Truyện ngắn: Đợi chờ... ( Trọng Huân )

Tác giả Bài
nguyentronghuanvov
  • Số bài : 19
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 08.02.2014
Truyện ngắn: Đợi chờ... ( Trọng Huân ) - 12.04.2016 17:37:49
Truyện ngắn: Đợi chờ…
- Trọng Huân -

Người phụ nữ đang chờ người đàn ông tới.
Thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn đồng hồ và còn thầm nhẩm đếm, để như mong thời gian nhanh trôi đi. Nàng không còn cảm giác nhục nhã, hay phải hạ mình; nàng đã vượt qua được chính mình. Cuộc vật lộn không hề đơn giản. Nó trải qua nhiều tháng, nhiều năm, qua những đêm dài mất ngủ. Nhưng, cũng cho tận đến lúc này, khi đang đếm thời gian trôi, chờ đợi người ta tới, nàng vẫn còn cảm giác thẹn thùng. Chốc chốc, gò má lại nóng bừng, lại đỏ dậy. May, dưới ánh đèn dầu và nhà chỉ có một mình, chứ ban ngày, hoặc dưới ánh điện, người ta sẽ nhìn thấy, mặt nàng đỏ như gấc, đỏ đến tận từng chân tóc,… Đỏ vì ngượng ngùng.
Đã bao tháng ngày nàng phải tự đấu tranh với mình: nên hay không nên? Tất nhiên nàng rất muốn, muốn tới mức thèm khát. Cái chính là nàng có dám không. Nàng phải hạ mình cầu xin người ta, sẽ nhục nhã, ê chề lắm. Có lẽ nàng không làm nổi điều đó, bởi là người giàu tự trọng. Chỉ nghĩ đến ánh mắt tò mò, xoi mói của hàng xóm, những người giống hoàn cảnh của nàng, trong cái xóm không chồng này, nàng sẽ không chịu nổi. Huống hồ còn bao nhiêu kẻ khác.
Nhớ lại hôm hai người đàn bà trong xóm chửi rủa nhau, nàng cảm thấy việc ấy như của chính mình - nàng xấu hổ quá. Suốt cả cuộc chửi bới nhau kia, nàng không dám ló mặt ra khỏi nhà, chứ đừng nói như đám đàn bà và lũ trẻ trong xóm, nhua nhúa ra xem; họ nghe xem từ đầu đến tận tàn canh chửi.
Nguyên nhân bắt đầu từ hai đứa trẻ. Mới đầu hai người mẹ lôi ra những chuyện thông thường để xỉ vả lẫn nhau. Cuộc cãi lộn mỗi lúc một hăng. Họ moi móc tất tần tật (cả những điều có và không hề có) để thoá mạ, hạ nhục đối thủ. Cuối cùng, khi đã hết chuyện, họ lôi chuyện ấy ra. Khởi đầu là người đàn bà nhiều tuổi. Chị ta rủa người đàn bà trẻ là “con đĩ non”: Mày có biết không, ngủ với đứa nào a? Ngủ với lão già đáng tuổi bố mày, kiếm đứa con... Nhục!
Người đàn bà trẻ cũng không kém cạnh, đối lại:
-Mụ đĩ già kia! Ngủ với ai? Với thằng trẻ ranh... Nhục!...
Nàng biết khi hai người đó đấu khẩu, thì xóm này, cái xóm “Không chồng” của nàng, tất cả đàn bà đều dỏng tai lên nghe. Lâu nay họ vẫn rình mò chuyện ấy, kháo tìm xem “thằng bố” của những đứa con nhà người khác, là ai. Khi hai người đàn bà kia tự dưng phô diễn ra điều bí mật đó, thật là cơ hội quý hiếm, họ sẽ chắt lọc, dò tìm, ấy là kẻ nào - bố của hai đứa trẻ ấy.
Xóm nhỏ của nàng xuất hiện được mươi năm rồi. Giờ ở nông trường và quanh vùng, người ta quen gọi là xóm Không chồng, hay xóm Xin con. Thực ra nó không hẳn là cái xóm, mà chỉ là dãy nhà mươi gian, nằm tách biệt. Khởi đầu nó là khu tập thể cho những phụ nữ độc thân. Các nếp nhà đều có bếp, có cửa, có khoảnh sân nho nhỏ; mỗi phụ nữ một gian. Không hiểu sao, ngay sau khi xóm dựng xong và phân phối, người ta cứ nửa đùa nửa thật gọi, xóm Không chồng.
Chuyện của những người phụ nữ lỡ thì, không con,… đâu có hiếm, nhất là ở các nông, lâm trường. Họ, những người một thời phơi phới ra đi, đem sức trẻ biến rừng già thành đồi chè, đồi trẩu. Tuổi xuân qua đi lúc nào không hay, đến khi tự nhận ra, thì muộn mất rồi. Họ thành những người cô quả. Và nơi trú ngụ vẫn heo hút như xưa, khi họ đặt chân tới.
Nhớ ngày vừa chân ướt chân ráo tới đây, nàng đã chứng kiến vụ kiểm điểm hủ hoá. Trong những vòng phê bình, kiểm thảo, người đàn bà chửa hoang mặt cúi gằm, ngồi gục đầu dấm rức khóc. Hai bàn tay chị ta khư khư ôm, đặt trước bụng, như che chở cho đứa con còn trong trứng nước. Chị nhất quyết không khai ra, ai là thủ phạm. Giờ mỗi lần đi qua ngọn đồi bơ vơ, có ngôi mộ đơn lẻ của người đàn bà chửa hoang thuở ấy, nàng xót thương, nhớ người đã khuất, lại không khỏi chạnh lòng, nghĩ tới phận mình, lỡ thì, cô lạnh,...
Xóm Không chồng ở giáp ngay văn phòng đội. Mấy hôm trước, lúc nàng đang hái chè ở khoảng đồi được nhận khoán, thì nghe tiếng ông đội trưởng gọi. Ông nhờ nàng về nấu giúp cơm cho khách. Có toán khách từ Hà Nội lên công tác. Họ sẽ ăn nghỉ ở văn phòng đội khoảng ba, bốn ngày.
Nàng giáp mặt với người đàn ông ấy, khi nàng mang phích nước lên phòng khách. Lúc ấy mấy người khách đang cười nói ầm ĩ. Thấy nàng vào, họ ngưng ngay câu chuyện. Trừ người đàn ông kia, còn lại, họ đều rất trẻ. Đặt phích nước xong, ngẩng lên, nàng bắt gặp ánh mắt của người đàn ông nhìn ngó mình. Nàng thoáng lúng túng. Tránh cái nhìn của người ấy, nàng vội vã rời phòng khách. Nàng biết, phía sau, người ta đang nhìn ngó mình. Lại nghe tiếng cười hi hí của đám thanh niên, nàng thấy ngượng quá. Nàng biết, cái tên xóm Không chồng, xóm Xin con,… đâu phải điều bí mật. Nhiều khi nó còn là câu chuyện được người nông trường mang ra đùa cợt, hay chuyện làm quà với khách.
Tối ấy, không hiểu sao, ánh mắt người đàn ông cứ chập chờn trong suy nghĩ của nàng. Lúc nàng dọn mâm bát cho bữa cơm chiều, hình như người ấy lại nhìn nàng. Anh ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Nàng ngầm đoán, kẻ ấy khoảng bốn lăm, hay hơn một tẹo. Người đâu mà to, to thế. Khiếp, râu thì quai nón, rậm rì. Chợt nàng tự thẹn với ý nghĩ của mình. Dơ dáng quá! Sao cứ nghĩ tới người ấy. Mà người ta đến công tác dăm, ba hôm rồi đi. Những ý nghĩ linh tinh làm nàng không chợp mắt nổi. Tận gà gáy canh hai, nàng mới thiếp đi. Hôm sau dậy khá sớm, nàng rất muốn đến nhà ăn ngay, chợt lại phân vân, còn sớm quá chẳng?
Nàng nấu nướng xong bữa sáng, mấy người khách vẫn chưa ai dậy, đã định đi, rồi nấn ná đợi. Có tiếng bước chân người, đoán là người ấy, tự nhiên tim nàng đập thình thình, má nóng bừng. Nàng biết, phía sau lưng, anh ta đang nhòm ngó mình. Ý nghĩ vậy làm nàng thêm luống cuống, thẹn thùng. Không còn bình tĩnh, nàng hấp tấp rời khỏi phòng ăn. Bữa cơm chiều, nàng cố gắng tập trung vào công việc. Lúc thu dọn mâm bát, không hiểu sao, nàng lại đánh mắt nhìn về phía kẻ ấy. Thật không ngờ, chạm ngay vào cái nhìn của hắn.
 
                        ********************
 
Tận đến lúc này đây, khi đang chờ người đàn ông ấy tới, nàng vẫn không hiểu nổi, mình có thể can đảm đến thế. Nàng nhớ, lúc đó tim mình như ngừng đập. Không hiểu, nếu lúc đó người ta từ chối lời thỉnh cầu, sự hạ mình, nàng sẽ bẽ bàng, xấu hổ đến mức, cỡ nào.
Chiều nay, vì là buổi cuối cùng của chuyến công tác, giám đốc nông trường có bữa cơm mời khách, cả đoàn lên nông trường bộ, nàng không phải nấu cơm cho họ nữa. Nhìn đồng hồ mới bảy giờ tối, thời gian sao trôi đi chậm chạp vậy. Chắc phải tám giờ, bữa cơm tiếp khách mới xong được. Tại sao giám đốc không mời mấy hôm trước, hôm nay mới mời - nàng nghĩ vậy. Lâu nay nàng ước ao và thường tưởng tượng về bữa cơm tiếp đón người ta. Biết người đàn ông ăn cơm đãi, song nàng vẫn làm mâm cơm để tiếp kẻ ấy. Nàng đã chuẩn bị mâm cơm thật thịnh soạn: đĩa thịt gà luộc, đĩa trứng tráng, bát canh măng. Chập tối, khi nấu nướng, bày dọn ra xong, nàng chợt nghĩ: cơm đãi khách thì phải có rượu chứ. Nàng vội kiếm chiếc vỏ chai, cẩn thận bỏ vào túi, không thể diễu chai rượu khắp cái xóm này. Nàng ra tận quán nước ngoài cổng nông trường. Ông chủ quán vốn là công nhân nông trường nghỉ một cục, lúc rót rượu, ông ta cười cười, hỏi nàng:
- Hôm nay có khách quý à?
Nghe câu hỏi đầy hàm ý, nàng xấu hổ quá, đỏ cả mặt.
Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ làm nàng thêm sốt ruột. Chín giờ rồi, sao họ vẫn chưa về. Hay họ về mà nàng không hay biết? Không thể. Chẳng lẽ tiếng ô tô ầm ầm, nàng không nghe thấy ư. Nhỡ họ đi bộ về thì sao? Vô lý. Ý nghĩ luẩn quẩn làm nàng không yên tâm. Nàng ra sân, ngó sang văn phòng đội. Các phòng cửa sổ vẫn tối om. Họ chưa về. Mười giờ, mười một giờ... Tiếng con thạch thùng kêu chép chép, làm nàng thêm sốt ruột. Ăn uống tiễn đưa gì mà lâu thế, nửa đêm chưa xong. Nàng chợt thấy tưng tức ông giám đốc, nàng cũng giận luôn cả người ấy, sao vô tình đến thế. Ừ, muộn rồi thì có thể đứng lên xin phép, hoặc nếu mọi người trong đoàn còn ở lại, thì anh ta có thể về một mình chứ.
Mãi quá nửa đêm mới nghe tiếng ô tô rầm rầm, tiếng người say nói cười nhộn nhạo. Tuy rất giận người ấy, nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, người ta đã về. Nàng vội vàng nhóm bếp, hâm lại mấy món ăn đã nguội tanh, nguội ngắt. Năm phút, mười phút trôi qua, nàng lại hồi hộp chờ đợi. Cánh cửa nhà nàng khép hờ. Chắc là người ta còn rửa ráy, nàng nghĩ vậy và mặt chợt bừng nóng. Thời gian tiếp tục trôi, mười lăm phút, nửa tiếng... Hay trời tối qúa, người ta không nhận ra gian nhà nào là nhà của nàng? Không, không thể vậy được. Cửa sổ phòng khách mà người ấy nghỉ, đối diện với nhà nàng, nó chỉ cách độ vài mươi bước chân thôi.
Hay là... anh ta nghĩ lại, không đến nữa? Hay anh ta đùa bỡn nàng? Nàng chợt thấy hờn tủi, cố kìm mà những giọt nước mắt cứ lăn dài, chảy xuống trên gò má nàng. Hình như nước mặt làm nàng tĩnh tâm lại. Nàng nghĩ: Không, không thể thế được. Đó là một người đứng đắn, ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy...
Nàng mở cửa, bước ra sân. Cuối tháng trăng hạ tuần vằng vặc sáng. Tiếng gà gáy râm ran. Dãy nhà khách bên kia ánh trăng chiếu dọi. Cửa sổ căn phòng người đàn ông đang nghỉ mở toang. Ừ, tại sao đến lúc này nàng mới nghĩ ra, người ta đang say. Chuyện tiếp khách ở nông trường, chủ và khách say bí tỷ, xảy ra như cơm bữa. Hôm nay bữa ăn lại kéo dài, làm gì không say cơ chứ.
Đàn ông say... nàng từng nghe những người đàn bà có chồng và cả những người đàn bà trong xóm Không chồng kháo nhau. Những lúc ấy nàng giả tảng như chả để ý, nhưng tò mò ngóng nghe. Thấy họ rinh rích cười, nàng đoán ra và đỏ mặt ngượng. Ý nghĩ đàn ông say làm nàng thêm can đảm, mình có thể sang với người ta được chứ.
Phòng người đàn ông cửa không khép. Căn phòng ánh trăng hắt sáng. Giường chả chịu buông màn, nguyên quần áo và giày, người ấy ngủ vật. Bước chân nàng đã lạc vào căn phòng kia - nồng nặc mùi rượu. Lần đầu tiên được nhìn một người đàn ông ngủ gần đến thế, miệng há hốc, tiếng ngáy khò khò. Nhìn tư thế nằm ngủ mệt nhọc của người ta, nàng thấy thương cảm quá. Cái thiên chức tự nhiên - làm chị, làm mẹ,... đã điều khiển đôi chân nàng tự bước về phía người ta ấy. Từ từ ngồi xuống, nàng tháo dây giầy cho hắn.
Kẻ say vẫn ngủ. Bất chợt người ấy lảm nhảm nói gì đó, cánh tay quẫy đập, vắt lên chân nàng. Nàng rùng mình, phản ứng tự nhiên, suýt hất cánh tay gã ra. Song nàng kịp dừng lại, không làm cái việc ấy. Người say lại lảm nhảm và trở mình, gác tiếp chân lên. Sự va chạm làm da nàng sởn nổi gai ốc, đầu óc bấn loạn. Lúc này nàng tự trách mình, sao lại tới đây. Sau những quẫy đạp, kẻ say nằm yên, chỉ còn tiếng ngáy khò khò. Ánh trăng hắt vào khuôn mặt, hắt cả vào bộ ngực của người ta, hàng cúc không cài, trễ nải phanh hết cả ra. Nhìn bộ ngực lộ trần, vồng lên của kẻ ấy, nàng thẹn thùng quá!
Rồi nàng lại nhìn, lại ngắm, lại ve vuốt bằng cái ánh mắt của nàng ấy. Bản tính nhút nhát, cả thẹn của nàng lúc này sao tự dưng biến mất, nó trở nên bạo dạn thế; ánh mắt mơn man vồng ngực đang phập phồng thở của người ta. Như ma quỷ xui khiến, bàn tay nàng chợt run rẩy đưa ra và chạm nhẹ, chạm nhẹ vào vồng ngực kia. Cảm giác va chạm làm nàng rạo rực, bàn tay cứ mạnh dạn đặt lên ngực của người ta ấy.
Từ lúc ấy lý trí không còn điều khiển được nữa, nàng cứ âu yếm vuốt ve, một vồng ngực đàn ông nở nang, cơ bắp rắn đanh... Bàn tay ấy lần đầu tiên được biết tới da thịt đàn ông, nó run rẩy rờ rẫm. Mồ hôi rượu nhớp nháp càng làm nàng thêm đam mê, ham muốn. Rồi cách tay nàng miết mạnh, thân hình nàng đã gục xuống, di miết da thịt nàng lên da thịt của người ta.
Cảm giác trong nàng như đốt cháy... Ham muốn đàn bà làm nàng thêm bạo liệt, nàng không còn là mình nữa, chỉ còn sự đòi hỏi đam mê và bản năng thôi. Không gian xung quanh dường như chỉ còn hơi thở gấp gáp và thình thịch tiếng con tim bấn loạn của nàng. Tai nàng ù đi... Cúc áo nàng tự bật ra từ lúc nào không hay. Nàng chợt ngó xuống nhìn gò bồng lai  của mình,… trắng ngần, lấp loá dưới ánh trăng. Cũng như cơ thể nàng, cái cơ thể đã teo đét, thoát cái, bầu ngực và tất cả, tất cả đều như căng rướn, khát khao, chờ đợi. Nàng nắm lấy bàn tay thô ráp của chàng, đặt lên bầu ngực mình. Bầu ngực nàng - một cảm giác đến nóng ran, nóng giẫy!
Kẻ say vẫn đắm đuối trong cơn say. Khi nàng buông tay, chờ đợi cái thiên chức khai mở của bàn tay ấy... Không còn tay nàng gượng đỡ, nó tuột tuột và rợi bịch xuống. Nàng thoáng hẫng hụt, nhưng vẫn không hề thất vọng. Khát thèm làm cho nàng thêm cuồng si, đắm đuối. Cặp môi đã tham lam, bàn tay nàng còn tham lam hơn, lang thang, lang thang tới những nơi mà trong đời nó chưa một lần được chu du tới.
Ngoài khung cửa bình minh đã hé rạng. Người đàn ông không còn phì phò thở nữa. Kìa, hắn trở mình kìa và như là thì thào gì đấy. Nàng chờ đợi, khuôn mặt tràn trề hy vọng và cũng căng rướn, đầy những ham muốn nhục dục.  
Kìa, nàng mừng rỡ, kẻ say như đã tỉnh. Cho đến tận lúc ấy, căn phòng chỉ có hai thân hình loã thể, chỉ có ý nghĩ háo hức và thèm khát, bởi nàng sắp được làm đàn bà, nhất là được làm mẹ - cái thiên chức trời đất đã ấn định, ban tặng cho người phụ nữ ấy./.