Một Thuở Làm Đuôi - MacDung
macdung 27.01.2016 20:07:48 (permalink)

Một Thuở Làm Đuôi                                                        
    Tác giả: MacDung
Thể loại: Teen. Ngôn Tình
                                                  Lời Mở Đầu
                                                      ***
Người tôi yêu ấy! Không phải người yêu tôi…
Năm nay nàng 14, nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng hơn tôi nhiều thứ: Yểu điệu thơ ngây nè! Tóc dài lượn sóng. Mặc áo dài trắng. Mắt mơ huyền mờ! Và mọi cái nói chung rất cuốn hút, bởi tôi sao có được… hihi…
Không hiểu sao từ lúc gặp nàng tôi như bị “sét đánh”. Nhà tôi chỉ có ba người, nhưng đi đâu cũng gặp nàng. Tối giở tập học cũng thấy nàng. Ăn cơm uống nước cũng thấy nàng trong ấy! Mới sáng hừng đông lại thấy bướm trắng lượn bay. Chung qui nàng chiếm rất nhiều chỗ trong sinh hoạt của tôi mà không cách gì giải thích được…
Không biết có ai như tôi khi mỗi buổi tan trường cứ mải theo sau nàng như một “cái đuôi”. Mà cái đuôi thì mãi là cái đuôi ở sau lưng, chứ sao sánh ngang để trò chuyện được. Một cái đuôi câm lặng, trung thành… Một “vệ sĩ” vô hình… Vì thế nàng nào biết, nào hay…! Haii… Không biết là hạnh phúc hay đau khổ nữa… Nhưng… để được làm đuôi thì với tôi thật hạnh phúc tràn trề zậy!!!
Tôi vốn hay mắc cỡ khi tâm sự cùng bè bạn, thôi thì viết ra đây xem có cao nhân nào “đắc nhân tâm” giải thích hộ…
                                         (còn tiếp)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2016 16:21:21 bởi macdung >
Attached Image(s)
#1
    macdung 28.01.2016 16:01:23 (permalink)

    Chương: 1
                                                          Tiếng sét
                                                              ***
    Lớp tôi có một thằng bạn vốn rất quỷ quái và ranh ma. Không biết nó sanh ra vào giờ gì mà đáo để lắm. Câu chuyện chứng minh xem có hùng hồn không nha!
    Nguyên cửa sau lớp học có một hàng lang dài với bức tường ngăn cách với khu dân cư. Bên ấy có căn hộ, hè nhà mái tôn gỉ sét, đen đúa và thủng lỗ chỗ như tổ ong vậy. Những giờ ra chơi, tụi nhóc lớp  6 nhếu nháo chạy quanh, chỉ trỏ, bàn luận um sùm. Tụi nó thường đố nhau xem bên ấy có người ở không ấy mờ!
    Thế là thằng bạn của tôi ra tay mà sự thành công sau này ai cũng biết hết trơn…
    Lời đầu tiên nói ra ấn tượng như thủ tướng chính phủ phát ngôn ấy!
    “Căn nhà đó vốn bỏ hoang lâu rồi! Hôm qua tao với ba mẹ tới thăm người quen ở sát đó mờ…”
    Nói xong nó “lụm” một cục đá nhỏ thôi. Xin nhắc lại đá nhỏ nhé! Bằng ngón tay út là cùng… Thế rồi cậu ta ném viên đá vô vách nhà…
    Một đứa đã làm thì nhiều đứa hùa nhau tranh tài ném bóng rổ. Thế là vách nhà vốn thủng đã nhiều lỗ nay mới đúng ra tổ ong!
    Mọi chuyện tưởng vậy là xong. Nào ngờ hôm sau, ở tiết học cuối, thầy hiệu phó xuống lớp điều tra xem: “ai là kẻ ném đá vào nhà dân bên phố?” Mà may hơn nữa là chẳng tổn hại chút gì cả…
    Chắc ai cũng đoán được “một bọn đồng đảng”, đâu thiếu đứa nào ở trước mũi thầy…
    Lớp trưởng được hỏi, chẳng biết gì!
    Lớp phó cũng không luôn!
    Ôi trời! Đám quỷ học trò làm gì chơi với hai loại đó…
    Thế là đến tổ trưởng tổ 1.
    “Dạ thưa thầy… Hôm qua em nghỉ ạ!”
    Tổ 2 – 3 – 4 giống nhau tuốt tuồn tuột…
    Thầy hiệu phó nổi giận chỉ ngay vào tên gần nhất hỏi. Câu trả lời thật đáng thất vọng khi chẳng có tia sáng nào… Lần lượt ba mươi mấy học sinh đều báo nghỉ bệnh hết…
    Quá tức mình thầy quát lớn.
    “Hôm qua 9A nghỉ học hết cơ à?”
    Lớp trưởng nhìn lớp phó. Lớp phó nhìn tổ trưởng… Kinh ngạc đến lưỡi cũng trốn mất tiêu…
    Cả bọn tưởng bở, nào ngờ thầy quay sang chỉ ngay vào tôi.
    “Thế… em hôm qua nghỉ ở nhà làm gì?”
    Thật là sét đánh ngang mày. Phải trả lời nhanh. Chậm lộ ngay.
    Lúc ấy tôi nhác thấy một em gái học lớp dưới, thoáng ngang qua cửa sổ… lập tức vội vàng nói.
    “Thưa thầy em giúp em ấy làm bài tập nên muộn ạ!”
    Họa vô đơn chí. Thầy hiệu phó kêu nhỏ ấy lại ngay.
    “Hôm qua anh này có dạy em làm bài không?”
    Cô gái đâu biết gì… Nhưng khi nhìn vào gương mặt tái xanh của tôi, cái đầu tóc đen lại gật…
    Thế là tôi thoát tội… Nhưng phải cái tội khác, khi nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt “mơ huyền mờ” như cách tụi tôi thường đùa giỡn với nhau ấy… Trời không mưa, nhưng tôi chết lặng trong tiếng sét…
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2016 16:23:19 bởi macdung >
    Attached Image(s)
    #2
      macdung 31.01.2016 14:44:09 (permalink)

