Trở về nguồn cội Năm 1975, chiến sự sảy ra ác liệt.Phòng điệp báo chiến lược của Hữu làm việc hết công xuất 24/24 giờ liên tục, làm Hữu mệt bở hơi tai, mất ăn mất ngủ, không được nghỉ ngơi.Nhưng nghiệp tử vi tướng số của Hữu và thầy Quỷ Cốc tiên sinh cũng không được yên tĩnh, bởi tổng thống cũng như nhiều tướng lĩnh và các quan chức cao cấp trong chính quyền luôn luôn tìm gặp hoặc gọi điện hỏi liên tục, về vận mệnh của đất nước và sự sống còn của từng người.Hữu rất bận công việc điệp báo, ít thời gian dành cho tướng số, nên cứ phải hoãn binh, hoăc trả lời theo kiểu động viên an ủi, cứ bình tĩnh tin vào số phận và làm hết sức mình.Cầu chúa ban phước lành mà thôi! .Khi Sài Gòn sắp thất thủ.Thiệu bảo Hữu chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ra đi cùng đoàn của Thiệu sang Mỹ, để thua keo này bày keo khác. Nhưng cuối cùng Thiệu đã cùng vợ là Mai Anh và một nhóm người thân cận đã bí mật lên máy bay C.118 của Mỹ từ Thái Lan sang Tân Sơn Nhất, đưa Thiệu đi Đài Bắc cư trú vào tối 25-4-1975. Hữu bị bỏ rơi một cách không thương tiếc.
Anh vẫn cố thủ ở phòng tình báo chiến lược với các đồng đội cho đến khi Sài Gòn thất thủ. Trong lúc nhốn nháo, quân hồi vô phèng. Hữu cũng chạy theo một đoàn sỹ quan cao cấp của bộ tổng tham mưu, chen chúc nhảy lên tàu thủy ra biển đi di tản.Nhưng đến lúc tàu sắp chạy thì Hữu mới chợt nhận ra là mình chỉ có một thân một mình với hai bàn tay trắng, chẳng còn gì nữa cả. Bỏ cả hai bà vợ và tám đứa con ở cả hai miền Nam Bắc, sẽ sống chết ra sao đây ? Thế là Hữu lại chen chúc mọi người để lên bờ.Mấy thằng bạn xung quanh đều hỏi:
- Hữu, đi thôi, lên bờ làm gì nữa ,tàu sắp chạy rồi! Hữu trả lời:
- Không , tao ở lại ! Nhiều người cùng can ngăn :
- Ở lại thì chết là cái chắc ! Nhưng Hữu vẫn cố len lên:
- Chết tao cũng ở lại, không thể bỏ vợ bỏ con mà ra đi với hai bàn tay trắng được! Hữu dơ hai bàn tay không xua xua lên trời, tỏ vẻ mất hết.
- Thôi, kệ nó, cho nó chết! Khi bước lên bờ rồi, Hữu còn quay lại đám đông nói to:
-Có chết, tao cũng chết ở nước mình, chứ không chết trôi trên biển hay ở nước ngoài! - Rời bến cảng, anh vội vàng nhảy lên một chiếc xe ôm, bảo lái xe phóng ngay về nhà.Đến nhà thấy sáu mẹ con cô Ngần đang ôm nhau khóc vì không biết bố đi đâu. Thấy anh về cả nhà mừng vui ríu rít.Anh bảo vợ con cùng dọn dẹp thu xếp, cất dọn đồ đạc trong nhà vào buồng , khóa lại hoặc đậy điệm cho kín đáo , đóng cổng lại rồi canh chừng, đề phông quân đội cả hai bên , hoặc trộm cắp đến cướp bóc phá rối.Anh sẵn sàng ngồi ở nhà chờ đối phương đến bắt, mà không trốn chạy đi đâu hết.Bởi anh vẫn tin vào lá số tử vi của anh chưa đến hồi kết thúc.Anh cũng tin rằng , anh không làm điều gì tàn ác hoặc nợ máu đế đến nỗi phải chịu báo ứng .Anh cũng động viên vợ con bình tĩnh trước thời cuộc.
Ngày hôm sau thì đại tá Trương Văn Huy trưởng phòng1,phòng điệp báo điện tử chiến lược cùng với Hữu, ăn mặc quân phục đại tá Bắc Việt đủ quân hàm quân hiệu, lái xe đến nhà Hữu, làm mọi người ngạc nhiên.Hữu không ngờ Huy lại là điệp viên Việt cộng nằm vùng sát anh mấy năm nay.Nhưng Hữu thấy không có điều gì đáng ân hận vởi trưởng phòng Huy cả.Anh vui vẻ phấn khởi vì những nghi ngờ phán đoán về Huy nay mới bộc lộ,đúng như một lá số của Huy mà Huy đã nhờ anh bốc cho.Thật là hú vía , và cũng thật là mừng .Huy bảo Hữu:
-Nè,tao tưởng mày đi cùng cả lũ rồi, nhưng thấy mày quay lại tao rất vui.Bảo mấy đứa trẻ vần một tạ gạo và một tạ xăng trên xe xuống mà sài, tao mang cho các con mày một ít đã, rồi liệu sau, trong lúc náo loạn này, khó khăn lắm đấy.
Hữu vồ lấy hai tay Huy mà lắc lắc:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh! Anh đúng là cứu tinh của gia đình tôi rồi !
Các con Hữu vần xong gạo và xăng, Huy lại vội vã đi ngay. Sáng sớm hôm sau Huy lại đến sớm, bấm chuông, gọi ngoài cửa:
- Chị Ngần ơi! Chị Ngần ơi!- Nghe tiếng đại tá Huy, Ngần vội vàng dậy mở cửa, Hữu còn đang ngủ.Khi Ngần mở cửa xong Ngần hỏi :
- Có việc gì cần mà anh đến sớm thế , mời anh vào trong nhà đã. Huy nói vội vàng:
- Có việc, tôi xin mượn chị anh ấy đi với tôi hai tiếng đông hồ thôi, tôi sẽ đem trả lại ngay, không có gì nguy hiểm đâu !- Lúc này Hữu nghe thấy tiếng Huy đã vội dậy ngay:
- Anh chờ tôi mặc quần áo một chút.- Huy nhắc :
-Nhớ mang theo chìa khóa phòng điệp báo- Vâng, có ngay đây! Chờ cho Hữu lên xe xong ,Huy nổ máy đi ngay, trước sự lo lắng của Ngần. Trên đường đi Huy nói với Hữu:
- Ta đến bàn giao cho Cách mạng toàn bộ máy móc của phòng điệp báo để sử dụng sau này.Anh vẫn giữ toàn bộ chìa khóa cả đấy chứ?
-Vâng, anh đã giao cho tôi, thì làm sao tôi lại giao cho người khác được!
- Thế là tốt!- Hai người đi vào tòa nhà Bộ tổng tham mưu, có lính Bắc Việt gác, thấy đại tá Huy, họ dơ tay chào nghiêm túc.Huy dơ thẻ ra vào cho người gác xem, rồi chỉ Hữu :
-Đây là nhân viên kỹ thuật đi cùng tôi!-Người gác né tránh cho hai người vào.Sau hơn một giờ dồng hồ Hữu đã kiểm kê bàn giao đủ 40 máy điệp báo hiện đại nhất của Mỹ cho cơ quan điệp báo của Bắc Việt, còn nguyên vẹn không hư hỏng một chút nào.Ngay sau đó Huy lái xe đưa Hữu về tận nhà trao trả cho chị Ngần và nói vui:
- Nè, chị Ngần, mượn đúng hai giờ nhé, không sai một phút nào, cũng không mất một sợi tóc nào đâu nhé!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2016 17:31:50 bởi Lương_Hiền >