Áo Và Thơ
Áo Thu Người Nắng nhạt Áo hoa người lối thu vàng Áo hoa người vạt trên đàng lá rơi Gọi tơ nắng nhạt trên trời Theo hương lụa lững lơ mời dạt trôi Nắng mê mẩn mắt và môi Nắng quanh quẩn phố đây rồi nắng ngưng Áo hoa người bước ngập ngừng Tà ôm lấy nắng chân dừng cười duyên Làm cho nắng ngả nắng nghiêng Nghìn tia rụng! Cánh lá nghiền sợi tan
Cố Quận
Em Có...
Em có nghe không lời của gió
Thu về xào xạc lá thu trôi
Dưới dòng biên biếc thu ráng đỏ
Chiều rơi! Chiều hiu hắt bóng tôi
Em có hiểu tình thu luyến vết
Chân người xưa một thuở áo tà
Em vạt hương cành cúc vàng hoa
Cho âm tiết thơ ta thương nhớ
Em có nghe thu mùa nức nở
Từng hạt rơi bên nớ bên này
Chở âm u! Xám xịt màu mây
Mưa trút xuống đồi cây ướt nhánh
Em có hiểu thu ta hiu quạnh
Cùng bàu cay, chén lạnh, rượu sầu
Áo ngày xưa vạt trắng nay đâu
Không lại nữa! Đây mầu hoang vắng
Em có đọc thơ ta vần nặng
Lắm rồi em! Trong nắng thu tàn
Cố Quận
Em (2)
Em!
Một chuyện tình nào đã tàn
Những kỷ niệm ngày xưa phai
Từng mùa thu vàng
Nhạt nắng ban mai
Em!
Lối về không bóng áo
Heo may tiếng xạc xào
Không gian sầu ảo não
Màn sương khói đục màu
Em!
Bây giờ tình là dĩ vãng
Mình là kẻ lạ vời xa
Hai hướng đời! Ta phiêu lãng
Em lưu lạc chốn quê nhà
Em!
Một chuyện tình xưa đã phai
Những kỷ niệm nay đã dần
Nhạt mờ trong nắng tắt
Thu tàn, chớm bao lần
Em!
Tình đôi ta đã chết
Trong áng thu hề
Tình đôi ta đã hết
Heo may! Não nề
Cố Quận
Tiền Kiếp
Tiền kiếp ta áo hoàng bào
Em hoàng phi yếm lụa đào vàng hoa
Cành hương lan tỏa gác ngà
Đêm thành điểm trống canh gà mây mưa
Em người diễm tuyệt chân vừa
Gót buông thảm mảnh da lừa hồn sa
Hoàng bào không thuộc về ta
Hoàng thân danh mất! danh là thứ dân
Chỉ chàng với thiếp si sân
Nguyệt lầu trống điểm tục trần thế thôi
Hoàng bào tiền kiếp đâu rồi
Hoàng phi yếm lụa đào ngồi giường cây
Ừ! Đôi ta tái kiếp này
Mái tranh, vách lá cũng gầy cuộc chơi
Cố Quận
Hai Nghìn Ngày Đêm! Năm Mùa Lá
Ta đã hai nghìn đêm thắp nến
Hai nghìn ngày nắng bến, mưa bờ
Hai nghìn trang giấy trắng, mực thơ
Vần âm nhớ! Thương tơ, tưởng hạt
Ta đã năm mùa thu gió ngát
Năm mùa theo lá lạc dấu trên đàng
Năm mùa theo trăng mù ngõ mây sang
Sương khói kín vườn hoang sơ cỏ úa
Ta đã khóc! Áo người xưa tà lụa
Áo người xưa một thủa chiếm ngự hồn
Áo người xưa hò hẹn tam quan môn
Chân dạo dưới bóng hoàng hôn phố biển
Ta thơ thắp nến hai nghìn đêm luyến
Hai nghìn ngày kể chuyện tình xa
Hai nghìn trang giấy trắng mực đà
Buồn tím mực! Tím tà thu áo tím
Ta đã thức năm mùa nghe trống điểm
Năm mùa cây rụng lá chiếc xạc xào
Năm mùa tay khêu ngọn bấc thấp, cao
Thơ ta kể chuyện mình bao thu trước
Em đã đọc nhưng em nào hiểu được
Tình ta đâu! Em nào hiểu gì đâu
Hai nghìn đêm, ngày tóc nhuộm sầu
Mùa lá đổi...úa mầu thu! Lá rụng
Cố Quận
Thu Đây Vắng Áo Người!
Thu đây vắng áo người
Không tà trắng hai mươi
Không hương đồi lá mục
Quê nghèo mây gió trôi
Thu đây sương mờ lối
Cây phong trơ nhánh gầy
Không vành trăng buổi tối
Mây đen kéo giăng đầy
Thu đây trời viễn xứ
Nỗi lòng thương nhớ thương
Bóng người năm xưa ngự
Mộng tình vương! Vấn vương
Thu đây vắng áo người
Không tà tuổi đôi mươi
Không hương đồi lá mục
Quê mình mưa trắng rơi
Thu đây mình ta bước
Đi về trong gió sương
Nhớ người thu thuở trước
Tình còn vương! Vấn vương
Cố Quận
Tình Cờ Thấy Thơ Tặng Mình
Hôm nay qua phố tình cờ
Thấy người vần chữ đề thơ tặng mình
Mừng quá...tay bế, tay rinh
Mang về làm của, làm tin sau này
Người ta đêm ngủ không say
Chập chờn...dưới bóng trăng gầy áo ai
Hai tà tím sắc lụa dài
Hai tà với dáng trang đài thu xưa
Lung linh trời ánh sao thưa
Nghìn tơ vàng rụng dòng vừa trôi tơ
Chập chờn...tỉnh giấc là mơ
Dưới đèn hồn xác thẩn thờ! Ngồi trơ
Hôm nay qua phố tình cờ
Thấy người vần chữ đề thơ tặng mình
Mang về làm của, làm tin
Mang bài bút họa lên hình cất riêng
Cố Quận
Áo Người Xanh...Hiền Phụ
Áo người xanh lối nhỏ
Chân guốc mộc khua thềm
Tay cơm đầy tay giỏ
Tà sau trước lụa mềm
Em mang xuống cho chàng
Bát canh tình chứa chan
Miếng cá kho nghĩa mặn
Nồng phu thê đá vàng
Lối ngựa áo người xanh
Xa dần khuất ngõ quanh
Tay cơm vơi nhẹ giỏ
Mình luyến cá thương canh
Người áo xanh...hiền phụ
Cố Quận
Chào Ở Đâu, Khi Nào!!!
