BÊN LỀ CUỘC ĐỜI
HanSiNguyen 27.03.2016 11:10:42 (permalink)
BÊN LỀ CUỘC ĐỜI

ĐOẢN VĂN & TẠP BÚT

HÀN SĨ NGUYÊN 
#1
    HanSiNguyen 27.03.2016 11:13:27 (permalink)
    ĐÊM CUỐI
     
    Mới 3giờ sáng cô đã bần thần thức dậy ... Màn đêm bao la đen thẳm ... Bóng tối như vây bủa lấy cô. Một cảm giác trống vắng lạnh buốt len vào tâm tư ... Đường đời gian lao quá, dốc đời cheo leo quá ... Biết nương dựa vào đâu bây giờ.
     
    Cô gọi anh : Nói chuyện với em đi ... Nói gì cũng được ... Mai em đi rồi ... Có thể là đi mãi, đi không có ngày về... Sau này dẫu muốn e rằng cũng không còn cơ hội nói chuyện với nhau nữa đâu
     
    Anh chiều ý cô, lúc nào anh cũng chiều ý cô cả ... Cái dáng mảnh mai, mong manh như sương khói ấy coi vậy mà tiềm ẩn một uy lực lớn lao ... Chẳng cần phải để rơi nước mắt, chỉ cần vẻ mặt cô buồn hiu một chút anh cũng đủ nao lòng
     
    Đừng buồn bé ạ ... cái gì rồi cũng qua đi thôi ... còn có Chúa quan phòng lo liệu cho em mà ... Chúng mình yếu đuối thật, nhưng Chúa thì mạnh mẽ ...
     
    Anh không chủ định an ủi cô, vì an ủi cũng bằng thừa. Nỗi đau của cô to lớn quá, nói gì cũng vô ích . Anh biết vậy, nên không an ủi, chỉ nói chuyện cho cô vui mà thôi.
     
    Anh muốn hát êm êm cho cô nghe, anh muốn daọ một cung đàn ru cô ngủ. Giấc ngủ vốn dĩ là một liều thuốc thần diệu, đủ giúp người ta vơi bớt muộn phiền, quên lãng sầu đời, vùi chôn xót xa, khuây khỏa niềm đau. Nhưng cô không muốn ngủ, chỉ muốn nói chuyện. Anh biết cô sợ cô sẽ một đi không về ! Trong vườn cây Dầu, Chúa cũng cô đơn, muộn phiền, lo lắng, và cần sự có mặt của những môn đồ thân yêu biết bao, huống hồ gì một thân xác yếu đuối, một con tim bé bỏng như cô !
     
    Anh bảo cô nguớc mắt lên nhìn trời : Đêm đen mênh mông quá, bé thấy không ? Nhưng đây đó vẫn còn lác đác những ánh sao khuya ... Nhìn vào đó mà nuôi hy vọng bé ạ ... Đọc thơ cho em nghe nhé :
     
    Cắn môi nhìn lên xanh thẳm
    Rưng rưng hai đứa ngậm ngùi
    Thiên hạ người ta bạc lắm
    Chúng mình thương lấy nhau thôi
     
    Chúng mình thương lấy nhau thôi
    Chúng mình thương ...
    Chúng mình ...
     
    Bây giờ thì cô đã ngủ rồi ...  Ngủ giấc ngủ muộn màng, mòn mỏi trong nỗi sợ vô biên của cảm giác Tử thần đang đón đợi ...  Bàn tay nhỏ bé xanh xao của cô vẫn nằm gọn trong tay anh ...như bám víu vào một điểm tựa mong manh duy nhất ...
    Đêm cuối của họ đấy ...
     
    Hàn Sĩ Nguyên
     
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9