Nói với cô giáo Lam       Anh lo cho em! 
  Cô gái chưa biết mặt 
  Chỉ biết em qua dòng nước mắt 
  Em khóc cho đất nước bốn nghìn năm     
  Anh biết em 
  Khi một lũ lưu manh lớp 7 trường làng 
  Không cảm nổi một câu thơ vẫn vỗ ngực xưng danh văn sĩ 
  đang vây quanh em, dương móng vuốt nhăm nhe cào xé 
  một cô gái mảnh mai với nụ cười hiền.     
  Anh lo cho em! 
  Người giáo viên. 
  Dám khơi gợi những nỗi đau thầm kín 
  Đất nước bốn nghìn năm khóc cho một lớp người.     
  Một lớp người lạ mà em ơi! 
  Dùng máu bốn nghìn năm để thay dòng sữa 
  Cho họ sống trong vinh quang quá khứ 
  Lăn lóc , mỏi mòn- 
  em khóc họ cười vang.     
  Đất nước đi về đâu? 
  Câu em hỏi làm lòng anh đau nhói 
  Bốn nghìn năm rồi để thế này sao?     
  Hãy dạy học sinh em phải biết tự hào 
  Phải biết đau với nỗi đau đất nước 
  Hãy hỏi học sinh em những câu không hỏi được 
  Để cho chúng lớn lên sống với một chữ “Người”     
  Vững vàng nhé em ơi! 
  Anh biết từ nay em sẽ nhiều sóng gió. 
   kẻ đê tiện quanh em nhiều quá. 
  Chúng muốn mang em đổi  một chút tiền . 
  Để in những vần thơ không ai đọc 
  Để in những câu thơ không biết khóc 
  Nghạo nghễ chúng cười trên xương máu nhân dân     
  Những lớp nhà văn 
  Lọ mọ ngửa tay xin tiền in sách 
  Để bán cho đồng nát 
  Cay cú nhìn em đứng trên bục giảng đường.     
  Chao ôi nhà văn! 
  Anh bỗng thấy thương cụ già đồ chiểu! 
  Văn đâu tải đạo cụ đồ ơi!     
  Văn để xin tiền! 
  thế thôi ! 
  Đơn giản. 
  Mỗi năm một đợt xin cho 
  Nên câu thơ méo mó 
  Nên lời văn sẩm sờ     
  Ai dám sống chết cùng ngòi bút? 
  Nên cuộc đời đầy nước mắt 
  Còn thơ văn lại bát ngát tiếng cười.     
  Khóc đi em! 
  Hãy dạy học sinh em biết khóc 
  Trước khi chúng biết cười 
  Để sinh ra một lớp nhà văn 
  Đau với nỗi đau nhân sinh 
  Đưa đất nước bừng lên trong trang sách     
  Đất nước cám ơn em 
  Con người biết khóc 
  Trên giọt nước mắt em đất nước nở nụ cười 
                       Hà nội 24/5/2016