Chào ở đâu, chào khi nào
Sao tui không thấy áo vào vườn trong
Sao tui không thấy hình dong
Sao không tiếng...để phật lòng Tiểu Thư
Thân này đã chẻ làm tư
Chắc mai phân tám cho từ nay chia
Tám hướng trời mọc tới khuya
Tiếng hài, bóng áo người dìa...tui hay
Cố Quận
Lối Mưa Thu Xưa Em có bao giờ về lại lối mưa Ngồi nhớ kỷ niệm xưa một thuở Có ta và em...nay hai hình bóng vỡ Mình hai nơi! Em bên nớ, ta đây Em có bao giờ gọi thầm tên ấy Đem bài thơ ta trên giấy học trò Nét mực đen...nay đã đổ màu tro Như màu lá úa! Quanh co phủ lối Em có bao giờ đón cơn mưa vội Đi qua cho ngõ lầy lội, bước về Cho tà vây bùn ướt sủng mê mê Mà khóc áo! Giọt tỉ tê khóc áo Còn riêng ta chốn này thu ảo não Thu không em chân sáo...thu buồn Thu không em tà trắng...thu luôn Màu u ám! Trời mưa tuôn lạnh giá Ta bây giờ không em! Sầu tấc dạ Nhìn thu đi, thu đến lá mùa rơi Nhìn thu tan, thu tái giọt rã rời Ta nhớ áo em, một thời thu trước
Cố Quận
Thơ Hay Nhờ Tranh Vẽ
Thơ hay nhờ cảnh sắc
Âm tiết nhẹ nhàng rơi
Thấy mùa trôi, điểm khắc
Tiếng sương giọt thu rơi
Thơ hay nhờ nét họa
Tranh người tay khéo tay
Vẽ cành hoa nhánh lá
Chữ vần thơ nét bay
Cố Quận
Áo Tím Trên Đồi Thu Xưa Bây giờ lạc bóng áo rồi
Bây giờ lạc dấu lá đồi thu xưa
Bây giờ chốn cũ gió mưa
Bây giờ hoa cũ đóa vừa hương phai
Ta và ngày tháng năm dài
Bên đây thu lặng tiếng hài áo rơi
Tà em thuở ấy tím trời
Thơ ta tím mực rã rời vần câu
Tình thu nào đã trao nhau
Tình thu nào mộng thu màu xám mây
Ta, em môi mắt ngất ngây
Em, ta thơ một gánh đầy thu sang
Bây giờ hai lối! Dở dang
Bây giờ hai kẻ hai đàng thu xa
Bây giờ em khóc thu nhà
Bây giờ ta hận thu là tha hương
Cố Quận
Chỉ Có Ta!
Chỉ có ta với khối tình bất diệt
Dệt nghìn câu tha thiết những vần thơ
Thuở áo thư sinh cho đến bây giờ
Thuở còn tay sách! Nay bờ bến khách
Không có em lụa tà hương trinh bạch
Nết hiền ngoan trong cốt cách dịu dàng
Lời như ru, âm thỏ thẻ, hồn an
Xưa ngự chiếm tim chàng thơ mấy hộc
Chỉ có ta Với khối tình đơn độc
Đón chờ thu tàn khốc bão mưa về
Đếm từng trang giấy chữ viết ngày mê
Đêm tiếng lá não nề! Cơn gió xoáy
Chỉ có ta và khối tình tan vậy
Không có em ngày đấy...Không có em
Bên những mùa đi, mùa đến bên thềm
Thơ ta khóc tình em, ta thơ khóc
Cố Quận
Áo Em Trắng Vạt Thơ Sầu
Áo em trắng quá thơ sầu
Vần pha chút mực tím mầu thầm thương
Xưa về nhớ gió làn hương
Đêm trang giấy vẽ mộng thường vạt sau
Vội gì mà bước cách nhau
Vội gì mà ngõ rẽ vào lời không
Cho câu thơ lạnh tơ đông
Vỡ từng mảnh chữ! Lạc dòng còn đâu
Áo em trắng quá thơ sầu
Vần pha chút mực tím mầu...vần thương
Cố Quận
Rừng Thu Nay Nhớ Thu Xưa
Rừng thu nay lá thu vàng
Đã rơi từng chiếc xuống đàng lá reo
Dưới làn thu cuốn gió heo
Thổi qua xào xạc lưng đèo thu mây
Về mang sương khói trắng vây
Rừng thu xưa lối thu này vắng em
Tà hương lay vóc lụa mềm
Tóc mây sợi rụng giữa thềm cúc thu
Cho rừng một cõi âm u
Nhớ tia nắng nhạt...nhớ mù mịt mưa
Vắng em! Lá rừng thu xưa
Chiếc rơi trên lối thu vừa thở than
Nhớ chân gót giẫm lá vàng
Rừng thu nay nhớ áo nàng thu xưa
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2020 23:31:00 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: