Bút ký về chuyến viếng thăm những người bạn ở Châu Âu
Huyền Băng 21.04.2016 22:09:04 (permalink)
Bút ký về chuyến viếng thăm những người bạn ở Châu Âu,
 
Kỷ niệm đẹp đầu tiên đặt chân lên đất Pháp 
 
Tôi thật sự háo hức, muốn kể cho mọi người nghe chuyến tham quan Châu Âu đầy kịch tính của mình nhưng về nhà đã gần 7 tháng rồi, tôi mới có thời gian để ngồi ôn lại quá trình mà tôi đã nếm trải …
Trong cuộc đời, người thì kém may mắn về điều này, kẻ thì kém may mắn về điều kia, và bù đấp lại để có thể vui sống họ lại được hạnh thông về đường nào đó. Tôi là kẻ kém may mắn về nhiều mặt, thậm chí đón xe buýt mà luôn luôn bị trể chuyến trong vài giây thôi. Riết thành quen, giờ tôi luôn mĩm cười nhìn chiếc xe buýt qua đi khi mình vừa đến trạm. Nói theo tử vi, cung di  bị Tuần án ngữ gây chậm trể nên chịu khó ngồi chờ …!
Cung huynh đệ toàn là sao tốt, nên trong nhà ai cũng sung sướng, cho nên người còn lại là tôi, phải chịu cực một chút. Chịu riết thành quen nên đi đâu đến đâu tôi cũng sẳn sàng đóng vai tì nữ, và có lẽ điều này đã giúp tôi được nhiều người thương mến. Nói chung thì làm gì được cho mọi người thì làm xem như là một niềm vui, không cần đổi chát điều gì. Người tính toán thấy mình không tính toán họ nể nang mình chút, và người nhân hậu, thì lại trân trọng mình hơn xem ra mình vừa được vui vừa được tình cảm tốt.
Do không khỏe  đã nhiều năm, gia đình người bạn đề nghị tôi sang Châu Âu chơi với họ để thư giản xem có khỏe được hơn không. Ôi còn gì thích thú cho bằng, một con người đam mê cái đẹp của thiên nhiên, cái lạ của thế giới, tôi bị quyến rủ bởi lời mời của họ, nhưng cứ nghĩ đến số tiền mà họ phải tài trợ cho tôi đi đây đó, tôi thấy không cam lòng. Vì tôi biết, họ không giàu! Tôi hẹn với lòng, tôi sẽ đi khi không phải nhận tài trợ từ họ, cũng như tôi sẽ cố gắng ôn tập lại mớ ngoại ngữ hầm bà lằng của mình để đi một cách thoải mái…!
 Nhưng thời gian chỉ có tàn phá chứ không kiến tạo trên con người nhất là ở tuổi trời chiều xế xế . Tôi lo lắng một ngày nào đó tôi vướng vào chứng bịnh alzemer không biết đường đi, chẳng biết đường về, và nói năng lộn xộn tiếng Việt cũng không xong thì dù có tiền dư cũng chẳng thể hưởng cái thú du sơn ngoạn thủy, tôi lại có ước mơ đến được những nơi mà những người thân quen đã sống để biết thực tế nơi ở của họ, để ký ức dễ liên tưởng. Một liều ba bảy cũng liều, khi con gái cấp vé khứ hồi, tôi mở lại lời được mời, và được chấp thuận… Gia đình người bạn đã bão lãnh tôi đi du lịch sang Châu Âu chơi với họ. Gia sản thì chẳng có gì, nhưng tôi nhận được visa nhập cảnh một cách dễ dàng. Tôi bước ra sân bay mà cứ như mơ, vì nào giờ ai cũng nói, nhập cảnh Châu Âu không dễ, nhưng từ lúc tôi có ý định đến lúc ra sân bay chỉ ba tuần lể... Cái tôi phải đối mặt là các tiếp viên hàng không AirFrance, tôi có trao đổi được với họ không khi lâu rồi tôi chẳng dùng đến ngoại ngữ, khi xuống sân bay, qua nhóm hải quan nước ngoài, không biết tôi có ú ớ gì không gây hiểu lầm và được nhốt riêng ? Nghe nói sân bay rất lớn, không phải như phi trường Tân Sơn Nhất liệu có lạc không? Ôi nhiều mối lo cho tuổi chiều vàng như tôi. Bạn tôi dặn, không mua được vé ở cửa sổ, nhưng cứ xem hỏi thử, nếu ai đó đồng ý đổi thì đổi để có thể nhìn quang cảnh bên ngoài. Nghe thì cũng kết lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc không ai đổi cho mình đâu nên đành an phận. Ấy vậy mà hay, tôi ngồi kế một cô gái trẻ độ tuổi con gái mình. Sau một lúc xã giao thăm hỏi, tôi biết cô ấy là một bác sĩ  quốc tịch Úc gốc Việt, tuy sinh ra ở Úc, nhưng cô nói tiếng Việt rất rõ ràng . Cô ấy than mệt vì phải làm việc suốt  trước khi đi, cô nhắm mắt ngủ nghỉ một lát, khi các tiếp viên tiếp thức ăn, cô thức dậy và chọn thức ăn giùm tôi khiến tôi không phải vận dụng ngôn ngữ để trao đổi với mấy cô tiếp viên người Pháp, cô ăn khỏe, tôi mời cô ăn bớt giùm mình và cô thì đi lại giỏi cô giúp tôi lấy kem, lấy nước uống cần thiết. Chúng tôi như những người đã từng thân quen.
Cô gái hỏi tôi: Bác đi có một mình, đến sân bay có ai đón bác không?
Tôi bảo:  ra cổng bạn sẽ đến đón,  tôi thì chưa lần nào ra nước ngoài như vầy, tôi chỉ lo thủ tục hải quan tôi không rành, không biết có vấn đề gì không nữa?
Cô gái hỏi tôi, thế bác có cần con theo giúp bác không?
Tôi ngần ngại trả lời: làm phiền cô không ? Vì không rành đường, tôi đăng ký xe đẩy, nên tôi phải xuống sau cùng.
Cô gái trả lời: Không có gì đâu, nếu bác cần con sẽ ở lại giúp bác.
(Mèn ơi! Người gì mà dễ thương dữ hong, nếu từ chối thì quả là dại) Thế là tôi vui vẻ đồng ý xin quyền trợ giúp .
Tuy không ngồi gần cửa sổ, nhưng tôi vẫn thấy được những đám mây vây quanh máy bay, những cụm mây trắng toát, mênh mang, không tận, chúng như những cụm bông gòn mềm mại, máy bay đã cưởi trên những đám mây đó, điều mà mình vẫn biết nhưng chưa trải nghiệm. Với những chuyến bay nội địa, nhưng bay đêm, khoảng một hơn tiếng, tôi chẳng thấy được đám bông gòn dễ thương đó, và tôi liên tưởng cảnh Tôn ngộ Không đằng vân trong phim ngày xưa, tưởng là giả tưởng nhưng giờ là thực tưởng có mấy trăm Tôn ngộ Không trên máy bay và tôi là một, nói một cách khác, có những chuyện giả tưởng ngày xưa bây giờ dần dần biến thành có thật, như vổ tay đèn sáng, vổ tay tắt đèn cứ y như là phép mầu. Bạn bè dặn tôi, thỉnh thoảng phải đi tới đi lui cho chân không tê, vì hành trình là mười mấy tiếng. Tôi đã làm như thế, kết quả là tôi không có cảm giác tê mỏi trong suốt hành trình.
Tôi, Laura (cô gái ngồi cạnh) lại trao đổi với nhau vài chuyện,  công việc của Laura là giúp cho những người bị mất tứ chi,trong việc tái hiện tứ chi nhân tạo, Laura cũng thích những công việc từ thiện và chúng tôi hẹn sẽ có một ngày nào đó gặp lại nhau. Ai bảo già trẻ không hợp, nếu có chung một tính chất nào đó thì sẽ dễ gần gủi, dễ trao đổi .
Máy bay đã hạ cánh, đúng như đã hứa Laura chờ hành khách  xuống hết rồi đi chung với tôi cùng người phục vụ xe đẩy. Cô nhận là người thân với tôi. Chúng tôi được đưa ra trước không phải xếp hàng, và ở cổng hải quan, tôi chỉ có nhiệm vụ im lặng đúng là thoát một nổi lo. Mặc dù là vua lang thang khắp nơi, không biết sợ là gì, nhưng đến một nơi xa xôi không cùng ngôn ngữ , không thuộc đường đất, quả là một sự mạo hiểm, vì bất trắc gì cũng có thể xảy ra.
Bất trắc thứ nhất đã đến, tôi không thể liên lạc với bạn vì không thể kết nối với wifi phi trường, cũng may, Laura vẫn còn chờ hành lý ra nên còn đứng đấy, Laura đã giúp tôi kết nối wifi. Tôi đã liên lạc được với bạn bằng Viber, trước khi lên máy bay, tôi đã gọi cho bạn, và nếu tính từ thời gian ấy thì chắc bạn tôi cũng đoán được giờ tôi đến. Thế nhưng, khi nhận được cuộc gọi từ tôi, bạn tôi lại ngẩn người vì không nghĩ là tôi đã đến. Hơi lẩm cẩm nhưng thông cảm thôi, vì bạn và tôi cùng tuổi mà. Cũng may nhà bạn ở Toulouse, bạn sắp xếp lên Paris sớm một ngày để đón tôi, nhưng bạn lại không nghĩ tôi đến vào buổi chiều hôm ấy. Bạn thảnh thơi ngồi nghỉ ở nhà người cháu chờ mai mới đón, lạy Chúa …!
Bạn tôi nói -        Làm sao bây giờ? Paris bây giờ rất kẹt xe,Thanh không thể nào ra phi trường ngay lúc này được! Và Thanh cũng không rành đường ở đây, định mai nhờ cháu chỡ đi đón bạn. Muốn cắn lưỡi ngay lúc đó nhưng sợ đau, thôi!
