Chương 12 - CÔNG TY GẠCH NGÓI THUẬN BẰNG
Trong tình hình kinh tế khó khăn của đất nước .Đảng và nhà nước đã đề ra chính sách mở cửa, cho phép phát triển nhiều thành phần kinh tế: Kinh tế nhà nước, kinh tế tập thể và kinh tế tư nhân.Nhiều địa phương đã tìm ra lối thoát, bước đầu thí nghiệm cho kinh tế tư nhân phát triển.Riêng hợp tác xã Kim Anh còn đang loay hoay chưa tìm ra lối thoát.Nhưng rồi cái khó ló cái khôn, nghe đồn ở đâu đó người ta đã đổi mới cách làm ăn, bằng cách bán hóa giá tài sản và một số ruộng đất cho các doanh nghiệp hoặc tổ hợp tư nhân để chuyển đổi sản xuất, mà hợp tác xã và Ủy ban xã vẫn được hưởng lợi nhuận phần trăm theo mức thuế của nhà nước quy định. Thế là Ban quản trị hợp tác xã đi nghiên cứu thăm dò thấy có thật như thế.Rồi về bàn nhau thống nhất, trước hết là bán đấu giá khu lò gạch để lấy tiền trả nợ ngân hàng, sau nữa là vẫn giải quyết công ăn việc làm cho một số xã viên .Đề án này được thông qua Đảng ủy, Hội đồng nhân dân và Ủy ban nhân dân xã đều nhất trí, để giải quyết khó khăn cho hợp tác xã trong tình hình chung hiện nay .Nghị quyết được cấp trên huyện, tỉnh chuẩn y và cung cấp cho đầy đủ các văn bản quy định của nhà nước, rồi công bố trong các cuộc họp xã viên, các đoàn thể và trong nhân dân . Chỉ còn chờ đợi các cá nhân, doanh nghiệp, tổ hợp đến đăng ký làm thủ tục mua bán thôi.
Nhưng rồi một tháng, hai tháng, ba tháng... cũng không thấy ai đến đăng ký mua Thời bấy giờ, đất nước còn nghèo, việc làm ăn kinh doanh chưa được phát triển, chưa có kinh nghiệm .Số người giầu có cũng chưa có nhiều, bỏ một số tiền lớn ra để mua bất động sản cũng đã khó, lại còn phải có vốn kinh doanh nữa, không phải ai cũng dám bỏ ra .Mặt khác người ta còn phải nghe ngóng xem chế độ này có thực lòng cho phát triển kinh doanh cá thể không, hay lại như cải cách ruộng đất, hay lại như cải tạo công thương nghiệp trước đây đã làm, chỉ là lấy của người giầu cho người nghèo, nhưng rồi cũng chẳng làm ăn được gì, mà chỉ là phá hoại kinh tế, phá hoại sản xuất mà thôi nên những người có tài và những người có khả năng có tiền cũng còn đắn đo nghe ngóng xem sao đã. Ban quản trị hợp tác xã ,Đảng ủy, Ủy ban xà cũng sốt ruột trước tình hình kinh tế của nông thôn đang ngày càng khó khăn, việc tìm kiếm công ăn việc làm cho nông dân và vấn đề xóa đói giảm nghèo đang đi vào con đường bế tắc .Bao nhiêu cuộc họp lớn nhỏ, mở rộng củả ban quản trị, của đảng ủy và ủy ban, vẫn chưa tìm ra được phương sách khả dĩ.Một ý kiến đề ra:
-Phải đi vận động,phải đi mời những người có tài,có khả năng đứng ra đảm nhiệm cho làng cho xã may ra mới có người dám làm.-Ý kiến này xem ra được mọi người tán thành.Họ cử ra một tổ có chức quyền đi vận động gồm: Bí thư Đảng ủy xã,Chủ tịch xã và Chủ nhiệm hợp tác xã,là những người có chức có quyền cao nhất để vận động và thương thuyết,giải đáp những vấn đề có liên quan đến chính sách và luật pháp của nhà nước mới được. Trước hết ưu tiên đi vận động trong làng xã rồi mới đến bên ngoài.Trong làng xã ,người ta điểm danh đến các vị có chức sắc hiện hành, và những người có máu mặt xem có ai dám đứng ra làm được không,cũng có người dám đứng ra làm đấy nhưng lại không có khả năng làm kinh tế lớn và nhất là không có vốn. Cuối cùng nhiều ý kiến cho rằng chỉ có một người có thể làm được,đó là Nguyễn Văn Thuận,anh này vừa có vốn lại vừa có năng lực làm kinh tế,hiềm một nỗi là anh ta đang lao vào làm trang trại,không biết anh ta có dám làm lò gạch nữa không ?- Cứ thử vận động xem sao. Thế là ba ông lãnh đạo của xã thống nhất cùng đến thăm trang trại của Thuận Roãn .
Một buổi sáng mùa hè đẹp trời, gió hiu hiu mát rượi.Ba ông cán bộ xã đạp xe đạp đến thăm nhà ông Thuận, vừa tới cổng, các ông đã xuống xe đạp và gọi lớn:
-Ông Thuận có nhà không đ ...ới !
Ông Thuận đang cắt tỉa cây cảnh ở ngay trong sân nhìn ra cổng nhận ra ba ông cán bộ to của xã, liền trả lời:- Có đây có đây!-Rồi vội vàng chạy ra mở cổng và tươi cười đón khách:- Xin mời các anh vào chơi xơi nước.Chà hôm nay chắc là một ngày tốt đẹp, nên rồng mới đến nhà tôm đông thế này.Mà vinh dự cho gia đình tôi lại được đón cả ba vị lãnh đạo cao nhất xã thế này thì rất là vui và chắc là một điềm tốt lành rồi.-Ông Thuận dẫn khách vào trong nhà khách, rồi mời : Mời các anh vào trong nhà, mời các anh ngồi !-Ông Thuận nhanh chóng phà trà và rót ra chén đưa mời từng khách:- Rước các anh xơi nước!-Mùi trà thơm phức lan tỏa khắp phòng,hơi từ các chén bốc lên nghi ngút nhẹ nhàng.
-Nào mời các ông xơi nước đi! Sau khi nhấp trà xong,đồng chí Bí thư đảng ủyxã
nói:
-Hôm nay thường vụ xã đến đây trước hết là thăm trang trại của bác,sau đó là bàn
với bác về phát triển công nghiệp cho xã ta đây!-Đồng chí chủ tịch xã tiếp lời:
Trang trại của nhà bác thì từng người chúng tôi cũng đã đến thăm nhiều lần
rồi,hôm nay mới có điều kiện để cả ban thường vụ Đảng ủy đến bàn với bác về vấn
đề gạch ngói đây. Rồi đến đồng chí chủ nhiệm hợp tác xã cũng tiếp luôn :- Về mặt
nông nghiệp mà nói thi bác đang là ngọn cờ đầu của xã ta rồi, mà trang trại của
bác có khi còn nhất nhì của cả huyện đấy.Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn mời
bác tham gia vào phát triển công nghiệp cho xã nữa đây.
-Vâng,xin mời các anh xơi nước đã,rồi đề nghị các đồng chí cứ cho ý kiến trước
đi.- Ông Thuận từ tốn nói tiếp-Tôi xin lắng nghe và tiếp thu để bàn bạc trong gia
đình,với bà ấy nhà tôi và các cháu cho thống nhất.Các cụ đã dậy:Thuận vợ thuận
chồng thì tát bể đông cũng cạn cơ mà.
-Vâng, bác đã nói như vậy thì được rồi,hôm nay chúng ta cứ thẳng thắn bàn bạc
nhá-Đồng chí bí thư cười hà hà rồi nói tiếp:- Chắc các thông báo gần đây của
Đảng ủy,chính quyền và của hợp tác xã bác đã được nghe,được xem rồi.Tình hình
kinh tế hiện nay của hợp tác xã và của cả xã ta hiện nay không nói bác cũng đã
rõ,vấn đề là nông dân hiện nay cũng thất nghiệp,đời sống nhân dân đang gặp nhiều
khó khăn,không có công ăn việc làm.Nếu chúng ta phát triển được nhiều trang trại
như nhà bác, trang trại chăn nuôi , rồi trang trại trồng lúa, trang trại trồng màu
,đồng thời phát triển thêm công nghiệp, trước mắt là xưởng gạch ngói thì mới giải
quyết được việc làm cho bà con,mới có thu nhập để nâng cao đời sống cho xã
viên được. Việc phát triển trang trại thì bác đã đi đầu rồi và đang dìu dắt một số
trang trại nhỏ.Thế là rất tốt,thay mặt lãnh đạo xã chúng tôi rất hoan nghênh và cảm
ơn bác.Nhưng hôm nay,Đảng ủy,ủy ban và hợp tác xã cũng đã bàn rồi\,ở xã này
bây giờ chỉ có bác và gia đình bác là đủ khả năng và tài sức đứng ra lập xưởng
gạch ngói làm ăn theo quy mô tương đối lớn,trước mắt là giải quyết công ăn việc
làm cho một số bà con,từ đó mới xóađói giảm nghèo phần nào cho xóm làng,rồi
mới dần dần phát triển sang các nghành nghề khác được.
Rồi đồng chí chủ tịch và đồng chí chủ nhiệm hợp tác xã cũng còn nói thêm nhiều nữa, đại khái cũng như đồng chí bí thư đã nói. Chung quy cũng chỉ là đề cao vai trò ông Thuận lên như kiểu chỉ có ông Thuận là người cứu tinh của làng xã lúc này thôi. Ông Thuận ngồi nghe hàng tiếng đồng hồ, cũng chỉ vâng vâng dạ dạ để đỡ lời cho vui vẻ.Ông Thuận nghĩ mà buồn,giá như trước đây một hai năm các ông lãnh đạo xã này cũng biết điều như bây giờ, thì xã này không đến nỗi khó khăn và thua kém nhiều nơi .Trước đây đang yên đang lành thì họ hất cẳng ông Thuận để cho con cái vào làm, tưởng là vơ vét được, nào ngờ con cái các ông lại làm đổ vỡ cả và hậu quả bây giờ là các ông phải đi vận động mà cứ như phải đi van xin ông Thuận đứng ra gánh vác công việc đổ vỡ khó khăn này cho làng cho xã vậy.
-Vậy ý kiến bác Thuận thế nào ? –Có khó khăn gì không ?
-Có khó khăn gì bác cứ nêu ra rồi chúng ta cùng bàn bạc.Lãnh đạo xã chúng tôi hoàn toàn tín nhiệm bác, chúng tôi sẽ tạo mọi điều kiện để bác đứng ra làm vì làng vì xã. - Ông chủ nhiệm sốt ruột chưa thấy ông Thuận nói gi liền gợi ý - Hay là bác tạm dừng phát triển trang trại một thời gian để tập trung vào phát triển công nghiệp gạch ngói đã, có được không ?
Ông Thuận tiếp nước chè vào các chén của khách rồi từ tốn mời khách:
-Mời các anh cứ uống nước đi,để tôi xin có ý kiến thế này,các đồng chí đã nói như vậy tôi xin tiếp thu để: một là đọc lại các văn bản của nhà nước cho rõ ràng,hai là để bàn bạc trong gia đình với nhà tôi và các cháu cho đồng thuận đã và xin phép được trả lời với xã sau mười ngày nữa. Tôi cũng xin nói thêm là,nếu được nhà nước cho mở cửa làm ăn với phương châm ích nước lợi nhà,bảo đảm sòng phẳng theo chính sách đã ban hành,thì chúng tôi rất hoan nghênh và thấy có thể làm được,chỉ còn vấn đề là làm ở quy mô nào? Mười triệu viên năm hay hơn nữa? Phải làm bằng máy móc,chứ không thể làm bằng thủ công như trước được,như thế đòi hỏi phải có thời gian huấn luyện công nhân,phải cóthời gian xây dựng cơ bản cho hầm lò, nhà xưởng,mua sắm trang thiết bị, việc bảo đảm hợp đồng điện, xăng dầu chất đốt vân vân ...Sau mười ngày nữa tôi xin trả lời và sẽ có đề án cụ thể báo cáo với xã rồi sẽ bàn chương trình ký kết hợp đồng cụ thể sau. Bây giờ xin mời các đồng chí xem như thế có được không ạ?
-Thế thì hay quá rồi,hoan nghênh bác Thuận-Bí thư đảng ủy nói- Bác cứ bàn bạc
với bác gái và gia đình cho thống nhất,vấn đề là trong lúc đất nước kinh tế đang khó khăn này,cần phải có người vì dân vì nước mà dám bỏ tiền bạc,bỏ công sức ra làm,với khẩu hiệu ích nước lợi nhà,hai bên cùng có lợi.
-Cảm ơn bác Thuận –Chủ tịch xã nói -Như thế là có người dám xung phong đi trước,đứng mũi chịu sào rồi,chỉ còn vấn đề là quy mô sản xuất đến đâu thôi,bác cứ làm đề án cụ thể rồi lãnh đạo xã sẽ cùng góp sức với bác tháo gỡ khó khăn để làm bằng được cái công nghiệp hóa đầu tiên của xã ta này, để làm đà cho những ngành nghề khác.
-Nếu mấy ông lãnh đạo xã trước đây không lắm thầy thối ma- Chủ nhiệm hợp tác xã nói tiếp- Thì xã ta cũng có xí nghiệp gạch ngói do bác Thuận làm giám đốc rồi,thì bây giờ chúng ta chỉ việc phát triển lên,chứ không phải gây dựng từ đầu như thế này.Cũng may nhà nước đã mở cửa cho phát triển kinh tế tư nhân ,kinh tế gia đình,thì những người có năng lực như bác Thuận tha hồ mà vùng vẫy làm cho dân giầu nước mạnh,dân có giầu thì nước mới mạnh được.Bác Thuận đã có trang trại tương đối giầu rồi nay phát triển thêm công nghiệp nữa thì trở thành đại gia nhất xã đấy,như thế là bác đi cả hai chân nông nghiệp và công nghiệp đều mạnh,dân xã ta có nhờ,có công ăn việc làm thì chỉ tiêu xóa đói giảm nghèo của xã ta cũng đỡ khó khăn...
Vừa lúc đó thì bà vợ ông Thuận và hai cháu gái bưng mâm từ dưới bếp lên . Bà Roãn nhanh nhẩu chào mời:- Chào các ông ,thôi mời các ông tạm nghỉ, chả mấy khi các ông đến thăm trang trại, gọi là có lưng cơm rượu nhạt mời các ông dùng với trang trại cho vui.- Mấy ông khách đều đồng thanh niềm nở chào:
-Chào bà chị !chào bác gái!. Chào các cháu!thế này thì quý hóa quá ! Cơm rượu trang trại thì nhất định là ngon rồi,bà với các cháu làm lúc nào mà nhanh thế nhỉ.!
-Mời các đồng chí sang bàn ăn-Ông Thuận mời từng người vào ghế ngồi ở bàn ăn ngoài sân có mái che và vườn hoa cây cảnh ở xung quanh trông rất nên thơ..Ông Thuận rót rượu vào từng chén và mời :- Nào mời các anh,các đồng chí nâng chén .Mọi người cùng nâng chén. –Nào xin mời !-Ấy xin mời cả bác gái và các cháu cùng ăn cho vui-Mấy ông khách đều nói- Thôi xin phép các anh,bà ấy nhà tôi và các cháu ăn ở dưới nhà,còn nhiều việc nữa ạ!-Ông Thuận đỡ lời- Ở đây chỉ có bốn chúng ta thôi,vừa ăn vừa bàn công việc cho tiện.Nào xin mời !
-Xin mời! – Chúc các bác mạnh khỏe ! Trang trại ngày càng phát triển.!
-Chúc cho việc xây dựng công nghiệp xã nhà thành công tốt đẹp! Cả khách và chủ đều cạch chén:- Chúc mừng ! -Bữa cơm rượu kéo dài đến quá trưa thì các ông lãnh đạo xã cũng đã ép ông Thuận đồng ý nhận lời làm,mười ngày sau chỉ là để báo cáo đề án và bàn ký kết hợp đồng thôi.- Các ông ra về đều vui vẻ hể hả vì đã vận động được người đứng ra gánh vác công việc nặng nhọc này cho xã,và các ông đều có một niềm tin là ông Thuận nhất định sẽ làm được.
Tối hôm đó ông Bí thư đảng ủy già đã về hưu cách đây gần mười năm đến chơi nhà ông Thuận.Sau vài tuần trà, ấm nước, mới ngồi khề khà với nhau.Ông bí thư cũ nhắc lại những chuyện xa xưa, thời ông còn công tác, ông nói với ông Thuận giọng có vẻ bùi ngùi luyến tiếc:
-Giá dạo ấy “chúng tôi” quyết tâm xây dựng xí nghiệp gạch ngói và bầu ông làm giám đốc thì xã ta đã phát triển mạnh và giầu có hơn nhiều, chứ không lạch bạch mãi như thế này.Thế mới biết chưa có cái anh công nghiệp hóa là chậm phát triển ngay. Ông Thuận nhìn ông bí thư già vẻ thăm dò và nói :
-Thì dạo ấy bác làm bí thưđảng ủy chứ ai ?-Ông bí thư già thật thà:
-Vâng, dạo ấy tôi làm bí thư thật, nhưng mình tôi có quyết định được đâu, còn nhiều cơ chế chính sách, lại nhiều ý kiến bàn ra tán vào, lắm thầy thối ma lắm. Ông bí thư dừng lại một lát nhưđể suy ngẫm rồi nói với giọng nhỏ hẳn đi và với vẻ ân hận, hối tiếc :
-Đúng, tôi dạo ấy cũng thiếu kiên quyết đấu tranh, còn mải lo cho cái ghế chức quyền của mình, mà không nghĩđến bà con dân xã trước nên đã sảy một ly đi một dậm, thếđấy ! Ông bí thư cũ nói xong , lắc lắc cái đầu tỏ vẻ không bằng lòng với mình, rồi chút ra một hơi thở dài như bớt được một gánh nặng khi ông nói hết ra nỗi dằn vặt của mình bấy lâu nay. Ông Thuận bỗng cười to nhưđể xua tan không khí nặng nề :
-Thôi bác ạ, mọi chuyện đã qua rồi, nhắc lại làm gì cho thêm mệt .Thế mới biết các cụđời xưa đã dậy rằng:” Điều gì có thể bảo vệ cho lẽ phải mà không dám nói ngay thì còn ân hận suốt đời”
-Vâng, điều ông nói chí lý lắm .Chỉ tiếc là tôi bây giờ thì chẳng còn làm gì được nữa! Đến lúc này tình hình kinh tế suy thoái, các ông lãnh đạo xã mới, và bà con trong làng xóm càng thấy tài năng của ông. Không làm gạch của hợp tác thì về ông lại làm trang trại, chỉ mấy tháng sau thì trang trại nhà ông đã to nhất xã , hỏi cả làng cả xã này về mặt làm giàu thì ai đã hơn ông .Bây giờ xã đã đến vận động ông thì ông cũng nên vì làng vì xã mà nhận lấy việc khó khăn này đi.Mọi người đều tin rằng ông sẽ làm được tốt, hãy làm một nhà máy gạch ngói to vào để mở mày mở mặt làng xã ta đi, cho các nơi biết thế nào là Kim Anh.Ý ông thế nào?
Ông Thuận từ bấy giờ vẫn nghe ông bí thư già nói lên những điều ân hận của ông ,thời ông còn làm việc, để xoa dịu tinh thần của ông Thuận và bây giờ ông cũng thực lòng ủng hộ ông,để gây lại lòng tin của ông.Ông Thuận cũng không khách sáo thành thật trả lời:- Làm thì làm được thôi, nhưng còn phải suy nghĩ tính toán làm đề án hẳn hoi, tôi đã hứa với lãnh đạo xã mười ngày nữa tôi sẽ báo cáo đề án vớí xã và chuẩn bị ký kết hợp đồng với xã rồi.
-Hoan hô ! Tôi đã bảo với các ông ấy là ông sẽ nhận và nhất định làm được mà!- Ông bí thưĐảng ủy già nắm chặt lấy tay ông Thuận.Xin chúc mừng ông.Cuối cùng thì vẫn phải đến tay ông, chứ chẳng có ai dám nhận và làm được đâu!
Ngay ngày hôm sau Nguyễn Văn Thuận liền làm cuộc hành trình đi đến một số xí nghiệp, nhà máy gạch ngói quen biết quanh khu vực để tham khảo quy cách thiết kế các lò xưởng và liên hệ hợp đồng chi viện xây dựng ban đầu, trong đó có xí nghiệp gạch ngói Kiến An, nhà máy gạch Cầu Mây, ra cả nhà máy gạch ngói Giếng Đáy...Mỗi nơi ông đều nghiên cứu một tới hai ngày để học tập và bàn với các nhà máy, xí nghiệp cử chuyên gia, kỹ sư giỏi giúp đỡ chi viện về kỹ thuật xây dựng cơ bản và một số thợ nòng cốt sản xuất bước đầu.Đặt mua một số máy móc tối thiểu trước mắt.Ở mỗi nơi ông đề nghị giúp đỡ một việc, là việc ưu thế nhất của nhà máy đó mà không làm ảnh hưởng tới việc sản xuất của nhà máy xí nghiệp đó.Việc mua sắm trang thiết bị cũng vậy, đặt mua đồng bộ cho cả nhà máy sắp tới nhưng nhận hàng từng bước theo yêu cầu sản xuất, mà không phải bỏ vốn ban đầu ra cùng một lúc.