       
      Chương: 2
                                                          Tương Tư
                                                               ***
      Từ cái hôm tai kiếp, rồi lại bị “sét đánh”, tôi bắt đầu yêu thơ lúc nào không biết! Bởi hình ảnh nàng cứ lởn vởn quẩn quanh tôi. Tưởng thì nhớ, nhưng để phác họa chân dung trong đầu thì “còn khuya” mới ra. Tôi nhớ tới mấy bài thơ mà ngày trước học hoài không thuộc, cô giáo bắt trả bài lúc nào cũng “chào cờ” ấy! Thế là dùng thơ tình thay cho nỗi nhớ, tôi bắt đầu học thơ và làm thơ…
      Muốn làm thơ trước nhất phải đọc nhiều thơ, mà đó lại là chỗ tôi dở nhất. Không biết thơ có nhớ tôi không chứ thật tình… tôi không nhớ nó! Nhưng những kẻ “bé nhớ”, thường đã nhớ lại khó xóa vô cùng. Chứng minh nhé! Bài thơ Quê Hương của Giang Nam đọc cách chi cũng không nhớ, nhưng theo cách riêng và bỏ qua nguyên bản thì tôi đại tài.
      “…Có cô bé nhà bên
      Nhìn tôi cười khúc khích…
      Mắt đen tròn thương thương quá đi thôi…”
      Đây chính là “di chứng sét đánh” từ hôm có sự cố do thằng bạn trời đánh bày ra. Từ đó tôi “bệnh”… và ghiền thơ tình luôn…
      Nhưng tôi thích thơ thì thằng Long “gầy” quỷ quái cũng đâu kém…
      Sau mấy bữa lặn mất tăm vì “sự cố” do nó chủ mưu, thằng quỷ “dzịch” lại xuất hiện với nụ cười khoe hàm răng trắng nhởn. Sau khi nghe tôi đọc “thơ khùng” thì nó trổ tài hơn tôi mấy bậc luôn…
      “Anh đến thăm em một buổi chiều…
      Thấy em ngồi… ị… ở… cầu tiêu…” (nhà vệ sinh trên ao cá)
      Tôi cam đoan chắc như đinh rằng, thằng này cóp của ai đó, chứ làm gì có trình độ nghĩ ra được 2 câu thơ. Và có thể lập luận này giúp tôi được an ủi phần nào, vì bản thân cũng không thể làm được 2 câu thơ “bốc mùi” ấy!!!
      Từ ngày ấy tôi bắt đầu thơ thẩn như kẻ mất hồn. Thích nhìn mặt trời lặn và đếm sao vào đêm trăng sáng. Mặc dù chỉ cách có 12 hoặc cùng lắm là 24 giờ đã thấy mặt nàng, mà tưởng như câu: Nhất nhật bất kiến như tam thu hề, zậy!...
      “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
      Có nghĩa gì đâu một buổi chiều…”
      Nó bắt tôi ra ngồi giăng nắng
      Kiến vàng bò cắn mải nhăn răng…
      Ôi! Thật có rất nhiều tâm sự mà tôi biết nói cùng ai. Nói ra thì mắc cỡ. Không nói, ruột gan như thiêu đốt. Đôi mắt nàng lợi hại thật a…
      Qua mấy hôm tôi bị sốt cao. Má bắt uống thật nhiều nước. Và để cho tôi siêng năng hơn, “mama đại nhân” mua về một cái ly thủy tinh đẹp tuyệt… Nhưng… cái bình nước 20l qua mấy ngày không suy suyển mấy. Thế là lại bị la… Thật ra tôi cũng khát đấy, nhưng lại tiếc nước thôi mà! Một khi bưng ly nước định uống, tôi lại phát hiện nàng trong ấy. Uống… sao đành!!!
      Nghỉ học mấy hôm, thằng Long “gầy” thiếu bạn buồn, dẫn đám “lâu la” đến nhà thăm “chiến hữu”. Nó muốn nâng cao thân phận nên ra tay chẩn bệnh cho tôi.
      “Mày có uống nước không?”
      “Có. Nhưng ít lắm!”
      “Thế mày có khát không zậy?”
      “Có. Nhưng đắng miệng không thích nước.”
      Đến đây thì nó trợn mắt ngó tôi.
      “Thôi đi “ông cố”! Đắng miệng ai thấy nước cũng ham. Có mỗi riêng mày là khác”
      Rồi nó như bác sĩ, vạch mi mắt của tôi lên nhìn, cầm tay bắt mạch… Lẳng lặng một lúc rồi nói như chì.
      “Tao biết bệnh của mày rồi nha!”
      “Thôi đừng xạo mày!”
      “Thật đấy! Người mày nóng, hơi thở đứt đoạn… Mạch không ổn định…”
      Tôi cười vì nhớ đến mấy vai thầy thuốc trong phim mà nó đang nhại theo…
      “Theo sắc diện, hiện tượng… và hình ảnh trong mắt, thì mày bị… bệnh…”
      Cả nhóm háo hức nhìn nó chờ đợi. Còn tôi lên gân thách đố.
      “Bệnh gì?”
      “Bệnh… Tương tư ấy!”
      Tôi thật tình hốt hoảng khi nhìn vào mắt nó. Chết khiếp ấy…!
       
      Attached Image(s)
      #3
        macdung 05.02.2016 13:15:22 (permalink)
         
         
        Chương: 3                                                
                                                         Quân Sư
                                                            ***
        Ôi trời! thế này sao được. Dù sao tôi cũng phải tìm cách tiếp cận nàng mới được...
        Ở tuổi tôi, thường ngưỡng mộ một ai đó đồng giới, nhưng kinh nghiệm “tình trường” phải cao tay cơ… Người ấy tụi tôi gọi là “quân sư ái tình”. Thế thì trong nhóm “ngũ quỷ”, người đáng mặt quân sư không ai khác hơn Long “gầy”. Phải công nhận thằng này học thì nhất hạng ở dưới đếm lên, nhưng lên kế hoạch gì thật tuyệt. Một chiêu “giá họa” mà tụi tôi đã từng thách thức, cuối cùng cũng thua nó…
        Hôm ấy trống tiết, lớp sinh hoạt thoải mái trong phòng. Hết chuyện gì nói, Long “gầy” hiến kế giá họa cho vui…
        Tôi hơi ganh tị mấy tài vặt của nó nên hỏi.
        “Giá họa như thế nào đây?”
        “Thì tụi mình lấy bút của đứa này bỏ túi đưa kia. Chốc nữa nó mất viết, mình chỉ đứa lấy cho cười chơi.”
        “Cây viết tụi nó giắt túi áo hoặc túi quần. Dễ lấy lắm a…?”
        Long “gầy” dương dương tự đắc.
        “Tao vẫn lấy được ấy! Tụi bây “cá” đi…?”
        Thế là bốn thằng còn lại đồng lòng vào cuộc với kết ước: nó mà làm được thì sẽ dẫn đi uống “cà phê”. Tôi gọi đi uống “cà phê” là có ý đồ ấy! Mọi việc sau sẽ rõ thôi mờ…
        Không biết từ lúc nào thằng Long “gầy” lại có một cuộn chỉ. Nó lấy ra một đoạn vừa tay, rồi xáp lại gần nhỏ Trang “béo” học chung lớp. Lúc này vào Đông, nên mấy đứa con gái mặc áo chống lạnh với hai miệng túi hai bên và cây bút được cài vào ấy. Thằng Long trước sau sử dụng đúng hai động tác thôi, đã thành công ngon lành. Lần thứ nhất nó đi ngang qua nhỏ Trang với hai tay căng sợi chỉ. Sau khi cố tình chạm vào nhỏ ấy, nó nhanh nhẹn cài sợi chỉ vào móc viết. Sau một lúc nó cố tình đánh vào vai thằng Bửu Lượng trong nhóm. Thằng Lượng nào chịu yên, trả đũa ngay… Thế là Long “gầy” bỏ chạy và chạm mạnh vào Trang “béo”. Lúc này nó chỉ cần nắm lấy hai đầu sợi chỉ kéo nhẹ là cây viết đã ở trong tay. Cả bọn chứng kiến “xảo chiêu” của nó mà nín thở luôn… Đến việc bỏ cây bút vào túi áo người khác thì quá dễ rồi đâu cần phải nói. Tụi tôi thua đứt đuôi nòng nọc…
        “Ê! Sao rồi, tụi bây phải dẫn tao đi uống nước chứ?”
        Thằng Long gào to sau tiếng kẻng tan học như bị cắt tiết ấy!
        Ba thằng còn lại tiu nghỉu nhìn tôi cầu cứu…
        “Ừ, đi uống cà phê thui…!”
        “Ê! Tao đâu biết uống cà phê. Uống cái khác đi?”
        Thời cơ tôi lấy lại uy tín với nhóm đã đến rồi nha!
        “Tao hứa uống “cà phê” mờ… Mày không uống được thì thôi zậy!!!”
        Thế là tôi thoát ngay trước mũi thằng bạn tinh quái nhất lớp í. Và điều này củng cố thêm chút ít uy tín của tôi trong nhóm vậy…!
        Kết luận cuối cùng: Long “gầy” đắc phiếu “quân sư” của nhóm nha!!!
        Đã là “quân sư” phải bộc lộ chút ít tài năng khi đăng quang nhiệm chức chứ! Tụi tôi cố tình làm khó Long “gầy” cho biết tay khi được bầu chọn…
        “Ê, Long! Con gái nó thích gì zậy?”
        Cái mặt thằng quỷ vẫn tỉnh queo!
        “Con gái thích con trai nhìn mình!”
        Thằng Vinh “đen” mở miệng cóc.
        “Chỉ bấy nhiêu, không thuyết phục lắm!”
        “Con gái thích người ta yêu tên mình!”
        Trời đất! Nó nói khùng mà sao nghe chí lý quá zậy!
        Hôm rồi thằng Bửu Lượng ngu ngốc đã bình luận tên nhỏ Hà ở lớp, bởi nó liên quan đến chữ “hà khắc” và “Hà Đông sư tử hống”. Thế mà nhỏ có gương mặt đẹp nhưng lại bé người, đỏ mặt lên rồi “xổ độc” hàng loạt chú “Cửu âm chân kinh” luôn… Và từ đó lớp tôi có “Sư Tử Hà Đông” í a…
        Hóa ra “quân sư” có thực tài!!!
        Tuy trong bụng nể thằng quỷ ấy, nhưng tôi vẫn ấm ức trong lòng…
        “Mày nói con gái thích gì, nghe được, nhưng không quan trọng. Bây giờ thử nói: Làm gì để con gái thích đi…?”
        Trán thằng Long “gầy” trở nên nhăn nheo như bô lão…
        “Mầy hỏi bất ngờ quá, cho tao mấy hôm suy nghĩ đã nghen!”
        Câu hỏi ấy khó đấy chứ! Thế mà hôm sau Long “gầy” lại tỉnh bơ bơ khi bị vấn hạch…
        “Ê! Làm gì để con gái thích, tụi bây biết hong?”
        Câu trêu chọc của tôi được Long “gầy” đáp trả ngay.
        “Con gái thích người ta khen mình dễ thương, hiền lành. Thích được khen khéo tay, chịu khó. Thích…”
        Tôi đế vào luôn.
        “Thích khen tên mình đẹp đúng không?”
        Long “gầy” ra vẻ bất bình.
        “Chưa chắc à nghen!!!”
        “Thế mày đến chê tên nhỏ Hà đi… kha kha…”
        Thằng quỷ nhìn tôi cười khì.
        “Mày cũng hay nhẻ! Nhưng đã “cua” được em nào chưa zậy?
        Đến đây tôi chết lặng khi nhớ đến “nàng”!!!
        Attached Image(s)
        #4
          macdung 18.02.2016 20:29:56 (permalink)

