CHUYỆN TÌNH CỦA RÊU VÀ ĐÁ_Lưu Lan Phương
Lương_Hiền 01.07.2016 11:36:19 (permalink)
CHUYỆN TÌNH CỦA RÊU VÀ ĐÁ
                      Truyện ngắn của Lưu Lan Phương
Hôm nay thằng Lộc Đất đi vắng, nó phải đi chăn trâu thay. Ra bãi thả bên kia suối, buông thừng cho trâu tự đi ăn. Nó ngửa mặt nhìn lên bầu trời thấy đám mây rất đẹp có hình dáng lạ; nó tưởng tượng và hình dung ra đó là: Nàng công chúa đang mặc váy trắng cưỡi ngựa đi tìm hoàng tử giống như trong một truyện tranh nước ngoài mà nó đã đọc. Đang mơ màng , mê mải , chợt nó giật mình ngoảnh lại nhìn thì :Ôi thôi con Trâu sứt đã biến đi đâu nhanh thế? Hốt hoảng nó chạy cuống đi tìm. Bọn thằng Tèo bảo nhìn thấy trâu Sứt đang ăn cỏ chỗ cạnh bụi kim ngân gần bờ suối bên nàng trâu cái. Nó chạy về phía bờ suối, nơi có bụi kim ngân đang nở hoa thơm ngát. Vừa chạy vừa thở vì sợ mất trâu như lần trước thì mẹ mắng chết. Con trâu Sứt đang ung dung gặm cỏ cùng nàng trâu cái xinh đẹp. Nó mừng rỡ cầm thừng giàng lại một bụi cây để con Sứt không thể đi xa hơn. Bụi kim ngân nhiều hoa đẹp và thơm quá. Nó kiễng chân với lên để hái hoa. Mấy chùm hoa thì cao, nó thì thấp. Đang loay hoay có tiếng nói rất trầm và ấm làm nó giật mình:
 -Cháu thích hoa kim ngân hả. Để ta giúp cháu! Một người đàn ông có lẽ già hơn bố nó. Mà không phải, có khi trẻ hơn vì người ấy mặc quần trắng, áo sơ mi nâu đất bỏ trong quần gọn gàng. Người này cao gầy, mái tóc để dài cắt ngang vai buộc sau lưng. Thấy lạ, nó nhìn người đó rất lâu mà quên không cảm ơn vì đã hái cho nó mấy chùm hoa đẹp
. -Cháu sao thế, mặt ta có gì mà cháu nhìn kỹ vậy.
Thoáng lúng túng, nó lí nhí:
 -Cháu cám ơn chú ạ!
 -Cô bé chăn trâu ở đây hả? Nhà chú cạnh đây, mời cháu vào chơi- Vừa nói người đàn ông vừa chỉ, bây giờ nó mới để ý có căn nhà nhỏ nằm ẩn trong những lùm cây xanh bên bờ suối.
 -Mẹ cháu dặn không nên đến nhà người lạ.- Người đàn ông chìa tay ra:
 - Ta làm quen nhé, chú là Tuấn Vũ. Còn cháu? Nó lùi lại không dám bắt tay chú Tuấn Vũ.
- À…..Cháu là Rêu, khi sinh cháu mẹ đang đi nương nên cháu được sinh ra ở tảng đá đầy rêu bên bờ suối. Chú Tuấn Vũ nhướng cặp lông mày ngạc nhiên:
 -Cái tên lạ mà hay quá! Thế là chúng ta không phải người lạ nữa nhé. Nào mời cháu. Chú khoát tay về hướng ngôi nhà và nắm tay cô bé đi về hướng đó. Một ngôi nhà nhỏ nhưng không giống nhà nó. Chiếc bàn cạnh cửa sổ đầy những giấy tờ. Một cái giường nhỏ phía trái có chăn gối gấp cẩn thận. Một cái tủ rất nhiều sách, nó rụt dè đến bên tủ sách nhìn chăm chú.
 -Cháu thích sách? Cháu có thể chọn cuốn nào cháu thích.
-Vâng, nhưng bố cháu bảo con gái học ít thôi, đọc sách có mài ra mà ăn được đâu!
-Vậy cháu có thể đến đây đọc lúc nào cháu thích.
 -Thật nhé! Cặp mắt đen láy với hàng mi dài của cô bé ánh nên niềm vui. Bây giờ Tuấn Vũ mới thấy cô bé cười, nụ cười rất duyên với chiếc răng khểnh nổi bật trên làn da rám nắng mịn màng.
 -Hôm nay có khách quý mà chú không có gì mời cháu, vừa nói Tuấn Vũ vừa bỏ hộp bích quy ra đĩa mời cô bé.
  -Mẹ cháu dặn không được tự tiện ăn thứ gì của người lạ! Tuấn Vũ cười vang.
 -Chúng ta có phải người lạ đâu, nào, Mời cháu!
 Cô bé nhấm nháp chiếc bánh giòn tan, thơm phức. Rêu không dám ăn nhanh, chỉ sợ vị ngọt bùi của bánh quy biến mất. Nhà Rêu đông em. Có bao giờ nó được ăn thứ bánh ngon thế này đâu. Chỉ đến tết chị em nó mới được ăn vài cái kẹo lạc ngào với mật và chè lam mẹ nó tự làm. Cô bé đứng dậy xin phép về. Chú Tuấn Vũ gói tất những cái bánh quy vào tờ giấy đưa cho nó. Tuấn Vũ đứng ở cửa nhìn theo cô bé sung sướng tay cầm gói bánh nhảy chân sáo. Đến bên bụi kim ngân, cô bé giật một nhánh quấn tròn lại rồi đội lên đầu. Nó ngoảnh lại vẫy tay khi thấy chú Tuấn Vũ vẫn đứng ở cửa. Hình ảnh cô bé với chiếc vòng hoa trên đầu ánh lên trong ráng chiều như một thiên thần đang bay trên nền trời đỏ thẫm làm trái tim Tuấn Vũ như bay bổng...
Vài hôm sau Rêu trở lại nhà Tuấn Vũ tay cầm theo bó hoa kim ngân. Nó lấy nước vào cái cốc thuỷ tinh đặt lên bàn. Hương hoa dìu dịu toả mát khắp căn nhà. Cô bé tò mò:
 -Nhà chú không có ai nữa sao?-Ừ, chú ở một mình
 -Vợ con chú đâu?- Chú chưa có vợ thì làm sao có con được.
 -Sao chú không lấy vợ? Làm gì có ai mà lấy.
 Con bé chống cằm, mắt đăm chiêu có vẻ suy nghĩ điều gì đó.
Tuấn Vũ bảo nó đến chọn một cuốn sách trong tủ sách của anh. Nó chọn một cuốn mỏng nhất ’’Những câu chuyện hay về tình yêu’’. Tuấn Vũ ngồi vào bàn làm việc, cô bé ngồi trên ghế đọc sách. Ai làm việc người ấy. Tự nhiên cô bé khóc thút thít. Tuấn Vũ ngạc nhiên đứng dậy:
-Cháu sao thế? Cô bé nói trong tiếng nấc:
-Cháu thương cô ấy quá. Họ yêu nhau thế mà chú ấy lại mắc bệnh hiểm nghèo chết đi để lại mình cô ấy trên cõi đời này.
- Ôi, cô bé đa sầu đa cảm của tôi. Chuyện đời nhiều éo le lắm cháu ạ. Tuấn Vũ rút mùi xoa lau nước mắt cho Rêu và vỗ về cô bé. Nó dựa hẳn người vào chú vẫn thút thít.
 -Cháu ước gì họ được sống mãi bên nhau.
 -Tất nhiên rồi, nhiều khi ước mơ cũng trở thành sự thật cô bé ạ. Cháu là một đứa bé có trái tim bằng vàng đấy- Khuôn mặt Tuấn Vũ tư lự xa xăm...
Dạo này Rêu hay đến nhà người bạn lớn. Bao giờ nó cũng hái theo một nắm hoa kim ngân rồi cắm vào cốc để ở bàn làm việc cho chú. Tay nó thoăn thoắt nhặt những mảnh giấy vo viên vứt dưới đất vào thùng rác. Vừa làm nó vừa càu nhàu: -Chú bừa bãi quá, khi vứt giấy chú vứt thẳng vào thùng rác có phải gọn hơn không.
 -Mẹ cháu bảo ăn xong phải rửa bát rồi phơi ra nắng cho chết vi trùng.
 Nó đem bát mới rửa ra phơi nắng rồi cầm chổi quét dọn sạch sẽ nhà cửa.
 -À, mà cháu nói với mẹ rồi. Khi nào lớn cháu sẽ làm vợ chú. Mẹ bảo vậy thì phải ăn nhiều cho mau lớn. Năm nay cháu 12 tuổi mà ai cũng bảo cháu lên 9. Bố nói pháp luật bây giờ 18 tuổi mới cho đăng kí kết hôn nhưng cũng ối đứa trong làng 15-16 tuổi cưới chui. - Cưới chui là gì hả chú? Thôi chú chờ cháu 3 năm nữa rồi cháu lấy chú, cưới chui cũng được! Như vợ nhà thơ Hữu Loan trong bài ‘’hoa sim tím’’ ý, 8 tuổi đã yêu Hữu Loan và họ đã nên vợ nên chồng khi cô ấy 17 tuổi. Rồi nó chép miệng: chỉ tiếc cô ấy lại ra đi để lại cho Hữu Loan bao thương nhớ.
Tuấn Vũ nhìn cô bé 12 tuổi bé tí tẹo mà ăn nói già dặn như một bà cụ non.
 -Cháu chỉ làm con gái chú được thôi, chú hơn cháu 26 tuổi cơ. Cô bé bĩu môi quả quyết:
-Cháu chỉ làm vợ chú thôi, chú đã lấy vợ bao giờ đâu mà có con! Nhìn con bé lúc này thật già dặn, đôi môi đỏ thắm cong lên ra quyết định. Đôi mắt đen láy với hàng mi dài nhìn anh không chớp. Khi anh gật đầu trước lý lẽ ‘’bà cụ non’’ của nó thì nó mỉm cười mãn nguyện.
 -Quyết định như vậy nhé!
-Hôm nay cháu ở lại ăn cơm với chú đi. Con bé đồng ý như một điều hiển nhiên. Nó nấu cơm và không cho anh động vào việc gì. Nó bảo đây là việc của đàn bà. -Cháu mà là đàn bà sao?
 -Thì vài năm nữa là vợ chú cháu cũng là đàn bà. Mẹ cháu dậy con gái phải biết tề gia nội trợ, nếu không sau này đi ấy chồng nhà chồng lại lót lá dắt tay đuổi về ấy chứ.
Rêu ham đọc sách nhưng bao giờ cũng làm việc nhà xong cô bé mới mở sách ra đọc. Lần nào đến chơi trên tay cô bé lúc thì nắm rau vườn nhà, khi thì quả mướp, quả bầu…và lần nào về anh cũng gửi cho mấy đứa em nó ít bánh kẹo. Thấy anh cũng thích hoa kim ngân. Cô bé lấy cuốc bứng một nhánh kim ngân ở suối trồng ở cổng. Rêu bảo chú cứ chịu khó tưới chả mấy mà cây hoa vươn kín cổng. Hoa kim ngân thơm, lại là vị thuốc quý. Năm nào giữa trưa ngày giết sâu bọ bố cháu cũng ra suối cắt một bó to cây kim ngân, cây lá Râm về chặt ra phơi nắng để đun nước uống. Bố bảo uống nước này vừa mát, vừa chống mụn nhọt và say nắng. Đấy, cả năm chị em cháu có đứa nào có rôm sảy mụn nhọt đâu. Nó thích hoa kim ngân bởi vì tên trên giấy khai sinh của nó là Nguyễn Thị Kim Ngân nghĩa là vàng bạc. Bố mẹ muốn sau này lớn lên nó có cuộc sống no đủ nên chọn cho nó tên đó. Loài hoa này có mùi hương ngọt ngào. Chỉ cần hút thử một chút mật từ nhị của một đóa kim ngân, sẽ hiểu vì sao loài hoa này mang ý nghĩa sự ngọt ngào thiên phú. Hương thơm dịu dàng, ngọt ngào của loài hoa này vẫn làm say đắm các nhà thơ. Người Pháp coi hoa kim ngân là loài hoa của lứa đôi, tượng trưng cho tình yêu không bao giờ chia lìa...
Thấm thoát đã hơn một năm Tuấn Vũ làm bạn với Rêu. Cô bé đã phổng phao hơn và biết xấu hổ. Khi Rêu đến căn nhà nhỏ của anh sáng bừng lên với nụ cười răng khểnh. Cây kim ngân cô bé trồng đã vươn dài lên cái giàn trước cổng và trổ những bông hoa đầu tiên. Mỗi khi đọc chuyện có cảnh cảm động cô bé không khóc nức nở nữa mà len lén lau những giọt nước mắt rồi ngồi trầm tư. Cô cũng không dựa vào anh để thút thít thương cho nhân vật trong chuyện. Nhiều hôm Rêu ngồi lẳng lặng ngắm anh làm việc. Cái dáng gầy guộc chăm chú viết viết rồi gạch xoá. Rêu chưa bao giờ hỏi xem anh viết gì. Có hôm trước khi về cô bé pha cho anh cốc nước chanh đặt trước mặt. Ôi, con bé đúng là một thiên thần mà chúa mang tới cho anh!
 Dù đang làm gì khi Rêu về anh cũng đứng tựa cửa dõi theo đến khi bóng cô bé khuất dạng sau lùm cây to dưới ráng chiều đỏ sẫm. Đôi tay cô bé vẫy vẫy anh lần nữa rồi mất dạng.
 ...Đã lâu Rêu không đến, Tuấn Vũ trông ngóng. Dạo này công việc uể oải. Anh lấy xe ra thị trấn mua một số đồ cần thiết. Khi về qua quả đồi mấy đứa trẻ chăn trâu nhìn anh chỉ chỏ rồi cười khúc khích:
 -Chồng con bé Rêu đấy. Nghe câu ấy tự nhiên anh thấy lòng mình dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cũng chẳng ra ngạc nhiên, cũng chẳng ra buồn cười. Anh không biết gọi đó là cảm giác gì nhưng thấy ấm áp...
Hoa phượng thắp lửa đỏ rực, tiếng ve náo nức gọi hè về.
Rêu đến, hôm nay cô bé mặc chiếc áo màu vàng như màu nắng. Hai má đỏ rực vì nắng, Rêu nhanh nhẹn cắm chùm hoa kim ngân vào cốc. Cô bé bẽn lẽn giải thích.
 -Cháu bận thi hết năm. Với lại cháu bị ốm nữa. Một bên ngực tự nhiên sưng tấy lên rất khó chịu, cháu chưa kịp nói với mẹ thì bên kia cũng sưng nốt. Đau lắm, cháu làm gì vô tình chạm phải đau chết điếng người đi ấy. Một sáng ngủ dậy thấy quần ướt, cháu tưởng mình mơ ngủ tè ra quần. Thay quần ra cháu thấy rất nhiều máu. Cháu khóc ầm lên gọi mẹ thì mẹ bảo chúc mừng cháu đã trở thành cô gái. Mẹ còn mua cho cháu chiếc áo mầu vàng này bảo đó là quà tặng để đánh dấu sự kiện trong đời. Cháu mặc áo vào cả nhà đều khen xinh như công chúa. Thế là cháu chạy đến đây để khoe chú.
Nghe cô bé tâm sự bây giờ anh mới nhìn kỹ Rêu, bẵng đi một thời gian mà trông cô bé như một người khác. Bộ ngực nhu nhú dưới tấm áo màu vàng. Đôi môi mọng đỏ, làn da rám nắng sáng ngời lên với vài ba mụn trứng cá màu hồng gần chân mày. Nụ cười thiên thần ngây thơ thánh thiện. Anh ra cổng lấy một dây kim ngân hoa cuộn thành vòng tròn đặt lên đầu cô bé.
 -Vương miện của công chúa đây. Anh vào bàn lấy một chiếc cặp hình con bướm cặp lên mái tóc óng ả. Bây giờ nhìn cô bé đúng là một thiên thần với vòng hoa trên đầu, cái cặp hình con bướm như đậu trên những cánh hoa. Mùi hương ngọt ngào của hoa hay mùi hương trinh bạch của thiên thần mang đến đánh thức tâm hồn làm anh ngây ngất. Mải ngắm cô bé đến khi nghe tiếng.
 -Chú thấy cháu xinh không? Anh giật mình tỉnh mộng và luống cuống.
-Cháu…cháu là một cô gái rất…rất… xinh ….đ..ẹ..p
-Cháu mong lớn thật nhanh để làm vợ chú!
 Đêm nay Tuấn Vũ trằn trọc mãi không ngủ được. Hình ảnh cô bé Rêu với chiếc áo màu nắng như bay lên trong ráng chiều tím đỏ. Cô bé bỗng lớn vụt thành một cô gái mặc chiếc áo cưới trắng muốt đứng cạnh anh trong lễ vu quy. Đời anh chưa bao giờ có được niềm hạnh phúc vô biên ấy. Anh thấy mình như hồi còn trai trẻ. Cứ miên man với cảm xúc đong đầy, anh ngồi dậy đi ra sân. Trăng hạ tuần sắp tàn. Tiếng gió thổi hoà tiếng suối róc rách như một bản giao hưởng của đêm. Anh nghe trong gió mùi hương ngọt ngào từ mái tóc thiên thần nhỏ. Anh trở vào bàn bật đèn và viết, viết đến kiệt sức ngủ gục xuống mặt bàn.
... Năm nay đông đến sớm, Rêu đến không có hoa kim ngân vì kim ngân chỉ có nở vào mùa hè. Trên tay cô bé là nắm hoa xuyến chi. Hôm nay cô bé mặc chiếc áo len màu đỏ. Cô dọn dẹp bát đĩa và phàn nàn :
 -Chú bỏ nhiều thức ăn quá. Ôi, sao chú gầy thế, da xanh mét! Chú ốm à. Cô bé đặt tay lên trán anh như một người vợ. Ồ, chú có tóc bạc nữa! Cô bé lùa tay vào tóc anh nhổ một sợi bạc trắng đưa cho anh xem.
 -Chú khoẻ mà, có ốm đau gì đâu. Nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô bé anh giải thích.
 -À, chú mải viết cho xong nên chắc ít ngủ. Thôi chú cháu mình ra ngoài đi dạo một vòng. Rêu chầm chậm đi theo Tuấn Vũ quanh quả đồi nhỏ. Một làn gió bấc thổi qua, cô bé rụt cổ vì lạnh. Anh ngồi xuống lấy tay mình sưởi ấm bàn tay lạnh giá của cô bé. Tự nhiên Rêu dựa vào người anh như một chốn bình yên. Anh chợt ngồi xích ra rồi bảo :
 - Cháu về đi kẻo lạnh. Hôm nay chú đưa cháu về nhà được không ? Cô bé giãy nảy lên không đồng ý rồi vụt chạy về nhanh như cơn gió.
 Gió rét hun hút, lạnh tê cóng chân tay. Rêu băng qua quả đồi đi về phía con suối. Ở đó có ngôi nhà nhỏ và người bạn thân thiết của nó. Ngôi nhà đóng cửa im ỉm. Bên khe cửa có một bức thư. Cô bé mở thư ra : ‘’Rêu-thiên thần bé nhỏ của chú! Cám ơn Chúa đã mang cháu đến ngôi nhà nhỏ. Cám ơn cháu đã đòi lấy chú khi cháu lớn. Cháu đã mang lại cho tâm hồn cằn cỗi băng giá của chú nguồn ánh sáng ấm áp. Chú phải đi công tác xa một thời gian. Cháu toàn quyền sử dụng ngôi nhà và những cuốn sách. Cháu biết chìa khoá chú để ở đâu rồi chứ. Chúc cháu có cuộc sống giầu sang hạnh phúc như cái tên Kim Ngân của cháu. À, mà chú thích cái tên Rêu hơn cô bé xinh đẹp ạ.’’. Nó bàng hoàng đứng ngẩn người ra. Sao chú đi vội thế, sao không tạm biệt nó. Luồn tay xuống dưới hòn gạch để cạnh chậu hoa, nó lấy chìa khoá mở cửa. Căn nhà hôm nay ngăn nắp và sạch sẽ lạ thường. Thì ra chú đã chuẩn bị cho chuyến đi mà không nói với nó. Nó chạy lên đỉnh đồi, mặc gió bấc quất vào mặt tê rát. Nó cứ đứng đó nhìn xuống con đường mòn trước mặt xem có thấy bóng chú trở về không.
Thời gian cứ trôi, nó đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp.
 Nó vẫn qua lại ngôi nhà, lại một …hai…ba mùa hoa kim ngân nở. Cây kim ngân ngoài cổng tốt um nở hoa ngọt lịm. Cô gái hái chùm hoa đặt vào cốc nơi bàn làm việc. Cô thong thả nhổ từng nhánh cỏ mọc gần lấn kín lối vào nhà. Cô gái lại chạy lên đỉnh đồi nhìn xuống lối mòn. Có hôm cô ngồi đến lúc trăng thượng tuần mỏng như lá lúa nhô lên mới chịu về nhà.
Một hôm cô đến thấy ai đó đặt một gói bưu phẩm có dấu nhà xuất bản hội nhà văn. Bên ngoài ghi người nhận : Nguyễn Thị Kim Ngân. Từ tốn mở lớp giấy bao ngoài. Một cuốn tiểu thuyết Chuyện tình của Rêu và Đá của tác giả Nguyễn Tuấn Vũ. Hồi hộp mở tờ bìa là ảnh của anh và địa chỉ xóm….xã…huyện…nơi có căn nhà nhỏ. Lật trang đầu có dòng chữ in nghiêng cách điệu  Tặng Rêu-thiên thần nhỏ yêu thương. Kim Ngân ôm cuốn sách ấp vào ngực nghe trái tim thổn thức. Cô đọc mê mải cuốn sách. Cả cuốn sách cứ như là viết riêng cho cô. Càng đọc nước mắt cô càng rơi lã chã. Chàng Đá là một nhà văn. Anh bị ung thư đại tràng giai đoạn cuối nhưng không xạ trị vì biết tỉ lệ khỏi chỉ là mười phần trăm. Anh bán căn nhà đang ở, mua miếng đất ven suối dựng ngôi nhà nhỏ để tận hưởng không khí trong lành cuối đời. Nàng Rêu đến làm sức sống mãnh liệt trong anh trỗi dậy. Những cơn đau bớt dần và anh lại lao vào nghiệp viết. Một công việc mà anh đam mê. Bác sĩ bảo anh chỉ sống được sáu tháng nhưng tình yêu của ‘’cô vợ trẻ con’’ đã cho cuộc sống kéo dài và hoàn thành quyển tiểu thuyết cuối đời.
 -Anh là Tuấn Vũ hay chàng Đá, đâu là thật, đâu là hư cấu?
Anh giờ này ở đâu ??? Anh có còn nhớ lời hẹn năm xưa ? ...Cô bé chợt nhớ đến câu truyện lần đầu tiên nó đọc ở nhà Tuấn Vũ mà nó đã khóc.../.
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9