Lời trách mắng của nước lớn
tahuudinhqn 30.06.2016 10:19:10 (permalink)
                                  LỜI TRÁCH MẮNG CỦA NƯỚC LỚN
                                                                                       Tạp bút Tạ Hữu Đỉnh
 
 
Bài “Những ngôn từ vô lối” của TS Tuan V. Nguyên, in trên báo Văn Nghệ số 18 + 19 (20 – 4 + 7 – 5 – 2016) cho biết: Năm ngoái, sau chuyến sang thăm Việt Nam về, ông Dương Khiết Trì, Uỷ viên Quốc vụ viện Trung Quốc đã tuyên bố với báo chí rằng, mục tiêu của ông ta đến Việt Nam “đơn giản chỉ là để trách mắng (lên lớp) đồng nghiệp người Việt Nam”.
Và cũng ông này đã từng tuyên bố: “Trung Quốc là nước lớn và các nước khác là nước nhỏ, đơn giản đó là sự thật”.
Ngày xưa các vua chúa Trung Hoa từ các đời Hán, Đường, Tống, Minh, Thanh (ngoại trừ đời Nguyên do Hốt Tất Liệt, một đại hãn (thủ lĩnh) Mông Cổ cùng đoàn kị binh thiện chiến của ông ta đã đánh tan quân nhà Tống và làm Hoàng đế cai trị nước Trung Hoa) họ đều vỗ ngực tự xưng là “Thiên tử”, là “Thiên triều” là “Thượng quốc”. Nhưng thời ấy trình độ dân trí còn thấp, cho nên mấy ông con trời của nước Tầu đem cái “Thiên triều” chỉ có ở trong tưởng tượng ra loè bịp thiên hạ thì còn có người nghe. Chứ bây giờ là thế kỷ XX1 rồi, mà các hảo Hán chính trị Trung Quốc như bọn Dương Khiết Trì, Vương Qán Trung, Tôn Kiến Quốc còn bắt chước ông cha họ, cũng vỗ ngực, vung tay tung hô “oan xuầy” (vạn tuế) cái “Thượng quốc” cũ rích  ấy của họ thì…nặng mùi lắm, chẳng cái mũi nào có thể kham được!
Rất tiếc bài báo không cho biết những lời lẽ ông Trì gọi là “trách mắng, lên lớp” cụ thể ra sao? Song, là một công dân nước Việt, nhờ mạng internet, tôi yêu cầu ông Uỷ viên Quốc vụ viện Trung Quốc trả lời câu hỏi này:
Việt Nam là một nước độc lập có chủ quyền, từ lâu đã được Đại Hội Đồng Liên Hiêp Quốc và tất cả các quốc gia trên thế giới (trong đó có cả Trung Quốc) công nhận và thiết lập quan hệ ngoại giao. Và theo Công pháp Quốc tế, tất cả các quốc gia dù lớn hay nhỏ cũng đều có quyền bình đẳng và đều được tôn trọng như nhau. Vậy Trung Quốc, mà cụ thể là ông, với tư cách người đại diện, ông căn cứ vào cái gì, luật pháp nào, cơ quan tố chức siêu phàm, siêu đẳng nào trao quyền, cho phép ông được trách mắng Việt Nam?
Không có luật pháp, tổ chức nào trao quyền, cho phép mà tự ý phát ngôn bậy bạ như vậy thì đó là kẻ nói láo. Trong trường hợp này, không hiểu người Trung Quốc hành xử ra sao? Còn ở Việt Nam, trong dân gian thường áp dụng cách dạy bảo kẻ hỗn xược hơi thô bạo một chút là vả vào mồm!
Lại nhớ thời xưa, khi đón tiếp Đoàn sứ thần nước Đại Việt, một viên Mãn quan triều Thanh, áo thụng xanh, nón chúp, tóc đuôi sam nói với quan Chánh sứ Lê Quý Đôn rằng: “Khi sang bên này, hẳn các ngài ai cũng có cảm tưởng là về chốn cội nguồn. Vì Trung Quốc là nước lớn như cái gốc cây đại thụ, còn các nước nhỏ ở chung quanh là cành, là ngọn, là phên giậu của Trung nguyên đại lục”. Và cũng do cậy mình là nước lớn, cho nên chẳng riêng gì nhà Thanh, mà tất cả các triều đại phong kiến Trung Quốc đều ngạo mạn coi các nước trên thế giới là “man di”, kể cả những nước đã phát triển giầu có và văn minh hơn họ như Anh, Pháp, Hà Lan v.v…
Tuy nhiên, coi các nước nhỏ là cành, là ngọn, là phên giậu của nước mình thì sự trơ trẽn, trắng trợn của viên Mãn quan kia còn chưa đến nỗi độc ác và dã man như các hảo Hán chính trị Trung Quốc thời bây giờ. Họ cậy là nước lớn, là thượng quốc là bề trên, cho nên năm 1979, Dương Thượng Côn đã hùng hùng hổ hổ đem hơn sáu mươi vạn quân sang đánh phá sáu tỉnh biên giới phía Bắc nước ta. Chúng thẳng tay giết hại dân thường, đốt nhà, cướp của, nhưng lại rêu rao với bàn dân thiên hạ là “dạy cho Việt Nam một bài học”. Chứ không chịu nhận đó là hành vi dã man, tàn bạo của bọn ăn cướp, bọn xâm lược!
Rồi chín năm sau, họ lại bịa ra cái đường biên giới lưỡi bò và ngảy 14/3/1988 quân Trung Quốc đã đánh chiếm đảo Gạc Ma, thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam, khiến 64 chiến sĩ Hải quân Việt Nam đang đồn trú tại đó hi sinh. Họ ngang ngược coi lẽ phải là của kẻ mạnh, nước lớn thì đương nhiên có quyền đánh chiếm hải đảo của nước nhỏ, được đem dàn khoan vào thềm lục địa của nước nhỏ để khai thác tài nguyên, được đem tầu, thuyền vào hải phận của nước nhỏ để đánh bắt hải sản. Hay nói cách khác là nước lớn có quyền thò tay vào túi móc ví tiền của nước nhỏ. Mà nước nhỏ không được hô hoán lên cho bàn dân thiên hạ biết, làm nước lớn bẽ mặt. Nước nhỏ phải gĩư chữ “Lễ” của Thánh hiền, không được coi kẻ đã móc túi mình là thằng ăn cắp. Trái lại, nước nhỏ vẫn phải coi nước lớn là bậc quân tử, là người anh hùng. Cũng như từ lâu người Trung Hoa vẫn sùng kính và tôn vinh bọn lục lâm, thảo khấu ở Lương Sơn Bạc là 108 vị anh hùng vậy (các nhân vật trong tiểu thuyết Thuỷ Hử)!    
Về sự trơ tráo, đổi trắng thay đen, vừa ăn cướp vừa la làng của các hảo Hán chính trị Trung Quốc thì phải tầm cỡ những bộ trường thiên tiêu thuyết như “Tam Quốc”, hay “Thuỷ Hử” thì may ra mới có thể chuyển tải được hết. Còn trong phạm vi bài viết nhỏ mọn này, người viết chỉ xin kể thêm một trường hợp nữa cũng trơ tráo và trắng trợn không kém:
 Một ông lãnh đạo Trung Quốc nói với lãnh đạo ta rằng: “Trung Quốc có sáu trăm triệu người đói. Tôi sẽ đem số người đó xuống phía Nam tìm đất làm ăn. Đồng chí thấy thế nào?”.
Ô hay! Chẳng lẽ ông này không được học lịch sử hay sao mà không biết tổ phụ của mình trong quá khứ đã không ít lần đem quân xuống phía Nam, cũng định kiếm đất làm ăn. Nhưng lần nào cũng bị người phương Nam dạy cho một bài học bằng núi xương sông máu. Hay ông ta cũng được học lịch sử, nhưng vì quá kiêu ngạo, cho là mình tài giỏi hơn ông cha nên nói như vậy?
Cũng may, đó chỉ là câu nói huyênh hoang, khoác lác lúc cao hứng chứ không phải là sự thật. Giả sử là sự thật thì chắc gì ông ta đã có được một cái chết toàn thây như hiện nay. Vì đất phương Nam chưa bao giờ là chỗ không có Người.
Bài “Những ngôn từ vô lối” cũng cho biết: Năm ngoái (2015), tại Đối thoại Shangri- La ở Singappore, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Chuck Hagel đưa ra một loạt va chạm ở biển Đông và khuyến cáo Trung Quốc đang có những hành động gây hấn mất ổn định. Thủ tướng Nhật Bản, ông Sinzo Abe cũng nói về những động thái khiêu khích của Bắc Kinh trên biển Đông, biển Hoa Đông và khuyến cáo các quốc gia phải tôn trọng Luật pháp Quốc tế.
Đáp lại những lời khuyến cáo đó, ông Vương Quán Trung, Phó Tổng tham mưu quân đội Trung Quốc cho rằng những lời lẽ của ông Hagel và Abe là “kỳ quái”.
Vậy theo ý Phó tổng Vương, trước những hành vi khiêu khích ngang ngược của Trung Quốc, các nước phải làm ngơ, để mặc cho Trung Quốc tự do lấn chiếm biển Đông và vùng biển Hoa Đông làm cái ao của riêng nhà họ thì mới không là “kỳ quái”. Và nếu vậy, chắc sẽ là “hảo, hảo lớ!”.
Ở phương Tây cũng có cái bệnh hợm hĩnh cậy mình là nước lớn cầm đầu thiên hạ, được sinh ra ở nước Pháp, dưới thời đế chế Napoleon, do một người lính cuồng tin tên là Nicolas Chauvin khởi xướng. Rồi sau phát triển thành một thứ chủ nghĩa mang chính cái tên của người cuồng tín: Chủ nghĩa Sô – vanh (nước lớn). Nhưng cái thứ nước lớn đó đã chết non chết yểu ngay sau khi sự nghiệp lừng lẫy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte chấm dứt. Ngày 11/4/1814 ông bị bắt đi đày ở đảo Saint Helena.
Còn cái “bệnh nước lớn” ở phương Đông, có thể được sinh ra ở Trung Quốc từ thời nhà Hán, cách đây hai nghìn năm. Căn bện mãm tính này tuy có lúc tăng lúc giảm (lúc thấp nhất gần như bệnh đã lành, là hơn tám mươi năm Trung Quốc bị đế quốc Nguyên Mông cai trị). Nhưng sau đó con bệnh lại tái phát và càng trầm kha hơn, khi nhà Minh giành được thắng lợi. Và đến bây giờ, thế kỷ XXI rồi, nhưng người Trung Quốc, nhất là những người có chức có quyền vẫn chứng nào tật nấy. Họ dựa vào một tỷ ba trăm triệu dân, để tư duy theo kiểu “lấy thịt đè người”, và vênh váo phát ngôn xấc xược ở các diễn đàn, hội thảo quốc tế. Họ không hiểu, hoặc không muốn hiểu rằng cái thời “cá lớn nuốt cá bé”, nước lớn bắt nạt nước nhỏ đã qua rồi.
Theo quy luật của tạo hoá, vạn vật có sinh tất có diệt. Cái “bệnh nước lớn” ở phương Đông, liệu có phải kết thúc bằng một cuộc đi đày như chủ nghĩa Sô – vanh ở phương Tây không?...
                                                          *
                                                       *     *
Cũng bài báo trên còn cho biết: Tháng 11 – 2011, Chính phủ Philippine đã cấm một nhà ngoại giao Trung Quốc không được tham dự các buổi họp. Vì ông này đã “ phô diễn một hành động không xứng đáng là nhà ngoại giao”…
Thiết nghĩ, tuy đã là muộn, rất muộn, nhưng muộn vẫn hơn không. Nhà nước ta cần phải có thái độ cứng rắn và cương quyết như Chính phủ Philippines, đối với một số quan chức ngoại giao không đủ nhân cách, không xứng tầm của Trung Quốc như Dương Khiết Trì, Vương Quán Trung, Tôn Kiến Quốc v.v…
Và để ngăn chặn những thứ rác rưởi ở phương Bắc, không cho chúng trôi dạt vào nước ta, làm ô uế đường sá, nhà cửa, núi sông xinh đẹp của chúng ta. Từ nay trở đi, cơ quan Đại sứ ta ở Bắc Kinh mỗi khi cấp hộ chiếu cho quan chức Trung Quốc sang Việt Nam, phải thẩm tra, xem xét kỹ càng để loại bỏ những kẻ “một mặt hai lòng”, mồm luôn xoen xoét đề cao tình hữu nghị. Nhưng “khẩu phật tâm xà”. “lòng lang dạ sói”. Họ thường xuyên rao chác nào là “Thực thi thoả thuận cấp cao”, nào là “16 chữ vàng”, nào là “bốn tốt”, nào là “Không làm gia tăng tình hình căng thẳng ở biển Đông”. Nhưng trái lại, nói một đằng làm một nẻo, họ vẫn đang bồi đắp các đảo đá ngầm ở quần đảo Trường Sa với quy mô to lớn, làm sân bay và quân sự hoá các đảo, nhằm chiếm đoạt đất đai biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc ta mãi mãi./.
 
                                                   TP Uông Bí, ngày 6 - 6 – 2016
                                                                 Tạ Hữu Đỉnh     
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9