Chương19-THUYỀN TRÈO LÊN NON Một cuộc hành quân của bộ đội công binh về huyện Lâm Thao để vận động nhân dân huy động thuyền dân và lực lượng dân quân phối hợp vận chuyển và chèo chở thuyền vượt sông.Nam Sao lại xung phong dẫn đầu một tổ trinh sát cấp tốc đi trước, mang theo mệnh lệnh của Chỉ huy chiến dịch về gặp Ủy ban và huyện đội Lâm Thao trước, để địa phương kịp chuẩn bị huy động lực lượng và thuyền dân nhanh chóng kịp thời gian.Toàn đại đội 270 sẽ hành quân đến sau.
Mệnh lệnh của Bộ chỉ huy chiến dịch được lãnh đạo huyện Lâm Thao chấp hành tích cực.Tất cả cho tiền tuyến, là khẩu hiệu chung cả nước thời bấy giờ, được nhân dân các xã ven sông nhiệt liệt hưởng ứng và xung phong đi ngay. Các đoàn thanh niên nô nức đi ngay, hầu hết là con gái, vì con trai phần lớn đã ra tiền tuyến hết cả rồi.
Mấy cô gái xúm lại quanh tổ trinh sát của Nam Sao hỏi:
-Này các anh bộ đội ơi, chở cái gì mà huy động lắm thuyền nan thế?
-À, chở gạo và thực phẩm tiếp tế cho bộ đội đánh giặc thôi !
- Có đi lâu không?
- Cứ mang quần áo, vải mưa đi theo có thể lâu đấy, cơm nước bộ đội lo rồi không sợ đói đâu !- Một cô gái trẻ nhất trong đám đứng đó có vẻ lo ngại xa nhà lâu ngày, liền hỏi luôn:
- Nhưng mà ở mãi đâu cơ ?...để em bào cho thầy bầm em biết để các cụ khổi lo.
- Ở xa đấy!... Xuỵt ! – Khắc đi khắc đến thôi, không được nói địa điểm cho người nhà biết, lộ bí mật đấy …
Chỉ trong vòng một buổi chiều, đia phương đã tập họp được một đại đội dân quân đủ một trăm người, toàn những tay chèo thuyền thành thạo, và huy động được bốn mươi thuyền dân hai cáng đến ba cáng có hai đến ba mái chèo, mỗi thuyền chở được sáu đến mười người theo yêu cầu của tổ trưởng tổ tiền trạm Nam Sao. Anh đề nghi địa phương tập trung ở ba khu vực cho phân tán.Đến tối thì toàn đại đôị công binh đến nơi.Anh đề nghị chỉ huy đại đội phân công cho mỗi trung độị công binh kết hợp với một trung đội dân quân, cứ bốn người một thuyền, hai nam, hai nữ ,khiêng thuyền lên vai và hành quân, số còn lại vác dầm, sào, vác ván, sạp và đài múc nước, dây dợ…theo thuyền và sẵn sàng thay thế đổi vai cho nhau. Cuộc hành quân ngay trong đêm đó.Cán bộ địa phương và người nhà ra tiễn đưa khá bịn rịn ,nhưng đều chúc các anh các chị lên đường an toàn và chiến thắng.
Cuộc hành quân phải im lặng để giữ bí mật, mọi mệnh lệnh chỉ huy đều phải nói nhỏ và truyền từ người đi trước tới người đi sau.Mỗi tiếng nghỉ mười phút trên đường, không ai được la cà vào nhà dân dọc đường dễ làm lộ bí mật.Chỉ đến trạm nghỉ dừng chân nấu ăn ở nơi rừng vắng mới được nói chuyện vui vẻ và làm quen với nhau.
Trung đội trưởng Nam Sao lại dẫn một tiểu đội công binh đi nhanh về trước để tìm đường vác thuyền qua núi Yên Mông xuống bờ sông đến khu tập kết cất giấu thuyền trong khu rừng rậm kín đáo.
Sau một ngày một đêm, đại đội công binh và đại đội dân quân đã hành quân gần ba mươi cây số, vác thuyền tới chân núi Yên Mông vào khoảng gần bốn giờ chiều.
Dãy núi Yên Mông không cao lắm, chỉ ở bình độ 30m so với mặt biển, nhưng đường mòn qua núi cũng dài đến gần mười cây số, cả lên và xuống, có chỗ lại dốc đứng, nhất là lên gần đỉnh núi.Rừng lại rậm rạp không thể khiêng thuyền len lỏi qua được .Nam Sao đề nghị đại đội cho anh chị em nghỉ ngơi dưới chân núi để lấy sức vác thuyền qua núi.Lấy hai trung đội công binh lên sửa đường, trung đôi một lấy dao lên phát cây rộng sang hai bên mỗi bên một mé, thành đường rộng hai mét, thì mới khiêng thuyền qua đươc.Trung đội hai tập trung xẻng cuốc để đánh hàng mấy trăm bậc lên xuống cho dễ đi Chỉ hơn hai giờ sau thì hai trung đội công binh đã hoàn thành việc mở đường .Đại đội hạ lệnh cho các trung đội công binh và dân quân bí mật hành quân, vác thuyền trèo qua núi.Có chỗ thì vác, có chỗ thì khiêng ,có chỗ kê con lăn, kéo lăn thuyền trên mặt đất .Cuộc vác thuyền ngược núi có một không hai này của đơn vị công binh và dân quân khá vất vả , mệt nhọc. Một tiểu đội trưởng công binh tên là An Huy lúc đó đã bật lên câu ca dao:
“ Công binh có chuyện ngược đời Voi thời xuống nước ,thuyền thời trèo non” Chả là pháo binh ( thường gọi là voi ) phải tháo rời ra để xuống thuyền qua sông, còn thuyền đang phải vác trèo qua núi Yên Mông như đêm nay. Lúc đó ai cũng thấy thích câu ca dao đó, thật là hợp cảnh hợp tình, nhưng không ai dám đọc to mà chỉ rì rầm cười nói với nhau thôi .
