Gởi tâm hồn
Gởi tâm hồn ngao du miền hoang dã
Để dại khờ trở lại với con tim
Sân trường đỏ phượng hoa vào mùa hạ
Kỷ niệm xưa gian khó vẫn mãi tìm
Gởi tâm hồn về miền quê sông nước
Để thật thà trở lại chất nguyên y
Mộng tưởng đã dâng đầy trong mơ ước
Bởi vì ham, thỉnh thoảng quá so bì
Gởi tâm hồn nơi phồn hoa đô thị
Để nhìn đời sôi động phải bon chen
Khi nghĩ ra thì ít nhiều phung phí
Sống cao hơn thỉnh thoảng chịu thấp hèn
Gởi tâm hồn đến đi người khách lạ
Chia sẽ gì đem hạnh phúc cho ai ?
Thế gian hỡi đừng bao che gian trá !
Làm sau đây sống lệ thuộc chử vì ?
Gởi tâm hồn vào những trẻ ngây thơ
Để có được thời hồn nhiên trong sáng
Nay đã lớn phiêu du và lãng mạn
Hợp thời trang, theo xu thế vô bờ
Gởi tâm hồn vào người già cao tuổi
Để biết rằng họ thích cái tự dưng
Là bất chợt những cái gì không lỗi
Nếu buồn, la, nạt nộ hãy nên dừng
Gởi tâm hồn theo đạo giáo trần gian
Để hiểu hơn về hai từ “Thiện” “ Ác”
Hướng ham muốn “ Cái Tôi ” đừng bị lạc
Chết buông đi thanh thản thật nhẹ nhàn
Gởi tâm hồn vào cây cỏ thiên nhiên
Để hiểu biết bao điều về muôn thú
Muốn hay không, đều phong hàm chức cụ
Giờ tự lo để con cháu không phiền
Gởi tâm hồn vào khoảng trống hư vô
Để mà thấy bồng lai hay địa ngục ?
Cũng đến lúc mộ bia ta phải đúc
Hồn bỏ đi, thân xác dưới nấm mồ.
( Sa Đéc, Tháng 09/2014 )
ThanhThanhsingle. Nguyễn Thanh Thanh