Áo Và Thơ
Một Chút Gì Để Nhớ
Một chút gì để nhớ
Ừ! Thì thơ chữ thơ
Một chút gì nhắc nhở
Ừ! Vần tơ nắng tơ
Tuy không là thi sĩ
Cũng chẳng là nhà văn
Viết bên kia một tí
Ít lời bên đây đăng
Thu câu tình tang lá
Đông lất phất mưa bay
Xuân hương tà áo ả
Hạ tàng xanh chén say
Một chút gì để nhớ
À! mình thơ thẩn thơ
Một chút gì nhắc nhở
À! Mình mây trắng mơ
Một chút gì cho có
Một chút gì đặng đông
Năm ba người la ó
Sáu bảy mạng tặng phong
Một Chút gì để nhớ
Cố Quận
Thơ Tôi Đám Chữ Lăng Nhăng
Thơ tôi đám chữ lăng nhăng
Mơ áo tơ người lụa trắng tà bay
Thơ tôi trên dưới vần say
Té thời chổng gọng dưới này lên kia
Thơ mình sợ trốn không dìa
Chung quanh thiên hạ đầm đìa lệ rơi
Sao thơ ông chẳng ghé chơi
Hay say té hố rã rời tiết âm
Thơ tôi bặt tiếng! Nín câm
Ai thòng dây kéo khỏi hầm hộ cho
Cố Quận
Trời Thu Chợt Mưa Chợt Nắng
Em! Mùa thu trời chợt mưa chợt nắng
Em có còn áo trắng buổi thu nào
Em có còn chân đuổi tiếng lao xao
Công viên lối cỏ năm nao nhặt lá
Ta mùa thu quê người sương trắng quá
Ta vẫn hoài hương lụa áo người xa
Ta vẫn thương tóc thả xuống lưng mà
Công viên lối cỏ này tha thiết nhớ
Mùa thu xưa! Mùa thu tình ta thuở
Đắm say môi son nở nụ môi cười
Của tháng ngày ngây ngất tuổi hai mươi
Trong vòng tay ấm hơi người yêu...khúc khích
Em mùa thu trời bên kia mù mịt
Trời bên đây gió rít hạt mưa sa
Khóc mối tình tan! Khóc kẻ mất nhà
Khóc niềm ly biệt lụa tà xưa thu vắng
Em! Mùa thu trời chợt mưa chợt nắng
Trời đây buồn...lẳng lặng lá thu rơi
Công viên lối cỏ từng chiếc rã rời
Lấp chôn tình cũ nửa đời ta viễn xứ
Cố Quận
Em Đi Trên Lối Thu Vàng
Em đi trên lối thu vàng
Em đi dưới bóng lá hàng cây rơi
Nắng thu sợi nhạt lưng trời
Sợi đeo vạt trước, sợi rời vạt sau
Sợi nằm hai vạt trắng màu
Sợi ve vuốt tóc đen ngào ngạt hương
Sợi nghìn sợi kết thảm đường
Sợi nghìn sợi chiếu cổng trường chân sang
Em đi trên lối thu vàng
Em đi giữa bóng lá hàng cây rơi
Cố Quận
Em Về Mang Áng Thu Về Em về mang ráng thu về Trên hai tà tím chiều hề áo hương Em về tóc mái mộng thường Sợi lơ lững rớt xuống đường thành thơ Ta sau nhặt tóc về mơ Vần âm tím giấy thẩn thờ hồn câu Thu vàng pha ánh đèn dầu Thu vàng pha vách đêm mầu áo bay Thu vàng rượu chén sầu cay Thu vàng mười ngón khói tay thuốc vàng Cho ta mơ bóng tóc nàng Mơ tà hai vạt tím ngang lối nhà Em về mang áng thu ngà Con trăng bên đấy cùng mà về theo Cho ta thơ mảnh trăng treo Năm canh thức trắng! Ngoài heo may lồng
Cố Quận
Áo Tím Chiều Thu
O chiều thu áo tím
Tà lụa hương lên chùa
Chắp hai bàn tay niệm
Cầu Phật ban chút bùa
Về pha chung mê hoặc
Lòng chàng thơ tư tình
Môi son và sóng mắt
In vào đáy rượu quỳnh
Cho vần âm thơ nhớ
Cho câu chữ thơ thương
Cho đêm nằm trăn trở
Tà lụa hương ngát hương
Chiều thu o áo tím
Lên chùa thướt tha tà
Hai bàn tay chắp niệm
Phật phù hộ cho là
Chàng thơ thương tưởng con
Cố Quận
Mùa Thu Buồn Lắm!
