ĐẾ VƯƠNG THIÊN HẠ (KÌ I)
binhphap36 25.06.2016 17:23:26 (permalink)
[Helpful answer received] / [List Solutions Only]
Chương I: Thiên hạ đại loạn.
Hồi 1:Mang tội lớn, Bạch Sơn bị bắt.
          Khởi hùng binh, Nhữ Viện tiến quân.          
Từ đỉnh Sóc Sơn phóng tầm mắt về phương Bắc là vùng đất rộng, màu mỡ của Hoa Đô, kinh thành Tần quốc. Nơi đây thương nhân tứ xứ tụ họp buôn bán, còn những kẻ hành giả hay khất thực đi tìm miếng ăn. Cư dân ở đó an cư lạc nghiệp, sống no ấm, khác xa vùng ngoại thành đầy bọn ăn mày, trộm cướp. Những khu ổ chuột mọc lên như nấm, vì vậy mà cảnh binh phải luôn trực cả ngày để giữ an ninh. Lũ con buôn gọi họ là Bọn Đút Tiền, còn phần lớn dân chúng kêu bằng cái tên e dè hơn: Đường binh. Họ gọi như vậy là vì đó là cảnh binh của Hoa Kính Đường, Tần vương. Họ Hoa đã nắm giữ quyền bính rất lâu từ khi người Thổ Khẩu di cư xuống miền Nam lập nghiệp. 
Dân gian đồn đại rằng Tần vương nhu nhược, bị thừa tướng Lâm Hành Quân lấn lướt. Ngai vàng của nhà vua mà thực quyền trong tay kẻ khác. Chính vì vậy mà Kính Đường vung tiền mua chuộc bọn thị vệ cũ trong Hoa Đô, đổi thành Cảnh vệ quân do mình chỉ huy để đối phó họ Lâm. Biết mình sức yếu, Kính Đường muốn lập thái tử. Trong triều chỉ có ba hoàng tử: Hoa Châu con của Hoàng hậu Lâm Từ, Hoa Bạch Sơn và Hoa Hoạch Đạt mới chỉ mười hai tuổi. Lâm hậu vốn là em gái Lâm thừa tướng, lại xinh đẹp nên quyền lực rất lớn. Dù vậy, do Hoa Châu nhỏ tuổi hơn cả tam hoàng tử nên nếu lên ngôi, Lâm thừa tướng quyền lực sẽ càng lớn, khó bề trị. Còn Hoa Bạch Sơn, vốn là con Sủng phi Nhữ Hà, tính trầm lặng, mưu mẹo, từng theo tướng Cảnh Thao đánh trận ngoài biên Bắc với quân Mãn. Vốn không thích cảnh lộng quyền của họ Lâm, Bạch Sơn âm thầm triệu tập các đại thần trung thành của cha để nghị sự.
Trời vừa nhá nhem tối, bên trong một mật thất cũ, ánh nến lập loè, một đám người ngồi xung quanh cái bàn dài. Từ trong bước ra, Hoa Bạch Sơn từ tốn ngồi vào chủ vị, nói chậm:
-Tại hạ rất biết ơn các vị đã đến đây. Điều này đủ chứng tỏ sự trung thành của các vị dành cho phụ hoàng. Ta biết, các vị là đại thần nắm giữ ít nhiều quyền hành sẽ rất khó chịu khi một kẻ ngoại tộc tự tung tự tác trong triều. Và đúng vậy, từ khi lập Lâm Từ làm hoàng hậu, Lâm gia cậy thế xưng hùng, theo gót tên Lâm Hành Quân phá rối kỉ cương, uy hiếp bệ hạ, thao túng quân đội. Nay ta thân là hoàng tử đương triều, phải vì nước ra sức phục dựng cơ đồ, quyết trừ loạn thần tặc tử cho trăm họ, các vị thấy thế nào?
Lương Thống, một võ tướng đập bàn nói lớn:
-Đúng là tên Lâm Hành Quân lộng hành quá sức, mỗi ngày nghị sự hắn đều che giấu những tấu chương về chính sự, chỉ toàn khoe công cán nhà mình,…
Chưa dứt lời, một viên quan khác thêm vào:
-Chưa hết đâu, hắn còn cho gia nhân đi cướp phụ nữ ngoài thành đem về tư gia, nhận hối lộ của lũ con buôn, khiến chúng đầu cơ gạo rồi bán ra ngoại ô với giá cắt cổ, thật không thể chịu nổi.
Lúc ấy, các quan bàn tán xôn xao. Hoa hoàng tử đứng phắt dậy, tuốt gươm, dõng dạc:
-Nếu các vị có lòng theo ta diệt loạn tặc, thì xin góp sức cho thanh gươm này.
-Nhưng quân của Lâm Hành Quân có đến hai vạn đóng ngoài thành, cộng thêm bọn gia nô của hắn cũng đến cả ngàn, làm sao giết hắn được?
Các quan lại nhìn nhau xì xầm. Lúc ấy, tướng Cảnh Bình, con Cảnh Thao nói:
-Cha thần trước kia có đóng một đạo quân hơn hai mươi vạn ngoài Nam thành, hiện do thần thống lĩnh, nếu được, thần sẽ cho họ vượt Nam môn đánh vào Hoa Đô.
-Tốt lắm –Bạch Sơn nói- Vậy hãy cho quân của ngươi trong vòng một tháng chuẩn bị lương thảo, đợi lệnh của ta.
Các quan ai nấy tán đồng, tuy vậy vẫn có người lo xa kế hoạch thất bại. Hắn là Nghĩa Cừ, vốn thuộc nhà họ Lâm cũ, vụng trộm cùng con gái Lâm Hành Quân nên bị đuổi. Do còn luyến tiếc mối tình trăng hoa ấy, y mật báo cho Lâm thừa tướng.
-Thằng khốn ấy dám sao? – Lâm giận quát –Được, ta sẽ phái binh giết sạch chúng.
-Nhưng mà lấy đâu ra cớ giết chúng bây giờ?
-Cứ yên tâm, rồi ngươi sẽ biết –Vừa nói, y vừa nhoẻn miệng cười thâm độc.
Sáng hôm sau, Hoa Bạch Sơn vào diện kiến vua cha trong tẩm cung. Vừa bước vào, chàng thấy Hoa Kính Đường nằm ngủ trên giường nên không dám gọi, chỉ ngồi chờ trên bàn. Được chừng một canh giờ, bỗng nhà vua bật dậy, miệng hộc máu tươi, mắt trợn ngược, tay chân quờ quạng rồi lăn xuống đất, đầu vỡ bê bết máu. Bạch Sơn hốt hoàng, chưa kịp trấn tĩnh thì bọn Cảnh vệ ùa vào, tuốt gươm trần chĩa về phía vị hoàng tử tội nghiệp. Một cung nữ la lớn :” Nhị hoàng tử giết vua”. Bạch Sơn ú ớ :“ Không,  không phải ta”. Mặt chàng đờ đẫn như kẻ mất hồn. Đúng lúc ấy, Lâm Hành Quân vừa đến. Hắn hét lớn:
-Mau bắt kẻ nghịch tặc này lại cho ta, giam vào đại lao chờ thụ lý.
Vừa dứt lời, cảnh vệ trói gô chàng hoàng tử, áp giải đi. Hoa hoàng tử lúc này vô cùng bối rối, lại vừa nhận ra mình bị kẻ thù gái bẫy. Lúc này chàng đang trong ngục, bên ngoài là quân lính gác rất chặt và tin xấu lan dần. Trong nội thành, dân chúng xào xáo về chuyện hoàng tử giết cha đoạt vị, mưu đồ bất chính. Họ chờ ngày hoàng tử bị hành hình.
Trong mật thất cũ, Lương Thống và Cảnh Bình ngồi hai bên ngọn đèn mù leo lét. Cả hai thâm trầm hơn mọi ngày. Sau sự biến “hoàng tử sát vương”, các cựu thần trước đây từng rất trung thành bây giờ trốn biệt. Bản thân hai người bây giờ ngàn cây treo sợi tóc. Tên phản bội Nghĩa Cừ đã mật báo những ai liên quan đến vụ mưu phản. Hoa Kính Đường chết rồi, bọn cảnh binh liền về dưới trướng Lâm Hành Quân. Hắn đổi đám cảnh vệ ấy thành Lâm gia quân. Lúc này, ngoài chợ hết sức nháo nhác vì Lâm quân đang lùng sục bắt phản thần. Hình của Lương Thống và Cảnh Bình được dán khắp bốn cổng thành, việc kiểm soát vào ra rất gắt gao. Riêng gã thừa tướng thì lệnh cho đô đốc Lâm Hải thừa mệnh ấu vương đem binh phù thống lĩnh quân phía dưới Nam thành, cách chức Cảnh Bình. Tình thế vô cùng nguy khốn.
-Thế bây giờ phải làm sao? –Cảnh Bình hỏi ý Lương Thống.
Lương Thống trầm ngâm một hồi mới nói:
-Hiện giờ chúng ta như rắn mất đầu, tay trắng không nơi nương tựa. Ban nãy ta mới ra Tây môn mà đã thấy bọn lính chừng hai, ba đội chạy qua lại. Ta cũng hỏi thăm biết được tam hoàng tử Hoạch Đạt đã nối ngôi, còn nhị hoàng tự  lại bị giam trong ngục. Dân tình trong thành nghe tên Lâm Hành Quân khốn kiếp truyền tin giả nên vô cùng phẫn nộ, chỉ chờ xem cảnh hoàng tử bị hành quyết.
Cảnh Bình thở dài thườn thượt. Chợt, một điều gì đó trong hồi ức loé lên. Bình đập bàn nói lớn:
-Phải rồi, phải rồi. Thế mà ta nghĩ không ra.
Lương Thống đứng dậy tò mò :”Chuyện gì mà ngài hớn hở vậy?”.
Cảnh Bình vừa cười xong quay sang giải thích:
-Chắc Lương tướng quân chưa biết. Ngày xưa tôi theo phụ thân Cảnh Thao cùng Bạch Sơn hoàng tử ra biên cương chống giặc Mãn, tôi có biết vương phi Nhữ Hà mẹ nhị hoàng tử là chị Xuyên Cảng vương Nhữ Viện  hiện đang trấn giữ một dải lớn đất Xuyên Cảng. Nếu gặp được Như Hà phi nhờ bà ta chuyển thư cầu cứu thì có thể Nhữ Viện sẽ đem quân đến.
-Nhưng người có chắc hắn không phải người của Lâm gia không? –Lương thống nghi ngờ.
Cảnh Bình đáp
-Phải thử đã !
Hoàng hôn đã phủ xuống nóc nhà cao nhất của Hoa Đô. Cả thành đã lên đèn hoa. Tối xuống chính là lúc cư dân họp chợ sôi nổi nhất. Người xuống đường qua lại các hẻm chợ cũng nhiều hơn ban ngày. Họ mặc kệ chuyện xảy ra trong hoàng cung vừa rồi. Cảnh Bình cùng Lương Thống phục trang kĩ lương lẻn đến cung vương phi. Lúc này lính canh đang vui thú ngoài chợ, chỉ để lại vài tên tiểu tốt đứng chuyện phiếm. Nhữ Hà phi đang đọc sách trong thư phòng. Bỗng từ cửa mở mạnh, Nhữ phi thất kinh làm rơi quyển sách. Bà đứng bật dậy gọi lớn :Người đâu?” nhưng không ai hồi đáp.
-Vương phi sao mà sợ hãi vậy?- Giọng một nam nhân sang sảng phát ra.
-Người là ai?
Bỗng từ trong góc tối bước đến một người đàn ông cao, ta, râu rậm, làn da ngăm đen. Cặp mắt y quắc lên như diều hâu, còn chiếc mũi khoằm rỗ chếch sang trái trông thật dị hợm.
Nhữ phi mới trấn tĩnh, khuỵu hai gối chào như cách các cung nhân được dạy.
-Đêm rồi Lâm thừa tướng ghé qua tệ cung của ta chẳng biết có việc gì?
Lâm Hành Quân nhếch mép:
-Tại hạ biết mấy ngày này vương phi ăn không ngon, ngủ không yên vì nhị hoàng tử nên ghé qua hỏi thăm, tiện bề..-hắn vừa nói vừa cười trơ trẽn- tiện bề chăm sóc cho vương phi ấy mà…
Như phi nhẹ giọng:
-Đa tạ thừa tướng đã ghé thăm. Hiện chuyện chưa được điều tra rõ ràng, Bạch Sơn vẫn là vô tội. Tôi là mẹ nó, tất phải chịu việc dạy dỗ nó. Nếu nó giết vua mưu phản thật, thì tội nó đáng phải chết. Còn nếu nó vô tội, thì chính pháp luật Đại Tần sẽ trừng trị kẻ vu oan giá hoạ. Mọi việc rõ ràng như thế, tôi cũng đâu buồn phiền gì, chẳng dám để thừa tướng bận tâm.
Lâm Hành Quân nhẹ giọng, chỉ cười rồi nói:
-Đúng là khí phách Nhữ gia không hề tầm thường. Đã vậy ta đến đây để nói thẳng cho vương phi biết, nếu vương phi có ý muốn cầu cứu em trai của mình thì nên quên đi. Sau việc sáng hôm trước đã có quá nhiều người phải chết. Vương phi là người đôn hậu, chảng lẽ cũng muốn đưa cả tộc vào con đường tận diệt hay sao. Xuyên Cảng vương Nhữ Viện chỉ có chưa tới một vạn quân, còn ta nắm trong tay trăm vạn hùng binh, nếu muốn đánh bạn ta chẳng khác gì trứng chọi đá. Mong phu nhân hiểu cho.
Nói rồi, hắn quay phắt ra ngoài. Lúc này, Nhữ phi đứng trân người, hai hàng mi chảy nước. Chồng chết, con bị giam, cả nhà có nguy cơ bị tru di ba đời. Một nỗi sầu khôn tả đè nặng lên vai người đàn bà yếu ớt.
-Xin vương phi chớ lo, đã có Lương Thống ở đây.
Nhữ phi vừa quay lại thì thấy hai người mặc áo khoác tối xuất hiện. Bà mừng rỡ nhận ra hai tuỳ tướng của con trai là Lương Thống và Cảnh Bình. Nhữ phi liền hỏi:
-Sao hai vị tới được đây.
Lương Thống vội quỳ xuống:
-Chuyện đó không còn quan trọng bằng an nguy của hoàng tử đâu thưa vương phi.
Nhữ Hà nâng Lương Thống dậy, giọng nài nỉ:
-Thế bây giờ ta cần làm gì?
Cảnh Bình đáp:
-Xin vương phi hãy viết một bức thư gửi cho Nhữ Viện tướng quân yêu cầu đem binh về Hoa Đô dẹp loạn. Vương Phi chớ lo về lời doạ nạt xằng bậy của lên Lâm Hành Quân. Chúng thần đã có tính toán kĩ lưỡng.
Nghe đến đó, Nhữ Hà liền lấy một tờ giấy, chấp bút thảo vài dòng rồi đưa cho Cảnh Bình. Bình tạ từ rồi cùng Lương Thống rời đi.
Trời vừa rạng, sương còn đọng trên vài cành cây già cỗi. Những cơn gió biển thổi khẽ buốt da người. Xuyên Cảng ngày xưa là chốn giao thương sầm uất lớn của Tần quốc. Thuyền bè ra vào cảng tấp nập. Những con buôn mở đầy các cửa hàng, kinh doanh vô số thứ quý giá mang về từ Tây vực. Thiên hạ có câu :Nhất kinh kỳ, nhì Xuyên Cảng quả không ngoa. Nơi này cũng từng xảy ra trận chiến lớn giữa Hoa tộc và Lý tộc thời cổ Oa Hùng. Từ đó mà chia thành hai nước Tần và Đại. Xuyên Cảng được Hoa tộc giao cho họ Nhữ trông coi từ hơn năm mươi năm do họ thạo việc sông nước.
Lúc này, hai viên tướng Cảnh-Lương đã đến Xuyên Cảng vì từ kinh thành đến đây cũng mất hơn một ngày đường không nghỉ. Vừa nhận thư của em gái, Nhữ Viện lưỡng lự. Từng đóng tại đây nhiều năm, tuy sở hữu đạo quân trung thành tuyệt đối và thiện chiến song quân số lại chỉ vỏn vẹn mười ngàn quân cả kỵ lẫn bộ, chẳng thấm vào đâu so với đội quân triều đình. Nhữ Viện nói:
-Hiện xét về thực lực quân ta thua kém hẳn so với quân họ Lâm. Vả lại nếu hành quân từ đây đến kinh đô cũng mất hai ba ngày, quân ta sẽ mỏi mệt, chẳng khác nào đi vào đường chết.
Cảnh Bình nói :
-Tướng quân chớ lo, tại hạ còn một đạo quân hai mươi vạn đóng ở Nam thành vốn rất trung thành với Cảnh gia, từng cùng xông pha trận mạc. Nếu bây giờ tướng quân đem quân đi đường tắt đến Nam thành thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhữ Viện nghe đến đó cả mừng, chuẩn bị thu xếp quân trang, chỉ để lại một ngàn quân giữ Xuyên Cảng. Viện còn triệu tập một số thương nhân cung cấp quân nhu sẵn sàng Đông tiến.
Trong cuộc họp bàn, các thương gia đều có ý kiến riêng, nhưng quy chung vẫn tán đồng cung cấp người, của cho họ Nhữ. Tuy vậy, chỉ có một người im lặng từ đầu đến cuối. Nhữ Viên lấy làm lạ. Khi những kẻ khác đầu về, Viện lại hỏi người ấy:
-Ngươi là ai, cớ gì lại không nói lời nào?
Người đó cử chỉ nho nhã, phất cây quạt tay, cung kính:
-Tại hạ họ Khắc tên Mẫn, vốn người Long Đảo, vì phải kiếm kế sinh nhai nên đến đây. Nãy tôi có nghe tướng quân trình bày, những tưởng hay, hoá ra lại rất ngu ngốc.
Nhữ Viện nghe đến đó mắt trợn, tức lộn ruột. Y quát:
-Sao người dám hỗn xược…
Khắc Mẫn vẫn ôn tồn:
-Tướng quân chớ có giận. Tôi nói vậy là vì tướng quân chưa biết thế địch làm sao mà muốn đánh. Tướng quân tưởng chỉ với hai mười vạn quân Nam thành và năm ngàn quân Nhữ tộc là có thể bình thiên hạ, dẹp phản tặc sao. Lâm Hành Quân là người thâm sâu khó đoán, thủ đoạn khôn lường. Gia đình hắn cũng đến mấy trăm người, đều đang giữ mấy thành trọng yếu, binh lương dồi dào. Bây giờ tướng quân phát binh, khác nào tuyên chiến với trăm vạn quân Tần của Lâm gia.
Nhữ Viện ngạc nhiên, hỏi tiếp:
-Vậy người có đối sách gì hay?
- Ngoại binh- Khắc Mẫn đáp.
Nhữ Viện nổi đoá:
-Xằng bậy, thật xằng bậy. Chẳng lẽ ngươi không biết đem ngoại binh vào chẳng khác gì rước kẻ xâm lăng vào nước mình!
Khắc Mẫn lại nói:
-Nước mình? Tướng quân lầm chăng? Khi xưa Nhữ tộc và Hoa tộc vốn cùng tranh bá ở Thượng nguyên, sau do Hoa Kinh Bắc âm mưu làm suy yếu Nhữ tộc, khiến Nhữ tộc làm chư hầu Tần quốc. Vì thế Nhữ-Hoa là hai tộc tách biệt. Nếu tướng quân còn là người họ Nhữ th2i sao không lấy cơ hội này mà phục quốc?
Thấy Nhữ Viện có vẻ lưỡng lự, Khắc Mẫn tiếp lời:
-Trịnh Thạch Công Lạc quốc là người ham mê quyền lực và vàng bạc. Hiện giờ hắn đang phải chống đỡ lực lượng của Bùi Hoằng Tiễn phía Nam Lạc quốc. Nếu tướng quân hứa hẹn sau này giúp đỡ hắn nhất thống giang sơn, dùng vàng bạc mua chuộc gia đình hắn, thì hắn sẽ đem quân giúp tướng quân giành thiên hạ.
Nhữ Viên nghe xong mừng rỡ, mọi âu lo tan biến. Viện phong Khắc Mẫn làm Đốc chính quân sư Nhữ binh, đồng thời sai sứ sang Long Đô bắc Lạc cầu viện. Trịnh Thạch Công vội mừng, sai Trịnh Tắc thống lĩnh hơn mười vạn quân Bắc tiến theo sứ giả về Xuyên Cảng.
Một tháng sau, Nhữ quân do Cảnh Bình thống lĩnh tiến vào Nam thành. Quân Tần ở Nam thành thấy Cảnh Bình thì quay giáo quy hàng. Lâm Hải đang uống rượu trong dinh thất, không kịp phòng thủ, bị chém chết tại chỗ.
Sau khi chiếm được Nam thành, Nhữ Viện đôỉ tên nơi đó là Nam Hoa Đô, phong Cảnh Bình làm Thượng đô đốc, Lương Thống làm Bắc chinh đô đốc, Khắc Mẫn lảm Đốc chính quân sư Bắc phạt, Trịnh tắc làm Giám quân đại nghị. Đồng thời, Viện tự xưng Nguyên soái, cầm cờ “Phù tần diệt tặc” vượt cửa quan đánh lên Hoa Đô.
 
#1
    binhphap36 06.07.2016 23:50:17 (permalink)
    [This post was marked as helpful]
     
    Hồi 2: Ba quân tụ Nam thành mưu bá nghiệp.
               Tần công đứng Hoa Đô hiệu chư hầu.
    Nhắc lại chuyện Lâm Hành Quân ở Hoa Đô nghe tin quân Bảo Hoàng đã vượt Nam thành, lập tức thảo chiếu vào triều xin binh. Hoa Hoạch Đạt do còn nhỏ chỉ biết nghe lời mẹ nên họ Lâm dễ dàng triệu tập được hơn ba mươi vạn quân từ bốn mươi huyện thành. Lâm Hành Quân sai em trai Lâm Vĩ làm chính tướng, cháu Lâm Lương và Lâm Xí làm phó tướng, lấy danh hiệu “Dẹp tặc cứu Tần” Nam chinh.
    Lúc này, Bảo Hoàng quân đã đến huyện Từ Anh. Quan ở Từ Anh là Dương Tú vốn trị quân rất nghiêm, tuy ít học nhưng tính cẩn trọng. Tam quân Bảo Hoàng hạ trại trước thành ba mươi dặm. Trong lều chỉ huy, các tướng đứng quanh một sa bàn. Nhữ Viện nói:
    -Hiện quân ta phải vượt được Từ Anh thì mới đánh được Châu Liêm phủ. Từ Anh thành cao, hào sâu, lại thêm Dương Tú già dặn, cẩn thận, ta khó lòng công phá. Các vị có ý kiến gì không?
    Cảnh Bình hướng mắt về Nhữ Viện, nói nhanh:
    -Tướng quân chớ sợ. Cảnh Bình xin dẫn theo năm ngàn quân đánh vào thành. Thành này tuy tường cao có công song quân ta hiện khí thế bừng bừng, có thể vào được.
    Nhữ Viện nhìn Cảnh Bình rồi đợi ý kiến các tướng. Lương Thống cũng nói:
    -Tôi cũng xin lĩnh hai ngàn quân kỵ tiếp ứng.
    Viện lại nhìn qua Khắc Mẫn:
    -Quân sư thấy sao?
    Mẫn chỉ quạt nhẹ, nói:
    -Cứ để các tướng đánh thử xem sao đã.
    Thế là Nhữ Viễn lệnh cho xuất binh công thành. Quân Bảo Hoàng vác thang mây, xe công thành, tháp cung tên, máy liên nỏ, đại bác tiến đánh. Tên bay vun vút trên nền trời. Đạn bạc bắn ra từ hoả mai trên thành. Những đợt hoả công làm đen cả tường. Người chết trên thang đầy dẫy. Quân Lâm gia đổ dầu, ném đá tới tấp vào quân công thành. Phía sau, những cung thủ thiện xạ bắn nỏ khiến bước tiến của đối phương trở nên chậm chạm. Máu loang trên đất. Cảnh Bình, Lương Thống đốc quân, cầm dùi đánh trống. Khói bụi bay mù mịt, che khuất cả nền trời.
    Vừa sập tối, chiến sự vẫn chưa ngã ngũ. Hai tướng cho lui binh về doanh trại. Một cuộc họp khẩn diễn ra. Nhữ Viễn hơi chau mày, thở dài:
    -Hôm nay quân ta tổn thất nặng, binh sĩ bị thương gần hai ngàn mà thành vẫn chưa chiếm được. Nếu đến sáng hôm kia mà ta chưa thắng thì viện binh sẽ đến. Lúc đó, quân ta chỉ có thể quay lại Nam thành cố thủ.
    Khắc Mẫn nhoẻn miệng cười:
    -Tướng quân chớ lo. Tôi có một diệu kế, đảm bảo hạ thành trong ngày mai.
    Nói xong, Mẫn thủ thỉ vào tai Nhữ Viện. Viện vui ra mặt.
    Sáng hôm sau, trong thôn Ninh Hà phía Tây Từ Anh bốc cháy. Đám lửa ngày càng lan rộng. Dương Tú nghe báo nhưng vốn cẩn trọng nên không ra cứu. Hai giờ sau, cánh quân của Trịnh Tắc đánh vào thôn Ngã Phù phía Đông thành, bắt rất nhiều người già và trẻ em mang về. Dù nghe báo gấp, Dương Tú vẫn quyết không cứu vì binh lực hạn chế. Lúc đó, trong thành nhiều binh sĩ vốn có cha mẹ và vợ, con sống ở các thôn lân cận nên nghe tin gia quyến bị Bảo Hoàng quân bắt nên nóng lòng xin ra cứu nhưng đều bị cấm cản.
    Phía ngoài cổng thành, hàng loạt thường dân bị đem ra, phía sau là hai mươi vạn quân Bảo Hoàng. Khắc Mẫn phi ngựa lên trước, nói lớn:
    -Hỡi các binh sĩ trong thành, hãy nghe đây. Ta là Khắc Mẫn, tướng Bảo Hoàng quân. Ta cũng giống các ngươi, đều là người Tần, quanh năm sống dưới trời nước Tần, đi trên đất nước Tần. Ta cũng có cha mẹ già ở quê nhà. Nhưng mà, nguỵ tướng Lâm gia vô đạo, dung túng quyền thần, phá rối kỉ cương khiến trăm họ lầm than, dân tình bi khốn. Nay ta vì tận trung báo quốc, muốn đem lại bình yên cho thiên hạ mới đem quân đến đây. Trước mặt các ngươi là phụ, mẫu và thê tử, con cái các ngươi. Nếu các ngươi chịu quy hàng, bỏ tà theo chính, ta sẽ cho họ tự do, hơn nữa còn chu cấp đầy đủ cho họ. Nếu không, thì chẳng những mạng họ khó toàn, mà bản thân các ngươi cũng khó giữ. Hãy tính cho kỹ.
    Nghe xong, nhiều binh sĩ trên thành xôn xao. Dương Tú nghiêm mặt, quát lớn:
    -Tên nào dám hàng, chém tại chỗ.
    Lúc đó, một toán quân tuốt gươm kề sẵn cổ dân thường. Các thành im phắc phắc.Bỗng, từ trên thành cao, một cái dầu rơi xuống. Ai nấy đều ngạc nhiên, mồm há hốc. Viên phó tướng thành Từ Anh vừa chém chết Dương Tú. Y nói lớn:
    -Mở cổng thành đón quân Bảo Hoàng.
    Lập tức, các binh sĩ nhanh chóng làm theo. Toàn bộ già trẻ lớn bé đều được thả. Nhữ Viễn hiên ngang tiến vào thành. Từ Anh vốn cách Hoa Đô một ngày được nên tờ mờ tối, quân của Lâm Vĩ đã đến Từ Anh. Vừa nghe tin thành đã bị chiếm, Vĩ vội ra lệnh rút binh. Em Vĩ là Lâm Lương nói:
    -Đệ nghĩ huynh không nên làm vậy. Chúng ta được cha uỷ thác việc dẹp địch. Nếu địch chưa chạm mặt mà ta đã rút thì còn ra thể thống gì nữa.
    Lâm Vĩ hơi trầm ngâm. Y nghĩ thầm: Từ Anh là cửa ngõ quan trọng, lại dễ thủ, khó công, mất thành là mất đi một chỗ dựa. Bây giờ nếu tiến sẽ bị địch chặn lại, còn lùi thì mất uy danh. Chi bằng báo phụ thân trước đã rối tính.
    Nghĩ sao làm vậy, Vĩ cho hạ trại rồi gửi chiến thư về cho Lâm Hành Quân. Quân tức giận, vội gọi tên Nghĩa Cừ đến hỏi:
    -Bây giờ Từ Anh mất rồi, Hoa Đô sắp nguy, người có ý gì giúp ta không?
    Nghĩa Cừ khúm núm, cặp mắt âu lo. Y e dè:
    -Tại hạ chỉ là kẻ tiểu nhân làm gì biết chuyện quân cơ đại sự. Nhưng mà tại hạ có nghe nói quân Bảo Hoàng mạnh là nhờ có ngoại binh từ Bắc Lạc trợ giúp. Nay nếu thừa tướng không ngại, có thể theo cách của Nhữ Viện nhờ ngoại tộc can thiệp.
    Hành Quân vẫn đăm chiêu. Nghĩa Cừ tiếp:
    -Bây giờ Tần quốc có tám chư hầu lớn là Mãn quốc, Nam Lạc, Phù quốc, Bắc Cao, Mãn tộc, Thái quốc, Cầm quốc, Đại quốc. Tất cả đều quy phục dưới ngai vàng Hoa tộc. Thừa tướng đang nắm trong tay hoàng đế, sao không lợi dụng nó để mưu bá nghiệp?
    Lâm như vừa được vàng, mặt rạng rỡ. Y cười khanh khách, nói :
    -Thế mà ta không nghĩ ra. Nghĩa Cừ, ngươi tốt lắm, ta sẽ phong người là Thượng thư quân vụ.
    Nghĩa Cừ dập đầu lạy tạ rồi chỉ cười khẽ đa tạ.
    Hôm sau, Hoa vương thảo chiếu triệu chư hầu các nước đem binh vào Hoa lục giúp Tần. Quân Đaị là hưởng ứng nhanh nhất. Vua Đại ở Phong Đô là Lý Hùng Sư đem mười vạn quân vượt Luy thành tiếp ứng. Các nước khác chỉ sai sứ hứa sẽ phát binh. Lúc này, ở Cao quốc đang phân li thành Bắc Cao đóng ở Lưỡng Đô và Nam Cao ở Thành Đô. Vì vậy, nếu chọn một thì bên kia sẽ là kẻ thù. Tình thế cấp bách, Lâm Hành Quân đành nhờ quân Bắc Cao và hoà đàm với Nam Cao.
     
    #2
      binhphap36 08.07.2016 00:37:21 (permalink)
      Hồi 3: Phá Tam Lư, Thái quốc hưng binh.
                 Vượt Trường thành, Mãn quân bội ước.
      Sau khi được chiếu của Tần vương, Thái vương là A Đạt Bát Cai tức tốc họp quần thần nghị sự. Tộc A Đạt đã hình thành ở vùng đồi A Lãng Sa hơn ngàn năm. Nơi đây, những cung thủ thiện nghệ nhất ra đời. Họ có đôi nay rắn chắc cùng thân hình vạm vỡ. Những cung thủ tài giỏi hằng ngày luôn ngồi trước Điện Thần để tĩnh dưỡng và tôi luyện cho cặp mắt tinh tường. Cứ mỗi sáng, họ lại dậy thật sớm để đi hạ những cây Cù to khoẻ trong rừng và vót chúng thành tên, còn mũi tên, họ nung chảy những mỏ sắt gần chân núi Hoàng Thường gần Thạch Đô. Tên của họ là thứ vũ khí gây khiếp đảm cho kẻ thù.
      Trời gần xế bóng, chư quan họp tại Điện Tứ Đài của Thạch Đô. A Đạt Bát Cai mặc bộ quân phục bằng sắt ngồi trên ghế vàng chính Điện. Bát Cai rảo mắt nhìn quần thần rồi nói:
      -Ta vừa nhận được chiếu của Tần Vương. Tần Vương muốn chúng ta phát binh cứu Hoa Đô. Các khanh có ý gì không?
      Các quan xì xầm, nhìn nhau. A Tốc Quý, một lão tướng bước ra:
      -Tâu A Đạt Đế, nay Tần loạn, Nam-Bắc phân li, dân tình khốn khổ. Tần là bá chủ các chư hầu thời Hoa Kinh Bắc, cùng chư hầu đánh Nhữ vương ở Thượng nguyên. Nay Tần nguy ta mạnh, cũng là lúc Thái quốc thể hiện ý trời, xuất binh thảo phạt, vừa trả nợ cũ cho Tần, vừa trổ hùng uy cho thiên hạ xem thấy.
      Các quan đều gật gù tán đồng ý kiến của A Tốc Quý. Lần lượt nhiều trọng thần nước ra xin Thái vương xuất quân. Thấy triều thần một lòng, Bát Cai hỏi tiếp:
      -Thế ai muốn làm tiên phong lĩnh năm vạn quân của Trẫm Bắc phạt?
      A Đạt Phương, thái tử, bước ra:
      -Xin phụ hoàng cho nhi thần lập công.
      Bát Cai đáp:
      -Tốt lắm. Nếu thái tử đã biết lo việc nước trẫm quả là mừng. Trẫm phong Thái tử làm Thái đô uý, A Tốc Quý làm quân sư lĩnh năm vạn tinh binh cứu Tần.
      Thế là đại quân của Thái đã xuất ngoại. Tại bến Tam Lư, nơi có một con sông chảy xiết, chỉ đơn độc một cây cầu gỗ bắc ngang. Chỉ quần qua được cầu thì có thể đi thẳng lên Xuyên Cảng đánh vào Nam Tần. Tuy vậy, phía bên kia cầu có tướng nước Lão là Tô Hoành trấn giữ. Lão quốc vốn kết minh với Bắc Lạc nên giờ là đồng minh của Nam Tần Nhữ tộc.
      A Đạt Phương hỏi Tốc Quý:
      -Bây giờ muốn qua sông phải làm sao?
      Quý nói:
      -Thần có ý này xin Điện hạ cứ làm theo. Thế này…thế này…
      Hôm sau, quân Thái đem lửa đốt cả cầu. Quân Lão tưởng quân Thái không dám đến Hoa lục nữa nên đốt cầu. Nào ngờ, đang đêm, quân Thái đem các thuyền độc mộc nhỏ, đợi nước triều lên âm thầm kéo sang bờ bên kia. Quân Lão còn đang ăn mừng bỗng nghe thấy tiếng tù. Bốn phía quân Thái đổ ra, vung gươm chém giết. Xác quân Lão chất thành gỏ, tướng Tô Hoành bị bắt gửi về Thạch Đô giam giữ. Qua được Tam Lư, quân Thái hành quân vượt Xuyên Cảng đánh vào Nhữ tộc thành.
      Nói về quân Mãn ở phương Bắc khi được chiếu cầu binh của Tần liền phấn khởi. Tộc Mãn vốn thù ghét Tần, chịu quy phục vì binh lực còn yếu. Bây giờ nước Tần loạn, quân Mãn thừa nước đục thả câu, xua quân đánh Trường thành. Mãn vương Dã Luật Cơ để Thiết Khả Hãn ở lại giữ Thượng Đô, còn mình cùng ba quân bỏ hoang mạc Nam tiến. Phía Đông Nam Trường thành là Hương hội. Chỗ này là nơi các thương lái qua lại. Hơn nữa, từ đó đến Hoa Đô không xa. Dã Luật Cơ cho người đi dò thám, biết trong Hương hội đã loạn, liền dùng tiền mua chuộc lên canh cổng là Thoát Liên Ngạch. Đêm ấy, Liên Ngạch mở cổng, cho đốt lửa ra hiệu. Quân Mãn cưỡi ngựa ùa qua Trường thành, thiêu rụi Hương Hội rồi kéo xuống đánh Hoa Đô.
      Tại Hoa Đô, dân chúng đều nghe tin quân Mãn sắp tràn xuống, còn Nhữ tộc tạo phản, lòng người li tán. Lâm Hành Quân bàn với Lâm thái hậu:
      -Lúc này Tần quốc sắp chia năm xẻ bảy, ngoại tộc nhòm ngó ngai vàng. Ấu chúa chưa hiểu chính sự, chỉ biết nghe lời chúng ta. Chi bằng bây giờ phế thái tử, lên ngôi…
      -Huynh câm miệng đi –Lâm Từ quát – Huynh định phản sao?
      Lâm Hành Quân cười lớn, nói:
      -Phản à? Ta phản à? Lâm tộc mấy đời làm công cho Hoa tộc mà có được gì đâu, chỉ toàn bội bạc và mất mát. Ta đưa muội lên ngôi thái hậu này mà muội nói ta phản sao? Không, ta không phản…Ta chỉ lấy thứ thuộc về mình thôi. Bất kì kẻ nào cản đường ta, đều phải chết.
      Nói rồi, y tuốt gươm chém chết Hoa Hoạch Đạt ngay tại chỗ. Lâm Hành Quân lên ngôi, giữ nguyên quốc hiệu Đại Tần, tự xưng là Quang Vương, cho gia nhân đứng cố thủ trên cổng thành.
      Vừa lúc, quân Bảo Hoàng đã đến nơi. Nghe tin Lâm Hành Quân giết vua, Nhữ Viện liền viết bố cáo khắp nơi, kể ra tội ác của họ Lâm, rồi chia quân vây Hoa Đô. Tối hôm đó, Mãn quân của đến phía Bắc thành. Ba cánh quân thủ địch gặp nhau tại Hoa thành, để bắt đầu một trận chiến sẽ đi vào lịch sử. 
       
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9