Chương 17-NỖI ĐAU CHIẾN TRANH CỦA NAM SAO Chào tạm biệt các đồng đội cũ vùng Thanh Hóa, anh lại ra đi theo tiếng gọi của các
chiến trường xưa, bến sông cũ.
Mặc cho ở quê hương anh, bà con làng xóm muốn nói gì về anh, anh cũng mặc
kệ.Nghe tin một vài người nói lại:
- Ông Nam Sao bị kỷ luật quân đội, nên chẳng muốn vác mặt về làng. Hoặc :
- Ông Nam Sao bỏ vợ con, đi lang thang sống với các bà khác rồi và còn nhiều
những câu thậm tệ khác nữa.
Nhưng Nam Sao đều bỏ mặc ngoài tai, chỉ mỉn cười mà không nói lại một điều gì.
Anh sống với lương tâm của anh, với lý tưởng của anh.Mấy chục năm qua, anh ra
sống vào chết nhưng chưa có điều tiếng gì về anh, chưa một đơn vị nào, một cấp
trên nào có điều gì chê trách anh huống chi là kỷ luật, thậm chí chưa một đồng đội
,bạn bè thân thiết nào phàn nàn hoặc thờ ơ với anh.Hàng chục tấm huân chương
chiến công qua hai cuộc kháng chiến là điều minh chứng cho tinh thần bền gan
chiến đấu của anh.Mặc dầu hoàn cảnh của anh có những điều bất công về chính
trị, nhưng vẫn được đứng trong hàng ngũ của đảng, tuy hơi muộn.Mặc dầu điều đó
nó chẳng mang lại lợi lộc gì cho anh cụ thể cả, nhưng nó minh chứng cho anh đã
được đảng, tập thể và nhân dân tín nhiệm, là một trong những người đứng trong
hàng ngũ tiên phong của cuộc cách mạng, chiến đấu dành độc lập cho dân tộc.
Trong lương tâm anh, anh không có một điều gì ân hận cả, cả về lý tưởng, cả về tư
cách đạo đức về tình yêu và cả về lối sống .Những điều đó anh rất thanh thản trong
lòng. Anh chỉ có một nỗi đau, đó là “nỗi đau vì chiến tranh”, dẫn đến “nỗi đau số
phận” của anh. Nhiều đêm nằm anh suy nghĩ, giá như đất nước này không có chiến
tranh,hẳn hai anh em của anh, Hữu và Bạn cũng không bị chia ly ra hai ngả : bạn
và thù của nhau, mỗi người đi theo một số phận riêng của mình , đối lập nhau, bỏcả quê hương , bỏ cả gia đình bố mẹ già, con cái bơ vơ, không trông nom nuôi dưỡng không thờ cúng tổ tiên.Giá như đất nước này không có chiến tranh, thì cả ba anh
em nhà anh, đều ở nhà, yên tâm học tập mở mang kiến thức khoa học kỹ thuật, tập
trung vào xây dựng và phát triển kinh tế, thì cả nhà anh đều giầu có, như chú em
trai thứ ba Nguyễn văn Thuận của anh đang ở quê hiện nay.Chỉ vì sống giữa hai
làn gió của hai phe chiến tranh, vì tính đố kỵ của hai bên, mà chẳng phe nào chấp
nhận cho Thuận tham gia hoạt động, nên chỉ yên phận tập trung vào học tập và chí
thú làm ăn,trở nên người có kiến thức, có sức khỏe và có kinh nghiệm làm giầu, đã
trở nên một gia đình giàu có nhất làng, nhất xã, rất chính đáng mà chẳng ai có điều
tiếng gì về việc làm ăn cả. Sau này, con cháu của Thuận đều trở thành các doanh
nhân, làm ăn lớn trong vùng và ở khắp đất nước, mấy đứa còn đầu tư phát triển
sang cả nước ngòai, làm ăn khá. Dạo đó thiên hạ còn đi xe đạp, xe máy là chủ
yếu, xe con chưa phổ biến lắm, thế mà ngày giỗ ngày tết nhà chú Thuận có đến năm
sáu xe con của các con cháu về đỗ chật cả sân vườn.Ngay từ khi còn chiến tranh
nông thôn còn mâu thuẫn hai phe,Thuận đã làm công việc từ thiện giúp đỡ những
người tàn tật, già cả đói nghèo và những gia đình khó khăn của cả hai phe, không
phân biệt người của phe chính nghĩa hay người của phe phi nghĩa. Chú ấy còn giải
quyết cho nhiều gia đình lao động thất nghiệp có công ăn việc làm, thoát khỏi cảnh
đói nghèo.Vì thế tuy Thuận chẳng có một vai vế gì trong làng trong xã cả, mà được
bà con trong làng xã tin yêu kính trọng, hơn cả nhiều người lãnh đạo trong chính
quyền của hai phe đối lập, lúc bấy giờ và cả sau này khi đất nước đã được hòa
bình nữa. Trong khi đó người anh trai cả là Nguyễn Văn Hữu, mặc đầu đã phát
triển đến đại tá trong hàng ngũ cán bộ cao cấp có tín nhiệm của chính quyền miền
Nam, một tay chân đắc lực của tổng thống Thiệu, mà khi kết thúc chiến tranh giải
phóng Sài Gòn , bị Mỹ và Nguyễn văn Thiệu bỏ rơi không di tản được, nhà cửa bị
tan nát,của cải tích lũy được bị mất hết,vợ con phải sống chui rúc trong nhà cũ đổ
nát tạm bợ ,bản thân thì bị bắt rồi bị
giam trong trại cải tạo của chính quyền cách
mạng. Còn bản thân mình, là người con trai thứ hai của gia đình bố mẹ, thì như thế
này đây , tuy không mất cả, không có điều gì đáng hổ thẹn với lương tâm, nhưng
cũng chẳng còn cái gì đáng tự hào.Nghĩa là cả hai anh em ở hai phía, ở hai đầu
chiến tranh, phi nghĩa hay chính nghĩa , khi kết thúc thì đều chẳng còn gì cả, cũng
may ơn nhờ phúc ấm tổ tiên, vẫn còn hai cái đầu trở về trong cảnh đói nghèo, gian
nan vất vả cả . Bản thân anh cũng phải lận đận đi kiếm sống tháng ngày như thế
này đây. Anh chỉ còn một niềm vui, sống với tình đồng đội, tình chiến hữu bạn
bè.Mình đã khó khăn, nhưng đồng đội cũ còn khó khăn hơn mình, nên anh phải
mang chút vốn liếng nhỏ nhoi của ông cha để lại cho mình là nghề đánh cá, để lăn
lộn kiếm sống và giúp đỡ những đồng đội bạn bè cùng kiếm sống. Âu cũng là cái
nghiệp hay số phận của mình ?
*
Ôi nỗi đau chiến tranh .Khát vọng hòa bình, khát vọng bình yên, luôn luôn bùng
lên, nhức nhối trong tâm hồn anh.Anh không sợ chết, thực tế mấy chục năm qua
anh cũng chưa bao giờ lùi bước trước quân thù.Nhưng hàng triệu người chết, hàng
chục triệu người chết, hàng chục triệu người bị thương , tàn phế để lại, hậu quả cho
xã hội đau đớn biết chừng nào.Anh chỉ ước vọng đất nước mình không còn chiến
tranh.Anh ước vọng cả thế giới này cũng không còn chiến tranh.Không còn tranh
chấp lãnh thổ của nhau .Không còn nước nào sản xuất vũ khí, trước mắt là những
vũ khí giết người hàng loạt, như bom nguyên tử , bom khinh khí và các loại chất độc
hóa học...Chỉ riêng ở Nhật, hậu quả của nguyên tử mà bảy mươi năm nay cũng
chưa giải quyết hết .Còn ở Việt Nam và Mỹ, hàng mấy triệu người bị tàn phế và
ảnh hưởng chất độc da cam.Hỏi hàng trăm năm nữa đã chắc gì giải quyết hết hậu
quả ?Mà còn tổn hại đến bao nhiêu nền kinh tế bị chậm chễ hoặc đình đốn nữa ?
Chiến tranh không chỉ là nỗi buồn, mà là nỗi đau, nỗi đau cho toàn thể nhân loại
không từ một nước nào.Nước bị trực tiếp chiến tranh thì bị nặng nề nhất, nhưng
những nước gây nên chiến tranh và tham gia chiến tranh bằng mọi hình thức, cũng
bị những hậu quả khôn lường.Nói ngay như nước Mỹ, mạnh nhất , giầu nhất và hiếu
chiến nhất.Nhưng những hậu quả do chiến tranh Việt Nam gây nên, sau hơn bốn
mươi năm qua, hỏi đã được yên? Kể cả các nước đồng minh của Mỹ, theo đóm ăn
tàn cũng vậy. Không những bị hậu qủa mà còn bị nhân dân trong nước nước đóvà
nhân dân thế giới muôn đời nguyền rủa. Ôi nỗi đau chiến tranh!-Khát vọng bình
yên !-Khát vọng hòa bình! .Các nhà khoa học vũ trụ trên thế giới này đã ước tính
rằng : Nếu không có chiến tranh, nếu không có chạy đua vũ trang trên thế giới này
,thì loài người đã đưa người lên mặt trăng sinh sống từ lâu rồi (?)