Chương: 4
Thi Sĩ
***
Sự nhớ nhung “nàng” khiến tôi quyết tâm làm thi sĩ… Và chẳng mấy chốc chứng bệnh thích thơ lan sang nhóm bạn học chung. Vậy là lớp 9A bỗng chốc nổi lên 5 nhà thơ “hay” có tiếng ấy, mặc dù chưa có bài thơ nào thật sự ra hồn. Họa chăng là vài bài thơ, sửa từ nguyên bản của các thi sĩ nổi danh ấy!!!
Mấy đứa con gái gặp tụi tôi hay kêu: Thi sĩ! Dù điểm văn cả bọn chưa bao giờ vượt quá số 5. Theo sự khách quan của tôi, nếu Trang “mập” không chú vào việc học thì khả năng thành nhà thơ lại lớn nhất. Bởi nhỏ ấy lúc nào cũng đạt điểm 8 môn văn cơ…
Năm lãng tử thi nhân, thơ chưa thành mà kết quả học tập lại báo động đỏ ấy!
Tôi nghĩ cũng lạ! Mình si tình mà trở thành kẻ mộng mơ. Còn mấy thằng kia sao phải thế? Nếu nói ngưỡng mộ tôi thì đâu đúng!!! Bởi tôi có làm được bài thơ nào đâu? Trời ạ! Đây đúng là một bí mật nha…!
Đã yêu thơ thì hay đọc thơ cho mọi người nghe, và phải là thơ của mình ấy chứ! Ngày ấy rồi cũng đến khi lớp được dạy luật thơ “lục bát” và “song thất lục bát”. Giờ luyện tập trong “ngũ quỷ” có hai kẻ đưa tay: Tôi và Vinh “đen”. Cô giáo chỉ thằng Vinh đọc trước…
“Ai ơi, dậy đón bình minh…
Nắng hồng tô điểm tâm tình quê hương.”
Cả bốn đứa tôi sững sờ khi nghe cô giáo cho nó điểm 10. Trời ạ! Vinh “đen” đó ư? Hay thật mờ…
Đến phiên tôi rồi… kìa!!!
“Mặt trời đã ngả về Tây.
Đàn trâu ăn cỏ nối đuôi nhau về…”
Cô giáo bình phẩm như sau:
“Tạm được nhưng cưỡng vận của Lục Bát. Tám điểm!”
Ôi trời! Thật mất mặt cho người khai sáng… Tôi mà lại thua thằng Vinh kia cà…
Sau một lúc đọc lại luật Lục Bát thì… ôi thôi… Theo luật, chữ cuối câu 6 vần với chữ thứ 6 câu 8… Vậy xét vận Lục Bát thì câu thơ ấy có vần “ây” và “uôi” chẳng ăn nhập gì cả. Họa chăng đồng âm “y” và “i” thui a…
Tôi thờ thẩn nghĩ về câu thơ của thằng Vinh và sinh nghi ngờ… Mà thôi, đã thua mà còn nghi ngờ lại bậy bạ vô cùng… Dù sao với 2 phát biểu duy nhất trong tiết thực hành, bọn tôi giữ vững nhóm thi nhân… hihi…
Vụ đọc thơ trước lớp khiến “quân sư” hơi mất mặt. Nó cắc cớ kiếm chuyện bày ra vụ tuyển chọn người trong “ngũ quỷ”, xem ai xứng đáng giữ ngôi đầu bảng. Thế là cuộc thi tài diễn ra trong “bộ sậu” quậy phá, xem ai có thơ hay nhất ở bất cứ thể loại nào…
Hôm ấy tôi phát hiện thêm một hiện tượng lạ mà lâu nay không ai biết… Thằng Vinh chỉ duy nhất một câu Lục Bát đã rút hết tinh túy rồi, còn đâu nữa khoe khoang… Quân sư thì chạy làng! Thằng Vui là người Hoa nên không bàn chuyện thơ ca. Vậy còn… thằng Lượng thôi. Mà thằng đó thì lâu nay…
Bất thần Bửu Lượng đanh giọng.
“Tao đọc nha?”
Nói xong nó vô đề luôn.
“Ta hỏi trăng: Có biết rằng ta khổ?
Trăng làm thinh không đáp cũng không nhìn!
Đến hỏi mây, mây lặng lẽ bay đi…
Đến hỏi tình, tình lại vờ không biết!
Chắc có lẽ tại ta nghèo tài chánh
Nên mọi người lặng lẽ bỏ ra đi…
Nên ta nghĩ trong “tình yêu” cũng vậy!
Có tiền tài hạnh phúc sẽ vây quanh…”
Tác giả: Trần Bửu Lượng
Nó kết thúc bài thơ trong sự câm lặng của cả nhóm. Hình như có cái gì trong âm hưởng bài thơ khiến người nghe man mác buồn…. Và tôi thật buồn khi nghĩ lại câu Lục Bát của mình…
Thi sĩ đứng đầu ư? Thâm tâm tôi đã có lựa chọn…
Và tôi bắt đầu phần của mình…
“Ê! Bài thơ tao dài nha! Phải có nước tao mới đọc hết a…”
Long “gầy” nheo mắt nhìn tôi, cân nhắc…
“Mày đọc được 10 câu, tao đi mua nước í…!”
Tôi trợn mắt nhìn nó, rồi đọc…
“Rời Sa giang em vui về xứ khác
Quê hương nghèo còn lại một mình tôi
Biết nói sao cho vơi nỗi ngậm ngùi
Bao tâm sự thôi cũng đành phong kín
Yêu thương lắm để âm thầm câm nín
Đã xa rồi tà áo trắng năm xưa
Sao không cho tôi lần cuối tiễn đưa
Cho trọn kiếp gã si tình đưa đón…
Những chiều ấy, em thẹn thùng nghiêng nón…
Đến đây thì thằng Lượng đưa ly nước ngọt cho tôi thấm giọng. Thằng Long đã thủ tín ấy… hì hì…
Nón bài thơ vờn nắng Hạ ngoan hiền
Gió Đông về thêm hồng má trinh nguyên
Rồi cũng hết em ra đi từ dạo ấy…
Hôm nay…
Mang cô đơn hai lượt về phố vắng
Tống Phước Hòa lá úa đổ thật nhiều
Vắng em rồi Lê Văn Duyệt cô liêu
Chợ Sa Đéc không có ngày chủ nhật
Tình yêu hỡi! Con chim xanh bay mất
Chim phương nào nỡ bỏ lớp học sao?
Kể từ ấy thiếu giọng hát ngọt ngào…
Tôi nhớ lắm! Người ta yêu “chim nhỏ”:
Tiếng yêu em đã có lần bày tỏ
Em hững hờ không chịu hiểu dùm ta
Em chê ta là một đứa thật thà
Thật thà quá nên riêng ta đau khổ…
Em đi rồi biết cùng ai thố lộ
Ta làm thơ trên giấy trắng học trò
Nói yêu em không một chút đắn đo
Ta không sợ vụng về trong ngôn ngữ
Nhớ thuở nọ ta tôn em làm Vương Nữ
Nón bài thơ làm vương miện nữ hoàng
Xé tim ta em ném vụn giữ đàng
Ta cúi nhặt khẽ cài lên áo trắng
Em quay lại nhìn ta cay đắng:
“Kẻ hèn kia sao không biết hổ thân?
Vương Nữ đẹp không yêu người xấu xí…”
Ta xấu xí nên giờ làm thi sĩ
Em đi rồi ta bỗng biết làm thơ
Nhưng gửi về đâu hình bóng cũ tôn thờ
Ta nhớ lắm… người đi biền biệt mãi…
***
Chiều tan học bước chân buồn tê tái
Cổng trường yêu ai khép lại lâu rồi…
Áo trắng ngập đường…
Thiếu áo trắng em tôi…
Tác giả: Cao Thanh Văn
Tôi nghe tiếng sụt sịt đâu đây khi hoàn thành phần thi của mình… Sau đó… tiếng la hét vang lên…
“Tuyệt! Thi nhân số một ấy…”
Thằng Long “gầy” cười thán phục, nhưng không bỏ được cố tật …
“Í, í… Mày có học ở Sa Đéc đâu?”
“Thì tao mượn cảnh tả tình không được sao mậy?”
Thế là người “cùng mình đều thơ” trong lớp 9A là tôi đấy nhé! Nhưng… không hiểu sao… đọc xong bài thơ mặt tôi cứ tái mét ấy!!! Có thể quá dài chăng!?
Buổi chiều, về đến nhà, má tôi lại một phen kinh ngạc…
“Mama ơi! Mua cho con một nải chuối đi ạ…”
“Để làm gì vậy con?”
“Thì con cúng Ông Địa mà…”
Má tôi kinh ngạc vì đức tin hiếm thấy của con trai…
“Cúng việc gì?”
“Hôm qua con mất viết, có khấn rằng: nếu tìm thấy trong hộc bàn thì cúng Ông Địa nải chuối ấy! Cuối cùng tìm thấy rồi nè…”
Má tôi vốn có đức tin, nên vội vàng thực hiện ngay… Nhưng lúc đưa nhang cho tôi khấn, mama lại đứng kề bên… Tôi ngại…
“Mama đi chỗ khác đi…”
Mama đi rồi… tôi thảnh thơi khấn:
“Ông Địa anh linh về đây chứng giám…
Tôi thành tâm, không một lời gian dối…
Hôm nay vì háo danh tôi mang tội trọng…
Bài thơ ấy… Bài thơ “Nhớ Tà Áo Trắng” vốn không phải tôi làm đâu. Nó của một học sinh cấp 3 trường Trung học Sa Đéc làm cơ. Ngày, tháng, tên tác giả, tôi cũng quên rồi… Giờ Ông Địa làm chứng, dù tác giả nay có thành thanh niên hay ông già bà lão, tổ cố, tổ tông… Xin rộng tay tha tội “mạo danh tác giả” của tôi nha… Thành tâm 3 sá… A-men…
Đến đây tôi chợt nhớ ra… Trời đất! Làm gì có vụ A-men ở đây… Đúng lẩn thẩn ha… Nhưng không sao, tác giả bài thơ mà biết việc tôi bị “sét đánh”, trí nhớ “rớt lên, rớt xuống” sẽ không trách đâu… kha kha…