.Nam Sao cùng các cán bộ của đại đội và trung đội phải chạy lên chạy xuống, để đôn đốc hoặc đỡ vai cho anh chị em, nhất là các cô dân quân thấp bé nhẹ cân phải bước lên, bước xuống những bậc cao thấp hẫng hụt.Thời tiết đang là mùa đông giá lạnh , mà mồ hôi đã thấm ướt cả áo xanh bộ đội và áo nâu dân quân, nhưng các chiến sỹ vẫn cố gắng ì ạch, nặng nề khiêng vác thuyền vượt núi
Qua một đêm vật lộn với bốn mươi cái thuyền.Đến sáu giờ sáng hôm sau tức ngày 14 tháng 12, đại đội công binh và đại đội dân quân đã đưa đủ số thuyền xuống gần bờ sông an toàn và cất dấu kín đáo.
Đứa nào bắn cá? Một tình huống bất ngờ sảy ra. Nửa buổi hôm đó các chiến sỹ công binh và các cô dân quân đang từng đôi, từng đôi gặp gỡ làm quen với nhau vui vẻ, thì phía ngoài sông bỗng có một tiếng nổ ầm dưới nước khá to. Đơn vị báo động, mọi người phải nhanh chóng nhảy xuống hố cá nhân để ẩn nấp. Chưa biết là chuyện gì, chờ một lát không thấy tiếng nổ tiếp.Mọi người nhận định không phải là pháo địch bắn.Nam Sao và một chiến sỹ chạy vội ra mé bờ, nhìn xuống sông thấy cá nổi trắng cả khúc sông, thấy mấy người đang nhảy xuống vớt cá . Nam Sao vội quát:
-Đứa nào bắn cá đấy ? . Mấy cậu nghe tiếng quát to thì giật mình vội nói:
-Chúng em đây mà ! Nhìn thấy đống quần áo, mũ trên bờ, biết ngay là lính ta cả, chắc là đơn vị bạn cũng trú quân ở gần đây .
-Đơn vị nào mà vô kỷ luật thế ? Rồi Nam Sao quay sau gọi liên lạc:
-Về gọi một tổ đem súng ra ngay bắt bọn này đi!
-Vâng ạ !- Liên lạc vội chạy về rừng. Tốp lính vô kỷ luật đang bắt cá nghe thấy tiếng gọi cho người ra bắt, thì vội chạy lên bờ, thi nhau nhặt cá cho vào bao tải rồi vác lên vai và ôm cả đống quần áo cứ tồng ngồng chạy vội chạy vàng .Nam Sao biết là lính ta chắc đang đói và thèm ăn cá quá nên mới dám làm liều như vậy ,nên cũng bỏ qua không quát nữa.Khi tổ công binh mang súng chạy ra đến nơi bờ sông, thì toán ném cá vô kỷ luật đã chạy xa vào trong rừng rồi,Nam Sao bảo không phải đuổi nữa.Mấy cậu lính trông thấy đám cá chết còn nổi trắng trên sông đang trôi xuôi dòng vội thốt lên:
-Phí quá, đề nghị thủ trưởng cho chúng em xuống bắt một it về cải thiện đi ! – Vừa lúc đó nghe tiếng máy bay “bà già” đang bay đến,Nam Sao biết là có chuyện không hay rồi, liền quát to:
- Quay về rừng ngay, bảo mọi người xuống hầm ẩn nấp mau, kẻo máy bay oanh tạc đến bây giờ.- Đúng như phán đoán của anh, một lát sau chiếc máy bay bà già bắn pháo hiệu chỉ điểm đồng thời gọi đại bác “bô pho” từ đồn Đầm Huống dưới Hòa Bình bắn lên hàng loạt đạn pháo nổ dồn dập vào khúc sông và cả khu rừng ta đang dấu quân, khói bụi mịt mù.Cũng may Nam Sao đã cảnh báo cho quân ta xuống hầm ẩn nấp kịp thời, nên không ai bị thương vong, nhưng hỏng mất hai chiếc thuyền nan .Một số ý kiến cho rằng ta đã bị lộ, nhưng sau không thấy bọn địch bắn nữa, và chỉ thị của trên điện xuống cũng nhận định ta chưa bị lộ, đo đó công binh tiếp tục làm công tác chuẩn bị .Điện cấp trên cũng yêu cầu cử một tổ làm quân cảnh ra bờ sông đi lùng bắt anh em vô kỷ luật ném cá xem của đơn vị nào để sử lý cho nghiêm . Nhưng tổ quân cảnh đi một lúc trở về vì không tìm thấy toán ném cá đâu cả.Chắc rằng cánh lính vô kỷ luật đó hôm nay được một bữa cá tươi thoải mái.Chỉ khổ cho đại đội công binh và dân quân thì méo mặt vì phải ngụy trang lại những con thuyền, sợ lộ bí mật và còn phải bảo đảm vượt sông ngay tối nay.
(Thay đổi trang:Chuyển trang 3)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2016 17:19:47 bởi Lương_Hiền >