Paris by night
Hạ cánh an toàn ở Saint Ouen, tôi lại thêm một phát hiện, nếu chiều đó tôi đi taxi về nhà Bitou cháu bạn, cho là đến đúng chỗ, chưa chắc tôi có thể vào nhà được. Vì appartement ở đây muốn vào phải có code, và muốn gọi bạn tôi phải có phone … Đêm hôm ấy tôi có một giấc an lành … Buổi sáng đầu tiên ở Paris, qua khung cửa kính thật yên lành đường phố vắng lặng, sạch sẻ. Nhiệt độ khoảng 17 độ. Chúng tôi có cái hẹn dùng cơm ở nhà một người chị cách đó hơn cây số, chúng tôi đi bộ đến đó trong cái không khí mát mẻ của mùa hè Paris, tính theo ở Việt Nam thì với khoảng cách đó chắc không đi bộ, mà trèo lên xe gắn máy nhưng ở đấy không dùng xe gắn máy và đi bộ là phương tiện duy nhất để đến những nơi cách nhà một hai cây số. Vẫn có những đoạn có xe buýt, nhưng thời gian chờ xe và chen chúc trên đó người ta chọn đi bộ. Trên đường đi, chúng tôi ngang qua những tiệm bánh mì, nơi mà buổi sáng người ta thường đến mua những ổ bánh nóng hổi mới ra lò đem về ăn sáng. Mùi thơm của bánh ở đây rất đặc trưng, thơm bơ nhưng không ngấy mùi dầu … Căn hộ chúng tôi đến cũng nho nhỏ thôi, vì đất ở khu trung tâm rất mắc. Và việc muốn vào nhà vẫn là phải biết code mới vào được. Chúng tôi có một bữa ăn vui vẻ bún thịt nướng, và tráng miệng bằng đào, lê. Cả nhà quay quần cùng nhau thật ấm cúng. Chuyến tham quan đầu tiên của tôi là đến nhà thờ Notre dame Paris hay còn gọi là Notre dame Cathedrale, chúng tôi đi Metro 13 từ Saint Ouen, và lên ở Saint Germain, dọc theo đường Saint Jacques đi về hướng bờ sông, chúng tôi vào một quán mì hoành thánh tàu có tiếng ở đó, căn tiệm nhỏ thôi, nhưng rất đông khách, ăn cũng ngon, nhưng hơi đau bụng vì tô mì tương đương 400ngàn tiền VN. Sau đó chúng tôi đi một vòng phố, từ nhà thờ Saint Séverin, ngôi nhà thờ mang chất cổ kính tọa lạc giữa hai đường Saint Jacques và Saint Séverin, chúng tôi bọc lại bến sông Sein và đến với Notre Dame Cathédrale . Nét đẹp của Notre Dame Cathédrale thật đáng kinh ngạc, nhiều mái tháp mọc lên trên bầu trời, chen vào đó là những cụm mây trắng, đây quả là một công trình kiến trúc vĩ đại. Sông Sein lững lờ trôi với những cây cầu vắt ngang, đàng xa cũng là những kiến trúc vòm cổ xưa chứng nhân cho thành phố nhiều năm tuổi này. Trên sông lác đác những du thuyền chỡ khách du lịch tham quan, tôi chợt nghĩ, Sài gòn mình cũng có con kênh Nhiêu Lộc bắt qua nhiều nơi trong thành phố, nếu chúng ta nạo vét sạch sẽ , tổ chức cách sống cho người dân ở hai bên kênh văn minh lịch sự hơn, chúng ta vẫn có thể phát triển ngành du lịch tham quan thành phố bằng phương tiện đường thủy không khác Paris hoặc Áo … Do vậy, thay vì bỏ tiền vào việc xây tượng đài hay làm những cái khổng lồ gì đó để đạt guiness thì giành tiền kiến thiết sứ sở, cho sạch đẹp, mở rộng loại hình du lịch tham quan để có cơ may thu nhập trong những thế kỷ sau … Một chiếc cầu bắt ngang sông Sein mệnh danh là cây cầu tình yêu, những đôi nam nữ yêu nhau, dẫn nhau đến đây thề hẹn, họ dùng một cái ống khóa, khóa vào thành cầu, sau đó vất chìa xuống sông xem như lời thề nguyền vĩnh cửu. Số ổ khóa bít hết thành cầu, cái này đeo bám cái kia chứng tỏ không biết bao nhiêu nam thanh nử tú đã đến đây và nhiều cho đến nổi chính quyền phải ra lệnh ngăn không cho khóa ống khóa vào cũng như đang thực hiện tháo gở vì sợ sập cầu. Không biết chuyện thề nguyền này bắt đầu từ đâu, nhưng ít ra nó cũng là động cơ kéo khách tham quan đến Paris, và dĩ nhiên khung cảnh phải đẹp, thơ mộng thì mới lưu luyến khách một lần ghé qua _ trở lại. Một nghệ sỹ đường phố ngồi ở gốc đầu cầu hát những bài ca tình yêu du dương của Pháp rất ấn tượng. Dạo một vòng quanh khuôn viên nhà thờ Notre dame chiêm ngắm vẽ đẹp kiêu sa của nhà thờ từ bên ngoài đến cánh trái của nhà thờ, chúng tôi thấy một đoàn người xếp hàng để lên xem tận mắt tháp chuông nhà thờ, nơi mà nhiều người trên thế giới biết đến qua quyển tiểu thuyết Nhà Thờ Đức Bà Paris của văn hào Victor Hugo, câu chuyện đã được dựng thành vở nhạc kịch Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà. Nhìn đoàn người xếp hàng, chúng tôi không có can đảm làm đuôi. Sau một hồi đi dạo cũng hơi nóng nực, chúng tôi ghé vào quán kem cạnh đó để ăn và ngồi hóng mát. Người bán hàng hỏi chúng tôi, ăn tại chỗ hay mang đi, chúng tôi hỏi kỷ lại thì được biết nếu ăn tại chỗ thì 10euro, nếu mang đi thì 3,5euro. Dĩ nhiên chúng tôi chọn mang đi vì chẳng phải đại gia hay công tử, công nương gì, trước nhà thờ vẫn có nhiều bực đá, thành rào kiểng,mọi người tha hồ lựa chọn cho mình một chỗ an tọa để vừa ăn kem vừa ngắm cảnh, vừa hóng mát vừa hóng nắng… Những người bạn đi chung với tôi không phải là người công giáo, nên tôi ngại làm phiền họ, và không sắp hàng vào bên trong khuôn viên nhà thờ. Tôi dự trù một hôm nào đó rãnh rổi quay trở lại một mình cầu nguyện và chiêm ngắm kỷ càng hơn … Dọc theo bờ sông Sein, có một đoạn người ta được phép dựng những thùng sắt làm nơi bán hàng, hàng gồm sách báo cũ, tranh, tem, hay những những vật lưu niệm, nơi bạn có thể tìm mua những bộ sách hình Lucky luke của 5 thập niên về trước. Thỉnh thoảng có những họa sỹ dựng giá vẽ, vẽ tranh cũng như trưng bày một số tác phẩm của họ để bán. Đó cũng là một nét văn hóa của Paris. Thành phố mang nét cổ kính duy trì một số loại hình buôn bán trao đổi đượm chất nghệ thuật. Bờ sông này dẫn đến nhà tù Temple, nơi hoàng hậu Pháp bà Marie Antoinette (Nữ đại công tước Áo), vợ của vua Louis XVI bị bắt, giam giữ và xử tử khi cuộc cách mạng Pháp nổi lên năm 1872. Nhìn tòa tháp đen ngòm vươn lên trong bầu trời, người ta liên tưởng đến khung cảnh ảm đạm của những ngày chính biến và sự kết chung bi thảm của một người đẹp được xem là đệ nhất phu nhân thời ấy với cuộc sống xa hoa sang trọng. Cho hay khi lịch sử sang trang thì mới biết được cái vinh quang của ai đó là thật hay chỉ là bóng mây, thậm chí là hố thẩm vực sâu vô cùng ghê rợn, đen tối. Những cây cầu bắt ngang sông Sein được thiết kế trên cao cho thuyền bè qua lại dễ dàng, và bờ sông thì nằm phía bên dưới, ở đấy, có đoạn người ta trải cát, che dù để những người dân Paris có thu nhập thấp có thể ra đó nghỉ ngơi tắm nắng vào những ngày hè vì đối với họ, ánh nắng của những ngày hè rất quý giá họ phải tận hưởng những tia nắng ấm ấy bù lại những ngày âm u rét mướt. Riêng những người có thời gian, tiền bạc, thì đi đến những khu du lịch nghỉ dưỡng. Ngược lại với chúng ta một xứ sở mà mặt trời lúc nào cũng soi rọi, bỏng rát phải núp mình vào những chiếc áo khoác hay những cái nón rộng vành. Trên đường phố thỉnh thoảng vẫn có những nhóm nghệ sỹ trình diễn trên một góc nào đó và người qua đường cũng dừng lại xem họ trình diễn. Sau một buổi dạo chơi rời rụng đôi chân, chúng tôi lại xuống Metro quay trở lại Saint Ouen. Cái nhìn đầu tiên của tôi về Paris thật đẹp, thật êm đềm. Sau buổi cơm tối, Bitou (cháu bạn) hứa dẫn tôi đi xem Paris by night, nói chính xác là đi xem tháp Eiffeil thắp đèn, nghe nói rất đẹp, đèn đặc biệt chỉ được thắp khoảng 5 phút của đầu 11giờ và 12 giờ. Auto chỡ chúng tôi đi qua những con đường rất hẹp, hẹp đến độ mà tôi không nghĩ là có, nói chung là những con đường này đã được xây dựng từ rất lâu nhưng vẫn được duy trì có lẽ người ta không muốn phá bỏ cảnh quang, vì hẹp nhưng đẹp, xe chạy gần đến nơi thì lại bị kẹt xe, thế là chúng tôi đã đến trể, và đèn đã tắt. Quay về thôi, trước khi quay về chúng tôi được Bitou đưa đến góc Porte Maillot để chụp ảnh, nơi có dựng những bức tượng và suối phun, nơi này thật đẹp dưới ánh đèn kỳ ảo ký ức liên tưởng đưa tôi về những câu chuyện thần thoại Châu âu mà tôi được xem lúc nhỏ…Vừa chụp được một tấm, Bitou báo, sorry, thẻ nhớ Tou đầy rồi! Tôi lấy thẻ nhớ từ máy tôi ra đưa cho Bitou, Bitou chụp được vài tấm lại báo, sorry máy hết pin, thật hài hước coi như xong phim cho Paris by night đầu tiên. Đấy là một kỷ niệm vui khó quên… Hai người bạn từ ảo thành thật của tôi ở Việt Nam thư quán, đang sốt sắng liên lạc với tôi để có cái hẹn gặp gở . Thế là tôi có một ngày rong chơi ở Paris cùng với em “gấu”. Đấy là ngày thứ ba! Gấu em lái xe đến đón chúng tôi để chỡ đi chơi, thế nhưng cái GPRS của Gấu tuổi gia sức yếu, chỉ đường lung tung, nên chúng tôi phải đợi một hồi lâu thì mới gặp. Tôi mang theo một món quà nhỏ để tặng cho vợ gấu em. Chúng tôi vào trung tâm Paris, ngay đại lộ danh tiếng Champs Élyséer, ở đó Gấu em gởi xe dưới một căn hầm. Trời nắng nhưng mát, người ta dập dìu trên đại lộ, chúng tôi đứng trước cửa hàng Louis Vuitton, cạnh đó là một cửa hàng xe thể thao sang trọng, Gấu bảo, chị em mình lại chọn một chiếc để đi xem nào … và hằng chuỗi câu chuyện hài hước mà chúng tôi cứ cười mãi không thôi. Gấu em thật chu đáo, mang một balô trong đó có thức ăn, và nước uống, chúng tôi tìm một chỗ ngồi như mọi người hóng nắng trên đại lộ, hai người kia thì thật thích thú với những giọt nắng mùa hè soi rọi, riêng tôi thì không quen lắm khi ngồi giữa trời nắng nhưng không khí vui nhộn làm tôi không còn quan tâm đến cảm giác không quen nữa. Sau khi ăn uống xong, chúng tôi tản bộ đến Khải hoàn môn (Arc De Triomphe), một công trình kiến trúc biểu tượng lịch sử nổi tiếng của nước Pháp, nằm giữa quảng trường Étoile được Napoléon cho xây dựng vào năm 1806 nhưng phải mất 20 năm mới hoàn thành (1836). Nhìn trong ảnh, chúng ta có cảm tưởng như là một cái cổng nhưng thực tế, rất rộng lớn, rộng 45m cao 50 mét tọa lạc trên một vị trí có đường kính 240m. Vì Khải Hoàn Môn nằm trên một giao lộ gồm 12 ngã rẽ, nên chúng ta phải xuống hầm để băng qua đường và ở đấy chúng ta có thể mua vé để tham quan bên trong gồm nhiều tầng. Bên trên vách Khải Hoàn Môn, tên các vị tướng lãnh đã hy sinh cho đất nước Pháp vào thời ấy được ghi khắc , phía trước Khải Hoàn Môn hướng đại lộ Champ Élysées có một lò lửa luôn cháy được xem như là mộ một chiến sỹ vô danh đã hy sinh bảo vệ đất nước. Bốn góc vách nhìn ra hướng đại lộ có bốn bức điêu khắc lớn với tên Xuất quân (1792 ) , Khải Hoàn (1810), Kháng chiến (1814),và Hòa Bình (1815),vô cùng tinh xảo, phía bên trong có những bức phù điêu miêu tả lại những trận đánh hào hùng thời Cách mạng… Nếu muốn đi bằng thang bộ tham quan thì chúng ta có thể đi, nhưng nếu tuổi già hoặc không khỏe, thì có thể chọn thang máy lên đến tầng áp chót, chúng ta đi thêm một bậc thì có thể lên nóc Khải Hoàn Môn và nhìn quanh để chiêm ngắm vẻ đẹp kỳ vỹ của nó. Đặc điểm của Paris là nhà chỉ độ 3 hoặc 4 tầng, không có nhà chọc trời. Nhìn xa về phía Tour Eiffel phía sau nó có một ngôi nhà cao nhưng không được hoan nghênh, và chính phủ không tán đồng việc xây nhà chọc trời làm mất cảnh quang đẹp của thành phố.
