Hồng Điệp ,về với anh em nhé!-Truyện ngắn _Lưu Lan Phương
Lương_Hiền 01.07.2016 11:03:44 (permalink)
Hồng Điệp , về với anh em nhé!
                  Truyện ngắn của Lưu Lan Phương
 Em sinh ra giữa cái nắng rực rỡ. Ngoài trời bông điệp đỏ rực báo hiệu mùa hè đã về. Một trời bông điệp thắp lửa yêu thương. Bố bảo đặt tên con gái là Hồng Điệp- Phượng Hồng. Lớn lên em không thích phượng hồng, em bảo phượng hồng nghe yếu đuối và uỷ mị quá. Sao bố không đặt tên em là Điệp Đỏ. Em muốn là phượng đỏ cháy rực hết mình rồi lặng lẽ rơi như những nỗi bâng khuâng, bay nhẹ nhàng như giấc mơ có cánh và sau cùng ướp vào sách vở để hoá thành kỷ niệm của ngày xanh.  
          Có phải cái tên thường giống người mà Điệp đẹp rực rỡ đến thế. Mười bẩy tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái là lúc Điệp biết yêu. Tình yêu tuổi học trò với Tùng Quân học cùng lớp. Nhà hai đứa cách nhau hai ki lô mét mà ngày nào Tùng Quân cũng ngược đường lên đón Điệp đi học. Bạn bè ai nhìn đôi bạn cũng ngưỡng mộ. Trông họ đẹp đôi quá. Hồng Điệp bé nhỏ đi bên Tùng Quân cao lớn. Điệp đẹp không chỉ ở làn da trắng hồng mà ấn tượng nhất là đôi mắt to đen với hàng mi dài mướt mát như lá phượng. Phụ nữ có đôi mắt mướt đen như thế khi yêu thường rất đam mê. Đôi mắt ấy đã làm bao chàng trai si mê nhưng Điệp chỉ yêu Tùng Quân, mối tình học trò với những đón đưa và bao nhiêu kỉ niệm. Có khi hai người cùng đi dưới mưa mà cười khúc khích, nước mưa làm thân thể Điệp như một nữ thần, làn nước lạnh làm da em thêm trắng, bỗng một tiếng sấm xé toạc bầu trời, Điệp hét lên và ôm chặt lấy Quân. Có hôm xe đạp hỏng, hai đứa cùng dắt tay nhau đi bộ. Trời nóng nhưng tình yêu vẫn muốn ấm áp thêm nên Quân đi thật sát Điệp để hai người nghe được hơi thở của nhau. Hai người vào mua một que kem và họ ăn kem chung. Chỉ có tình yêu học trò mới lãng mạn đến thế….
Tùng Quân hơn Hồng Điệp hai tuổi nên rất đàn ông. Anh có dáng cao to và khuôn mặt vuông vức nghiêm nghị. Mỗi khi anh cười hiền, thật hiền và duyên đến lạ. Từ nhỏ Tùng Quân đã sống tự lập vì bố mẹ công tác xa nhà. Anh luôn quan tâm đến Điệp từ việc nhỏ nhất. Anh coi Điệp như nàng công chúa nhỏ. Biết tính Điệp lãng mạn, mơ mộng anh luôn cùng Điệp lang thang mỗi khi cô thích ngắm trời, mây, hoa , lá………..Anh lặng im để Điệp thả hồn phiêu diêu. Đó là những khoảnh khắc Điệp thích nhất.
Khi hai gia đình biết mối nhân duyên của đôi trẻ thì bố Quân ủng hộ:
-Các con yêu nhau gia đình không phản đối. Nhưng ta có một yêu cầu nhỏ, yêu cầu này cũng chính là lệnh: yêu thương giúp đỡ nhau trong học tập, cuộc sống, cấm không vi phạm đạo đức và làm việc trái với gia phong. Gia đình ta không chấp nhận một cô dâu không còn trong trắng.
