NGƯỜI CHỒNG ĐIÊN_Truyện ngắn của Lưu Lan Phương
Lương_Hiền 01.07.2016 19:05:54 (permalink)
Người chồng điên
Truyện ngắn của Lưu Lan Phương
Đã lâu lắm rồi hôm nay nhà Đào lại rộn rã tiếng cười nói, tiếng chúc tụng, tiếng cốc chén chạm vào nhau lanh canh. Hôm nay là ngày đầy tháng con cô. Thằng bé giống bố như hai giọt nước. Nhìn thằng bé mũm mĩm nằm trong nôi, đôi mắt trong veo đen lay láy ngơ ngác nhìn mọi người Đào hân hoan sung sướng. Nhìn vẻ mặt chồng tươi roi rói, bố mẹ chồng dường như trẻ ra đến mươi tuổi. Đào như quên đi nỗi nhọc nhằn bao tháng ngày chịu đựng.
Ba mươi ba tuổi, bạn bè Đào có người đã có con học lớp hai, còn cô vẫn lận đận đường tình duyên. Trước đây Đào cũng có bạn trai. Hai đứa học cùng và yêu nhau. Sau khi học xong đại học bạn trai cô có xuất học bổng tu nghiệp ở Đức. Hai bên vẫn thường xuyên trò chuyện với biết bao lời hứa hẹn. Cũng có một vài người đến đặt vấn đề nhưng cô kiên quyết chờ anh. Yêu xa, những cuộc trò chuyện cũng thưa dần. Anh nói bận học, bận làm thêm nên không còn thời gian giành cho cô. Chờ đợi mãi đến khi một người bạn về phép cho Đào biết ở bên đó anh có bạn gái. Hai người sống với nhau như vợ chồng và không có ý định hồi hương. Đào đau đớn không tin đó là sự thật. Cô gọi điện nhưng số điện thoại ngoài vùng phủ sóng. Lên mạng cũng không gặp được. Thư điện tử không thấy trả lời. Đào như điên dại, vật vã khóc hết nước mắt. Cô bỏ ăn, bỏ làm, đầu đau như búa bổ, người nóng hầm hập. Đào ốm một trận khá nặng. Lúc hồi phục cũng là lúc cô chấp nhận số phận. Sau đó có vài đám ngấp nghé nhưng trái tim cô đã khép cửa mất rồi. Đào cũng tin rằng cái số mình nó thế, chắc cô chỉ có thể sống cô độc đến cuối đời. Nhưng bố mẹ Đào không nghĩ vậy, đặc biệt là mẹ cô, bà luôn thúc giục Đào kiếm một người nào đó mà lập gia đình cho yên ổn. Mẹ cô quan niệm, phụ nữ là phải có chồng con, ở một mình thì dù tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa cũng đều là bất hạnh.
Bố thương Đào, nhưng trước sức ép của mẹ, cũng không thể làm gì khác là bảo con: “Thôi cứ lấy chồng đi cho mẹ mày yên tâm”. Vì thế mà Đào đành gật đầu đồng ý khi một bác trong họ giới thiệu anh Trần Đông. Ấn tượng của Đào là anh không cao lắm, hơi gầy, mặt xương xương với sống mũi cao. Trần Đông đã đi bộ đội, ra quân về anh ở nhà làm trang trại giỏi, thu nhập cao. Nhà anh đất rộng người ít, vì thế mẹ anh cũng kén chọn, muốn tìm một cô con dâu khoẻ mạnh, nhanh nhẹn có thể quản lý được trang trại, nhà cửa.

  Sau ba lần gặp gỡ, thời gian chỉ vẻn vẹn hai tháng đã làm đám cưới. Ngày cưới, nhà trai làm rất linh đình. Bà con họ hàng đều khen Đào tốt số, lấy được chồng giàu, mẹ chồng giỏi giang. Nhưng  chớ trêu thay, đến khi thật sự bước chân vào căn nhà đó, Đào mới biết thế nào là đau khổ.
Chỉ được một tuần, Trần Đông đã bộc lộ bản chất nát rượu. Nghe mọi người nói, lúc bão lớn anh bị một chiếc cột ở Trường Sa đổ vào đầu khi đang làm nhiệm vụ. Từ khi ra quân anh thường bị đau đầu, uống bao nhiêu thuốc giảm đau cũng không đỡ. Chỉ có rượu mới làm anh bớt vật vã đau đớn. Có khi anh chỉ cần uống rượu suông, không cần đồ nhắm. Hoặc vớ được quả ổi quả cóc cũng ngồi nhậu đến xỉn. Nhậu xong say xỉn là anh chạy ra cây mít đầu nhà ngửa mặt lên trời đứng nghiêm trang hát bài Quốc ca. Có khi mới hát được vài câu đã ôm thân cây mít ngủ đứng rất say sưa. Mà kỳ lạ là anh có thể ngủ bằng cách đó suốt mấy tiếng đồng hồ mà chưa lần nào ngã. Nhà chồng Đào đã quen cảnh đó nên chẳng ai bất ngờ. Còn cô khi mới cưới về luôn lo sợ nơm nớp, mặt tái xanh giơ tay ra trông chừng chỉ sợ anh ngã. Cô từ sợ chuyển sang thương chồng. Bố Đào không nghiện rượu nhưng Đào chứng kiến vài lần bố say rượu do đi đám cưới mẹ đỡ bố vào rồi lấy vôi bôi vào gan bàn chân. Mẹ bảo Đào lấy quả chanh vắt nước vào bát, đổ thêm chút mật ong khuấy đều lên để bố uống. Mẹ bảo đó là nước giã rượu, nếu không được uống thứ nước thần thánh này khi bố tỉnh dậy sẽ đau đầu như búa bổ. Trần Đông có bệnh đau đầu, thế chả hoá ra càng đau thêm sao. Bắt chước mẹ Đào đi pha nước giã rượu, tí cho chồng uống, đảm bảo sẽ nhanh khoẻ.
Hồi đầu Đào tưởng anh chỉ có tật nát rượu. Sau cô mới biết anh có vấn đề về thần kinh. Lần đầu thấy anh cởi bỏ hết quần áo, chỉ mặc chiếc quần đùi màu cỏ úa rách thủng te tua đi khắp nơi. Đào bị sốc nặng và xấu hổ. Những lúc như thế bố mẹ Trần Đông vội chạy ra khoá cổng lại.
-Con mặc nó, đừng cho nó ra ngoài kẻo hàng xóm nhìn thấy thì mất mặt.
Đào đứng như trời trồng nhìn anh đi ra đi vào như đi chốn không người. Tối đến cô không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt lại, hình ảnh Trần Đông gần như nhộng cứ đi đi lại lại trước mặt cô. Sáng hôm sau Đào về nhà mẹ đẻ than thở và đòi bỏ về. Thấy con gái khóc nức nở mẹ chỉ im lặng. Chờ cho Đào nguôi ngoai mẹ thủ thỉ:
-Nó rất hiền lành và chịu thương chịu khó. Tuy đôi khi bị lên cơn. Nhưng nó cũng không làm hại ai và sau đó lại chăm chỉ với vườn cây ao cá. Chỉ vì tai nạn khi làm nhiệm vụ chứ trước đây nó là thằng khoẻ mạnh thông minh. Thật ra chồng con còn tử tế hơn nhiều loại đàn ông bề ngoài đẹp mẽ không muốn làm chỉ muốn hưởng thụ. Nhiều thằng còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay ấy chứ.
Đào nhìn mẹ nước mắt giàn giụa. Ôi, thì ra mẹ biết anh ấy bị điên. Thế mà mẹ vội bắt cô lấy để bây giờ trở đi mắc núi trở lại mắc sông. Đào chỉ hơi nhiều tuổi chứ có đến nỗi xấu xí hay bệnh tật gì mà mẹ vội xua cô như xua một con hủi thế. Đó là Đào chưa kể với mẹ từ hôm cưới đến giờ cô vẫn là con gái. Tối tối, anh vác gối ra ngủ với bố. Bố mắng anh:
-Đông, có vợ rồi vào ngủ với vợ chứ.
Anh cứ đứng cạnh giường bố ôm gối không nhúc nhích. Mẹ anh nhẹ nhàng:
-Con vào phòng con mà ngủ. Con ngủ đây vợ sẽ buồn.
Rồi bà dậy anh cách tình cảm với vợ, cách làm chuyện vợ chồng. Bà còn gặp riêng con dâu tâm sự, thẽ thọt xui cô làm sao để đánh thức sức mạnh đàn ông trong anh. Nghe mẹ nói Đào đỏ bừng mặt. Mẹ chồng vừa khóc vừa động viên:
-Trăm sự mẹ nhờ con, chỉ có con mới làm cho con trai mẹ trở lại như xưa.
Anh nghe lời mẹ nhưng chỉ nằm cạnh vợ, chân tay duỗi thẳng như một đứa trẻ ngoan. Đào lặng lẽ ngắm nhìn anh khi anh đã ngủ say. Lúc ngủ nhìn anh hiền lành đáng yêu, vài sợi tóc xoà trên trán, chiếc mũi cao thanh tú con tim cô loạn nhịp. Cô ghé sát vào khuôn mặt Đông. Hơi thở của anh toả ra một mùi thơm lạ . Bây giờ cô mới biết mùi đàn ông thật dễ chịu. Cô không thể tả được cảm giác lúc này là gì, chỉ biết trong cô rung lên run rẩy. Đào mạnh dạn ôm anh rồi nép mình vào bộ ngực vạm vỡ làm anh tỉnh giấc kêu ầm lên rồi đẩy cô ra. Tủi thân, xấu hổ, nước mắt rơi trong đêm tối âm thầm. Thôi thì đã là vợ chồng có cưới hỏi đàng hoàng. Anh tuy có bệnh nhưng rất hiền lành. Chả lẽ vì thú vui thể xác mà bỏ chồng thì mang tiếng. Số mình hẩm hiu thì phải chịu chứ biết làm sao.
Đào nhẹ nhàng trở dậy, cô đi ra ngoài cho bớt căng thẳng. Trăng hạ tuần mờ ảo dưới đám mây. Dưới trăng mờ, Đảo nhìn lên bầu trời, những ý nghĩ lổn nhổn như những đám mây xám xịt. Cô đi ra cổng, lang thang trong đêm nhưng đi đâu ,về đâu, đây là nhà mình cơ mà. Mình sẽ phải ở đây đến hết đời cơ mà Trong ngôi nhà kia có Trần Đông, người đàn ông hiền lành mà chị gửi trọn cuộc đời. Anh đã là một người lính, di chứng trong khi làm nhiệm vụ đã được Tổ Quốc ghi nhận. Tại sao mình có thể bỏ anh lúc bệnh tật như thế. Mình không thể ích kỷ để anh lại một mình. Đào nhớ mãi câu anh nói khi chuẩn bị cưới cô với giọng trầm ấm nhẹ nhàng và ánh mắt yêu thương:’’ Làm vợ anh em sẽ vất vả đấy. Nếu sau này anh có làm em buồn thì hãy mở rộng lòng bao dung tha thứ cho anh. Anh yêu em và muốn lấy em làm vợ.’’ Bỗng nhiên trời nổi gió, tối sẫm lại. Đào giật mình chạy về nhà khi lắc rắc hạt mưa. Không biết tại nước mưa hay nước mắt rơi. Đào lau khô mặt, thay quần áo rồi lên giường. Giấc ngủ đến với cô rất nhanh.
Những ngày tiếp theo vẫn thế. Anh ít nói nhưng chăm chỉ làm lụng. Có lúc anh nhìn vợ rất trìu mến. Khi thì anh lấy cho cô cốc nước. Có khi lau giúp cô mồ hôi trên mặt. Anh lau nhẹ nhàng như sợ cô đau. Lau xong, ôm lấy khuôn mặt Đào thủ thỉ:
-Anh thương vợ nhiều!
Rồi anh cười, nụ cười làm khuôn mặt Trần Đông rạng rỡ và làm dịu trái tim cô.
Bây giờ ngủ anh không đẩy Đào ra nữa. Đào lấy hết can đảm chủ động hôn nhẹ lên má chồng. Anh hét lên chùi má rồi cầm gối xuống nằm đất. Đào phải xin lỗi rồi dỗ ngọt mãi anh mới chịu lên giường ngủ. Thấy vậy mẹ chồng Đào đưa cho cô mấy cái đĩa làm chuyện vợ chồng.
-Con mở ra rồi cùng xem với nó.
Sau mấy lần thất bại Đào xác định làm vợ anh mà không có chuyện ấy nhưng cô lại muốn có con. Một đứa trẻ là mong muốn của tất cả phụ nữ. Vì thế Đào quên cả ngại ngùng làm theo lời mẹ chồng. Anh xem vô cùng chăm chú nhưng không chịu thực hành. Hôm sau Đào vừa xem vừa ôm chồng và dùng tay xoa bộ ngực vạm vỡ của anh. Anh để im và nhìn Đào nhưng cũng chỉ đến đấy rồi đi ngủ. Để lại Đào với sự hưng phấn xác thịt. Cô đâu phải thần thánh, cô cũng chỉ là một cô gái lấy chồng mà chưa là đàn bà. Đào trở dậy tắm rửa để gột rửa sự tò mò và phấn khích. Thấy chồng xem say sưa và không đẩy vợ ra thì Đào mạnh dạn hơn, cô lấy tay đặt vào bụng Trần Đông, xoa dần từ bụng xuống dưới, một chút nữa, chút nữa. Tự nhiên có sự thay đồi của chồng. Vũ khí cứ lớn dần, lớn dần. Khi cái đồng hồ sinh học của anh chỉ 12 giờ thì cái quần đùi của Đông dường như quá chật làm anh khó chịu. Rồi họ đã làm cái việc mà vợ chồng nào cũng say mê. Đêm ấy Đào ngủ ngon lành trong vòng ôm siết chặt của chồng. Lúc tỉnh dậy cô đau ngoẹo cả cổ. Anh ôm chặt cô cứ như ôm báu vật sợ chỉ buông tay ra cô sẽ biến mất. Đêm tân hôn của họ chậm sau hai tháng ngày cưới. Tuy muộn mằn nhưng hạnh phúc viên mãn. Khi biết “mùi đời”, Trần Đông trở nên rất ham mê. Có hôm, giữa ban ngày ban mặt, anh cũng kéo vợ vào phòng để “chơi trò chơi”. Sống với anh lâu dần, chính Đào cũng cảm thấy mặt mình dày đi rất nhiều, không còn cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn anh mặc quần lót rách đi lại, không cảm thấy xấu hổ khi giữa trưa bố mẹ chồng đang ăn cơm, hai vợ chồng cười ríu rít trong phòng.
  Hôm nào ăn cơm xong anh cũng giục vợ:
-Vợ ơi, đi ngủ.
Bố mẹ chồng ý tứ
-Con vào với nó đi, còn việc gì để mẹ làm nốt cho.
Bây giờ anh đã nói chuyện. Hoá ra anh là một chàng trai tình cảm và yêu vợ vô cùng. Có lúc anh cười to, tiếng cười giòn tan sảng khoái. Những cơn đau giảm rõ rệt. Cuộc sống cũng đầy nỗi bi hài khi sống cạnh người chồng điên. Đào cứ coi Trần Đông như một đứa trẻ, nịnh nọt để anh làm việc, nhưng khi nào bực bội cũng sẵn sàng cầm roi dọa chồng. Trần Đông rất ức chế những khi đó, song cũng phụng phịu làm theo. Bố mẹ chồng Đào từng nhìn thấy cũng  mặc kệ, ông bà chẳng ý kiến gì.
 Tiết trời từ xuân chuyển sang hạ. Nhiệt độ tăng dần. Trần Đông lại đau đầu nhưng anh nghe lời vợ nên không uống rượu nữa. Nhìn anh ngồi ôm đầu và lại trần như nhộng đi khắp nhà Đào thương lắm. Cô mua một số tài liệu về cách chăm sóc người thần kinh. Một trong những bí quyết giúp đỡ người bệnh là phải gần gũi, nhẹ nhàng. Tuyệt đối không để người bệnh bị ức chế. Có hôm anh tắm nhưng mặc cả’’ không mặc quần áo’’, cô kéo anh vào đi tắm rồi ngọt ngào:
-         Nào anh  ngoan, mặc quần áo vào rồi chúng mình chơi trốn tìm.
Trò này lúc tỉnh táo Đào thường chơi cùng anh. Cô nấp trong phòng để anh tìm. Khi tìm thấy, anh bế bổng vợ lên giường và Đào hạnh phúc nằm trong vòng tay rắn chắc của chống. Trần Đông làm theo những chỉ dẫn của vợ và dần dần anh ít lên cơn hơn.
Những hôm trăng sáng, Đào rủ chồng đi dạo. Trăng thượng tuần mảnh và cao. Hai vợ chồng nắm tay nhau đi lãng mạn như hai người mới yêu. Trần Đông và Đào ngồi ở trên đỉnh đồi, Đào hạnh phúc dựa vào vai anh nhắm mắt lại. Một làn gió mát rượi làm cô từ từ mở mắt ra. Đào lại ngắm trăng và tâm hồn đang bay theo những đám mây. Tự nhiên khát khao đốt cháy, thân thể cô nóng rực. Đào vòng tay ôm chồng. Trần Đông nhìn khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của vợ, nhịp thở dồn và mạnh, anh ôm chặt Đào và đặt lên môi cô nụ hôn say đắm, nụ hôn dài đến nỗi hai người cùng lăn xuống bãi cỏ. Trăng bỗng trốn vào mây vì cảm thấy ngượng ngùng. Đó là một buổi tối thật ngọt ngào. Niềm vui được nhân lên khi Đào thông báo có bầu. Bố mẹ chồng chăm cô như con đẻ. Trần Đông thì ra dáng lắm, anh kéo ghế cho vợ ngồi. Ăn xong anh tranh rửa bát. Có thứ gì ngon cũng để dành cho vợ. Anh ghé sát vào bụng vợ để nghe xem con có nói gì không. Rồi anh gọi:
-Con ơi, có đói không?
- Con mau ra để chơi đá bóng với bố.
-Con ngủ nhé, bố hát cho con nghe.
     Sự hồn nhiên của anh lây sang cả nhà. Lúc đầu Đào xấu hổ với bố mẹ khi anh làm thế trước mặt ông bà. Sau có lẽ cô đứt hết dây thần kinh xấu hổ nên cảm thấy vui hơn. Niềm vui và hạnh phúc làm con người trẻ lại. Trong cuộc sống, nếu ta ước ao thứ gì mà khi có được quả là rất đáng quý.  Đáng quý hơn để có được điều mơ ước  ấy ta đã phải cố gắng muôn phần mới có được thì sẽ thấy đáng quý trọng gấp bội. Ai cũng bảo Đào có bầu lại đẹp mặn mà hơn xưa. Trần Đông ngủ được, ít lên cơn, cũng béo khoẻ hơn. Mẹ vợ mừng lắm, thỉnh thoảng bà lại mua cho ít đồ bổ bảo con rể mang về mỗi khi hai vợ chồng qua nhà ngoại chơi.
Đào không thể nào quên được lúc đau bụng đẻ. Cao tuổi, cô đau bụng mãi không sinh được. Nghe bác sĩ nói phải đi lại mới mau đẻ. Trần Đông thương vợ lắm, anh cầm cái quạt đi theo phe phẩy cho vợ. Lúc lúc lại lấy khăn lau mồ hôi cho cô. Anh chạy huỳnh huỵch đi lấy nước cho cô uống. Nhìn anh bón từng thìa cơm khi vợ đau bụng không muốn ăn ai cũng phải xúc động.
Ngày thứ ba, cô sinh mổ. Nghe tiếng con khóc anh hét lên sung sướng. Đào hạnh phúc nhìn chồng bế thiên thần nhỏ. Mắt cô ứa ra hai dòng lệ, đây là những giọt sung sướng vô bờ bến dành cho tình yêu thương của cô. Ngoài kia, mùa xuân đang đến. Mùa của sinh sôi và hạnh phúc ngập tràn./.
                                                                                       LLP

 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9