AN TÂY BÂY GIỜ
ANH ... BÂY GIỜ Anh hỏi buồn không Mà mi cong rướm lệ Mắt rưng rưng Đôi gò má phai hồng ! Anh bảo ngủ đi Dựa vai anh mà ngủ Gửi ước mơ lên muôn ngàn tinh tú Hé môi hồng và khép nhẹ bờ mi Anh hát êm êm Như sóng cuộn êm đềm trôi về biển Ngàn nỗi đau vụt theo nhau tan biến Em có thấy mình lạc cõi thần tiên Anh ru, ru mãi Đường trần cheo leo anh chưa biết mỏi Giấc ngủ thiên thu em đã ngủ rồi Anh ... ....... bây giờ ... ............ còn lại một mình thôi !!! Hàn Sĩ Nguyên
CÒN CHĂNG TIẾNG AI CƯỜI Anh hỏi buồn không mà mi cong rướm lệ Mắt rưng rưng đôi gò má phai hồng Buồn tủi gì đây mà môi xinh lặng lẽ Dáng hao gầy như liễu rũ mong manh Anh bảo ngủ đi, làn mi cong khép nhẹ Hé đôi môi mơ màng ánh sao trời Mặc kệ đời trôi, dựa vai anh ẩn trú Hướng đôi lòng về quê cũ xa vởi Khe khẽ ru em, ngàn lời ca dao Anh hát êm êm, sóng vỗ dạt dào Vượt thác cheo leo, lòng chưa biết mỏi Ru giấc thiên thu, để em bớt nghẹn ngào Muôn vàn lời ru hòa trong cơn gió thoảng Dấu yêu xưa vang vọng những u hoài Đường đời phù vân ngược xuôi muôn ngàn lối Tấm chân tình, còn chăng tiếng ai cười!
Hàn Sĩ Nguyên (Thiên Thu Ngậm Ngùi)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2016 11:04:20 bởi HanSiNguyen >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: