TÂN - QUA MẤY NGÕ HOA II
Nhạn bay cao nắng phai rồi đó
Chiều tàn dần o nớ về thôi
Nhìn chi mây bạc ngang trời
Nhuộm buồn con mắt chao ôi tội tình
Tay trên mình thừa dư bối rối
Áo ai thương lộng thổi đôi tà
Đường hoa mấy ngõ theo qua
Bướm ong đừng liếc xa xa lối về
Cớ chi hề chưn đi luống cuống
Tà tà bước răng muộn mà lo
Một mình đơn lẻ đi mô
Tóc ngôi rẽ đẹp rọ lờ ai đây
Kẹp làm chi thả bay tóc rối
Nắng lung linh những sợi tơ huyền
Cho o quạt cánh thần tiên
Lòng anh bay đến ngủ yên đậu nhờ
Đừng mím môi coi chừ rất xấu
O cười tươi yêu dấu vô cùng
Hạt răng xinh xắn lạ lùng
Ai làm mê mẫn tê rung điếng người
Chớp chớp mi thoạt rồi sẽ nháy
Môi nguýt lên lòng thấy càng vui
Guốc khua vỗ giấc mộng vùi
Yêu o duy nhất trên đời này thôi
Anh bên đời sao em chẳng ngó
Đất cúi nhìn dấu đó tâm tình
Sượng sùng mắc cỡ cứng mình
Hỏi gì nghễ mãi nín thinh ngậm lời
Tình câm này mức trời cao ngút
Vọng bao điều hối thúc trong hồn
Gió hiu mà tưởng cơn giông
Tim người hồi hộp loạn cuồng bước chân
Khoan thai hòa bâng khuâng lẩn thẩn
Ngày vui hẳn như xuân đón chào
Lang thang trưa nắng hôm nao
Trường tan lủi thủi theo sau ngọ về
Khắp đường quê đông tây nam bắc
Bốn mùa theo thắt chặt tình ngây
Ta như đuổi gió đùa mây
Chuồn chuồn bắt cặp vui bầy ao xanh
Chim trên cành chìa vôi nhảy nhót
Ve vang ca từng đợt khúc hè
Đường ta chung bước có nghe
Tên người sỏi đá tỉ tê ven lề
Hoa tầm xuân vân vê bờ giậu
Răng mà nhớ chẳng dấu chi o
Che nghiêng nón lá bài thơ
Mớ người mê sảng đêm mơ bần thần
Chiều say say tình trần sâu ngấm
Cây rũ cành tắt ngúm tà dương
Chiều ni o mệt vì thương
Chiều anh dở dở ương ương bơ phờ
Thuyền trôi dòng bến bờ ngơ ngẩn
Phố xá mờ chìm lẫn trong mưa
Quế trầm thơm luyến say sưa
Trải bao năm tháng khó xua bóng hình
Rồi ly tan tình mình chia rẽ
Những bình minh trời hé rạng đông
Quên chăng có một kẻ mong
Dọc đường hắn đứng tìm trông một trò
Đâu những o một trường con gái
Thủa thanh xuân đẹp mãi thời gian
Bỏ bài cặp sách dỡ dang
Chồng con tay dắt tay mang bận đời
Chuyện năm xưa bùi ngùi da diết
Nắng bên sông nhìn miết thả hồn
Bâng khuâng ray rức cõi lòng
Nhớ ai giữ mãi nỗi buồn khôn ngoai
Nhạn bay cao nắng phai rồi đó
Chiều tàn dần o nớ về thôi
Nhìn chi mây bạc ngang trời
Buồn trong ánh mắt chao ôi tội tình
Vĩnh Xuân
[Làm : Ja.21.14]
[Sửa : Fe.29.16]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2016 21:01:03 bởi AnMayTinhYeu >