          Chương: 4
                                                               Thi Sĩ 
                                                                 ***
          Sự nhớ nhung “nàng” khiến tôi quyết tâm làm thi sĩ… Và chẳng mấy chốc chứng bệnh thích thơ lan sang nhóm bạn học chung. Vậy là lớp 9A bỗng chốc nổi lên 5 nhà thơ “hay” có tiếng ấy, mặc dù chưa có bài thơ nào thật sự ra hồn. Họa chăng là vài bài thơ, sửa từ nguyên bản của các thi sĩ nổi danh ấy!!!
          Mấy đứa con gái gặp tụi tôi hay kêu: Thi sĩ! Dù điểm văn cả bọn chưa bao giờ vượt quá số 5. Theo sự khách quan của tôi, nếu Trang “mập” không chú vào việc học thì khả năng thành nhà thơ lại lớn nhất. Bởi nhỏ ấy lúc nào cũng đạt điểm 8 môn văn cơ…
          Năm lãng tử thi nhân, thơ chưa thành mà kết quả học tập lại báo động đỏ ấy!
          Tôi nghĩ cũng lạ! Mình si tình mà trở thành kẻ mộng mơ. Còn mấy thằng kia sao phải thế? Nếu nói ngưỡng mộ tôi thì đâu đúng!!! Bởi tôi có làm được bài thơ nào đâu? Trời ạ! Đây đúng là một bí mật nha…!
          Đã yêu thơ thì hay đọc thơ cho mọi người nghe, và phải là thơ của mình ấy chứ! Ngày ấy rồi cũng đến khi lớp được dạy luật thơ “lục bát” và “song thất lục bát”. Giờ luyện tập trong “ngũ quỷ” có hai kẻ đưa tay: Tôi và Vinh “đen”. Cô giáo chỉ thằng Vinh đọc trước…
          “Ai ơi, dậy đón bình minh…
          Nắng hồng tô điểm tâm tình quê hương.”
          Cả bốn đứa tôi sững sờ khi nghe cô giáo cho nó điểm 10. Trời ạ! Vinh “đen” đó ư? Hay thật mờ…
          Đến phiên tôi rồi… kìa!!!
          “Mặt trời đã ngả về Tây.
          Đàn trâu ăn cỏ nối đuôi nhau về…”
          Cô giáo bình phẩm như sau:
          “Tạm được nhưng cưỡng vận của Lục Bát. Tám điểm!”
          Ôi trời! Thật mất mặt cho người khai sáng… Tôi mà lại thua thằng Vinh kia cà…
          Sau một lúc đọc lại luật Lục Bát thì… ôi thôi… Theo luật, chữ cuối câu 6 vần với chữ thứ 6 câu 8… Vậy xét vận Lục Bát thì câu thơ ấy có vần “ây” và “uôi” chẳng ăn nhập gì cả. Họa chăng đồng âm “y” và “i” thui a…
          Tôi thờ thẩn nghĩ về câu thơ của thằng Vinh và sinh nghi ngờ… Mà thôi, đã thua mà còn nghi ngờ lại bậy bạ vô cùng… Dù sao với 2 phát biểu duy nhất trong tiết thực hành, bọn tôi giữ vững nhóm thi nhân… hihi…
          Vụ đọc thơ trước lớp khiến “quân sư” hơi mất mặt. Nó cắc cớ kiếm chuyện bày ra vụ tuyển chọn người trong “ngũ quỷ”, xem ai xứng đáng giữ ngôi đầu bảng. Thế là cuộc thi tài diễn ra trong “bộ sậu” quậy phá, xem ai có thơ hay nhất ở bất cứ thể loại nào…
          Hôm ấy tôi phát hiện thêm một hiện tượng lạ mà lâu nay không ai biết… Thằng Vinh chỉ duy nhất một câu Lục Bát đã rút hết tinh túy rồi, còn đâu nữa khoe khoang… Quân sư thì chạy làng! Thằng Vui là người Hoa nên không bàn chuyện thơ ca. Vậy còn… thằng Lượng thôi. Mà thằng đó thì lâu nay…
          Bất thần Bửu Lượng đanh giọng.
          “Tao đọc nha?”
          Nói xong nó vô đề luôn.
          “Ta hỏi trăng: Có biết rằng ta khổ?
          Trăng làm thinh không đáp cũng không nhìn!
          Đến hỏi mây, mây lặng lẽ bay đi…
          Đến hỏi tình, tình lại vờ không biết!
          Chắc có lẽ tại ta nghèo tài chánh
          Nên mọi người lặng lẽ bỏ ra đi…
          Nên ta nghĩ trong “tình yêu” cũng vậy!
          Có tiền tài hạnh phúc sẽ vây quanh…”
                 Tác giả: Trần Bửu Lượng
          Nó kết thúc bài thơ trong sự câm lặng của cả nhóm. Hình như có cái gì trong âm hưởng bài thơ khiến người nghe man mác buồn…. Và tôi thật buồn khi nghĩ lại câu Lục Bát của mình…
          Thi sĩ đứng đầu ư? Thâm tâm tôi đã có lựa chọn…
          Và tôi bắt đầu phần của mình…
          “Ê! Bài thơ tao dài nha! Phải có nước tao mới đọc hết a…”
          Long “gầy” nheo mắt nhìn tôi, cân nhắc…
          “Mày đọc được 10 câu, tao đi mua nước í…!”
          Tôi trợn mắt nhìn nó, rồi đọc…
          “Rời Sa giang em vui về xứ khác
          Quê hương nghèo còn lại một mình tôi
          Biết nói sao cho vơi nỗi ngậm ngùi
          Bao tâm sự thôi cũng đành phong kín
          Yêu thương lắm để âm thầm câm nín
          Đã xa rồi tà áo trắng năm xưa
          Sao không cho tôi lần cuối tiễn đưa
          Cho trọn kiếp gã si tình đưa đón…
          Những chiều ấy, em thẹn thùng nghiêng nón…
           
          Đến đây thì thằng Lượng đưa ly nước ngọt cho tôi thấm giọng. Thằng Long đã thủ tín ấy… hì hì…
           
          Nón bài thơ vờn nắng Hạ ngoan hiền
          Gió Đông về thêm hồng má trinh nguyên
          Rồi cũng hết em ra đi từ dạo ấy…
          Hôm nay…
          Mang cô đơn hai lượt về phố vắng
          Tống Phước Hòa lá úa đổ thật nhiều
          Vắng em rồi Lê Văn Duyệt cô liêu
          Chợ Sa Đéc không có ngày chủ nhật
          Tình yêu hỡi! Con chim xanh bay mất
          Chim phương nào nỡ bỏ lớp học sao?
          Kể từ ấy thiếu giọng hát ngọt ngào…
          Tôi nhớ lắm! Người ta yêu “chim nhỏ”:
          Tiếng yêu em đã có lần bày tỏ
          Em hững hờ không chịu hiểu dùm ta
          Em chê ta là một đứa thật thà
          Thật thà quá nên riêng ta đau khổ…
          Em đi rồi biết cùng ai thố lộ
          Ta làm thơ trên giấy trắng học trò
          Nói yêu em không một chút đắn đo
          Ta không sợ vụng về trong ngôn ngữ
          Nhớ thuở nọ ta tôn em làm Vương Nữ
          Nón bài thơ làm vương miện nữ hoàng
          Xé tim ta em ném vụn giữ đàng
          Ta cúi nhặt khẽ cài lên áo trắng
          Em quay lại nhìn ta cay đắng:
          “Kẻ hèn kia sao không biết hổ thân?
          Vương Nữ đẹp không yêu người xấu xí…”
          Ta xấu xí nên giờ làm thi sĩ
          Em đi rồi ta bỗng biết làm thơ
          Nhưng gửi về đâu hình bóng cũ tôn thờ
          Ta nhớ lắm… người đi biền biệt mãi…
          ***
          Chiều tan học bước chân buồn tê tái
          Cổng trường yêu ai khép lại lâu rồi…
          Áo trắng ngập đường…
          Thiếu áo trắng em tôi…
          Tác giả: Cao Thanh Văn
           
