Tản Mạn BUỒN VUI VIẾT LÁCH Bạn học cũ, đồng nghiệp xưa, học trò mới liên lạc được, những người quen biết đó đây đều không khỏi ngạc nhiên bất ngờ khi mà cậu học trò ngày nao thường dưới điểm trung bình môn Việt Văn, một chú giáo dạy Toán mà ăn nhằm thứ chi, hay mắc phải cái giống gì lại đi viết văn rồi cả gan xông vào chỗ chết là làm thơ nữa chớ !?
Tự biết mình không phải là người tài giỏi gì trong hai lãnh vực ấy, nhưng đã lỡ lầm giỡ màn chui vào coi hát "cọp" rồi thì phải quen dần với loại không khí đủ mùi đó !
Xin thưa, tất cả đều có nguyên nhân mà đối với riêng tôi vì hai lẽ: Thứ nhất là "Không Có Chó Bắt Mèo ...." thứ hai là vì Tức ...
*** ĐÂY NÓI VỀ VĂN
Thú thiệt khi cùng nhau lập BenTreHome (BTH), tôi chưa biết khởi động máy computer như thế nào, tất cả đều nhờ con ... nói chi đến email, đăng ký thành viên ...mà máy lúc đó chúng nó mua nhiều miếng về tự ráp nay lỗi thời cho lại để vọc chơi cho quen ... máy chạy chậm rì ...dĩ nhiên chưa biết bỏ dấu theo Việt Ngữ ... lại còn cái nạn là cặm cụi một hồi lớ quớ bấm hay đụng vô đâu đó "những sự nghiệp công lao" vù một cái biến mất ... lại lò mò gõ lại. Qua nhiều trận như vậy, bèn nghĩ ra cách là cứ viết được vài đoạn là SAVE liền, có trật thì sửa sau ...Thành ra có cái vui là tưởng bài mình viết chưa xong mà "người ta" vô đọc lia chia cả mấy chục người trong vòng hơn một giờ đồng hồ ....
Cái cảm giác "hạnh phúc" về tài năng của mình được nhiều người ái mộ, chiếu cố đó cũng góp phần thúc giục, cố gắng tiến lên ... "Chuyện trở thành Nhà Văn Lớn chỉ còn trong tầm tay" ...Nhưng tới chừng biết được là do tự mình SAVE rồi vào EDIT viết tiếp nên máy nó tự động đếm số lần xem, tưởng nổi danh ngang xương... Chứ có ai khác vô đọc đâu: Bé Cái Lầm nói theo Bắc Kỳ !
Nhưng những sự việc vừa kể khộng phải là động cơ chánh yếu mà là xúm nhau lập trang WEB nghe ngon lành vậy, rồi các Nhà Sáng Lập, các Bậc Khai Quốc Công Thần nhất loạt treo ấn từ quan, lui vào ẩn dật, im re không ai viết bài hay góp ý gì cả ... hỏi ra ai cũng BẬN và BỊU tức ngoài khả năng ... Bèn phải ráng cho có, vì lý do "Lỡ Dại" ...nên gọi chuyện nầy là "Không Có Chó Phải Bắt Mèo Ăn ...." Giờ thỉnh thoảng nhìn lại thấy câu chữ thời mới "vào nghề" sao mà ngô nghê ...chấm phết lung tung và trật chánh tả thấy mà tự mắc cỡ thầm ... muốn sửa chữa lại mà sức đâu làm cho nổi.
Gặp khó khăn mới nảy ra "sáng kiến sáng tạo" là đi tìm Người Bến Tre mình hay quen chút đỉnh, quen sương sương với Bến Tre mình, dù đang Làm Ăn ở các nơi các trang Web khác cũng tha thiết thiết tha mời cộng tác...Gặp được rồi mừng chưa hết lại phải gặp khó khăn mới là họ gởi bài đã in thành sách hoặc sách hay photocopy cả cọc dày bằng đường bưu điện Mỹ, có khi bài ngắn thì đọc qua điện thoại rồi tui mở hết ga "tốc ký" sau đó sửa chữa thành chữ hàn lâm ... Lại còn giới thiệu thêm văn thi sĩ khác cùng phe ta một cách dây chuyền
.... Thưa bà con gặp trận liệt như vậy có khóc tiếng Ấn Độ được không ...
Thì ra Họ cũng trình độ ABC về computeur như bản chức, cái khoái là họ tưởng lầm NhàQuê tui giỏi, tài ba, tầm cỡ, không tiếc lời khen ...Tui mần thinh cho sướng chơi, ngu gì "Tiết Lộ Bí Mật Quốc Gia" là mình DỐT ... Lỡ láo rồi phải tới luôn là Đăng Ký Thành Viên cho họ rồi gõ bài từng chữ một giùm theo phương pháp cò mổ, ai cũng tưởng là chính tác giả tự tham gia và post bài lên...
Mà cũng có lợi lắm bà con ơi : Nhờ đó tui cải thiện chánh tả ...tiến bộ một cách đáng kể ! Và BTH cũng có nhiều khách thăm viếng qua những "biến cố"đó .
Tui phải tự khen tui một phát cho nó đã, là tui "làm việc" không ngừng nghỉ liên tục nhiều năm không thèm mệt mỏi, viết song song 2, 3 đề tài cùng một lúc, sáng tác thật sung mãn .. quậy đủ các Forum kể cả Nhạc là thứ tui dốt trất ... Có người thấy được bèn rủ rê vô Hội Văn nầy Club nọ ... Tui đâu thèm: Tui là Trung Tâm Vũ Trụ mà ! chớ đồ bỏ sao ... Cột trụ của triều đình BTH mà chớ phải Người Phàm đâu !
Vì tự cao lãng xẹt như vậy nên có người bạn vốn là Nhà Văn đã in và ra mắt sách đó đây rồi .. bạn biểu tôi sửa vài chữ vài ý trong bài của tui ... tui ừ cho qua nhưng trong lòng giận lắm ... Đừng có làm bộ đàn anh lên lớp à nha ! Nhiều người đã gọi tui là "Nhà Quăng" rồi đó chớ không phải "thường thường bậc trung" đâu nha !
Xin được công bố cho xa gần rõ là: Tui sẽ không bao giờ gia nhập HỘI THƠ VĂN nào cả, bộ phải vô đó mới được quyền làm thơ viết văn sao ... và ... Tui sẽ không bao giờ GỞI BÀI DỰ THI nầy nọ, vì không ai đủ trình độ như tui vốn là một Thiên Tài của hai thế kỷ 20 và 21 nầy ! "Nhà Quăng" mắc lo đại sự nên ăn uống thất thường ... từ đó nghiệm ra "Mì Ăn Liền" đúng là một phát kiến cực kỳ vĩ đại làm thay đổi cục diện thế giới, và nhất là đã "chế tạo" được tui từ anh nhà quê tưới sắn, nuôi heo huề vốn, nhưng đó lại là nhà "làm kinh tế" vĩ đại nhất trong xã hội xã hội chủ nghĩa trong lúc mọi quốc doanh hay doanh doanh gì cũng thua lỗ thâm thủng nặng ...Nay nhà làm kinh tế vĩ đại ấy bỗng nhiên trở thành Nhà Quăng Danh Trấn Giang Hồ tên bay khắp không gian vũ trụ với tốc độ gần bằng ánh sáng...
Nhưng điểm yếu của Mì Ăn Liền là chỉ giúp sáng tác loại văn Mì Ăn Liền chứ không thể vào Văn Học Sử được ! Vì vậy phải tìm đường cú lấy sự nghiệp của mình, bèn vận dụng nhuần nhuyễn, sáng tạo cả nội công lẫn ngoại lực nhảy vọt qua THƠ cho tỏ ra ta đây bá ban võ nghệ, đa năng đa tài sẽ tiến thẳng, tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Chiếu Trên kinh qua giai đoạn bưng bê, hầu quạt, nịnh nọt quà cáp để có lời bình chứng nhận của người tiền sử .... !
*** ĐÂY NÓI VỀ THƠ
Thơ phú thi xong trả lại Thầy
Dòng đời thúc bách khó ngưng tay
Dù yêu cách mấy thôi đành gác
Binh lửa trùng trùng chực bủa vây
Cũng muốn đôi khi trải tấm lòng
Ngôn từ đang ngủ tận sâu trong
Nên tìm chẳng gặp làm sao diễn
Hóa chuyển nguồn thơ ... suối nhập dòng
Ngỡ đâu khó thể khó mong gì
Những dịp bạn bè họa xướng thi
Chập chững thử gieo vần mấy lượt
Mươi lần bôi sửa chẳng ra chi
Sáu mươi hai tuổi bước vào thơ
Gom hết đường qua tự lúc khờ
Đã trải ngọt ngon cùng mật đắng
Giũa mài nên chữ hóa thành thơ
Có lẽ nhiều phen vui lẫn khổ
Nguy nàn hụp lặn tự đáy sâu
Khi ngoi bám được bờ hy vọng
Biên độ biến thiên khó nhạt nhầu
Tình đời ... thôn xóm ... bạn bè quanh
Dấu ấn còn nguyên đã sẳn dành
Mầm hạt đang chờ nơi bén rễ
Tầm cao ngôn ngữ thoát vươn thành
Cám ơn tất cả tạo nên nguồn
Đã sống trong từng khoảng nhiễu nhương
Đã mất đã tan ... tan mất cả
May còn nguyên bản gốc yêu thương
Chất liệu đem dùng tự bấy nay
Một phần chiêm nghiệm một phần vay
Cám ơn nguồn gốc và con chữ
Hóa kiếp thành vần chắp cánh bay
Xin thưa có thể đến nhiều ngàn
Cũng có vài câu ...có mấy trang
Về phẩm biết rằng không đạt chuẩn
Cho mình ... mình viết ... thế vui chăng !?
May mắn tiện nghi và một người
Sẳn lòng chẳng nệ bận không ngơi
Bình phê thẳng thắn nhờ qua đó
Mới dám lần hồi dự cuộc chơi
Chữ vụng thơ non khó nhập dòng
Bao lần rón rén giữa đám đông
Biết mình tiểu tốt chưa qua lụng
Lạc lối rừng thiêng muốn ngã lòng
Thôi tránh đi vào chốn thánh nhân
Chiếu trên mâm dưới hách như thần
Vợ con nheo nhóc ... lời "năm - sáu"
Chẳng chóng thì chầy nợ chửi rân
Dài ngắn thân ta sẽ đến hồi
Xuôi tay nhắm mắt mọi buông trôi
Nên giờ cố viết bài thơ mới
Tự điếu cho ta dễ mấy người