Bố Quân là trưởng họ và rất gia trưởng. Quân lệnh như sơn nên cả hai đều hiểu ý bố. Hai gia đình đã thăm hỏi nhau và thống nhất để các con tự do tìm hiểu. Tốt nghiệp cấp 3 xong Điệp ở nhà phụ mẹ bán hàng. Ngày nào Quân cũng dậy sớm xuống dọn hàng cho Điệp. Họ luôn bên nhau không thể tách rời. Quân học lớp trung cấp kĩ thuật và làm công nhân ở Bình Dương. Điệp ở nhà với bao thương nhớ, cô không thể sống xa Quân. Gia đình cho chị gái Quân đưa Điệp vào Bình Dương thăm anh. Hai tuần sau chị em Điệp trở về cũng là lúc Quân xin thôi việc để quay về. Họ đã yêu nhau đủ lâu để làm đám cưới. Nhưng cưới nhau rồi sống bằng gì đây.
Hồng Điệp khéo tay, chịu khó, lại có óc nghệ thuật nên cô mở shop hoa tươi. Quân vay tiền ngân hàng đầu tư bán trà sữa trân châu. Dạo đó trà sữa trân châu chưa ai bán nên quán đắt hàng lắm. Một mình Quân không thể quản lý nổi. Đám cưới được chính thức tổ chức. Hồng Điệp bỏ shop hoa tươi để làm chủ cửa hàng trà sữa. Hai vợ chồng tất bật nhưng vui, khách đông cũng vì mến chị chủ quán dễ thương có đôi mắt như mắt búp bê. Ai vào quán cũng được chị chào bằng nụ cười thân thiện và ánh mắt tươi vui. Các em học sinh thì thích anh chủ quán đẹp trai, vui tính và dễ tính. Họ đúng là thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn. Thời gian ủng hộ đôi vợ chồng trẻ. Hết nợ ngân hàng và tin vui càng thêm vui khi Hồng Điệp báo có bầu. Tùng Quân bế bổng vợ xoay mấy vòng hò reo như đứa trẻ:
-Anh được làm bố rồi, cám ơn em!
-Anh làm em chóng mặt quá…………..Tùng Quân đặt vợ xuống vẫn ôm chặt vợ không muốn buông. Mấy nhân viên hò reo:
-Anh Quân bế chị Điệp lên phòng mà ăn mừng, ở đây có chúng em chị ấy xấu hổ.
Tùng Quân mạnh mẽ bồng vợ trên tay lên phòng riêng ở tầng hai trước sự hâm mộ và tiếng vỗ tay rộn rã của cả khách trong quán.
-Vợ chồng chủ quán hạnh phúc quá!
   Năm năm hạnh phúc với hai đứa con và cửa hàng đã có chỗ đứng vững vàng. Khách đông, vài cô nhân viên nữ chưa đủ. Tự nhiên trời thương đưa đến cho vợ chồng Quân Điệp một thanh niên đẹp trai 19 tuổi đang học trung cấp kế toán muốn có công việc làm thêm đến xin việc. Sau khi tìm hiểu quê quán, như nhặt được của, Quân nhận luôn và cho ở tại nhà, ngoài nuôi ăn còn trả lương hậu hĩnh.
Hà trở thành nhân viên chính và được đối xử như người nhà. Có tiền, Hà không muốn đi học mà bỏ học luôn vì Hà nghĩ học xong chắc gì đã xin được việc. Công việc ở đây ổn định lại không quá vất vả. Vốn chăm chỉ, nhiệt tình bốn năm sau Hà đã có thể thay thế Quân làm tất cả mọi việc. Quân rảnh tay, nhận đưa đón con đi học và chịu trách nhiệm cho con ăn khi vợ bận quán, việc nhà. Cứ đón con từ mẫu giáo về là bố con Quân đưa nhau ra công viên. Vừa cho con ăn nhanh con lại vui chơi tận hưởng bầu không khí trong lành. Tối mịt ba bố con mới về nhà. Ăn xong Quân lại chơi điện tử. Bây giờ Quân nghiện điện tử không muốn làm gì trừ việc đưa đón con và cho con ăn. Muốn chơi thì phải nạp thẻ. Số tiền Quân nạp vào vài năm lên đến gần hai trăm triệu.
Hồng           Điệp đúng là cô vợ ngoan và chịu thương chịu khó. Con cái càng lớn, quán càng đắt hàng thì Điệp càng vất vả. Ngoài quản lý, cô còn pha chế phụ Hà. Từ ngày có gia đình hầu như không mấy khi Điệp đi chơi cùng bạn bè. Cô cũng không có thời gian ngắm mây bay hay hoa nở…Lấy nhau được 8 năm Quân cũng quên luôn kỉ niệm ngày sinh nhật cô hay những sự kiện đáng ghi nhớ của tình đầu. Đôi mắt đen vẫn mượt rợp với hàng mi dài nhưng không còn ánh lên niềm hạnh phúc mà đôi mắt ấy hay nhìn xuống cam chịu. Cô buồn nhưng không dám chia sẻ với bố mẹ vì tình yêu Quân dành cho cô trước đây luôn là sự trân trọng với mọi người. Tối tối, mệt mỏi vì công việc, chăm sóc con cái gia đình cô lủi thủi ăn cơm một mình vì chồng cô đã ăn cơm trước và ôm cái máy tính. Nhìn sang Quân mải miết với điện tử cô ngao ngán không biết chia sẻ cùng ai. Cô thèm sự vỗ về yêu thương, thèm vòng ôm ấp áp của chồng. Nhưng Quân đã mê điện tử hơn vợ rồi. Sự chịu đựng cũng có giới hạn, cô Điệp hiền lành đặt tay lên vai chồng:
-Anh, đi ngủ sớm đi. Anh thức khuya thế hại sức khoẻ lắm.
-Em ngủ trước đi, anh chơi nốt bài này đã.
Điệp đứng đó chờ Quân một tiếng, hai tiếng…Cô mệt mỏi quá đành đi ngủ trước. Điệp không bỏ cuộc, cô vẫn tìm lý do thuyết phục chồng ít chơi đi còn quan tâm đến quán và con cái. Quân gắt:
-Em lắm mồm quá đấy, làm anh phân tâm thua mất rồi. Quán có em và cậu Hà cùng nhân viên lo rồi. Con thì đi học. Anh chơi một tí không được sao?
Giận giữ, Quân bỏ ra ngoài uống rượu suốt đêm làm Điệp lo lắng.
Tất cả những va chạm đó dù Điệp không chia sẻ nhưng Hà biết hết. Hà an ủi, chăm chút Điệp khi cô biếng ăn hay luôn cố gắng làm việc để đỡ gánh nặng cho Điệp.
-Chị ăn cơm đi, vóc dáng chị vốn nhỏ bé. Nếu ăn ít sẽ ốm đấy. Hay em đi mua phở chị ăn nhé. Thế chị thích ăn gì để em mua nào.
-Chị nghỉ đi để đấy em dọn dẹp, em làm một loáng là xong ngay mà.
-Thôi chị đừng chờ anh Quân nữa, chắc gặp bạn bia rượu nên chưa về ngay đâu.
Sự quan tâm và ánh mắt tha thiết của Hà làm Điệp nhẹ lòng. Ôi, nếu Quân vẫn là Quân của ngày xưa thì Điệp đâu xao lòng trước sự quan tâm của cậu em kém mình 10 tuổi.
 
Hà đã xin ra ngoài ở. Hà nói muốn có không gian riêng để nghỉ ngơi.
Bây giờ ai cũng có facebook, người người chơi facebook, nhà nhà chơi fb, nếu không có thời gian ra ngoài có thể giao lưu trên mạng ảo. Ở đó tự do sẻ chia nỗi buồn, niềm vui, tự do chém gió. Cũng là một cách giao lưu khi thời đại công nghệ thông tin bùng nổ. Thấy Điệp buồn, Hà đề nghị lập cho Điệp một níc ảo trên fb. Điệp mải lo làm ăn, chăm chồng con có biết fb là gì đâu.
-Dễ ợt à, em làm cho chị ngôi nhà ảo. Chị vào đó kết bạn giao lưu, chia sẻ vui buồn. Chị cứ viết thật những gì chị muốn để giải toả stret. Rồi chị sẽ thấy vui vẻ thôi.
-Ừ, nghe cậu vậy.
Với một người trẻ tuổi như Điệp thì không khó để làm quen với internet. Điệp đã viết lên dòng thời gian : Mệt mỏi, cô đơn…
Lập tức có người vào chia sẻ: Bạn hãy chia sẻ những mệt mỏi cô đơn, đảm bảo bạn sẽ có một giấc ngủ ngon.