          Tôi nghe tiếng sụt sịt đâu đây khi hoàn thành phần thi của mình… Sau đó… tiếng la hét vang lên…
          “Tuyệt! Thi nhân số một ấy…”
          Thằng Long “gầy” cười thán phục, nhưng không bỏ được cố tật …
          “Í, í… Mày có học ở Sa Đéc đâu?”
          “Thì tao mượn cảnh tả tình không được sao mậy?”
          Thế là người “cùng mình đều thơ” trong lớp 9A là tôi đấy nhé! Nhưng… không hiểu sao… đọc xong bài thơ mặt tôi cứ tái mét ấy!!! Có thể quá dài chăng!?
          Buổi chiều, về đến nhà, má tôi lại một phen kinh ngạc…
          “Mama ơi! Mua cho con một nải chuối đi ạ…”
          “Để làm gì vậy con?”
          “Thì con cúng Ông Địa mà…”
          Má tôi kinh ngạc vì đức tin hiếm thấy của con trai…
          “Cúng việc gì?”
          “Hôm qua con mất viết, có khấn rằng: nếu tìm thấy trong hộc bàn thì cúng Ông Địa nải chuối ấy! Cuối cùng tìm thấy rồi nè…”
          Má tôi vốn có đức tin, nên vội vàng thực hiện ngay… Nhưng lúc đưa nhang cho tôi khấn, mama lại đứng kề bên… Tôi ngại…
          “Mama đi chỗ khác đi…”
          Mama đi rồi… tôi thảnh thơi khấn:
          “Ông Địa anh linh về đây chứng giám…
          Tôi thành tâm, không một lời gian dối…
          Hôm nay vì háo danh tôi mang tội trọng…
          Bài thơ ấy… Bài thơ “Nhớ Tà Áo Trắng” vốn không phải tôi làm đâu. Nó của một học sinh cấp 3 trường Trung học Sa Đéc làm cơ. Ngày, tháng, tên tác giả, tôi cũng quên rồi… Giờ Ông Địa làm chứng, dù tác giả nay có thành thanh niên hay ông già bà lão, tổ cố, tổ tông… Xin rộng tay tha tội “mạo danh tác giả” của tôi nha… Thành tâm 3 sá… A-men…
          Đến đây tôi chợt nhớ ra… Trời đất! Làm gì có vụ A-men ở đây… Đúng lẩn thẩn ha… Nhưng không sao, tác giả bài thơ mà biết việc tôi bị “sét đánh”, trí nhớ “rớt lên, rớt xuống” sẽ không trách đâu… kha kha…
           
          Attached Image(s)
          #5
            macdung 11.03.2016 21:06:45 (permalink)

            Chương: 5
                                                                Hiến Kế
                                                                   ***  
            Từ sau cuộc thi “Ai là thi sĩ số 1”, tôi đâm ra có cảm tình với Bửu Lượng. Vì thực tâm, tôi đã coi nó là một thi sĩ tài hoa với bài thơ rất thuyết phục ngày ấy…  
            Trần Bửu Lượng mất ba, chỉ sống với mẹ và 2 chị. Nhưng trong căn hộ nó sống rất sáng và đầy tính nghệ sĩ. Ngoài những bức tranh phong cảnh trang trí rất đẹp, trên vách lại treo cây ghi-ta đúng phong cách lãng mạn luôn. Tôi biết nhà nó, từ khi mến mộ tài năng rồi cặp kè suốt luôn ấy… Thế rồi những buổi tăng tiết tôi lại kiếm cớ đi sớm, đến nhà nó tán gẫu chơi, hoặc nghe ghi-ta ấy. Mặc dù việc này nói ra thật mắc cỡ - tôi chẳng biết chút gì về môn ấy cả…
            Thằng Lượng nhỏ người lại ốm nhom, nên mang dáng dấp nghệ sĩ “phong trần quá độ” í… Và chính điều này khiến tôi thường “ra tay trượng nghĩa” khi có đứa nào lấn lướt nó quá đáng…
            Gần thằng nghệ sĩ này, tôi mới phát hiện ra bao nhiêu thứ biến động xung quanh. Thì ra thằng Lượng cũng là kẻ si tình như tôi thôi, vậy mới ra ý tưởng cho bài thơ   đó…
            Trong lớp có nhỏ Thảo dáng người cũng hao hao giống nó. Tức cũng mảnh mai vóc ngọc, tóc xỏa bờ vai, dịu dàng yểu điệu như “nàng” của tôi zậy… Thế rồi một ngày đẹp trời nó cũng “trúng sét” như tôi, chao đảo, ngất ngây, rồi si dại luôn… kha kha…
            Hóa ra lâu này tôi cho rằng mình “độc bệnh”, nhưng đâu ngờ con trai vốn giống nhau hihi…
            “Đồng bệnh tương lân” nên tôi bắt đầu thố lộ nỗi tình si cho nó nghe. Lúc đầu tôi nghĩ chuyện này nói ra thật mắc cỡ, nhưng khi nhìn nét mặt tỉnh bơ của nó trong dạ mới yên. Ôi trời! Trút được tâm sự thật nhẹ cả người và từ đây tôi không  phải lo về mấy con “kiến vàng trong nắng” ấy!
            Hôm đó ở lớp diễn ra một buổi “tự bạch” nỗi lòng cho quân sư góp ý. Tụi tôi giao hẹn: Đã là quân sư thì phải biết gỡ rối tâm sự của nam nhi mới lớn chứ! Bằng không thì đem cái chức “quân sư” tặng cá sấu ăn luôn cho rồi…
            Bấy giờ thằng Vinh lại thú nhận thương… nhỏ gì gì… nhỉ? Trời ạ! Sao nó nói giống bệnh chưa khỏi zậy kìa…
            Tức mình tôi la lớn.
            “Mầy bị sao zậy? Tao lảng tai mờ…”
            Mấy đứa còn lại cũng thúc ép cho nó nói ra. Tức mình thằng Vinh “đen” la lớn.
            “Tao thương nhỏ Hà…”
            Ôi trời! Tôi không nghe nhầm chứ!!! Sao nó gan zậy!?
            Thằng Long “gầy” mở con mắt to thao láo.
            “Mày cân được nhiêu ký zậy?”
            “45 kg. Mày hỏi chi cái này?”
            Thằng quỷ Long cười hô hố…
            “Tao ước lượng xem, con sư tử nó gặm mày được mấy hôm ấy mờ…”
            Thằng Vinh nghe mà nhăn nhó cười.
            “Ừa, không biết sao tao lại thương nhỏ Hà nữa tụi bây. Hôm thấy nó chửi thằng Lượng mà phát run ấy chớ…”
            Thằng Vui ít lời, nhưng hôm nay cũng nhe răng cười.
            “Nhà mày chắc ít người nói chuyện lắm phải không? Vậy mới rước cái “đài phát thanh” dìa a…”
            Tôi ôm bụng cười bò…
            “Hôm nay tao rút ra một kết luận ghi vào sổ tay văn học luôn… Con gái dù dữ như “Sư Tử Hà Đông” cũng không sợ ế ấy nha!”
            Mấy thằng thương con gái chung lớp thì dễ rồi, chỉ có trường hợp của tôi lại khác. Thế là cả nhóm bàn nhau tìm cách giúp tôi tiếp cận “nàng”…
            Quân sư của tôi trịnh trọng phát biểu…
            “Thông thường muốn làm quen con gái khác lớp thì phải…”
            Cả bốn đứa thò lõ mắt nai nhìn nó chờ đợi…
            Tôi bực mình.
            “Nói đi, còn làm bộ quan trọng nữa…”
            “Thì phải đi gặp nó, nói chuyện làm quen… Đúng không?”
            Bửu Lượng chen vào.
            “Zậy cũng nói… Chuyện đó con nít nó còn biết kia cà.”
            Thằng Long trợn mắt nói:
            “Chứ thằng Văn đâu có câm, sao không mở miệng. Bình thường cái miệng nó tía lia cơ mà…”
            Tôi đau khổ thú nhận trước nhóm.
            “Trời ơi! Tụi bây đâu biết! Lúc đi cạnh “nàng” tim tao cứ đập thình thịch, mồ hôi vã ra, đầu óc bấn loạn… Và… cái lưỡi nó “cứng đơ” luôn thì nói nỗi gì!?”
            Quân sư ra vẻ thông cảm với sự lịch lãm già đời, khá là thuyết phục.
            “Thông thường muốn làm quen con gái khác lớp có rất nhiều cách, nhưng… phổ biến nhất vẫn là “mượn tập” rồi kèm bức thư làm quen vào. Mầy về viết sẵn lá thư đi, mọi cái để “quân sư” lo nha…”
            Thấy triển vọng tốt đẹp thằng Vinh sáng mắt.
            “Tao viết luôn nha?”
            Thằng Lượng cười hô hố.
            “Gửi nhỏ Hà a?”
            Quân sư trịnh trọng tuyên bố.
            “Giúp 2 thằng mày thì được rồi, nhưng phải có điều kiện chứ?”
            Biết thói quen của thằng Long, tôi rầu rĩ.
            “Gì nữa đây mậy!”
            “Hai thằng mày viết thư xong, phải cho bọn tao xem qua, gọi là… kiểm duyệt mới đúng chứ…”
            Tôi và thằng Vinh lập tức phản đối, nhưng vô hiệu… Giọng thằng Long đầy tinh quái…
            “Công sức của tao lớn lắm. Tụi bây viết thư tào lao uổng công nhà thiết kế đó a…”
            Buổi họp kết thúc, tôi về mà đầu óc choáng váng như gã say… Trời ơi! Viết thư tình ra sao đây!!! Ai biết vụ này nhỉ???
            Tôi thờ thẫn trước cửa nhìn con mèo và con chó nhà gầm gừ mà ngán ngẩm. Nàng và tôi sao giống chúng nó thế, khó mà sáp lại gần được a…
            Bức thư thế nào nhỉ?
            “H mến thương!
            Nhà anh có một con chó chưa bao giờ thuận thảo với con mèo… Có thể chúng khác giống hay khác tông họ gì đó mà chẳng bao giờ được đứng gần nhau. Thế anh và H có nên bắt chước chúng không, khi lúc nào cũng cách xa mươi bước zậy!?
            Bức thư vốn muốn làm quen với H ấy, giống như con mèo già và con chó bị “xà mâu” đâm lỗ chỗ… lúc nào cũng dè chừng đối thủ táp cho một miếng…”
            Tôi miệt mài trong cảm hứng chó và mèo… đến khuya luôn…
             
