TẬP THƠ TÌNH BUỒN - Thơ Trần Thanh Vân
MƠ Khi bước vào yêu ai chẳng mơ Tình yêu như cánh diều tuổi thơ Đưa ta bay cao bay xa mãi Với người ta yêu đến bến bờ Tình yêu từ cái thuở dại khờ Ai mà không nghĩ đẹp nên thơ Người yêu sẽ bên mình mãi mãi Lúc vỡ tan rồi mới ngẩn ngơ Dẫu biết rằng yêu chỉ là mơ Vẫn nhiều nguyện ước vẫn mong chờ Tương tư người đã đi xa ấy Sao mãi sống hoài với vẩn vơ Tình yêu đã mất vẫn vương tơ Đời người ai biết được chữ ngờ Yêu nhau sao phải buồn như thế Nước mắt đong đầy cả giấc mơ Trần Thanh Vân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2016 13:10:33 bởi Trần Thanh Vân >
TÌNH ĐẦU
Giữ mãi tình xưa ở trong lòng
Như là sóng cuộn dưới đáy sông
Âm thầm khắc khoải buồn vô vọng
Bởi chẳng còn duyên để ngóng trông
Mối tình thơ ngây thuở trắng trong
Tựa giọt sương sa xuống cánh hồng
Dù đã vỡ tan thành muôn mảnh
Vẫn như gai sắc cắm trong lòng
Dẫu như con nước chia đôi dòng
Người đi kẻ ở vẫn nhớ mong
Trăm năm rồi cũng thành cát bụi
Vẫn nhớ thương lưu luyến trong lòng
Trần Thanh Vân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2016 13:11:23 bởi Trần Thanh Vân >
LỰA CHỌN Quá khứ cũ muốn đào sâu chôn chặt Để khi nhìn vào ánh mắt của anh Chỉ rạng ngời như giấc mộng trong lành Không phải giấu nỗi đau mong manh nữa Còn gì buồn hơn trái tim xẻ nửa Nửa yêu anh luôn tha thiết nhớ thương Nửa lại cồn cào da diết buồn vương Tim oằn trong yêu thương và đau khổ Giúp em quên cuộc sống hai mặt đó Bằng chân tình anh dành trọn cho em Để em có những giấc mơ dịu êm Hằng đêm có vòng tay anh che chở Trần Thanh Vân javascript:void(InsertSmiley(''))
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2016 13:11:52 bởi Trần Thanh Vân >
BÃO LÒNG Mưa lạc lối để cánh buồm ngơ ngác Áng mây buồn làm mưa lác đác rơi Gió cũng buồn nên gió quất tơi bời Đẩy con thuyền chơi vơi vào biển vắng Giọt nước mắt rơi vào lòng mặn đắng Lặng lẽ tan trong đêm tối đơn côi Nỗi đau nào vò xé trái tim tôi Khi người đã xa xôi vào quá khứ Muốn ru cho trái tim không chịu ngủ Bằng những lời êm dịu của lòng tôi Bằng những lời hoa mỹ để buông trôi Nhưng vô vọng khi bão lòng nổi sóng Trần Thanh Vân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2016 13:12:40 bởi Trần Thanh Vân >
QUÊN Anh đi rồi ....
Sao vẫn nói yêu em ...
Một bước đi là vạn bước xa thêm
Để khoảng trống giữa chúng ta xa mãi
Quên sao anh những tình cảm dịu êm
Anh đi rồi ...
Thôi đừng nói yêu em ...
Những lời yêu mãi tha thiết lâu bền
Em mong mỏi mình được nghe mãi mãi
Giờ lại đang xé nát trái tim em
Anh đi rồi ...
Đừng gọi mãi tên em ...
Bởi bao năm em chỉ thấy đêm đen
Khi hiểu rằng anh không quay lại nữa
Nước mắt em rơi mặn đắng môi mềm
Anh đi rồi ...
Xin mãi mãi quên em ....
Kỷ niệm xưa vùi sâu vào bóng đêm
Đừng nhắc để bão lòng em nổi sóng
Để mai này em còn có thểquên
Trần Thanh Vân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2016 13:13:00 bởi Trần Thanh Vân >
HOÀI NIỆM Bước chân mãi ngập ngừng trên lối vắng Nước mắt buồn tràn mặn đắng bờ môi
Có lối nào về quá khứ xa xôi
Tôi xin được quay về dù chốc lát
Nhưng là về với trái tim tan nát
Liệu có còn những khao khát ngày xưa
Con đường cũ giờ ngập trắng nước mưa
Có trôi hết được giận hờn thuở trước
Trong cô đơn một mình tôi đếm bước
Nỗi đau lòng theo giọt nước trôi qua
Tình có đẹp tình cũng đã rời xa
Như cánh lá mong manh rơi trong gió
Trần Thanh Vân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2016 13:13:35 bởi Trần Thanh Vân >
LẠT LẼO Theo thời gian ngỡ tình không tồn tại Nhưng lòng em mãi mãi nhớ về anh
Năm tháng sao cứ vùn vụt trôi nhanh
Mà nỗi nhớ mong manh không lịm tắt
Những hạt mưa rơi vào lòng lạnh ngắt
Chẳng còn chi một chút nắng nhân gian
Giấc mơ tan chỉ còn lại hoang tàn
Và trống vắng lan tràn trên mọi nẻo Chẳng bước nổi trong muôn ngàn lạnh lẽo Gượng quay đi dẫu nhạt nhẽo thôi đành Chỉ cầu mong quên được mối tình anh
Để hàng đêm không chảy quanh nước mắt
Em đã qua bao tháng ngày lay lắt
Tìm lãng quên nơi mất mát trái tim
Nhưng không đủ can đảm để đi tìm
Nên mỏi mệt chìm sâu vào nỗi nhớ Trần Thanh Vân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2016 13:14:18 bởi Trần Thanh Vân >
MÒN MỎI Gió thổi mãi đêm trường lạnh lẽo Màn sương giăng khắp nẻo mịt mờ Nghẹn ngào giá buốt vương tơ Ngỡ ngàng khi thấy tuổi thơ qua rồi Cả đoạn trường xa xôi như thế Bao yêu thương đành để trôi dòng Quay đi ngoảnh mặt là xong Sao vẫn khắc khoải nhớ mong mỏi mòn Con đường xưa chẳng còn anh nữa Thời gian sao chẳng chữa vết thương Chim bay lạc cánh sa trường Người đi khuất bóng sông Tương trắng dòng Tiếng mưa như tiếng lòng nức nở Đem gom từng mảnh vỡ trong tim Âm thầm chôn dấu im lìm Nỗi đau ngày ấy như ghim vào lòng Trần Thanh Vân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2016 16:26:00 bởi Trần Thanh Vân >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: