Quay về
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Cánh thư      Thư về đến chỗ hôm qua    Sáng này anh mới mở ra ngậm ngùi    Em khoe toàn những chuyện vui    Thế mà anh mãi sụt sùi là sao       Em kể chuyện của hôm nào    Ta cùng vui ngắm vì sao trên trời    Chiếc nầy riêng của em thôi    Mỗi chiều muộn lóe liên hồi đằng đông       Của anh là ánh mắt trong    Nhuốm màu xanh ướt mênh mông đợi chờ    Tháng dài năm rộng bơ vơ    Nẻo đời cách trở từng giờ mong thư !       Xuân Hoàng.             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2016 14:47:41 bởi Xuân Hoàng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                 Bên mình         Mở thời bập bẹ làm thơ      Thót mình thấy thẹn, ui khờ quá đi      Thấy xuân chấp chới thầm thì      Thấy hè thắp đỏ, xanh ri chân trời      Thấy thu cúc ánh vàng tươi      Thấy mùa đông phủ một thời khó quên      Thấy mình nông nỗi ngông ngênh      Thấy người trao cả mông mênh nghĩa tình.         Hôm nay vẫn vậy lung linh      Tấm lòng thi nhủ - bên mình nâng niu !         Xuân Hoàng.           
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2016 14:45:17 bởi Xuân Hoàng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Bến hẹn       Bao năm mình có trong đời    Nhờ vầng trăng nhỏ tuyệt vời màu xanh    Lên đèn, em nhớ nhớ anh    Dẫu niềm vui có mong manh... đợi chờ.       Bao năm rồi vẫn ơ thờ    Những lời ước hẹn bây giờ còn đây    Bến xưa, nay biếc nào phai    Anh thầm đứng đợi, ngồi ngây hương tình.       Bao năm là mấy niềm tin    Vật dời sao đổi đi mình còn nhau    Có khi thổn thức... trời cao    Ngất vì tuyệt vọng - dậy trào niềm thương !      Xuân Hoàng.            
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2016 14:46:58 bởi Xuân Hoàng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Tại mình !             Thương nhiều, ngọn gió mồ côi      Vô hình cứ thoảng, làm vui mọi người      Đến, đi không đợi đón mời         Chuyên cần quên cả trách đời vô tâm.      Yêu sao khóm trúc, vầng trăng      Miệt mài tô điểm dương trần đẹp hơn         Giữ trâu, mà thú mừng rơn      Chăn đàn chim nhỏ đậu, vờn... thêm xinh.      Quanh ta hữu hiện, vô hình      Thức và vô cảm, tự mình... mà ra !             Xuân Hoàng.           r   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2016 10:05:23 bởi Huyền Băng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Em biết !         Trước cuộc sống dịu dàng và khắc khổ    Vẫn cao đầu đón nhận, mắt nào ngâu    Cười lên chi cho tự đắc mầm sâu    Sao lại khóc để úa sầu bén rễ.         Vì em hiểu trước phong ba chớp bể    Phía sau mình vô kể những mùa hoa    Tiếng con tim thầm tha thiết hiền hòa    Và em biết trong ta là... em mãi !         Xuân Hoàng.            
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2016 14:43:17 bởi Xuân Hoàng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Người dưng         Lại về nơi vốn chưa quen    Cảnh còn xa lạ mình ên lạc loài    Đôi chân rủi bước vui say    Biết làm sao cưỡng, tim nầy rung rung.         Người dưng thật quá ác hung    Giết mình bằng nỗi nhớ nhung dịu dàng    Đưa ta vào chốn thiên đàng    Với người khác họ, ngọc vàng nào hơn !         Xuân Hoàng           
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2016 14:48:35 bởi Xuân Hoàng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Hồn thơ   Xin làm một bức tranh trôi  Nổi chìm trên mạng, vầy thôi thỏa lòng  Tên tuổi chẳng bướm hay bông  Trẻ còn non dạ hay lòng tím băng    Ẩm thơ đối bạn xa gần  Kệ... đời trách dỗi, băn khoăn cũng đành  Vui tìm dâng áng xuân xanh  U buồn dang trải chân thành sẻ chia   Ai thân đến sớm, vào khuya  Xin đừng để bức tranh lìa hồn thơ !   Xuân Hoàng.          