            Attached Image(s)
            #6
              macdung 21.03.2016 19:43:56 (permalink)

              Chương 6
              Thư Tình Không Đụng Hàng
              ***
              H mến!
              Hôm rồi anh cùng gia đình đi Sở Thú, thấy một con cọp nằm trong chuồng với cái bụng lép kẹp, đói ăn. Có một cô gái nhỏ nhắn giống H zậy… Đứng bên chuồng với cái đùi gà nướng trên tay… Con cọp nhìn cô gái với ánh mắt ngầu đỏ mà không biết nó muốn cái gì??? H thử nói xem, con cọp nó muốn gì nhỉ? Riêng anh thì liên tưởng mình lại là con cọp, vì buồn bã không có bạn tâm sự nên hướng ánh mắt đến cô gái. Biết đâu điều nó muốn nói cũng là thứ anh muốn la to trong trái tim nhỏ bé đang chứa đựng quá nhiều tâm sự nè… Con cọp cũng như anh, muốn có một người bạn! Và cô gái chính là H mà anh đang muốn kề cận ấy thôi hihi…
              Cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu trước mắt một con cọp… Nhưng H đừng sợ, bởi con cọp chính là anh cơ mà… Cọp không hại H đâu! Nó chỉ muốn kết bạn mà thôi… Cùng lắm nó khác anh ở chỗ, thay vì nhìn gương mặt dễ thương của H thì nó lại thích… thịt… hoặc giả cái đùi gà ấy mờ…
              Tính ra anh và con cọp giống nhau ở ánh mắt bá đạo, nhưng tâm tính nói chung lại hiền hòa… Chỉ có cái… con cọp sùi bọt mép còn anh thì không nha! Anh chỉ sùi bọt mép khi cãi lộn với ai thôi…
              Vậy so ra giữa anh và con cọp, thì H nên kết bạn với anh, an toàn hơn là với loài thú khoái thịt… Cùng lắm anh chỉ nhìn H với ánh mắt ngầu đỏ, nhưng không sùi bọt mép. Và anh thì lại thích “cơm cá” chứ đâu có… thịt để mà… ăn…
              Thôi thì cái an toàn nhất là nơi H phải chọn! Kết bạn với anh nha? Hôm nào anh bỏ ống đủ tiền lại dẫn H dạo phố, uống café hay ăn kem… Hoặc giả H trả tiền cũng được, còn hơn phải mất tiền vé, vào sở thú “xem cọp” cho uổng phí!? Đã có anh rồi nè…
              Bức thư làm quen này vốn tốn rất nhiều công sức mới có được! Mong rằng H nhớ lấy hình ảnh con cọp để làm bạn cùng anh!
              Chờ hồi âm muốn “xỉu” luôn nha!!!
                                                         Trần Vinh
               
