.
* NGOÀI CÁNH CỬA ĐÓNG . Có những ngày , đi ngang cánh cửa đóng chặt . Thoáng chút tò mò , hỏi thầm thầm : Sau cánh cửa ấy là những thứ gì ?
Hỏi như vậy để làm gì ? Sau mỗi cánh cửa là một thế giới với khoảng bóng tối và ánh sáng và những màu sắc phải có ...
Có cần đặt thêm những câu hỏi nữa không khi bước đi và nhìn thấy những cánh cửa khác không ?
...
Thử gõ cửa và đẩy cửa bước vào căn nhà của chính mình , xem sao :
Chào bạn..
Xin bạn hãy thật tự nhiên khi đến đây và ngồi xuống ở chiếc bàn nhỏ sát khung kính nhìn ra vườn sau nhà . Nơi đây , chúng ta sẽ có những khoảng khắc êm đềm từ những mẫu chuyện nhỏ và cùng lắng nghe những ca khúc mà người ta hát bằng tâm hồn .
Đến khi dứt tiếng nhạc êm như thế , tôi có ấm trà hoặc cà phê nóng và thêm vài ly rượu vang để cùng nhau nỉ non .
Cà phê có màu bóng đêm khi có lẽ bạn sẽ kể về những lúc đi bộ một mình trên quãng đường khuya ở muà nào đó : SaiGon - khi hàng quán đóng cửa, tắt đèn.
Los Angeles của hai bộ mặt thiên thần và ác quỷ qua những thể cách nào đó hoặc là đêm Vancouver , khi bạn đi ngang những con đường của người Trung Hoa , nhìn thấy những thứ còn rơi sót lại trên lề đường , hoặc một nơi nào đó mà chúng ta đã mong muốn ghé lại .
Tôi thích nói, thích nghe, nên biết chăm chú lắng nghe bạn nói .
Có lẽ , ở khoảng lặng thinh sắp đến , giữa tiếng đàn thùng nhè nhẹ , bạn sẽ kể câu chuyện tình có thật nào đó của bạn .....
Bạn cứ thật thà kể đi .
Biết đâu đến khi bạn ngừng câu chuyện để ném cái nhìn ra vườn , nhìn ngắm những chú chim có cái mỏ chim chíp màu vàng đang bay lượn trên đỉnh cây , trên mái nhà hàng xóm, tôi thay cái đĩa nhạc và thử làm nhà văn để viết vài tự khúc hoặc Tình Khúc như sau :
**
MưaRơi
Ngoài Cửa Mắt -
Rời bản tin của tờ báo đang viết về muà hạn hán ở các vùng đất , chợt dưng thấy thèm nhìn một cơn mưa nơi thành phố ấy .
Buổi xế chiều trên lề đường , nàng bị mưa làm ướt chiếc áo đầm màu trắng , bờ vai tròn có những sợi tóc dài dính vào . Tôi cũng bị ánh mắt nàng dính vào mắt . Ánh mắt của một kiểu đàn bà - trẻ con .
Lạ kỳ !
Nàng không phải là của mình mà sao mình cứ mê mẩn để rình cho bằng được màu mắt có đầy thứ ánh sáng ấy ?
Nàng vén váy, nhẹ nhàng leo lên phía sau , khuôn ngực nhỏ ấn sát vào bờ lưng gã thanh niên :
- Chạy cẩn thận , em trai !
Đàn bà ấy biết rõ là cậu trai không thích nghe chữ " Em Trai " nên hậm hực phóng xe như bay dưới cơn mưa hơi nặng hạt . Tốc độ nhanh để bờ ngực ướt ấy có nhịp đập mà chỉ có phản lưng cậu nghe thấy .
Vòng xe buổi chiều mưa nhìn thấy rõ sự lợi dụng có tính toán ấy, khi mà những góc đường ướt đẫm không thể nào đẹp hơn góc mắt của nàng khi ngừng xe ở đầu cái đèn đọ, cậu trai quay mặt lại , tìm hai cái đầu mũi chạm vào nhau .
Im lặng và lặng thinh .
Nói gì ? Mưa nào cũng là mưa rơi qua cửa mắt !
....
KhiNào
BéLớnHơn ?
Từ giã tuổi trẻ của mình với vài điều tiếc nuối , tôi tham lam làm thử những điều biết là không thể nào làm được .
Nhưng mình có tính lì và quái ác :
Với cái mộng làm văn học thì mình phải là một nhà văn và cứ tưởng bở .
Vậy thì cứ tập làm nhà văn xem sao - ? -
' Cô ấy viết văn hay lắm : Nhẹ nhàng , trong xanh trên dòng chữ , tôi viết dở hơn cô gấp 100 lần .
Ngày nọ, chẳng biết thế nào mà cô làm quen với tôi , tôi mừng hơn trẻ con bắt được kẹo và tôi dụ dỗ cô để gọi cô bằng Bé .
Cô ngạc nhiên và kháng cự trên mặt chữ viết :
- Thấy ông kỳ cục quá ! Tôi không còn nhỏ nhít nữa . Chủ từ ' Bé ' chỉ dành cho con nít mà thôi, ông ơi !
Tôi đổ cơn chướng và đổ thêm nhựa lỳ - lì :
- Rồi cô sẽ cho tôi là có lý để quàng chữ Bé vào cổ cô .
Cô sợ bị lây cái nhựa lì nên đành gật đầu .
Từ đó , cô ngoan ngoãn xưng là Bé , cho dẫu mỗi ngày cô mỗi lớn hơn xưa .
Còn tôi - tôi già đi .....
đăng sơn.fr
( PS -
Người ta không nên cứ lèo nhèo ngồi kể chuyện tình ngày nào qua ngày khác kiểu phim bộ , nên xin mời tạm khéo cửa trang này lại để sang trang khác ... )
.