Hàng rào bên kia bãi gởi xe của cơ quan tôi là khoảng sân của một nhà trẻ. Những chiều về sớm, tôi thường dừng một chút để ngắm những khuôn mặt trẻ thơ tươi cười bên cạnh cha mẹ. Thỉnh thoảng, tôi thấy một thằng bé ngồi trên ghế đá chờ người nhà đến đón, lặng lẽ chơi với mấy con siêu nhân, người dơi bằng nhựa. Có hôm, thấy nó ngồi đó với cái ba lô, không có đồ chơi, tôi nói:
- Hi, chào con, hôm nay các bạn siêu nhân, người dơi... đi đâu rồi?
- Các bạn đó bị công an bắt hết rồi, đánh đập quá trời luôn.
- Cái gì mà công an bắt, còn đánh đập nữa, sao bạo lực dữ vậy?!
- Vậy thì bị công an giam.
- Thấy ghê quá, sao con không cho các bạn đó ở nhà, ngủ cho khỏe?
- Thôi, giờ này sớm lắm!
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của bé, nghe những lời bé nói, bỗng nhiên tôi ghét mình vì biết điều không biết thì hơn. Một gia đình thế nào mà ngay cả trong trò chơi tưởng tượng, bé cũng chỉ thấy đánh đấm, giam cầm. Mong muốn được thấy nụ cười của bé, tôi rút mấy cây kẹo que đưa qua hàng rào:
- Tặng con nè.
Nụ cười của trẻ con được quà vẫn là nụ cười rất dễ thương. Đó là chuyện nhỏ, tôi có thể làm được.