Áo Và Thơ
Tiếng Thơ
Ta nghe âm tiết trong thơ
Thấy khói sương mờ vây kín rừng thu
Mây về gọi gió vi vu
Mưa sa trắng phố! Mịt mù ngõ quanh
Thơ ta run lá rụng cành
Xạc xào trên mái, lay mành chắn song
Thu vàng in bóng bên sông
Tiếng thơ ta nhớ vạt hồng thu xưa
Áo hoa người nhạt, nắng thưa
Tơ rơi sợi níu tà vừa xuống sân
Thơ ta gặp áo một lần
Thơ ta và áo thật gần...gần nhau
Cho giờ thu gánh hư hao
Rừng thu vắng áo nghẹn ngào tiết âm
Tiếng thơ ta! Giọt lệ thầm
Thơ buồn thương khúc đàn cầm thu nao
Nỡ nào áo bỏ thơ sao
Nỡ nào áo phụ, nỡ nào áo đi
Cố Quận
Trong Những Vần Thơ Yêu
Trong những vần thơ yêu của ta
Có em và áo trắng ngọc ngà
Đã bấy thu rồi! Thơ ta khóc
Tháng ngày năm cũ ấy giờ xa
Em xưa áo trắng tà trong trắng
Vướng vít hồn ta lối lên trường
Sau trước hai bóng người lẳng lặng
Nghe từng âm bước nhẹ trên đường
Trong những lời thơ say của ta
Có em và lứa tuổi ngọc ngà
Có lá me, có hàng phượng thắm
Có màu thu nhuộm áng thơ ta
Và có cuộc tình qua trong những
Tháng ngày lưu lạc! Biết chăng em
Cố Quận
Thơ Dầm Mưa!
Lâm râm mưa hạt lâm râm
Mình mẩy ướt dầm! Thơ đứng chờ ai
Thơ rằng "Đứng đợi áo dài
Chờ tiếng chân hài, đón tóc người ra
Hỡi ơi! Sao nỡ Trời Già
Chiều đang nắng mà Ông lại làm mưa
Nên ngõ vắng! Phố áo thưa
Nên thơ cảm mạo cho vừa lòng ông
Áo Dài Ơi! Chẳng bóng hồng
Nên thơ đứng tợ trời trồng dầm mưa
Thế thì hả dạ Ông chưa!!!"
Cố Quận
Đổ Cả Thành
O vịn nhành xanh! Nhạt lá xanh
Chiều lên cho nắng, gió đùn quanh
Cho tơ, cho khói về ươm tóc
Cho mắt, môi son đổ cả thành
Đôi chân nghiêng ngả trời nghiêng ngả
Mặt đất cuồng quay ngõ mất ranh
Áo tà chở mộng, thơ chở mộng
O vịn nhành xanh! Đổ cả thành
Cố Quận
Trăng và Khúc Nghê Thường Trăng lên, áo khúc nghê thường
Hai tà ẻo lả mấy đường nét cong
Cho lòng thơ nổi cuồng phong
Leo lên núi, kéo xuống đồng rảo chơi
Lắc chi lắm thế áo ơi
Khéo không trăng vỡ! Rã rời vầng quang
Ớ trời! Áo rớt ra đàng
Trong trăng lồ lộ từng làn da run
Thơ buông trăng! Sắc hải hùng
Hướng bờ sông...nhảy cái đùng lặn luôn
Cố Quận
Vằng Vặc Muôn Thu Nét Tuyệt Vời
Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời
Em ngồi bên cửa áo tà rơi
Hôm xưa không nói lời không nói
Tình lỡ làng thôi lỡ mất rồi
Ta xếp hành trang khoát chiến y
Đồi canh vọng gác chốn biên thuỳ
Khói súng pha màu châu chiếu ải
Mưa rừng rơi trắng nhớ làn mi
Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời
Xưa ngồi bên cửa áo tà rơi
Sao ta không nói lời không nói
Hình bóng người mang suốt cuộc đời
Cố Quận
Phải Chi...
Phải chi em đừng ngồi bên khung sổ
Thì nay tôi đâu sầu khổ em ơi
Kỷ niệm xưa trong ký ức xa vời
Hình bóng nhạt! Trách trời cao ông nỡ
Phải chi ta một lần thôi đừng lỡ
Chuyến tàu đêm kẻ ở lại! Người đi
Thời trăm năm câu phu xướng phụ tuỳ
Đâu thán cảnh chia ly tình đôi lứa
Phải chi em đừng ngồi bên song cửa
Thì nay tôi đâu bước giữa thu buồn
Mưa bên nầy như lệ ướt dòng tuôn
Thơ tôi khóc! Đời tha hương cách biệt
Cố Quận
Hoa Mimosa Và Thơ
Thơ như hoa Mimosa
Mong manh cánh rụng! Thế là thơ tan
Hôm rồi hoa nở nụ vàng
Hôm nay hoa rụng dưới đàng đầy hoa
Thơ sầu! Vần chữ xót xa
Âm câu thổn thức, thơ ngà ngà say
Trên đồi gió lộng hoa bay
Hoa đi! Thơ ở chốn nầy buồn hiu
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2016 11:57:24 bởi Cố Quận >
Hoa Mimosa Và Thơ(2)
O đi quên trả tiệc trà
Lo áo vướng tà! Lo tránh cỏ tranh
Mênh mông sông nước, trời thanh
Đừng vội, cửa thành chưa mở O ơi
Khoan chờ thơ tỏ đôi lời
Tiệc trà cho khất, bánh thời chớ dâng
O còn không rượu vài cân
Đưa ra mình chẳng nợ nần chi nhau
Gì gì ta sẽ tính sau
Xin O gót trở, quay vào làng cho
Thơ tôi trải lối mời O
Cố Quận
Trời Trồng!
Trời trồng! Thơ đứng trời trồng
Hai cô má hồng áo trắng đi qua
Mùa hoa ban nở tháng ba
Hồ Gươm Hà Nội luyến tà ẩm sương
Mê hoa bỏ buổi đến trường
Mê nhành xanh búp bên đường thả rong
Đâu hay thơ đứng trời trồng
Hai Cô má hồng áo trắng rồi xa
Cố Quận
Đi Dăm Phút
Đi dăm phút quay về chốn cũ
Tôi nhớ bạn tôi! Tôi nhớ nhà
Những lần thăm trước tay chén rượu
Ngồi ngắm trăng lên đối ẩm trà
Đi dăm phút lại về lối cũ
Mùa trái sao rơi nắng trải đường
Những ngày thu trước hôm trường tựu
Nhìn áo ai bay chở mộng thường
Đi dăm phút gặp nhau dưới phố
Tao mầy hai đứa đánh vòng xe
Những chiều năm đó trong mưa đổ
Bùn vấy lên người không áo che
Đi dăm phút nhớ bạn lắm mà
Bây giờ biền biệt! Bây giờ xa
Hỏi ai trong đám thư sinh ấy
Lòng có thương quê, tưởng nhớ nhà!!!
Cố Quận
Chị À Ngồi Xuống Em Hầu
Chị à ngồi xuống em hầu
Tay em vạch tóc bắt sâu cho người
Hai bàn năm ngón là mười
Vuốt cho óng mái, suối phơi đen huyền
Để chiều ra bến gặp thuyền
Lấy tóc mây cột chữ duyên đấy mà
Ngồi đây, ngồi xuống chị à
Em bới đuôi gà cho hắn thơ sa
Cho hắn chết đứng hồn ra
Đi chẳng đặng, bởi luyến tà áo nâu
Chị à ngồi xuống em hầu
Cố Quận
Em À Ngồi Giữ Gánh Hoa
Em à ngồi giữ gánh hoa
Chị ra bến phà đón một chàng thơ
Tay gom vội chút nắng tơ
Chút mây, chút gió, chút chờ, chút mong
Chút xuân phơi phới xuân hồng
Để con tàu cận bềnh bồng cặp sông
Cho hắn chết đứng môi cong
Ngẩn ngơ cổ áo chiếc còng đính châu
Hắn nhìn trâm bạc cài đầu
Hắn ngây ngất với áo mầu vàng tươi
Hắn đê mê! Quên cả cười
Cho hắn biết, chớ lờn người chợ đông
Hắn đừng mơ kiếp làm chồng
Hắn đừng ngỡ chốn ruộng đồng thiếu hoa
Ngồi đây đợi chị...em à
Cố Quận
Nốt Đàn Và Bài Thơ Xưa
Tôi gửi em nốt đàn xưa nhịp lỡ
Lời ca âm một thuở rớt cung đầu
Để đời ta lạc mất dấu về sau
Em áo tím! Sầu giăng mầu áo tím
Tôi gửi em bài thơ tình tuyệt diễm
Mà lần tay mười ngón gảy dây buồn
Đêm cuối cùng em mắt giọt thầm tuôn
Tôi vần phá luật! Quăng khuông nhạc vỡ
Tôi gửi em nốt đàn xưa còn nhớ
Và bài thơ một thuở trước chưa quên
Tấm ảnh xuân nao ta chụp dưới nền
Chuông giáo xứ! Nhạt mờ tên hai đứa
Tôi gửi hết! Để không còn gửi nữa
Cố Quận
Áo
Áo gom nhặt gió trên cầu
Mang về thả phố vạt mầu qua thôn
Áo pha vàng nắng hoàng hôn
Tà ngơ ngẩn mắt đắm hồn tao nhân
Áo bay vào xóm hương gần
Ngờ tiên lạc chốn dương trần áo ơi
Muốn mời áo ghé vào chơi
Thăm vườn thơ vạn chữ lời thơ ta
Vội vàng chi áo...về nhà
Vào đây cạn một tuần trà rồi đi
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2016 09:16:40 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: