Nàng mười chín, gã hai mươi chín
lyminhky 08.07.2016 00:49:32 (permalink)
Mười chín tuổi, nàng ấp ủ giấc mơ về một tình yêu tươi đẹp. Nàng không đẹp nhưng cái vóc dáng mảnh khảnh và mái tóc thề đen óng vẫn giúp nàng gây sự chú ý với nam giới.
Mười chín tuổi, nàng mạnh mẽ hơn mọi cô gái đồng trang lứa khi yêu. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt nàng, G như bị hút vào con ngươi xoáy sâu ấy. G mỉm cười và nói:
- Trong mắt anh, em thật hoàn hảo, nhất là đôi mắt đen tuyền, đôi mắt chẳng bao giờ khóc mà vẫn long lanh!
Nàng im lặng.
Mười chín tuổi, nàng yêu đắm đuối gã đàn ông hai mươi chín tuổi. Giây phút nằm trong vòng tay G, nàng bỗng yếu đuối đến lạ. Nàng như đi giữa sa mạc. Đi mãi, đi mãi và ngất.
Mười chín tuổi, nàng lần đầu nghe phong thanh cái tin động trời – kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Đó là lúc G vừa rời khỏi giường. Hơi ấm của G còn đọng lại trên ngực nàng. Một số điện thoại lạ gọi cho nàng và dịu dàng nói: “Chị và G sẽ hạnh phúc nếu như không có kẻ thứ ba là em!”.
Nhắm mắt lại và hồi tưởng, nàng nhói lên cơn đau vì những lời mật ngọt ngày đầu của G. Câu nói của G cách đây ba tháng trước – “anh bỗng lạc trong vũ trụ mắt em” – làm nàng bị mê hoặc ngay. Nàng yêu và cứ thế yêu.
Mười chín tuổi, nàng mất ngủ một đêm để suy nghĩ: “Mình sai lầm ư?”. Nàng muốn giết chết vẻ kiêu ngạo và lừa bịp trong con người G. Những khi tựa đầu vào bờ ngực ấm áp của G, nàng đau đớn không thốt nên lời. Nàng quyết tâm tìm hiểu sự thật. Sự thật là cái gì mà nó làm người ta tò mò đến thế? Dẫu biết rằng khi biết được sự thật sẽ đau đớn vạn lần nhưng người ta vẫn muốn biết.
Mười chín tuổi, nàng trở về nhà sau khi chứng kiến cảnh G và người phụ nữ khác hạnh phúc trong tổ ấm bé nhỏ. Ngâm mình trong bồn tắm nóng hổi, nàng tưởng tượng như mình sắp tan ra vậy. Tóc nàng sắp tan ra. Mắt nàng, ôi đôi mắt long lanh mà không cần khóc sắp sửa bị tiêu biến. Dòng lệ thơ ngây tuôn trào, tuôn trào, bào mòn con ngươi. Nàng dẫy dụa thật mạnh để chống lại sự tan biến. Càng dãy dụa, nàng càng cảm nhận rõ hơn từng bộ phận trên cơ thể mình đang tan biến. Tan biến như làn khói.
Vũ trụ như bị nuốt chửng sau cái nhìn xoáy sâu của nàng. G rùng mình hỏi:
- Hôm nay, em thấy trong người thế nào?
Nàng nằm im trên giường, không trả lời, quay mặt nhìn cánh mây bồng bềnh ngoài song cửa. G nắm chặt tay nàng:
- Nếu yêu anh, hãy cho anh biết tình trạng của em đi.
- Em cần một tách trà lài!
Nàng yêu hương lài dịu ngát, xua tan đau khổ. Nàng đã uống không biết bao nhiêu tách trà rồi nhưng nó chỉ làm nàng quên đi trong chốc lát. Vài giây sau, cơn đau đớn lại tìm đến. Nó giày vò nàng.
 G gật đầu, bước ra khỏi phòng. Nàng thở dài. Cơn thở dài nặng nề nhất trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ vừa qua. Nàng sẽ bắt G phải khai ra sự thật.
Nhấp một chút trà G vừa pha, nàng lại nhìn G bằng ánh nhìn trân trối. G rối trí trước thái độ kì quặc của nàng. Anh nói:
- Em hơi sốt rồi đấy! Môi em đỏ quá! Anh phải đi mời một bác sỹ...
- Anh nên đi khỏi đây và đừng bao giờ quay lại!
Nàng nói và lại nhìn ra ngoài song cửa. G đăm chiêu nhìn nàng và gắt:
- Hôm nay em sao thế? Anh gọi điện thì không nghe máy. Đã bệnh mà ăn uống thì em không chịu ăn. Em muốn anh phải làm gì đây? Anh từ bỏ cả một núi công việc để đến đây lo cho em...
Nàng không thể chịu nổi nữa. Nàng phát cáu:
- Anh có từ bỏ tổ ấm hiện tại để ở lại đây mãi mãi không?
*
*    *
Mười chín tuổi, nàng cô đơn lắng nghe tiếng mưa đêm. Nàng đau đớn nhớ lại lần đầu gặp G. Lần ấy cũng là một buổi chiều mưa tầm tã. Mưa. Mưa. Tất cả đều là mưa nhưng mưa chiều ấy là cơn mưa ấm áp còn mưa đêm nay là trận mưa hoang lạnh. Ngoài kia, thành phố biến mất rồi, chỉ còn lại dải đồng hoang. Nàng đang nằm giữa dải đồng hoang lạnh lẽo, khát khao hơi ấm của G. Không! Không thể khát khao hơi ấm của G, kẻ đã lừa bịp nàng và vợ hắn!
G có đáng để nàng tha thứ không khi anh chấp nhận quỳ dưới chân nàng để xin lỗi?
“Thời đôi mươi, anh đã sai lầm khi chấp nhận cuộc hôn nhân hiện tại. Em biết đó, chúng ta ai cũng có tuổi trẻ và ai cũng có sai lầm. Giờ đây, anh chỉ muốn làm lại, làm lại với em mà thôi!”
Nhưng nàng e sợ những lời lẽ ấy! Nàng sợ mười năm nữa, nàng sẽ hối hận về sai lầm của tuổi trẻ bồng bột như G bây giờ. Nàng khép mắt, không đáp lại và chờ G đi khỏi. G đi. G đi luôn khỏi nơi đây chăng?
*
*    *
Trời vẫn cứ đổ mưa. Suốt đêm mưa lạnh, G không ở bên nàng. Người phụ nữ ấy đã thắng nàng rồi. Nàng không thể quyến rũ G mãi được! Nàng tin rằng nàng không thể giữ G bên nàng mãi. Thói trăng hoa không chỉ đến một lần và đi mãi. Nó sẽ quay về và nàng sẽ mất G.
Mười chín tuổi, nàng chấp nhận từ bỏ gã đàn ông hai mươi chín tuổi trăng hoa kia, gã đàn ông mà nàng từng yêu đắm say, yêu cuồng dại. Tất cả chỉ là khổ đau! Nàng không muốn chuốc cái khổ đau về mình. May mắn thay, nàng được người phụ nữ ấy cho hay sự thật. May mắn thay, cô ta đã giành lấy khổ đau từ tay nàng.
Mười chín tuổi, nàng đứng nép bên song cửa, nhìn xuống dưới đất. Nàng nhìn gã đàn ông đang gào thét trong mưa gió. Nàng chỉ biết nhìn. G gào thi với mưa bão. Mưa ào ào thật to. G gào to hơn:
- Anh yêu em! Anh sẽ chấm dứt tất cả với những tàn dư của sai lầm để đến với em! Anh chỉ có em, chỉ có em thôi!
Mười chín tuổi, nàng cười khẩy trước những lời thề thốt của gã đàn ông bội bạc và tàn ác. Đúng, tuổi trẻ ai mà không mắc sai lầm. Nhưng quan trọng là chấp nhận và sửa chữa nó chứ không phải quay lưng với nó. Nàng chẳng dám tiến thêm một bước nào nữa về phía G. Nàng đóng cửa kính lại, quay về giường nằm và cầu mong cho gia đình họ được bình an.
HẾT
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9