Cứ thế, 10 giờ hôm nào Điệp cũng vào fb để trò chuyện. Tự nhiên người ấy biết hết về Điệp, người ấy nói : Với anh, em là một cô gái đẹp nhất, dịu dàng nhất….
Hôm nào trò chuyện xong Điệp cũng ngủ rất ngon và dạo này Điệp đã hết buồn.
Quán trà sữa bây giờ ít khách, nhiều người theo trào lưu cũng ào ào mở quán. Thu nhập giảm nhiều, Điệp giảm bớt nhân viên nữ.
Dạo này Điệp gầy quá mặc dù cô ăn uống đầy đủ. Có nhiều hôm cô đau bụng đến tái mặt nhưng cơn đau qua rất nhanh. Cô nghĩ chắc đau bụng phụ nữ nên lúc hết đau lại làm bình thường. Một hôm mẹ đẻ cô đến chơi, bà lập tức bắt cô nghỉ đi khám bệnh vì trông thấy con gái gầy quá. Sau khi siêu âm và làm các xét nghiệm, bệnh viện tỉnh kết luận cô có bệnh. Không tin, tuần sau cô ra bệnh viện  K Hà Nội. Kết luận hai bệnh viện giống nhau. Cô ngồi lặng trên ghế đá bệnh viện. Mãi tối mới về nhà rồi thông báo với mọi người :
-Sức khoẻ tốt. Vì cơ thể chuyển hoá kém nên hơi sút cân, họ có cho thuốc uống. Chắc sẽ béo khoẻ như trước.
………………….
Qua mấy khách quen hay đến quán. Điệp biết đánh đề cũng là một cách làm giàu nhanh mà không vất vả. Cô bắt đầu đánh đề, lúc đầu đánh nhỏ- Trúng. Đánh to hơn-trúng. Cô vui sướng liên hoan cả nhà. Bố chồng cô cảnh báo :
-Chơi cho biết thôi con nhé. Dây vào lô đề mất nghiệp đấy.
-Bố không biết chứ mấy người phố ta mới mua ô tô, mua đất do thắng đề đấy. Ai cũng bảo số con đỏ.
Quân thì bảo :
-Chơi chút ít giải trí thì được. Khi nghiện rồi khó bỏ lắm em ạ.
-Vâng, em chơi tí tẹo thôi. À, cho anh tiền mua thẻ game này- Điệp hào phóng rút ra một tập toàn 500 000 đồng cho Quân.
Bây giờ Điệp mơ ngủ cũng đánh đề theo sổ mơ, thấy con nói câu gì lạ cũng đánh đề theo số đó. Thấy người ta khoe mới mua được một số sim đẹp cũng đánh theo số đó. Càng chơi càng hăng, càng mê. Cứ đến giờ báo sổ số trên ti vi thì dù bận mấy Điệp cũng dừng lại để xem. Có hôm cô hét toáng lên vì trúng đề làm mọi người cũng vui lây. Điệp vào fb khoe trúng quả,  than vãn khi thua đậm… Người ấy khuyên Điệp hãy từ bỏ nhưng Điệp nói cô cần tiền, cần rất nhiều tiền lên tin rằng vận may sẽ đến nếu kiên trì.
Bỗng nhiên một hôm Quân bỏ chơi điện tử, Quân mời bố mẹ họp gia đình. Quân thông báo Điệp chơi đề thua 1,2 tỉ.
-Con xin bố mẹ hãy cứu vợ con không bọn cho vay nặng lãi sẽ đến đập phá quán. Các cháu còn nhỏ quá con sợ sẽ bị ảnh hưởng.
 Mặt Điệp cúi gằm, xanh xao, xương xẩu. Còn mẹ Quân kêu trời, bố Quân mặt xám ngoét. Số tiền Điệp nợ là tiền vay lãi ngày nên rất đáng sợ. Không gian đặc quánh lại, chỉ nghe thấy tiếng bố Quân nghiến răng ken két.
-Thôi, con  làm dâu đã 9 năm. Con là đứa dâu ngoan, bố mẹ không chê con điểm gì. Nay trót dại bố sẽ nhận trả nợ cho con nhưng con phải hứa từ nay từ bỏ đề đóm, quay lại làm ăn chân chính. Còn anh Quân cũng cai điện tử đi để cùng vợ gánh vác gia đình. Nếu con còn chơi đề nữa bố sẽ đuổi ra khỏi nhà.
-Dạ…vâng…con cám ơn bố mẹ. Con sẽ không bao giờ chơi nữa.
Quân vẫn ham điện tử.
Quán vẫn vắng khách.
Điệp lại mon men đánh đề. Nhàn cư vi bất thiện, khách ít, đánh đề vài chục ngàn có ai biết đâu. Chơi vui thôi mà. Ước muốn làm giàu cứ bủa vây Điệp, ước muốn ấy như một sợi dây thòng lọng cứ thít dần vào cổ Điệp. Lần này cô lại thua đậm. Điệp gầy như một xác ve. Cô về cầu cứu bố mẹ đẻ. Nhà cô nghèo không có tiền của. Cũng sợ bọn cho vay đến đòi nợ vỡ lở mọi chuyện nên bố đẻ cô cầm sổ đỏ đến vay ngân hàng trả nợ cho con gái.
Nhà chồng phong phanh biết chuyện :
-Con lại đánh đề, lại nợ nần nữa phải không ?
Điệp im lặng không dám nói gì. Đôi mắt đen láy ngày nào giờ lờ đờ mệt mỏi nhìn xuống đất. Hôm sau Điệp đưa đơn ly hôn cho Quân ký :
-Em không thể ở đây được nữa. Em chỉ đem đến cho anh, bố mẹ, các con những điều phiền muộn. Anh hãy kí để em nộp đơn lên toà.
Quân giật mình thảng thốt. -Tại sao em lại có thể bỏ chồng con. Anh không đồng ý. Chúng ta lấy nhau đã gần 10 năm. Lý do gì để em từ bỏ tất cả.
-Em là sao chổi, em ở đây sẽ khiến cuộc đời anh đau khổ. Em xin lỗi vì đã không giữ đúng lời thề ở bên anh trọn đời.
      Điệp khóc nức nở.
      Đêm ấy Quân bỏ nhà đi không về nhà. Tắt điện thoại, anh thuê một phòng ở khách sạn tĩnh tâm kiểm điểm mình. Hai năm gần đây đúng là Quân mải chơi, xao nhãng không quan tâm đến vợ. Đêm chơi điện tử đến gần sáng. Vào giường lăn ra ngủ, khi chuông đồng hồ báo thức Quân dậy đưa con đi học rồi lại ngủ mê mệt đến 2 giờ chiều. Dậy ăn uống xong lại mở máy, hôm nào có bạn gọi thì offline, lúc về nồng nặc mùi bia rượu rồi cứ để nguyên quần áo bẩn mà ngủ. Có điều dù bận mấy Quân cũng không quên đón con và cho con đi chơi công viên buổi chiều. Vì thế bọn trẻ bám bố lắm. Quân thấy mình sai rồi. Quân bỏ rơi Điệp từ lúc nào không biết nữa. Bây giờ có hỏi lần cuối Quân gần vợ là ngày nào anh cũng không tài nào nhớ nổi…
    Điệp ơi, anh sai rồi. Em là cô gái lãng mạn và mơ mộng, khi xưa anh nói anh yêu nhất tính lãng mạn dễ thương của em. Mấy năm rồi vợ chồng mình không đi ăn, đi chơi cùng nhau. Bao năm rồi anh chưa tặng quà cho em. Anh nghĩ đã là vợ chồng thì làm gì phải khách sáo thế. Anh làm em thất vọng lắm phải không. Anh không đồng ý ly hôn. Anh vẫn yêu em, yêu nhiều lắm. Anh đã bỏ mặc em mất một thời gian dài. Anh sẽ sửa. Ôi chao, lâu lắm rồi anh chưa nhìn thấy em cười. Tại anh, tại anh tất cả….
    Quân gọi lễ tân mang lên phòng một chai rượu. Uống rượu, suy nghĩ. Quân vẫn thấy mình sai nhưng Quân bắt đầu nghi ngờ Điệp. Hay là Điệp có người đàn ông khác. Không, không thể vì Điệp không ra khỏi nhà. Cũng không ăn diện son phấn như mấy cô mắt xanh mỏ đỏ. Hay Điệp xấu hổ vì chơi đề thua nhiều bị bố mẹ mắng. Bố mẹ mắng thì có sao, Quân có mắng Điệp đâu. Vậy vì sao chứ. Càng uống càng tỉnh và Quân vẫn chưa tìm được lý do thích đáng.
