Thằng Gù ở nhà thờ Hanoda _truyện ngắn của Lưu Lan Phương

Tác giả Bài
Lương_Hiền
  • Số bài : 160
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2016
  • Nơi: diễn đàn văn học
Thằng Gù ở nhà thờ Hanoda _truyện ngắn của Lưu Lan Phương - 01.07.2016 19:27:05
Thằng gù nhà thờ đức bà  Hanoda
Truyện ngắn của Lưu Lan Phương
Một buổi tối lang thang trên mạng, bỗng nàng gặp một người. Một lits chi chít những chữ là chữ. Đó là tiểu thuyết ‘’ Truyện tình bên hoa cải’’. Nàng đọc mê mải, Người khác  thì có lẽ sẽ cảm thấy dài buồn ngủ vì đọc khuya mỏi mắt nhưng nàng thì không. Càng đọc nàng càng tỉnh táo và thích thú. Nhìn tựa đề có vẻ như loại truyện rẻ tiền câu khách. Đọc đến chương 3, 4 thì đúng là một câu truyện nhân văn và nghệ thuật, nghệ thuật và tình yêu. Hai thứ quấn quýt không thể tách rời. Đến đây nàng mới  để ý đến tác giả. ‘’Một người không có mặt’’, cũng không tuổi, không địa chỉ, nghề nghiệp nhưng có số điện thoại. Nàng nhắm mắt ngẫm nghĩ: người này đích thị là đàn ông, không phải đàn bà. Người này là ‘’ hắn’’. Mà hắn trong câu truyện là một họa sĩ- một gã tài hoa, bất cần đời nhưng yêu nghệ thuật, yêu cái đẹp, tôn thờ tình yêu thánh thiện, có trách nhiệm nhưng tâm hồn nhạy cảm, dễ vỡ.
Nàng bị hắn thu hút . Nàng tò mò và trên hết nàng cũng yêu nghệ thuật, thích cách hắn viết về tình yêu thánh thiện. Tính nàng đã muốn là phải đọc bằng hết nhưng hắn cứ đưa chương một. Đến chương 9 hắn lại đưa 2  bài thơ, gọi là thơ chào mừng ngày 22.12  để thay khẩu vị . Đọc đến chương 15,  nàng nói nàng chờ...là chờ đọc tiếp . Chỉ một chữ đó mà hắn làm cả một bài thơ mơ mộng . Hắn liêu trai thật đấy .
..............
Khuya lắm rồi, không sao ngủ được, nàng ngồi dậy đi ra mở toang cánh cửa sổ rồi cứ thế mơ màng ngắm vầng trăng đang từ từ nghiêng xuống những dẫy cao ốc phía xa. 
Nối giữa ta với nàng ba dấu chấm lửng lơ
Câu thơ của gã đột nhiên hiện lên trong đầu nàng. Có gì nối giữa mình với gã đâu nhỉ? Nàng hơi mỉm cười. Gã hay nhận vơ thế.
Ánh trăng hôm nay sao sáng thế, cứ như soi tỏ lòng nàng. Thứ ánh sáng dìu dịu hòa với không gian tĩnh mịch càng làm cho nàng như trong cõi mộng. Hắn sao phải chờ một ng
Tối nàng đi ngủ sớm nhưng không sao ngủ được. Những câu chữ của bài thơ nhảy nhót trong nàng: Người chờ ta làm cho ta đợi, ta đợi người , người có chờ không, ba dấu chấm biến thành ba dấu hỏi, vương vào lòng người khiến ta lơ lửng, đêm nay con nhện giăng mùng...hắn đợi thật sao, sao lại thế. Chắc chỉ là một tín hiệu của một tên săn gái chứ hắn biết mình là ai mà .Chả lẽ có thần giao cách cảm. Mà có thật thì nàng đang rất ghét hắn , hắn đợi làm gì. Chả biết hắn trông mặt mũi thế nào nhỉ. Tự nhiên lại xen vào đó một bài thơ làm mất mạch theo dõi nội dung truyện. Đã muộn nhưng nàng không thể ngủ, trong nàng như có kiến bò. Không thể chịu được thằng cha đáng ghét này . Nàng bật dậy như lò xo mở máy tính xem hắn còn trên mạng không. Xem có đúng là hắn vẫn chờ hay chỉ xạo . Đèn nhà hắn còn sáng. Nàng nhìn đồng hồ  3h 50 phút. Hắn chờ thật và tim nàng loạn  xạ. Nàng phải ôm lấy ngực để trái tim không nhảy ra ngoài.
Mấy hôm sau hắn đưa tiếp chương 16. Nàng góp ý:
-Bạn nên đưa mỗi chương làm 2 lần để cho độc giả đỡ mệt  vì thấy một số người kêu dài quá đọc mỏi.
Đó là nàng nghĩ hộ hắn, chứ riêng nàng thì muốn đọc cả câu chuyện chứ không ngắt quãng bằng mấy bài thơ. Tự nhiên nàng tức điên , nàng gọi điện theo số hắn công khai. Một giọng đàn ông hơi điệu đà, nhừa nhựa mùi thuốc lá. Chất giọng này nàng không thích . Vả lại tính cách hắn có vẻ cao ngạo nhưng nàng không quan tâm chi tiết này bởi nàng chỉ muốn giao lưu về văn chương và cái quan trọng là muốn đọc hết cuốn tiểu thuyết của hắn . Hắn nói :
-Tất cả cuốn tiểu thuyết gồm 27 chương, em thích thì cứ chờ đọc nhé.
-Anh có thể gửi mail để tôi đọc một mạch được không?
-Cứ bình tĩnh cô bạn, sao phải vội vàng thế.
Hắn chả biết bao nhiêu tuổi, có bằng tuổi nàng không mà dám gọi bằng ‘’bạn’’. Lại còn cao ngạo:
-Anh có hỏi tuổi em đâu, sao em cần biết tuổi nhà thơ làm gì. Em đã giết chết thơ tôi đấy.
Hắn đã phạm phải sai lầm : cao ngạo quá. Với nàng thì cái giọng tự mãn như vậy làm nàng ghét. Nàng không đến nhà hắn nữa. Nàng bỏ hẳn thói quen đọc hàng ngày. Không cần quan tâm chuyện ‘’ cô gái bên hoa cải’’ thế nào nữa.
..................
Lang thang, lại lang thang.
Nàng giận hắn. Sao lại giận nhỉ, vô lý quá. Giận để làm gì chứ? Hắn chỉ là người không mặt, không tuổi. Nàng vốn kiêu hãnh. Chưa ai có thể không chiều nàng vì những yêu thích văn chương. Chỉ cần nàng muốn, những người khác  có thể gửi ngay để nàng đọc rồi cùng luận bàn về nội dung. Như thế mới thú vị, mới nóng hổi. Đằng này hắn cứ lừ lừ như ông từ vào đền, không vội, cũng không vồ vập. Hắn là nhà văn lập dị sao. Nàng hiểu trên mạng ảo cần gì ảnh, danh tính và địa chỉ vì chỉ giao lưu văn chương chứ có giao lưu thật đâu . Nàng cũng vậy, nàng cũng ẩn danh gần 10 năm trời, nàng vẫn có bạn trân quý nhau đấy chứ. Nhưng nàng không “hâm ‘’ như hắn. Nhiều khi với những người bạn chân tình nàng cũng thấy ân hận và tự thấy mình ‘’tồi’’. Nhưng nàng có lí do riêng, nàng không muốn lộ diện. Trừ danh tính nàng đều nói thật.
Chắc hắn cũng chỉ là người đàn ông nhỏ bé, lập dị, trẻ hơn nàng ( bởi tính cao ngạo thường có ở đàn ông ít tuổi nhưng tự cho mình là thông minh tài giỏi) .Tuy không vào nhà  hắn nhưng hình ảnh cô gái mặc áo dài thiên thanh bay lên bên hoa cải cứ ám ảnh nàng. Rồi tình cảm của cô với anh họa sĩ....nàng phỏng đoán, lại tò mò. Tò mò rồi nàng không còn ghét hắn nữa. Nàng lại đến nhà hắn. Tiểu thuyết đã đăng đến chương 24. Nàng lại cắm đầu vào đọc, đọc quên ăn, quên ngủ. Đọc ngược từ chương 24 đến 15. Nàng đọc đến cổ khản đặc, họng đau rát. Quái  lạ, có đọc ra tiếng đâu mà cổ họng đau thế. Đọc rồi chỉ nhớ lơ mơ vì tính nàng hay quên. Nàng phải uống thuốc, nghỉ ngơi và đọc lại – đọc xuôi. Bây giờ hắn đã đưa chương 26. Nàng đã có thể kết nối nội dung và hiểu cách viết của hắn, hiểu dần con người hắn qua tác phẩm. Người ta nói văn là người. Đúng vậy, người làm sao của làm vậy. Hắn không đến nỗi nào. Hắn cũng đàn ông đấy chứ.
...................
Đã sang tiết đông, trời trở lạnh. Tiếng mẹ nàng giục:
-Không dậy lên lớp đi, học trò đi học cả rồi.
Nàng dạ rõ to nhưng lại lấy tay kéo chăn kín cổ. Đó là thói quen , mỗi khi thức giấc nàng thường nằm lại  5 phút để tận hưởng giấc ngủ thêm mặc dù nàng đã thức nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Nàng thấy tia sáng rạch qua đôi mắt chưa mở. Nghe tiếng chim hót trên cây lộc vừng đầu nhà. Ưỡn căng người cho các khớp xương kêu răng rắc. Nàng thích thú vùng dậy mặc quần áo, vệ sinh cá nhân , ăn sáng vội vàng rồi lên lớp.
Nhà chỉ có hai mẹ con nên dễ dàng ăn uống và sinh hoạt. Bố nàng là thương binh nhưng ông đã mất trong lần tai biến não đột ngột.Mẹ con nàng sống dựa vào nhau trong ngôi nhà 2 tầng rộng mênh mông. Nàng là giáo viên dạy văn, mỗi khi nàng lên lớp học sinh đều vui vẻ thích thú. Chúng yêu thích cô giáo vừa đẹp vừa dạy hay. Nhiều tiết giảng văn học sinh còn xúc động khóc thút thít vì nàng nhập vai nhân vật như thật. Ngoài giờ lên lớp nàng ít ra ngoài, chỉ chăm chú đọc sách.nhiều khi mẹ giục:
-Ra ngoài với bạn đi còn kiếm tấm chồng chứ không còn bé nữa đâu?
Nàng ôm mẹ nũng nịu:
-Mẹ đuổi con đi lấy chồng thì mẹ ở với ai.
-Ôi dào, cờ đến tay ai người ấy phất. Lấy chồng sinh con rồi mang cháu mẹ trông cho.
Nàng lè lưỡi trêu mẹ:
-Con chả dại, cứ ở mãi với mẹ thôi.
Thật ra nàng có rất nhiều người theo đuổi, chả hiểu sao nàng đều dửng dưng. Các chàng trai đến ngồi chán rồi về. Cuối cùng họ cũng đều có gia đình, còn nàng vẫn bình chân như vại. Nàng yêu nghề, yêu học sinh và yêu nghệ thuật. Có lẽ đam mê nhiều thứ nên chưa nghĩ đến xây dựng gia đình.
Đọc xong tiểu thuyết của hắn tự nhiên nàng muốn biết mặt tác giả. Nàng đọc rất nhiều nhưng chưa bao giờ có ý muốn thấy mặt tác giả. Những Vichto Huy go, Xec van tec, Ostrovxki...nàng cũng có biết mặt đâu. Đang không biết nói thế nào thì hắn cứ như đi guốc trong bụng nàng. Hắn bảo tết đã tìm đến tận nhà nàng.
Xạo, nàng chả bao giờ tin, nhất là lời đó từ hắn.
Hắn bảo đến đứng ở cửa nhà nàng rồi. Mang cả sách đến tặng  nhưng nhìn thấy nàng cười với một thằng đàn ông khác thế là hắn về.
Hắn đúng là Ba Phi, xạo có nòi. Nàng chả tin.
Khi nàng yêu cầu gửi ảnh, hắn nói hắn xấu lắm không thể cho nàng biết mặt, kẻo nhìn thấy nàng lại ngất.
Nàng cười. Hắn vui tính đấy chứ.
Nàng động viên hắn. Nàng không coi trọng vẻ bên ngoài. Chỉ cần giao lưu văn chương thôi nhưng tò mò vì không biết hắn là ai mà xưng hô khi trao đổi. Lỡ hắn chỉ là thằng nhãi ranh thì nàng thiệt vì gọi hắn bằng anh. Mà biết đâu hắn là bà già 90 tuổi thì nàng lại thất thố vì ăn nói không kính ngữ. Hắn lại bảo nhà hắn nghèo không chụp ảnh bao giờ. Hắn không sinh hoạt ở tổ chức nào nên cũng không có ảnh khi giao lưu. Hắn còn nói hắn ‘’ nhát’’, đến chỗ đông là hắn ngậm hạt thị không nói được gì.
Ôi trời, hắn chém gió kinh thật. Chém phần phật vào không khí như thế có chết ai. Kệ hắn cho hắn phởn, để hắn hoang tưởng là nàng tin hắn. Nàng ngửi thấy mùi dối trá pha lẫn hài hước, nhưng nàng cũng thấy một chút mùi chân thật khi hắn kể về gia đình. Rồi hắn gửi ảnh cho nàng thật. Một cái ảnh ngồi trên ghế mà nói là ảnh thẻ. Ảnh được gửi từ một địa chỉ khác nên nàng càng nghi ngờ hắn nói dối. Có điều này hắn giống mọi đàn ông khác là muốn gặp mặt nàng. Điều nàng tránh nhất khi giao lưu trên mạng. Nàng bảo đừng tin vào ảnh của nàng, đó là công nghệ: nào trang điểm, nào photosop...bên ngoài nàng chỉ là một bà cụ già móm mém , lưng còng , mắt toét. Nàng cũng chém gió bắt chước hắn.
Hắn lại nói giống y như nàng nói với hắn.
Tự nhiên nàng trêu hắn:
- Mai đến đi.
-Sáng hay chiều?
-Sáng cho mát.
-Ở đâu?
-Tại nhà em .
Trêu hắn xong nàng ân hận, lỡ hắn đến thật thì sao nhỉ. Đàn ông mà.
Nàng lại nhắn tin cho hắn:
-Không muốn gặp hắn, cũng không có ý định nhìn thấy hắn.
Hôm sau nàng đi chơi nhà cô bạn. Quên luôn lời nhắn hôm qua. Cũng không mong và không có ý định gặp hắn. Tự nhiên chuông điện thoại réo. Nàng nghe:
-Em đâu rồi?
-Anh hỏi làm gì?
-Anh đang đứng trước cửa nhà em.
-Thật á ! Nhưng em không có nhà đâu, e đi chơi nhà bạn cách nhà em 1km.
-Thế còn anh thì làm thế nào?
-Hôm qua em nhắn lại là không gặp anh mà.
-Anh chưa xem tin nhắn.
-Ôí trời đất ơi!!!
-Thôi để em về nhà vậy.
-Em ở đâu cứ nói là anh đến.
Chà chà, hắn thuộc đường cứ như quê hắn vậy. Sau khi nói địa chỉ nhà cô bạn. Năm phút sau hắn đã đến. Nàng chợt lúng túng khi thấy hắn,mặt nàng đỏ và nóng rực. Đôi mắt nàng vốn đã to càng thêm to. Các bạn đều bảo nàng có đôi mắt biết nói nhưng lúc này mắt nàng đờ ra chả nói được câu gì. Hắn nhận ra nàng ngay và nàng cũng nhận ra hắn như bức ảnh Thẻ. Hắn xấu thật, người thấp đậm. Tất cả mọi thứ trên người hắn chỗ nào cũng thô kệch. Từ bàn tay, bàn chân tròn như nải chuối mắn, dóng tay ngắn ngủn trong chiếc sơ mi trắng đóng thùng. Mặt hắn mới khiếp, hai má bầu bầu những thịt . Vầng trán dô bướng bỉnh, cao ngạo. Đôi mắt bé tẹo chả cân tí nào với cái mặt béo tròn. Miệng hắn cười khắc khổ, nàng để ý lúc hắn cười khuôn mặt hắn cũng chả tươi được bao nhiêu. Đôi môi mỏng chứng tỏ hắn hay nói , chi tiết này làm cho khuôn mặt  hắn dịu lại khi nói chuyện. Nhưng nàng sợ nhất là mũi hắn. Cái mũi gẫy nhưng đầu mũi to hếch ngược lên trời. Chính điều nàng sợ đã cứu vớt tính cách hắn vì theo nàng hiểu người nào mũi hếch sẽ rất thảo . Người có mũi hếch có thể cho hết tất cả người mà họ yêu thương. Họ luôn có trách nhiệm với gia đình, bạn bè, xã hội. Tính cách của người mũi hếch đôi khi tiêu sài hoang phí, người  thông minh trí tuệ, thích hợp với công việc đầu óc  nhưng  tướng nghèo khó .Là người được hưởng quý cách, thiên về văn chương nghệ thuật, không giàu sang nhưng tiền bạc đủ dùng. Nếu tướng mũi này kết hợp với Chuẩn đầu nở nang thì có phần thiên về nhục dục. Đột nhiên khi nhìn hắn uống nước, hút thuốc nàng liền liên tưởng’’ đúng là thằng gù nhà thờ Đức bà Hanoda’’ đây rồi.
Một hình mẫu về một người đàn ông xấu , cực xấu . Hắn ngồi nói chuyện với nàng và bạn nàng . Tuy hắn trông vụng về lúng túng khi nhìn nàng nhưng nói chuyện về văn học, chính trị, triết học thì hắn như biến thành người khác.        Mắt hắn sáng ngời, tay vung lên vung xuống diễn đạt . Nàng chăm chú lắng nghe và nhìn hắn bằng con mắt thán phục. Trước mặt nàng là người đàn ông thông minh, hiểu biết , có tri thức, có tầm nhìn rộng. Hắn kể về gia đình, nói chuyện về quan điểm chính trị và chính kiến riêng. Nàng thấy hắn đọc nhiều, biết nhiều, nhớ lâu , nhớ dai. Ở bên hắn nàng vẫn e lệ không dám nhìn vào mắt hắn nhưng bây giờ nàng không sợ hắn như ban đầu nữa. Khi hắn đòi về nàng dám nói nhỏ:
-Anh ở thêm một chút nữa nhé!
Hắn nhìn nàng trìu mến và ngồi lại. Lại thêm một người bạn gái nữa đến chơi .Nàng để ý thấy hắn liếc xéo về phía nàng. Ánh mắt nàng như muốn nói:
-Chết chưa, ngã ngửa ra chưa, cứ muốn thấy em bằng được. Rồi anh sẽ thất vọng , đúng là gặp ‘’bà cụ’’ chưa?
Hắn nói lại bằng mắt:
-Đúng rồi,‘’ bà cụ non của anh.”
Trông vẻ ngoài thì đúng là hắn hơn nàng cả một thế hệ. Khi hắn lớn đi học cấp 3 thì nàng mới sinh ra. Nhưng nàng trông tiểu thư đài các bao nhiêu thì hắn khắc khổ bấy nhiêu. Nàng trẻ con bao nhiêu thì hắn người lớn bấy nhiêu. Bề ngoài nàng với hắn trái ngược hoàn toàn. Nàng cao ráo nũng nịu thì hắn phong trần bụi bặm. Nàng ngốc nghếch ngây thơ thì hắn tinh  ranh  khôn khéo. Trông hắn có thể nói vứt ở đâu hắn cũng sống được. Còn nàng thì chỉ ra nắng, ra gió cũng có thể khô héo . Nàng yếu đuối bao nhiêu hắn mạnh mẽ bấy nhiêu. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Khi hắn về rồi , trong nàng có cảm giác rất thân thuộc.
Rồi nàng đọc tất cả những câu chuyện, những tiểu luận hắn viết...Bây giờ có hắn rồi nàng không đọc nhanh, vội vàng như trước. Nàng đọc chậm, nhấm nháp những cảm xúc nhân vật. Nàng thích nhất những đoạn hắn miêu tả phong cảnh, đặc tả tâm trạng nhân vật. Hắn lúc thì là một bác sĩ, lúc lại là một thầy giáo, một nhà văn, một nhà thơ, ít khi hắn là một kĩ sư – nghề chính kiếm cơm . Hắn vất vả lắm, suốt ngày lăn lộn công trường, tối đến còn bản vẽ , báo giá từng hạng mục công trình. Chắc tiền kiếm được không ít ngoài lương hưu nhưng làm sao đủ cung cho một gia đình có cô vợ là bác sĩ bị bệnh tim đau yếu quanh năm  và thằng con điên dại. Nhiều lúc nàng không thể hiểu nổi hắn lấy đâu ra sức lực để viết. Thế mà hắn vẫn mơ mộng, vẫn lãng mạn, liêu trai, bồng bềnh khi cầm bút. Bây giờ chơi với hắn rồi nàng không nhìn thấy vẻ ngoài xấu xí nữa mà trong hắn là một tấm lòng hiền lương mẫu mực.
Tính hắn hay tếu và đùa pha dí dỏm, nhưng khi hắn không thích thì cũng tỏ ra cay độc. Kỳ lạ lắm, với nàng hắn lại hết sức dịu dàng.
Hắn thường ở bên nàng lúc có thể. Chỉ để nhìn nàng và nghe nàng nói. Nhiều lúc hai người tranh luận như cãi nhau. Có lúc thua nàng khóc. Nhìn giọt lệ lăn dài trên má nàng hắn lại dỗ và nhường . Chẳng biết từ lúc nào nàng và hắn thân nhau như tri kỷ. Nàng có thể nói hết với hắn mọi chuyện và có khi ‘’ bà cụ non’’ lại khuyên hắn viết bớt gai góc đi . Nàng sợ. Sợ rằng có một ngày  hắn sẽ gặp vạ vì những luận cứ rất đúng nhưng nhậy cảm của xã hội. Nhiều người ủng hộ hắn nhưng nàng thì không.
-Em xin anh, đừng viết rõ ràng như thế về những điều người ta kiêng kỵ.
Nàng nhìn hắn năn nỉ. Từ ngày biết nhau nàng chưa xin hắn điều gì. Hắn nhìn vào đôi mắt to trong veo ngân ngấn nước hứa:
-Anh sẽ thôi không đụng đến vấn đề em sợ nữa, nhưng em hãy nói: Em yêu anh đi!
-Em không thể. Tình yêu tự đến khi con tim mách bảo. Khi nào con tim rung lên tự khắc sẽ thốt lên lời.
Hắn nhìn nàng buồn nhưng không đòi thêm gì nữa.
Hắn bảo hắn sẽ có trách nhiệm với nàng, sẽ chăm sóc nàng và đến ngay khi nàng cần. Nàng nhìn hắn biết ơn vì nàng biết hắn không nói chơi.
Bẵng đi rất lâu nàng không gặp hắn. Hắn nhắn tin:
-Nhớ !
-Anh yêu em mất rồi.
-Em chỉ cần nói yêu anh để anh có cảm xúc viết, có nghị lực sống để chống trọi với cuộc sống khắc nghiệt của anh.
-Anh không đòi hỏi gì khác đâu.
Công việc bề bộn quá nhưng lòng hắn như lửa đốt.
Hắn đến thăm nàng thì biết nàng đang ở bệnh viện.
Nhìn thấy hắn mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng. Nàng trông xanh xao và gầy rộc.
-Sao thế em, đây chính là nguyên nhân em cắt mọi liên lạc với anh sao?
Hắn nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng. Tay nàng gầy guộc như tay đứa trẻ:
-Em không sao đâu, em chỉ sốt xuất huyết nằm vài hôm là khỏi thôi.
Hắn biết nàng thương hắn, không muốn hắn biết nàng ốm bởi gánh nặng trên vai hắn quá nặng rồi. Bởi vậy nàng không bao giờ nói yêu hắn dù hắn có van nài. Hắn hiểu và quyết định lo lắng và chăm sóc nàng. Hắn về nói với vợ cô em họ bị ốm nặng nên có lúc hắn sẽ vắng nhà. Vợ hắn là người hiểu biết và rất thương hắn. Nhiều lúc chị nghĩ : giá có một phụ nữ yêu anh, cho anh hạnh phúc chị cũng đỡ ân hận. Biết nàng ốm vợ hắn đến bệnh viện. Hai người đàn bà tâm sự rất lâu. Chị nhờ nàng hãy là chỗ dựa tinh thần cho hắn. Chị còn ao ước lâu lắm rồi hắn không được bế trẻ con. Bệnh tật và phải chăm chút đứa con tâm thần làm vợ chồng chị giết chết thú vui thể xác.
-Anh ấy là người khỏe mạnh và chu toàn. Chị không muốn vì chị mà anh ấy khổ cả đời. Em có yêu anh ấy không. Hãy chấp nhận vì chị , vì anh ấy mà cho anh ấy đứa con thông minh khỏe mạnh. Là chỗ dựa cho anh ấy quãng đời còn lại.
Hai người phụ nữ ôm nhau khóc.
Chị hỏi nàng có yêu không ư? Nàng yêu lắm, rất yêu và thương hắn nhưng nàng không thể lấy mất chiếc mỏ neo duy nhất của chị dù chị vẫn có lương hưu  bác sĩ .Nàng không thể cướp cha của đứa con bị tâm thần.Nàng dậy ra ngoài đi dạo, cứ đi mãi rồi nàng ngồi bất động trước cánh đồng lúa ngoài bệnh viện. Lúa xanh và tốt quá, tấm thảm xanh trải dài như vô tận. Bây giờ lúa đang thì con gái, cây nào cây ấy óng ả mượt mà như thiếu nữ mới lớn . Một làn gió nhẹ thổi qua cả cánh đồng gợn sóng như biển xanh trước mặt. Chả mấy mà lúc trổ đòng, hương lúa dịu mát thoang thoảng. Chả có mùi hương nào thơm như mùi hương lúa. Thứ mùi quấn quýt bên gốc rạ rơm vàng ngày mùa.Nàng đứng dậy lấy tay vuốt một vạt lúa, cảm giác ram ráp của lá lúa nơi tay làm nàng sực tỉnh . Lời đề nghị của chị cứ văng vẳng bên tai còn trái tim nàng thì máu dồn lên khiến nhịp đập nhanh hơn.
 Đêm nay bệnh viện thật yên tĩnh. Ngoài trời đã nổi gió, hình như sắp có mưa. Bầu trời đen kịt, mây đen kéo về rất nhanh . Tiếng sấm đì đùng đằng xa vọng về. Mưa đến nhanh quá , nàng không chạy mà đi từ từ cho những giọt mưa thấm vào từng thớ thịt. Thỉnh thoảng  một tia chớp rách ngang bầu trời sáng lòa rồi kèm theo tiếng sét.Nàng cảm nhận được nối đau của mình, của hắn, của cả chị vợ nữa.,./.
 
                                                                                                         LLP
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2016 19:31:03 bởi Lương_Hiền >