Từ trên nóc của Khải Hoàn Môn, chúng ta có thể quan sát, xe cộ chạy thong thả, trật tự. Nhà cửa thì thẳng tấp gọn gàng theo một quy luật chung… và nhất là những hàng cây dọc theo đường làm cho thành phố mang dáng vẻ sang trọng, tươi mát.
Việt Nam ta thừa hưởng những công trình xây dựng đường phố thời Pháp thuộc, với những con đường trang trọng như Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Nguyễn Huệ, Hàm Nghi , Duy Tân, Cường Để v.v.. Nhưng những nét đẹp trang trọng của đường phố này giờ hình như đang mất dần …
Tham quan Tour Eiffel từ xa xong, chúng tôi xuống đất để đến gần nó hơn. Và chúng tôi sử dụng tàu điện ngầm đối diện với Khải Hoàn Môn để đến Tour Eiffel và lên ở Port de la Bourdonnais. Tòa tháp Eiffel uy nghi vươn mình lên không trung , chung quanh nó được trang trí những hình tượng nghệ thuật, cũng như những đài phun nước, hấp dẫn du khách đến đây nườm nượp. Những con chim bồ câu không hề sợ hải vì quen chung sống với con người, chúng tha thẩn bay lên đậu xuống thể hiện một không khí hòa bình giữa người và vật.
Đi vòng hết khuôn viên của tháp Eiffel là chúng tôi rã rời chân rồi. Và phải về xuống tàu điện quay về Champ Élysees. Vào một quán cà phê dọc đại lộ nhâm nhi một chút, sau đó chúng tôi ra hầm đậu xe để lấy xe, mặc dù đã định hướng trước khi gởi xe, nhưng ba người lẩn thẩn chúng tôi vẫn lơ ngơ tìm chỗ, một căn hầm gần Louis Vuiton với tiền gởi xe 38euro. Gấu em là một người có khiếu hài hước, chúng tôi cười suốt trên đoạn đường tham quan cái kết trước khi xuống xe là việc bạn tôi hỏi thăm gia đình Gấu, Gấu khai là có mấy anh trai, mấy chị em gái, thay vì bạn tôi hỏi anh là con trưởng hay con thứ, giữa hay út bạn tôi lại hỏi : anh ở khoảng nào giữa những người này, gấu kêu trời, đi với tôi từ sáng đến giờ chị không biết tôi ở hệ nào sao ? Chúng tôi cười bò, thế là tôi quên cả việc gởi quà cho vợ Gấu. Đúng là một ngày rất vui.
Sau giờ cơm tối, Bitou lại dẫn chúng tôi đi xem Paris by night, lần này đã canh trước, chúng tôi đến kịp giờ đèn chớp tắt. tìm chỗ đậu xe cũng không phải dễ, thiên hạ đầy đặc ở khu công viên này dù đã 11 giờ đêm. Chúng tôi phải chờ một chiếc xe rời chỗ rồi mới vào đậu được. Xe đậu, mọi người bước ra ngoài để xem đèn từ tháp chớp chuyển, eo ơi, mưa lắc rắc, tôi mặc dù khăn áo lùm xùm nhưng vẫn lạnh buốt, gồng mình để nhìn những ánh đèn di chuyển trên tháp trong thời gian 5 phút, cũng may là chỉ có 5 phút, tôi phải tận hưởng đồng thời cái đẹp và cái lạnh để không phụ lòng người cháu đưa đi. Cuối cùng tôi cũng biết thế nào là Paris by night …
Trên đường trở về chúng tôi ghé quá bảo tàng Louvre, nhà hát thành phố, và đứng giữa đại lộ Champ Élisées để “chộp” ảnh, rất là thú vị ..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2016 17:30:09 bởi Ct.Ly >