Hôm sau Quân gọi một anh bạn thân đến khách sạn để tâm sự và xin ý kiến.
-Tôi không tin Điệp có người khác. Nó lo lắng điện cho tôi nhờ tôi đi tìm ông. Ông cứ về nhà đã, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.
Quân về, Sự mừng rỡ hiện lên trong mắt Điệp.
Quân lặng lẽ cài đặt theo dõi Điệp bằng điện thoại. Tối hôm sau Điệp ra ngoài. Quân theo sau, Điệp ngồi trò chuyện với một người đàn ông trong công viên. Quân không giữ được bình tĩnh chạy đến đánh người thanh niên túi bụi.
-Em Hà đây anh Quân, sao anh đánh em.
-Tao phải đánh chết mày, á à…hoá ra…ra cô ngoại tình với thằng nhãi ranh này sao. Vì nó mà cô viết đơn bỏ bố con tôi.
-Em không… có- Điệp lắp bắp.
- Tao nuôi mày 5 năm, coi mày như anh em để mày cướp vợ tao sao ?
Quân dồn hết tức giận vào Hà. Điệp phải gọi công an đến mới đưa tất cả về đồn giải quyết. Còn Hà được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Quân bị giữ đến chiều hôm sau vì Hà làm đơn xin cho Quân về. Hà nói Hà không trách Quân, đó chỉ là sự hiểu lầm.
Quân chưa nguôi giận. Quân cần Điệp giải thích rõ vì sao hai người ở bên nhau. Điệp chậm rãi :
-Em không còn tình cảm với anh nữa. Em cũng không còn xứng đáng với anh. Em yêu anh Hà.
-Anh Hà, cô gọi thằng ranh ấy bằng anh khi nào mà ngọt ngào thế. Từ hôm nay tôi tống cổ nó khỏi quán, cấm bén mảng đến đây.
-Em chỉ cần anh ký đơn giải thoát cho em. Nếu anh còn yêu em thì hãy chúc em hạnh phúc. Em không đòi hỏi chia tài sản, em cũng không đòi nuôi con vì lâu nay người chăm con là anh.
-Điệp ơi, em dại lắm. Em đánh đổi tình đầu của chúng mình để ở bên thằng ranh đó ư. Anh nhận ra mình sai rồi, anh đã mải chơi quên không chăm chút cho em. Nghĩ lại đi em, anh sẽ sửa chữa. Anh sẽ bỏ điện tử….
-Muộn rồi anh ạ, hãy tha thứ và thông cảm cho em. Em cần một tình yêu nồng cháy chứ không cần một tình yêu hâm nóng lại.
Quân nhìn đôi mắt rưng rưng và kiên quyết của Điệp, cầm bút ký rất nhanh vào đơn ly hôn : tôi đồng ý.
Một tháng sau hai người chính thức ly hôn mà gia đình bên ngoại không ai biết. Quân đưa hộ khẩu cho Điệp đi đăng ký kết hôn cùng Hà.
Khi Quân nói chuyện này với bố mẹ Điệp, ông bà vẫn không tin là Điệp hư hỏng :
-Nó có đánh đề và nợ nần nhưng nó bảo nó muốn có nhiều tiền để sau này cho con cái. Tuy nó dại dột nhưng anh nói nó có người đàn ông khác chúng tôi không tin.
Quân đưa bức ảnh chụp tờ giấy kết hôn của Điệp và Hà ông bà mới tin.
-Chúng tôi chính thức tuyên bố không có đứa con gái này. Cấm cửa nó không được về nhà. Anh nói với nó nếu về đây tôi báo công an đuổi đi đấy. Mai tôi sẽ ra phường làm giấy từ bỏ nó. Nghiệp chướng, xấu hổ quá đi mất…
Sau khi ly hôn, Điệp xin Quân cho ở lại nhà để chăm sóc con cái. Mẹ Quân tiếp quản quán trà sữa. Điệp  không gặp Hà nhưng thỉnh thoảng họ nhắn tin cho nhau :
-Em sẽ không sinh con nữa anh còn yêu em không ?
-Anh theo ý em hết, anh không ép em làm bất cứ điều gì em không muốn.
-Tuy đã là vợ chồng nhưng anh cho em ở lại nhà chồng cũ để gần con. Em muốn thực hiện nghĩa vụ của người mẹ mà em chưa làm được.
-Chỉ sợ em chê anh nghèo vì anh chỉ đủ tiền thuê căn nhà trọ nhỏ thôi. Em cứ ở lại với con chừng nào em muốn.
-Em nhiều hơn anh 10 tuổi sao anh vẫn đồng ý lấy em.
-Trong mắt anh, em là cô gái nhỏ đẹp nhất, thánh thiện nhất. Anh yêu em rất nhiều. Bây giờ anh xin đi lái tắc xi. Tuy tiền không nhiều nhưng anh hứa sẽ làm nụ cười trên môi em luôn nở.
-Cám ơn anh…
Ở nhà một tuần Điệp được một cửa hàng thời trang nữ mời làm quản lý. Lương hàng tháng cô đóng tiền học cho con. Số còn lại đưa cho bố mẹ trả nợ ngân hàng. Chuyện của họ như một chuyện cổ tích. Ly hôn rồi vẫn ở cùng nhà. Đi làm về Điệp vẫn làm tốt trách nhiệm người mẹ, người vợ. Quân thấy Điệp gầy và hôm nào cũng uống thuốc nhưng không hỏi. Bố mẹ Quân thắc mắc thì Quân thú nhận anh vẫn còn rất yêu Điệp nên xin bố mẹ cứ cho Điệp ở lại. Biết đâu Điệp vì con mà nghĩ lại…
Tối nay Điệp đi làm nhưng không về nhà. Nhìn định vị điện thoại Quân thấy Điệp ở Hà Nội. Hôm sau, hôm sau nữa Điệp cũng không về. Nếu Điệp chuyển đi với chồng mới thì phải mang theo quần áo chứ. Sốt ruột quá Quân điện hỏi Hà. Hà nói Điệp không đến đây. Quân không tin đến ngay chỗ Hà nhưng đúng là không có Điệp ở đó thật. Định vị điện thoại vẫn vị trí cũ. Quân và Hà thuê tắc xi đi tìm Điệp ngay trong đêm.
Hoá ra Điệp đang trong phòng hồi sức ở bệnh viện K. Bác sĩ nói sao người nhà đến muộn thế. Vào ngay đi may ra còn gặp được cô ấy.
Không thể nhận ra Điệp với bao dây dợ lằng nhằng và các loại máy móc. Em nằm đó mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch. Cả Quân và Hà cùng gào lên
-Điệp….Hồng Điệp….em sao thế….
Tự nhiên Điệp mở mắt, tay yếu ớt đưa về phía hai người
-em….xi…xin….lô…lỗi….
Cả hai người đàn ông ghé sát xuống :
-Em yêu anh….Qu…ân…mãi …mãi
-Xin lỗi Hà, chị….đã làm khổ Hà. Chị cám ơn Hà….nhưng chị…khô…ông….
Cánh tay Điệp buông thõng bất động.
Hai người đàn ông như hoá đá khi bác sĩ cho biết Điệp bị ung thư tử cung phát hiện muộn. Nếu mổ có thể không có tác dụng vì đã di căn. Cô ấy xin chúng tôi giữ kín vì cô ấy muốn ở bên chồng con những ngày cuối đời.
Điệp ơi, bây giờ anh biết vì sao em luôn muốn có nhiều tiền. Anh biết vì sao ly hôn mà em vẫn xin ở bên anh.
Em đăng ký kết hôn mà không đến ở bên chồng mới.
Điệp ơi, về với anh em nhé!.............. Em vẫn là phượng đỏ cháy rực hết mình rồi lặng lẽ rơi. Khi hoa tàn cánh vẫn rực đỏ như tình yêu nồng cháy. Em mãi là nỗi bâng khuâng, bay nhẹ nhàng như giấc mơ có cánh của anh và sau cùng ướp vào sách vở để hoá thành kỷ niệm của ngày xanh./.
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2016 22:13:43 bởi Lương_Hiền >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9