              Thằng Long vừa đọc bức thư mà người cứ vặn vẹo tứ phương. Gương mặt của nó đỏ bừng bừng vì cố nhịn cười… Nhưng nó bận đọc, còn tôi thì không. Tôi ôm bụng cười mà thấy quặn đau luôn í…
              Bỗng nghe tiếng động lớn khiến cả bọn ngoái đầu xem… Thì ra thằng Lượng hết chịu nổi “té ghế” luôn…
              “Thôi, thôi… cho xin!!! Thằng Vinh mà là con cọp cơ à? Tao thấy ngược lại thì có… Ôi trời! Cọp nhìn Hà hay Sư Tử nhìn Vinh béo a??? Chết ngất…”
              Thằng Vui hôm nay lạ lắm! Nó vốn ít nói nhưng biết cười mà…
              “Ôi chết mất! Vinh ơi là Vinh? Mày tả ngược rồi hehe…”
              Thằng Vinh quê quá, đâm ra giận dỗi.
              “Tụi bây cười tao, sao không lấy thư của thằng Văn ra đọc. Nó viết ra sao chưa biết mờ…”
              Tôi nghe đến đây liền đâm đầu bỏ chạy… Vừa chạy vừa ôm cái bụng…
              Nhưng theo giao hẹn thì phải có sự công bằng. Tụi bạn đeo bám tôi miết với lý do “cực kỳ thỏa đáng” là: Đọc thư người ta được thì phải để người ta xem “tuyệt tác” của mình ấy!!!
              Thế là quân sư Long “gầy” lại được dịp cất cao cái giọng “trịnh trọng” như thủ tướng chính phủ của mình…
               
              H mến thương!
              Nhà anh có một con chó chưa bao giờ thuận thảo với con mèo… Có thể chúng khác giống hay khác tông họ gì đó mà chẳng bao giờ được đứng gần nhau. Thế… anh và H có nên bắt chước chúng không, khi lúc nào cũng cách xa mươi bước zậy!?
              Bức thư vốn muốn làm quen với H ấy, nhưng cảm giác giống như con mèo già và con chó bị “xà mâu” đâm lỗ chỗ… lúc nào cũng dè chừng đối thủ táp cho một miếng…
              Tuy chúng không hạp nhau vì lý do nào đó, nhưng vẫn chú ý về nhau… Vì trên khoảnh sân nhỏ bé này, không chơi với nhau thì biết làm bạn cùng ai…
              Anh vốn thích mèo! Vì nó hay làm nũng bên chân lúc đi học về. Những lúc thả hồn mơ màng thì cô mèo lại nhảy vào lòng, cọ cọ bộ lông mềm ấm vào người… Ôi cảm giác ấy mê li làm sao… và cô mèo cảm thấy như thế nào không biết nữa!!!???
              Nhìn con mèo làm anh nhớ đến thơ Nguyên Sa: “Hôm nay “H” buồn như một con chó ốm. Như con mèo ngái ngủ trên tay anh…” Thôi đừng buồn như những gì nhà thơ nói, mà hãy làm bạn cùng anh và dẹp bỏ hình ảnh “con chó ốm” đi nha H…
              Hãy làm con mèo ngái ngủ trên tay anh để được yêu chiều…
              Tưởng tượng đến ngữ cảnh đó lại giống như cổ tích, thích thú vô cùng H há!?
              Mèo và chó vốn không hạp nhau… Nhưng mèo và anh vốn là bạn lâu rồi!... Anh luôn ước ao H là cô mèo đáng yêu ấy! Và lúc nào cũng quanh quẫn bên anh nha…!
              Thư dài không hết nỗi lòng… Biền biệt đợi mong một lời đáp lại í… hihi…
                            Cao Thanh Văn
               
              Quang cảnh sau phần đọc của “quân sư” như thế nào… mọi người “đỉnh đỉnh thông minh” tất đoán ra…!!!
              Hiệu thuốc tây bên trường chiều ấy có nhiều học sinh mua thuốc đau bụng… Nhưng khi khai báo biểu hiện bệnh trạng, dược sĩ chả “lần ra” bệnh gì… gì…
              Ôi trời! Thầy thuốc cũng “bó tay” luôn…!!!???
               
              Attached Image(s)
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9