Sau một tuần lễ đi tìm kiếm nguồn lực và trí lực đó, ông Thuận đã hình thành sơ bộ trong óc quy mô nhà máy của mình.Về nhà ông mới tập trung làm đề án và kế hoạch xây dựng.Rồi bàn bạc với vợ con về cách làm ăn sắp tới. Phân công cụ thể như sau:Bà Roãn sẽ chuyên trách quản lý trang trại, ông Thuận sẽ chuyên trách quản lý nhà máy gạch ngói. Hai việc cùng song song với nhau và hỗ trợ cho nhau, như kiểu nông nghiệp và công nghiệp trong một gia đình, nhưng vẫn lấy nông nghiệp làm cơ bản, lấy công nghiệp làm trọng tâm phát triển. Các con vẫn tập trung học hành nhưng phân công lúc rảnh rỗi một nửa phụ giúp mẹ, một nửa phụ giúp cha, sau này sẽ thay thế cha mẹ khi cha mẹ già yếu.Còn trước mắt thì thuê mượn nhân viên kỹ thuật, nghiệp vụ và công nhân lao động là chủ yếu. Bà Roãn và các con đều vui vẻ đồng lòng với ý kiến của ông Thuận .Bố mẹ và các con đều hiểu rằng đây là thời cơ để làm giầu mà trời phú cho gia đình mình, đây cũng là kết quả của việc rèn luyện trí tuệ, bản lĩnh và công sức lao động của bố mẹ đã trải qua mấy chục năm qua mới có thời cơ này. Cả nhà đều thống nhất lấy tên nhà máy là Thuận Bằng, có ý nghĩa là cả nhà đồng tâm hiệp lực, và cũng mong cho nhà máy được thuận bồm xuôi gió như cánh chim bằng.
“Thuận dái cá”
Về tiền nong để mua đất đai và làm vốn kinh doanh, ông Thuận bàn với bà Roãn xuất quỹ tiết kiệm của ông bà có dăm triệu và dăm chục cây vàng ra, và xuất bớt vài tấn lợn lớn trong trang trại... tổng số vài chục triệu cũng đủ số vốn ban đầu. Ông Thuận có ngờ đâu công sức đánh cá của ông hàng chục năm trước đây mà bà Roãn đã dành dụm được một số vàng đáng kể để bây giờ khi cần mới tung ra .Ở làng Lễ này, trước đây ông Thuận không chỉ là một tay cày bừa, làm ruộng giỏi mà còn là một tay kiếm cá cừ khôi bằng đủ các kiểu:từ câu cá, kéo vó, úp nơm, đến thả lưới, đánh cụp, chắn đăng đơm đó, mùa cạn thì đánh dậm, mò tát thùng đấu, mùa rét bắt cá cóng, mùa nắng thì bắt cá chui hang, rúc bùn...Nghề này là do cụ Ruy bố đẻ truyền dậy cho từ khi bé.Thuận hay đi theo bố xách thời, xách giỏ rồi được bố bày vẽ cho cách kiếm cá, rồi anh được bạn bè trong làng xóm gọi là “Thuận dái cá” từ bao giờ không biết.Chỉ biết rằng bạn bè cùng rủ nhau đi kiếm cá thì bao giờ dỏ của Thuận cũng đầy cá hơn các bạn.
Khi hai anh trai lớn đi thoát ly rồi, anh cả đi lính Pháp, anh thứ hai đi bộ đội Vệ quốc đoàn, bố cũng đã già yếu không đi kiếm ăn được nữa, chỉ còn mình Thuận vừa cày bừa cấy hái ngoài đồng vẫn kiếm cá làm thức ăn hàng ngày cho cả nhà, mùa nào cá nấy, hôm nào bận quá thì cũng có vài mớ tôm mớ tép để ăn tạm vài bữa. Thời gian làm đội trưởng đội gạch ngói hợp tác xã, ban ngày chỉ đạo và lao động sản xuất, ban đêm trông nom canh gác lò là thời gian kiếm cá được nhiều nhất.Những năm đó nước to, hoặc những trận mưa lớn, nước ngập tràn cả thùng đấu lò gạch, có khi ngập cả sân bãi của lò, cá mú tràn vào nhiều vô kể.Thuận vừa đặt lờ vữa kéo vó suốt đêm đến sáng mỗi đêm được hàng thúng cá cho vợ đem ra chợ bán chỉ để lại nhà một ít đủ ăn.
Một lần đang làm gạch ở Phả Lại, đi chơi ra thăm bờ sông, thấy một thuyền đánh cá cỡ khá lớn, mới ghé xuống thăm và hỏi chuyện đánh cá, được chủ thuyền vui vẻ tiếp chuyện.Thuận bỗng thấy cả một khoang thuyền lưới đầy ắp những lưới là lưới.Thuận mởi hỏi :
- Bác đánh cá gì mà dùng nhiều lưới thế này ? Mà lưới gì lại dài thế này nữa?- Ông chủ thuyền thấy có người quan tâm đến nghề nghiệp của mình, cũng hồ hởi trả lời:
-Đánh các loại cá bình thường thôi, nhưng tôi dùng loại lưới ba màn này kiếm tốt lắm !
-Lưới ba màn à, nó như thế nào , bác cho tôi xem một cái được không?
-Sẵn sàng thôi, anh cứ xem . Nói rồi ông chủ thuyền liền kéo ra một đầu tấm lưới đưa cho Thuận cầm .- Đây anh xem đi, nhưng mỗi tấm dài một trăm mét cơ đấy, anh cứ kéo một đoạn ra mà xem.Thuận liền kéo ra một đoạn dài hết hai khoang thuyền, vừa xem vừa hỏi tỷ mỉ từng màn từng lớp một.Ông chủ thuyền cũng vui vẻ giảng giái cho Thuận từng chi tiết của lưới.Sau khi xem và nhập tâm xong Thuận hỏi ông chủ thuyền:
- Vậy một đêm bác thường đánh được bao nhiêu cá ?
- Khoảng một đến hai tạ cá các loại-Ông chủ thuyền cười và trả lời vởi vẻ phấn khởi tự hào.
-Thế thì Bác để đâu hết tiền?
- Không thế thì làm sao nuôi nổi một đàn con tám đứa, lại còn tiền vốn mua lưới cũng khá tốn chứ.
-Bác giỏi thật đấy, phục tài bác!
Sau chuyến đó, về nhà Thuận quyết tâm tự nghiên cứu đan lấy một tấm lưới ba màn giống như của ông chủ thuyền đánh cá ở Phả Lại .Thuận đạp xe ra Hải Phòng tìm mua mấy cân sợi cước và một ít sợi dường, phao, chì... về để làm.Vốn là con nhà chài lưới nên Thuận và người nhà cũng đều biết đan cả, chỉ phải hướng dẫn cụ thể mà thôi . Sau một tháng hoàn thành được năm mươi mét lưới ba màn ,một mặt vẫn đan tiếp, một mặt anh đem thử nghiệm trên đồng đất quê mình.Chỉ một đêm đầu tiên anh đã đánh được khoảng sáu mươi cân cá các loại, làm cho cánh bạn cùng đánh cá phải hốt lên:-Thế này thì cánh mình phải bỏ nghề mất thôi ,có ít cá nào thì tay Thuận nó vét hết cả rồi. Từ đó Thuận còn đan thêm lưới ba màn dài nữa, rồi ban ngày đi lao động ngoài lò gạch, ban đêm lại đi đánh cá ngoài đồng , ngoài sông, quần quật suốt ngày đêm không biết mệt là gì .Đến nỗi hôm nào vợ con cũng phải gánh hàng gánh cá ra chợ bán . Mỗi lần bán cá chị Roãn lại tích tiền lại rồi mua vàng để dành làm vốn .Giá vàng hồi đó rẻ, ngày ít ngày nhiều, bình quân mỗi ngày trong mùa cá chị mua được một chỉ, có khi hơn, mỗi năm cũng được tới ba bốn cây.Số vàng tích được cả hai vợ chồng đều nhất trí không tiêu pha gì đến số vàng đó.Bẵng đi hơn hai mươi năm trời tích lũy cũng được kha khá, vẫn cứ giữ nguyên đấy .Bây giờ mới là lúc cần đến, đủ sức góp vào vốn ban đầu để xây dựng xí nghiệp gạch ngói này.
Đúng mười ngày sau, một cuộc họp ở hội trường của xã để nghe Nguyễn Văn Thuận báo cáo về đề án xây dựng Công ty trách nhiệm hữu hạn gạch ngói Thuận Bằng .Thành phần gồm : Cả ban đảng ủy xã, ban chính quyền xã, ban chủ nhiệm hợp tác xã, các cán bộ đầu ngành của xã, thôn, gồm khoảng trên hai mươi người do chủ tịch xã chủ trì. Cuộc họp diễn ra gần một ngày trời.Sau lời tuyên bố lý do của chủ tịch xã và ý kiến phát biểu của bí thư đảng ủy về tầm quan trọng của việc thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn gạch ngói Thuận Bằng mở đầu cho việc phát triển kinh tế giai đoạn mở cửa của xã nhà.Đây là bước đột phá đầu tiên để rút kinh nghiện và mở ra cho nhiều tổ hợp, xí nghiệp, ngành nghề khác cho xã nhà phát triển... Tiếp đó là bản báo cáo đề án của Nguyễn Văn Thuận, được trình bày bằng sơ đồ khổ lớn treo trên bảng, kèm theo văn bản.Ông Thuận cầm một thước dài bằng gỗ nói đến đâu chỉ đến đấy, làm cho mọi người dễ nhận dễ hiểu.Cứ như một thầy giáo giảng bài cho học trò nghe, nhiều người thấy gật gù có vẻ nhất trí và thán phục cách trình bày của ông Thuận.Liên tục gần hai giờ đồng hồ ông Thuận báo cáo đầy đủ tỷ mỉ nhiều mặt về cách thức thiết kế lò, xưởng,thời gian và từng giai đoạn hoàn thành, thời gian bước vào sản xuất, công xuất gạch ngói bước đầu là mười triệu viên/ năm, sau đó tùy theo thị trường sẽ phát triển lên.Nhu cầu nhân công, vật liệu, kinh phí các mặt.Yêu câu về thủ tục các bước cần được ký kết, thời gian bàn giao mặt bằng....Sau đó lãnh đạo và các cử tọa chấp vấn, khá nhiều ý kiến phát biểu, ngược có, xuôi có .Ông Thuận đều trả lời đến nơi đến chốn, công khai không hề dấu diếm một bí quyết nào cả .Ông như một sinh viên đang bảo vệ đồ án tốt nghiệp, phải trả lời đầy đủ trước mọi ý kiến phản biện của các giáo sư, các thầy giáo mà không bị vấp váp nào .Ông nghĩ rằng mình cứ thật thà trình bày cho mọi người nghe, để tranh thủ sự ủng hộ giúp đỡ của mọi người, mà không sợ người ta mánh lới hoặc làm khó dễ cho mình.Chính với thái độ dịu dàng thành khẩn đó nên ông Thuận được mọi người tín nhiệm và ủng hộ, cũng như trước đây gần hai mươi năm ông làm đội trưởng đội gạch ngói của hợp tác xã chưa hề bị sai phạm gì và cũng chưa làm mất lòng ai bao giờ.Đến bây giờ tình hình kinh tế khó khăn, ông dám bỏ tiền của và công sức ra làm để cứu vãn cuộc sống của nông thôn đang ngày càng khó khăn, người ta cho đó là một nghĩa cử cao cả vì dân làng dân xã mà đứng ra gánh vác để bà con có công ăn việc làm, để xóa đói giảm nghèo, đó chẳng phải là một hành động nghĩa hiệp cao thượng đó ư ? Đến trưa hội nghị tạm giải lao xơi cơm rượu với gia đình trang trại, đã được bà Roãn và các cháu bố trí tại phía sau hội trường ủy ban.
Buổi chiều hội nghị tiếp tục với kết luận của chủ tịch xã và bí thư đảng ủy xã.Mọi người đều hoan nghênh ông bà Thuận đã xung phong, dám nghĩ dám làm, đi tiên phong trong nền công nghiệp của xã nhà, tạo điều kiện có công ăn việc làm cho bà con trong làng xã.Lãnh đạo xã và hợp tác xã sẽ tạo mọi điều kiện ủng hộ giúp đỡ trong khuôn khổ chế độ chính sách của nhà nước, tạo thuận lợi cho Công ty Thuận Bằng phát triển bền vững. Mọi thủ tục pháp lý sẽ được tiến hành nhanh nhất.Riêng việc ký kết hợp đồng với xã sẽ được làm ngay trong ngày mai, và sau đó ban chủ nhiệm của hợp tác xã tiến hành bàn giao mặt bằng cho ông Thuận ngay, để ông Thuận có thể thực hiện biện pháp, trước mắt vừa khôi phục thủ công vừa xây dựng hiên đại để bà con có công ăn việc làm sớm, không bị thất nghiệp, những xã viên làm gạch ngói trước đây đều được thu nhận vào sản xuất ngay từ sau khi ký kết hợp đồng một ngày, với danh nghĩa là công nhân của công ty Thuận Bằng, do công ty trả lương.Sau khi ký hợp đồng lao động, mỗi công nhân được ứng trước một tháng lương để tạm thời ổn định đời sống gia đình. Bà con đều phấn khởi kéo nhau đi làm rất đông, ngày đầu tiên đã có gần hai trăm xã viên đóng gạch cũ đến ký hợp đồng làm công nhân của công ty .Họ bảo nhau : -Cứ đi làm theo ông Thuận thì không bao giờ sợ chết đói !Bà con quây quần lấy ông Thuận reo vui và chúc mừng giám đốc Thuận và hứa với ông sẽ lao động hết mình cùng góp công góp sức xây dựng xí nghiệp gạch ngói này bền vững lâu dài.Ngày khai trương công ty Thuận Bằng vui mừng như một một ngày hội của cả làng cả xã, vì mở đầu một thời kỳ làm ăn mới, thời kỳ mở cửa cho mọi người dân, cho mọi thành phần kinh tế được tự do phát triển đem lại ấm no cho toàn dân, tiến tới dân giầu nước mạnh, hạnh phúc bền vững lâu dài.Các cơ quan đoàn thể, từ Đảng ủy đến chính quyền, hợp tác xã và nhiều bà con trong thôn xã kéo đến chúc mừng Công ty có cả hoa, cả rượu, chúc mừng ông bà Thuận Roãn nhộn nhịp suốt cả ngày hôm đó, có cả đoàn cán bộ của chính quyền huyện do ông phó chủ tịch huyện dẫn đầu về thăm và chúc mừng công ty Thuận Bằng ngay chiều hôm đó. Ông Thuận liên tiếp đón các đoàn khách và luôn luôn cảm ơn các đoàn thể cán bộ và bà con dân làng đến chúc mừng và hứa sẽ bảo đảm công ăn việc làm cho một số bà con có tay nghề và kêu gọi mọi người ủng hộ giúp đỡ để công ty ngày càng phát triển làm vẻ vang cho làng xã nhà.
Ngày hôm sau theo hợp đồng đã ký kết với xã và hợp tác xã ông Thuận và bà Roãn đem nộp tiền mặt trả cho hợp tác xã sáu mươi phần trăm số tiền mua bất động sản ,mặt bằng của xí nghiệp, còn bốn mươi phần trăm theo hợp đồng sẽ trả hết vào cuối năm, cùng với tiền thuế môn bài và thuế doanh thu theo quy định của nhà nước. Nhờ số tiền đó hợp tác xã đã thanh toán xong nợ nần với ngân hàng tồn lại từ hai năm nay, còn lại một số để dành làm công quỹ.
Một tháng sau thì mọi thủ tục về giấy tờ kinh doanh theo quy chế của nhà nước đã được hoàn thành đầy đủ từ tỉnh đến huyện đến xã.Đồng thời ông Thuận cũng đã triển khai xong mặt bằng,lần lượt gọi các toán thợ ở các xí nghiệp bạn đến chi viện xây dựng cơ bản mà ông đã hợp đồng từ trước .Trong khi đó lò gạch thủ công cũ của hợp tác xã cũng bắt đầu đun lò gạch thứ nhất của công ty.
Ba tháng sau thì việc xây dựng lò xưởng mới cũng đã cơ bản hoàn thành Một kỷ lục mới chưa đâu làm được nhanh như thế.Khâu sản xuất gạch thành phẩm bằng máy cho lò nung liên hoàn cũng đã xen kẽ thực hiện ngay từ khi nhà xưởng đã dựng xong. Có thể nói ông Thuận đã nghiên cứu phương pháp liên hoàn xen kẽ rất hợp tình hợp lý, không để thời gian chết .Lúc này đã có trên ba trăm công nhân ,nhưng không ai rỗi viêc, không có thiết bị nào thừa hoặc bỏ không , phải nghỉ .Cả xí nghiệp như một công trường xây dựng nhộn nhịp nhưng rất nhịp nhàng, đâu vào đấy không lộn xộn như nhiều xí nghiệp công trường khác. Mà giám đốc Nguyễn Văn Thuận vẫn thảnh thơi, nhẹ nhàng chứ không túi bụi như người khác.Nhiều người bảo : Ông Thuận chỉ huy lao động cứ nhẹ tênh tênh, làm việc đấy mà vẫn như chơi vậy.Cái tài của ngưới chỉ huy làở chỗấy đấy! Cái tài ấy của ông xuất phát từ cái tâm của ông và tính thật thà ngay thẳng,trong sáng của ông, ông biết tôn trọng người khác, thì người khác cũng sẽ tôn trọng mình, biết tin tưởng người khác thì người khác cũng tin tưởng mình, dẫu là người ăn người làm ,người nghèo khổ càng phải tôn trọng và quý mến người ta .Ông đã từng giúp đỡ nhiều người, nhiều gia đình trong lúc khó khăn hoạn nạn mà không hề kể công hay coi thường họ, nên những người già thường lấy tấm gương của ông bà Thuận để dăn dậy con cháu ởđời.Cái tài của ông còn biết tổ chức cầm quân như một tướng lĩnh ở ngoài mặt trận.Ông Thuận chưa bao giờđược đi bộđội hay đi lính ở phe này hoặc phe kia như hai người anh đang đối địch nhau, nhưng ông lại có tài thu phục nhân tâm, thu phục lòng người dẫu là người già , người trẻ, đàn ông hay đàn bà, trẻ em bằng tấm lòng ngay thẳng thật thà và trong sáng của mình.Mình hết lòng vì mọi người thì mọi người cũng hết lòng vì mình.Minh chứng là trong những năm làm hợp tác xã, ông không nề hà công việc nào, chỉ là một người ngoài đảng , nhưng việc gì giao ông cũng nhận, việc gì ông cũng làm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ,không hề có điều tiếng gì, được lãnh đạo thôn xã và bà con dân làng mến phục.Ông là một tấm gương tự mình lao động giỏi mà còn dẫn dắt mọi người lao động theo mình cũng giỏi.Các tổ ,đội của ông do ông phụ trách bao giờ cũng làm ăn chăm chỉ, lao độngsiêng năng, công điểm bao giờ cũng cao hơn và cuộc sống của họđều khấm khá hơn các tổđội khác .Vì thế khi nghe tin ông nhận xây dựng xí nghiệp gạch ngói, nhiều người đã đến gặp ông để xin đi làm cùng ông hoặc đề nghị ông cho con cháu mình được vào làm ở công ty ông . Ai ông cũng thương và ai ông cũng nhận , người khỏe làm việc khỏe, người yếu làm việc yếu, người có tài tháo vát thì làm ở những khâu chủ yếu, người kém hơn thì làm ở những nơi đòi hỏi kỹ thuật ít hơn, ông trả tiền lương hợp tình hợp lý không ai kêu ca được, nhưng ông lại khuyến khích những tay nghề yếu phải học tập phát triển hoặc bố trí xen kẽ người khỏe người yếu tương trợ lẫn nhau mà không ghen tỵđố kị lẫn nhau.Những năm đó hiếm thấy có một xí nghiệp mà giữa chủ và thợ lại đoàn kết gắn bó thân tình với nhau như bạn bè, như người trong nhà.Ông rèn luyện những tổ trưởng, đội trưởng, phân xưởng trưởng là những cánh tay đắc lực tin cậy nhất nhưng cũng giầu lòng nhân ái tình nghĩa với công nhân, nên cán bộ, công nhân, chủ và thợđều coi nhau thân tình như anh em trong nhà, có khó khăn gì trong gia đình hoặc trong xí nghiệp cũng đều bộc lộ, để anh em cùng bàn bạc giải quyết giúp đỡ hoặc khắc phục.Trong quá trình sản xuất các tổđội đểu thi đua nhau bảo đảm chất lượng sản phẩm là hàng đầu là sống còn của xí nghiệp, nên hàng sản xuất ra bán hết ngay.Sốđơn đặt hàng ngày càng nhiều, làm không kịp.
Với cách chỉ huy và quản lý như thế, chủ và thợ, cán bộ và công nhân đều đồng tâm hiệp lực nên chỉ hơn một năm sau công ty Thuận Bằng đã thu hồi được vốn ban đầu và tiếp tục phát triển xây dựng thêm hai lò gạch và một lò ngói liên hoàn nữa với lưu lượng năm trăm công nhân lao động chính, chưa kể lao động phụ khi cần từ một đến hai trăm người nữa. Công ty đã mua sắm được bốn ôtô vận tải để chạy vật liệu vàđưa hàng đến tận công trường cho người dùng,và một xe con để đi giao dịch./.
(Hết tập I,xin mời xem tiếp tập II,quay trở về Mục lục diễn đàn )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2016 15:14:54 bởi Lương_Hiền >