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Mầm xanh       Chỉ một ánh mắt thôi mà ngàn năm chờ đợi  Có mỗi nụ cười mà vời vợi nhớ nhung  Anh như áng mây phiêu lãng với bầu trời  Em là chiếc lá úa tàn theo ngày tháng     Biết đến khi nao mây thương đời khô hạn  Trải giọt mềm cho mình bạn cùng nhau.        Muộn mằn hơn phải hanh hao  Đã vàng úa mục - ngọt ngào mầm xanh !!!       Mai Hoàng.                                 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Thời yêu ma !       Quên dòng kỷ niệm từ lâu  Nên buồn mốc ẩm vàng nâu nhũn rồi  Tay run, miệng thổi không thôi  Trách mừng xen lẫn bôi hồi thở ra        Đây nè nét chữ phôi pha  Đến giờ vẫn gợn trong ta sóng tình  Dưới giàn hoa đỏ rung rinh  Mùa hè cuối... lệ hai mình đằm thơ.       Xưa ghi... mình ngỡ dại khờ  Bây chừ mới hiểu mới đờ ngẩn da  Chim à... chim đã bay xa  Cá ờ... cá đã bơi ra khơi rùi       Chỉ còn mỗi phượng mồ côi  Mùa hè ấp ủ... thương thời yêu ma !       Xuân Hoàng.                                 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Cho con !         Ai cho con tấm thân nầy    Với làn da vẻ mặt đầy ước mơ    Mắt mày luôn ẩn màu thơ    Cho dù năm tháng chơ vơ bụi trần         Ai cho con khoảng trời trong    Biết vì nhân nghĩa rộng lòng bao dung    Khi tâm dấy ác ngại ngùng    Chỉ mình hạnh phúc thẹn thùng buồn hiu         Ai cho con biết bao nhiêu    Tiếng gà khuya, mái tranh chiều màu lam    Sóng xô nước ở ngoài vàm    Tiếng đầu mẹ mở mum măm năm nào.         Cho con cho cả trời sao    Tấm lòng mẹ quả... ngọt ngào triền miên !         Xuân Hoàng.          r   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2016 09:56:24 bởi Huyền Băng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Hoang....       Chỉ là bóng mây tím  Che mát khoảnh thời thôi  Mà lòng... như mái ấm  Mây về, trông đơn côi        Chỉ là tiếng lá động  Xào xạc phía ngoài song  Ngỡ người về bên cửa  Đợi chờ... gõ, hoài mong       Chỉ là niềm ao ước  Trong mơ lá liền cành  Tỉnh tuồng... vui ắng lặng  Tan chìm trên sông Ngân !       Xuân Hoàng.          
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Anh chờ.....!       Anh chờ... cho nắng mai lên  Để mầu lạnh lẽo êm đềm qua đi  Cho em hồng buổi xuân thì  Mây trời sáng tạnh chim mi hót mừng.        Anh chờ đông giá thẹn thùng  Nở đào mai khúc tương phùng reo vui  Chảy tan ngày tháng ngậm ngùi  Ta dìu nhau bước lên ngôi xuân hoàng.       Đất trời quyện quấn giao hoan  Phố phường thôn dã rộn ràng lời thơ !       Xuân Hoang.                                    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Dỗi...       Em chờ tin nhắn nơi anh  Mãi từ sớm, mãi khuya đành nỡ sao...  Mỗi giây lòng mỗi cồn cào  Cánh hồng đỏ mọng, lời nào thân thương.        Ôi.. Vì cảm nắng, say sương  Hay là... tất bật lệ thường mùa thi  Nhưng dù công cán chi chi  Cớ gì... ảnh dám lờ đi... hả trời !       Giận mà thương lắm ! Eo ơi..!  Gởi vào trong gió đôi lời hờn ghen !       Xuân Hoàng.          
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Ưa lời dối....       Thời gian làm héo thân hoa  Làm người thun lại, làm da úa nhèo  Mắt xanh mờ đục hay nheo  Mi mày cũng bạc, tóc nghèo lưa thưa     Đứng đi, cũng phải vừa vừa  Ăn còn khó nữa, chơi thừa dám đâu  Đi rồi, cái thủa làm trâu  Cái thời dáng ngọc, mình châu nuỗng nà     Ghét ai đó,... bảo mình già  Ưa lời dối,....gọi ta là nai tơ  Gượng cười man mác bơ vơ  Nhớ ngày... phải nhịn làm thơ mơ màng.        Vui trần... đâu chỉ dung nhan  Giữ lòng son trẻ... nhẹ nhàng tâm tư !       Xuân Hoàng.          
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Kỉ niệm   Kỉ niệm đầy trang, đã bao giờ khép lại  Là bao lời như trò chuyện mới hôm qua  Đây bánh chưng xanh, màu đỏ của hoa đào  Thơm trái chín giữa miền quê ngày đó.    Kỉ niệm đầy trang, như luôn lời thỏ thẻ  Là hình anh nhiều như những hình em  Cái xấu cái xinh đã in khảm tim mình  Hương tóc rối, vương vương nhìn vẫn đẹp.   Kỉ niệm đầy trang, là những khi chiều khép  Hối hả về ta đỗ bến cùng nhau  Kề sát vai ta sâu lắng ngọt ngào  Nghe chung khúc nhạc quên vì sao nào rớt.   Kỉ niệm đầy trang ,tưởng chừng không có thật  Em và anh chưa từng nắm tay mà  Nụ hôn đầu... hư ảo gửi phương xa  Tim yêu chín.... ngỡ ra mình đã hẹn !   Xuân Hoàng.          
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: