “sém đậu”) Tui đi tìm trong vô vọng Nhưng vẫn mơ một ngày nào đó tui có được dàn hồ đầy cá dĩa với hệ thống cấp thoát nước hoàn chỉnh cùng kiến thức “uyên thâm” cở Bác... và cái không thể thiếu cái máy ion hoá để tự động cân bằng PH theo chỉ định của mình. Năm năm đi tìm con cá dĩa và “học đạo” thêm năm năm nữa lao tâm khổ tứ đủ mọi bề, bao nhọc nhằn tui đều nếm trãi, có lúc tưởng như vô vọng, mình không có duyên với nó rồi. Hồi bây giờ Rồi thì tui cũng gây dựng xong Ác nhân cốc và tự phong cho mình là Cốc chủ cho dù: - Cái máy ion hoá để tự động cân bằng PH theo chỉ định của mình tui cũng chưa có - Kiến thức “uyên thâm” cở Bác... tui cũng chưa đạt được - Dàn hồ đầy cá dĩa với hệ thống cấp thoát nước cũng chưa thật hoàn chỉnh. Nhưng được cái là bây giờ “Đời đã có tên tụi mình”, Ác nhân cốc tui hùng cứ một phương, không có đối thủ (dưới quê không ai nuôi cá dĩa). Những điều “chưa” nêu trên không còn cần thiết và quan trọng nữa. Tui lập ra “Quy chế hoạt động” của Ác nhân cốc là: - Khỏe nuôi nhiều, không khỏe nuôi ít; - Bệnh đến thì trị (khi hết, khi không nhưng thường là hết bệnh, nếu không thì “toi” rồi) - Cá lớn thì bán (xuất 1 lần, không bán lẽ dễ mang tiếng mắc rẻ - ở quê đồng tiền lớn lắm -) Thời gian như bóng câu qua cửa sổ. Thắm thoát ... Vậy mà đã mười năm: Tui với con cá dĩa cùng hành hạ nhau. Nó đoàn tụ ông bà đã qua nhiều đời: Tui sức cùng lực kiệt. Vẫn nghe nói có những cuộc thi cá dĩa quốc nội, quốc ngoại với quy mô hoành tráng: Lòng cũng muốn. nhưng chớt nhớ đến trước lúc lìa đời con lia thia đồng còn thều thào lập đi lập lại: “Tri bĩ, tri kỹ; bất chiến, bất bại” “Tri bĩ, bất tri kỹ; bất chiến, bất bại” “bất tri bĩ, bất tri kỹ; bất chiến, bất bại” Tóm lại, tui hiểu ý nó muốn dạy tui là: “Chẳng cần biết người, biết ta gì hết, muốn bất bại thì đừng chiến.” Tui đành hỏng dám mơ ! Lại nghe nói, có phần mềm chuẩn đoán và điều trị bệnh cho cá dĩa. Chỉ cần đưa bệnh phẩm vào vào kính hiển vi nối với máy tính phần mềm sẽ phân tích chuẩn đoán bệnh và ra toa thuốc. Thật tuyệt vời ! Nhưng tui cũng hỏng dám mơ Vì những giấc mơ ngu ngơ tui đã tự hành mình quá nữa đời người Bây giờ ước gì tui được thảnh thơi mà không phải bận tâm về lũ cá dĩa 1 ngày, 1tuần hoặc một tháng thì tốt hơn. Tui sẽ đi thăm thú bạn bè rồi rong chơi vào Nam , ra Bắc. Tui giật bắng cả người với suy nghĩ vừa rồi. Mơ với ước có khác gì nhau ??? liệu? Chuyện gì nữa đây? Trời ạ! lại mơ với ước ! Mồ hôi trán tui rịn ra vì sợ, bên tai nghe văng vẵng rồi rõ dần: “Alo,alo...bây giờ là 5giờ30, mời đồng bào thức dậy tập thể dục buổi sáng Tui choàng dậy, thấy mình đang nằm bên hồ cá không chăn màn, gối ôm, gối gát gì ráo. Tiếng ông Trưởng khu phố đang quang quát trên loa phóng thanh rõ dần “Alo,alo...bây giờ là 5giờ 30, mời đồng bào thức dậy tập thể dục buổi sáng” Thì ra tui đang mơ. Mừng quá trời đi luôn!. Đêm qua tui đánh thuốc cho cá ngồi canh xem chúng thế nào rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay nên mới có những giấc mơ như vậy. Mơ trong mơ ...những giấc mơ ngu ngu ...ngơ ngơ... kakakakakaka.............. Cám ơn mọi người đã đọc! Tháng 10/2006 acnhancocchu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2016 10:52:18 bởi dodoclangttroi >
|