Mùa thu buồn lắm ai ơi
Nhớ tà xưa tím! Nhớ trời thu mây
Nhớ chiều thu áo lụa gầy
Nhớ cành thu đóa vàng này vườn hoa
Để vần chữ níu chân ta
Ngồi tay tím mực canh gà tím thơ
Từ ngày biết mộng nắng tơ
Từ ngày biết lá lững lờ lá bay
Từ ngày biết nhắp chén say
Là câu âm lấp bàu đầy bàu vơi
Mùa thu buồn lắm ai ơi
Nhớ tà xưa tím màu trời tím mây
Nhớ chiều thu bóng thu gầy
Nhớ cành hoa cúc vườn đầy vàng hoa
Bây chừ áo lụa tím xa
Mùa thu buồn lắm người à! Người ơi
Cố Quận
Tại O Mà Hạt Bụi Chìm
Tại o tay lá, tay sen
Tại o yếm thắm, quần đen nên là
Gió hồ thổi Hạt Bụi Ta
Chìm sâu đáy nước đục a...nên lời
Thơ không hiện bóng mặt trời
Vần âm lẫn ánh trăng rơi mất rồi
Tại o mày liễu, son môi
Nên ta Hạt Bụi trần trôi dưới dòng
Cố Quận
Ta Là Hạt Bụi Trong Sen
Ta là Hạt Bụi phong trần
Nằm trong cánh lá sen thần tịnh tâm
Hôm qua đoá nở trong đầm
Nhuỵ vàng bông trắng hương trầm dịu hương
Bụi lần theo khói trắng sương
Leo lên ngự giữa vô thường niệm câu
"Nợ có chủ! Oan có đầu
Tự nay Hạt Bụi theo hầu hạ sen"
Ta là hạt bụi trần đen
Ẩn thân hoa trắng mà lèn èn chơi
Cố Quận
Chiều Thu Không Áo Em
Chiều thu không áo em
Không nắng rớt bên thềm
Mây mù che khuất lối
Không trăng dẫn màn đêm
Hôm qua người cánh tím
Hoàng hôn tóc hương bay
Hôm qua người vạt tím
Hoàng hôn nắng vàng bay
Thơ ta dòng mực đẫm
Giấy hàng nghiêng chữ nghiêng
Hồn vời xa xa dặm
Vần trên dưới miên miên
Chiều thu hôm nay áo
Người lạc đâu! Về đâu
Màu không gian ảo não
Hồn thơ nhỏ giọt châu
Cố Quận
Mùa Thu Xưa Áo Tím Màu Mùa thu xưa áo tím màu
Mùa thu nay áo tím vào hư không
Cho dòng thơ nhỏ lệ dòng
Cho tình thơ khóc trong lòng thơ rơi
Thu chìm trong sắc tím trời
Chiều đi trong bóng rã rời chiều đi
Ngang đầu một cánh chim di
Tiếng kêu não ruột tiếng thì xuôi nam
Mờ mờ xa khói sương lam
Lững lơ chiếc lá theo vàm ra sông
Mai này lạc mất bể đông
Mai này xác đáy nước trong lấp vùi
Mai này hương mục không mùi
Mai này bùn cát! Tàn chui lá màu
Mùa thu xưa vạt trước sau
Mùa thu nay sắc tím vào hư không
Cho dòng thơ nhỏ lệ dòng
Cho tình thơ khóc trong lòng thơ sa
Cố Quận
Chiều Thu Xưa Tím Màu
Em mùa thu mắt biếc
Tà năm xưa tím màu
Dòng thơ ta da diết
Niềm thu nay tím màu
Ta nửa đời không gặp
Áo người thương nhạt hương
Tình nửa đời qua sắp
Phai tàn ân ái hương
Em trời thu biên biếc
Chiều đi sắc tím màu
Dòng thơ câu tống biệt
Tình thu xưa úa màu
Em màu thu thơ ta
Vần âm tím mực mà
Gió lùa khung sổ lá
Một chiếc lững lờ sa
Em màu thu áo bay
Tà xưa vắng mùa nay
Dòng thơ ta tha thiết
Nhớ người! Thu chén say
Cố Quận
Bên Tai Còn Tiếng Áo Bay!
Ta thiền tọa niệm Di Đà
Bên tai còn tiếng áo tà người bay
Kinh thư vừa vuột khỏi tay
Di Đà quên hết! Kiếp này đành thôi
Kiếp này tình lụy lắm rồi
Hình cô gái Huế trên đồi thu xưa
Ta thiền tọa niệm gió mưa
Bên tai còn tiếng lá vừa rụng sân
Tâm còn luyến gánh si sân
Đành thôi xuống núi mà trần tục thay
Cố Quận
Áo Vườn Hoa Xưa Giờ Đâu!!!
Em à! Thu áo trắng
Của tôi xưa đâu chừ
Hương tà theo dạt nắng
Trôi không tiếng tạ từ
Mây nghìn năm mây giăng
Thu muôn thuở thu rằng
Tình vi vu vạt gió
Rụng lá vàng góc sân
Hoa cúc vườn xưa tím
Đóa cười khoe cánh tươi
Giữa hoàng hôn bóng tím
Áo người bay sắc tươi
Em à! Thu áo trắng
Trong vườn hoa tím xưa
Chừ không gian lẳng lặng
Xào xạc cây lá thưa
Ta giờ thu khóc hoa
Sầu áo trắng em à
Mây nghìn năm không thối
Nắng buồn soi tím hoa
Em! Nàng thu áo trắng
Của tôi xưa đâu chừ!!!
Cố Quận
Đếm Những Mùa Xưa Ta ngồi đếm những mùa xưa Thu vàng trên lối qua vừa ba mươi Bây chừ lạc mất áo người Bây chừ lạc mất môi cười cố nhân Thu đây lá rụng vàng sân Thu đây sầu rụng lối trần thu đau Thu đây nhạt nắng nên màu Áo xưa giờ nhạt! Cho bàu, chén say Cho thơ vần chữ thu gầy Cho thơ âm tiết vơi đầy thu sang Cho thơ câu tứ áo nàng Trắng mây thu trắng mưa đàng hạt rơi Ta ngồi đếm những mùa vơi Ba mươi thu đến thu rời còn đâu Áo người xưa trắng tà sầu Môi cười xưa nét son mầu thu tan
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2020 05:00:29 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: