Lời Nguyền Thủy Tinh.
Nơi mọi thứ đều bị ràng buộc bởi LỜI NGUYỀN. + + +
Lâu đài Thủy Tinh.
Các vũ công nam, nữ với bộ cánh vàng rực cùng nhảy múa theo điệu nhạc giữa cung điện tráng lệ. Tiếng đàn hát vang lên đầy náo nhiệt. Những bàn tiệc đầy thức ăn ngon. Gần như tất cả mọi người nơi đây đều luôn rất vui vẻ.
Thời gian mỗi ngày trôi qua với họ đều là những lời ca, tiếng hát, là những giai điệu cất lên “nghe có vẻ” hạnh phúc.
Mỗi người có một vai trò của riêng mình. Những nhạc công xanh. Những vũ công vàng. Những hầu gái trắng. Những binh lính cam… Họ luôn vui vẻ. Họ luôn chỉ ở trong lâu đài thủy tinh và chưa từng hỏi “Tại sao?”. Mãi mãi.
Sáu chiếc ghế đẹp đẽ làm từ thủy tinh óng ánh đặt trang trọng nơi chánh điện theo hình vòng cung.
Ba nàng công chúa búp bê xinh xắn với bộ váy dài lộng lẫy được điểm xuyết bằng nhiều đóa hồng rực rỡ. Một vàng, một trắng, một đỏ. Trên tóc mỗi nàng đều cài một đóa hoa hồng thơm ngát.
Ba chàng hoàng tử tuấn tú diện bộ cánh màu lục, lam, tím với những chiếc lá được đính lên tinh tế. Những vòng lá quấn quanh đầu khiến các chàng trông như những thiên thần rừng trong truyện cổ.
Một nhịp đập vang lên. Thêm một nhịp đập nữa. Trái tim Búp Bê Trắng bé bỏng trật khỏi đường rây. Giai điệu yêu thương không ngừng cất lên khi nàng Búp Bê Trắng đối diện với Hoàng Tử Lam. Cả hai không còn để tâm đến vũ hội ồn ã, náo nhiệt giữa cung điện. Họ tìm nơi yên tĩnh hơn, dành thời gian bên nhau. Cùng ngắm sao trời trên cao. Cùng trò chuyện. Đôi lúc là hát những giai điệu chỉ dành riêng cho nhau.
Khi vũ hội bên trong kết thúc, mọi người về phòng riêng nghỉ ngơi và an giấc nồng. Búp Bê Trắng lưu luyến rời đi.
Những ngày sau đó, mỗi đêm nàng đều chìm vào cơn mộng mị kỳ lạ. Giấc mơ về một ngôi nhà nhỏ, ấm áp. Nơi không có vũ hội tưng bừng, rộn ràng mỗi đêm. Nơi không có những yến tiệc xa hoa, lộng lẫy. Nơi chỉ có nàng và Hoàng Tử Lam với cuộc sống bình dị, dân dã. Cùng uống trà mỗi sáng. Cùng đọc sách. Chăm sóc những khóm hoa. Hái trái cây đỏ mộng trong vườn. Cùng chăm những con thú nhỏ. Nàng tự tay làm những món ăn ngon cho chàng. Cả hai lại cùng ngắm sao và nhấm nháp trà bánh… Những thứ đó thật mới lạ với nàng. Nó thú vị hơn tất cả những gì nàng đã trải qua. Rồi nàng nhận ra, cái mà tất cả mọi người trong Lâu đài Thủy Tinh đang gọi là hạnh phúc, nó thật giả tạo.
Lại một đêm nữa, vũ hội kết thúc. Búp Bê Trắng trở về phòng mình. Trời đã gần sáng nhưng nàng vẫn không ngủ được. Nàng rời khỏi phòng, gõ gõ cánh cửa có đính một bông hồng đỏ rực phía trước. Phòng của Búp Bê Đỏ, chị nàng.
Búp Bê Đỏ ngạc nhiên mở cửa. Dường như Búp Bê Trắng đang có tâm sự. Đã bao đêm cô thấy Búp Bê Trắng thường biến mất trong vũ hội. Cô để Búp Bê Trắng ngồi xuống giường mình rồi cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì khiến em phiền muộn sao, em gái của ta?
Búp Bê Trắng im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng nhìn thẳng vào mắt chị mình đáp lại bằng một câu hỏi khác:
- Đã bao giờ chị cảm nhận được tình yêu chưa?
- Tình yêu? – Búp Bê Đỏ hơi nhíu mày nói. – Chẳng phải chúng ta luôn sống trong tình yêu đấy sao? Trong Lâu đài Thủy Tinh, mọi người đều yêu thương nhau.
Búp Bê Trắng lắc lắc đầu:
- Tình yêu em nói, nó không giống vậy. Đó là một nhịp đập khác hẳn với mọi nhịp đập khác. – Vừa nói nàng vừa nắm lấy tay Búp Bê Đỏ, đặt lên ngực mình rồi nhắm mắt lại. – Chị hãy lắng nghe xem, nó là một giai điệu khác với những nốt nhạc vẫn cất lên mỗi ngày trong cung điện. Là sự rung động giữa hai trái tim muốn hòa cùng nhịp đập. Nó không giống tình yêu của chị dành cho em. Nó rất đặc biệt. Chị có cảm nhận được không?
Búp Bê Trắng mở tròn mắt nhìn chị mình rồi tiếp:
- Chị à, chị có thật sự “hạnh phúc” không? – Nàng nắm chặt tay Búp Bê Đỏ hỏi. Giọng có chút u sầu. – Dạo gần đây em đã tự hỏi, hạnh phúc thật sự là gì? Mọi người có đang thật sự “hạnh phúc” như họ vẫn tưởng không? Và chị ơi, em cảm thấy dường như chúng ta, tất cả chúng ta đều đang tự dối gạt người, dối gạt mình. Tự đắm chìm trong thứ được gọi là hạnh phúc đầy giả tạo ấy.
Búp Bê Đỏ kinh ngạc nhìn cô em gái của mình. Trước giờ nàng chưa từng nghe những điều lạ lùng như thế. Mỗi ngày trôi qua đều giống hệt nhau. Là vũ hội. Là những bữa tiệc xa hoa. Là những nụ cười tươi rói luôn nở trên môi tất cả mọi người. Là không có gì khác biệt. Mọi người, dường như tất cả luôn tuân theo quy luật ấy, không thắc mắc tại sao, không cảm thấy kỳ lạ. Như một vòng lặp mãi không dừng.
Búp Bê Đỏ không trả lời được. Cô ôm chầm lấy cô em bé nhỏ, lắc đầu.
- Chị không biết. Chị chưa từng bao giờ nghĩ đến chúng. Cũng chưa từng tự hỏi “tại sao lại như vậy?”.
- Chị ơi. – Búp Bê Trắng khẽ gọi bên tai. – Em đã từng mơ thấy, thế giới bên ngoài kia mới tươi đẹp biết bao. Bầu trời phía trên cao có màu xanh rất đẹp. Ánh nắng thì vàng ươm rực rỡ, lại ấm áp nữa. Tiếng chim hót véo von. Từng dòng suối chảy róc rách. Những cánh én chao lượn khắp trời cao. Chúng thật tự do. - Từng giọt nước long lanh rơi xuống. – Chị ơi, tại sao mọi người lại không rời khỏi lâu đài?
Búp Bê Đỏ sợ hãi buông nàng ra, cô nắm lấy vai Búp Bê Trắng hốt hoảng.
- Không. Chúng ta không thể. Em đừng bao giờ nghĩ đến điều điên rồ đó.
- Tại sao vậy chị? – Búp Bê Trắng khó hiểu hỏi lại.
- Chúng ta không được phép. Tất cả chúng ta, tất cả mọi người đều bị ràng buộc… bởi một lời nguyền khủng khiếp. Lời nguyền trói chặt chúng ta với nơi này. – Búp Bê Đỏ thốt lên, vẻ mặt cô tràn đầy kinh sợ.
Vẻ thất vọng, Búp Bê Trắng đứng dậy.
- Em muốn được tự do. Muốn được cùng chàng đón ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Nói rồi nàng rời đi. Để lại Búp Bê Đỏ ngơ ngác một mình trong căn phòng được cắm đầy những đóa hồng đỏ rực.
Một tuần sau đó, bất chấp những ràng buộc và những lời cảnh báo từ mọi người trong lâu đài, Búp Bê Trắng cùng Hoàng Tử Lam đến bên nhau. Họ muốn phá vỡ luật lệ. Phá vỡ quy tắc trước giờ vẫn như những gai nhọn xoắn chặt lấy mọi người. Họ muốn đem đến niềm hy vọng. Họ muốn được tự do.
Cung điện Thủy Tinh tráng lệ khác hẳn mọi ngày. Một màu hoa hồng trắng cùng lá lam được trang hoàng khắp nơi. Thay cho những điệu nhảy náo nhiệt là phút trang trọng của mọi người cùng ngồi lại bên nhau chúc phúc cho hôn lễ của nàng Công chúa Búp Bê Trắng cùng chàng Hoàng Tử Lam. Gương mặt những cư dân trong lâu đài là vô vàn cảm xúc khác nhau, đan xen lẫn lộn giữa vui mừng, sợ hãi cùng nghi ngại.
Búp Bê Trắng thật xinh đẹp trong bộ váy đầy hoa hồng trắng thuần khiết. Một vòng hoa trắng cài lên mái tóc dài được tết bím của nàng. Hoàng Tử Lam trông thật lịch lãm và phong độ với bộ cánh màu lam trang trọng hơn hẳn mọi ngày. Cả hai tay trong tay đứng dưới vòm hoa hồng trắng ngát hương…
Cánh cổng lâu đài từ từ được những người lính cam mở ra. Là lần đầu tiên tất cả mọi người trong Lâu đài Thủy Tinh được nhìn thấy. Thế giới bên ngoài kia. Thật rực rỡ!
Búp Bê Trắng ôm hôn mọi người, ôm hôn người chị gái Búp Bê Đỏ và cô em Búp Bê Vàng.
Búp Bê Đỏ trong lòng không khỏi lo lắng cho em gái mình. Cô có dự cảm không lành về một điều khủng khiếp nào đó sắp xảy ra nhưng lại không thể ngăn cản được.
Chào tạm biệt tất cả, Hoàng Tử Lam nắm tay Búp Bê Trắng bước qua cánh cổng thủy tinh to lớn. Ánh mặt trời trên cao chiếu rọi lấp lánh.
Một bước… dường như có vật gì đó vướng ngay cổ chàng. Hoàng Tử Lam cảm thấy nghi ngại, trong lòng bỗng dâng trào cảm giác sợ hãi. Chàng quay lại nhìn, Búp Bê Trắng vẫn nụ cười tươi tắn nhìn chàng đầy hạnh phúc.
Một bước tiếp…
Lại thêm một bước nữa…
Sợi tơ màu trắng sáng lên giữa ánh mặt trời, mỏng manh như tơ nhện nhưng lại sắc bén hơn dao xuất hiện. Cứa ngang…
Chàng chợt dừng lại. Gương mặt khẽ nở một nụ cười đầy luyến tiếc. Cả thân hình chàng ngã xuống. Chiếc đầu rơi ra, lăn đến chân nàng công chúa.
Nụ cười hạnh phúc của người con gái chàng yêu nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Búp Bê Trắng kinh hoảng thét lên. Tất cả mọi thứ trước mắt nàng tối dần lại. Màu máu đỏ thắm đẫm chiếc váy cưới trắng tinh. Tiếng la hét đầy kinh hãi của những người sống trong Lâu đài Thủy Tinh như nhấn chìm ánh mặt trời chói chang phía bên ngoài.
Cánh cổng lớn từ từ được đóng lại.
Một nàng công chúa khác ôm lấy em gái mình, ánh mắt thất thần nhìn về phía xa, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Là lời nguyền! Lời nguyền Thủy Tinh!”
Bông hồng đỏ trên tóc nàng ta càng trở nên rực rỡ hơn. Nó tựa như màu máu của lời nguyền chưa một lần phá bỏ… “Hạnh phúc” quá đơn điệu. Còn “Tình yêu” thì có cả hạnh phúc lẫn nỗi đau chia lìa…
Liệu sau này sẽ còn có ai trong Lâu đài Thủy Tinh dám bước qua khỏi cánh cổng kia để được tự do nhìn ngắm ánh mặt trời?
TIỂU YẾT TỬ.