Mình có biết đường đi nước bước gì đâu, nếu phải một mình về đó mình không biết phải đi cách nào, đón Taxi thì ok nhưng lại sợ gặp Taxi dù như Việt Nam thì không biết đến thiên đàng hay địa ngục. Như lời bạn dặn, chỉ bỏ trong túi 200eur thôi (không biết nên hu hu hay hi hi đây).
Bạn không biết làm sao, mình cũng không biết làm sao giữa chốn chợ đời không quen biết này! Bạn nói với tôi phải 9 giờ tối cháu mới về. Các bạn nghĩ sao nếu bỏ các bạn ở một nơi xa lắc như cổng phi trường nước ngoài và ngồi từ 5g chiều đến 9 giờ tối và không biết còn bất trắc gì tiếp theo nữa không.Tôi lại trực nhớ đến một đoạn phim Mỹ một hành khách bị mất passport, không ra cổng được sau đó có vài biến cố chính trị, rồi kẹt trong phi trường suốt mấy tháng…Vì là người giàu tưởng tượng, tôi nghĩ nếu ngồi ngoài đó chờ đến giờ bạn đến đón thì cũng chẳng có gì, nhưng ngộ nhỡ trong khoảng thời gian đó có một biến cố gì, và mình bị lạc không thể liên lạc được với bạn, không biết chuyến hành trình sẽ đi về đâu, nghĩ mà ớn lạnh. Tâm trạng bồi hồi!
 
Người quen của Laura vẫn chưa đến, được biết trục trặc của tôi, Laura trấn an, bác đừng lo lắng, nếu như bạn bác không đến được, một chút gia đình con đến sẽ chỡ bác đi về luôn. Tôi như được xã căng. Chẳng bao lâu gia đình cô ấy cũng đến, sau khi Laura trao đổi riêng với họ, tôi nhìn thấy trong nét mặt của họ có gì không thoải mái. Họ gặp, chào tôi, và bảo, Chị có địa chỉ không? Đón Taxi đưa địa chỉ là họ chỡ tới  nơi. Laura dứt khoác lắc đầu! Không bác không thể đi taxi một mình, vì bác chưa hề đến đây. Nếu phải đi Taxi, thì gia đình chỡ vali của con về trước đi, con đi taxi với bác này về đó, rồi con đi tàu điện về nhà mình sau. Nghe thì cũng tiện cho tôi hơi cực cho cô gái, nhưng đó là cách an toàn cho tôi nhất. Nhưng sau khi ở Paris một thời gian tôi mới biết là nếu làm thế quá cực cho cô gái vì cô phải đi metro đến trạm xe buýt ngoại thành rồi mới về nhà được vì hai nơi cách nhau gần 50km. Gia đình Laura không thể đến đón Laura mà chỡ vali không về, thế là họ đồng ý chỡ tôi về chung, lên xe tôi mới biết, do xe đi đón đã đủ chỗ, không dám chỡ dư người vì sợ bị phạt. Một bé gái đã nằm xuống, để số lượng người trên xe đếm đủ và xe rời phi trường đến một huyện ngoại thành tên Bussy Saint Goerge. Ấn tượng đầu tiên của tôi là đường xá rất tốt  mặc dù vượt mấy chục cây số nhưng rất nhanh.  Nhà cửa ở đây cất thành từng block , garage bên dưới nhà ở phía trên. Mặc dù không biết gốc gác của tôi nhưng họ tiếp đãi rất nồng hậu, họ pha cà phê ngon mời tôi uống, và mời  tôi dùng cơm tối với họ, một món ăn rất Việt Nam, Bún chả giò. Khi đến nhà tiếp chuyện với gia đình Laura, tôi lại phát hiện thêm một điều, gia đình này không phải là bà con với Laura, mà là gia đình của bạn trai Laura . Họ liên lạc với bạn tôi để cho số phone, và địa chỉ nhà để bạn tôi có thể đến đón. Là một người miền Nam hào sảng, ông chủ nhà bảo, bà cứ yên tâm, nếu họ không đến đón kịp bà hôm nay thì bà cứ ngủ với cháu Laura, ôi sao mà may mắn cho tôi thế !
Hơn 9 giờ tối, thì bạn tôi và cháu bạn ấy mới đến đón tôi được, đoạn đường không phải gần từ Saint Ouen đến Bussy Saint Goerges. Laura đã ôm giã từ và không quên nhắc nhở tôi liên lạc với cô ấy qua email, xem như tôi có thêm một người bạn nhỏ trong ngày đầu đặt chân đến Paris …
 Cảm giác được đón đi từ phi trường Charles de Gaule thật tuyệt vời vì không phải bơ vơ lạc lỏng, và cảm giác khi ngồi xe về Saint Ouen lúc đó càng tuyệt vời hơn như  đang nghe bài “Trở về mái nhà xưa”(Come back to Sorrento) mặc dù tôi chưa từng đến đó bao giờ. Cảm giác! cảm giác kết nối được với người thân quen ở nơi hoàn toàn xa lạ …!(không phải là quê hương).
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2016 21:59:09 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9