- Cháu mang về biếu bố cháu, cho bố cháu phấn khởi.Xem nào, ai bảo con gái
không đánh được cá, con gái Lâm Thao vừa ngoan vừa giỏi cơ mà !
Mấy hôm sau, là ngày chủ nhật, các cháu bé được nghỉ học.Nam Sao cho cả tổ kéo
nhau đi thăm lại bến Mỵ, vượt sông năm xưa trên sông Đà, có cả chị Hoa và các
cháu nhỏ cùng đi, ngồi trên thuyền ba cáng do chị Hoa bơi.Khi đến nơi, chị Hoa
nhìn thấy một cây đa to ở ven sông mới nhận ra bến cũ, chị kêu lên:
- Đây rồi, anh Nam Sao ơi! Nếu không có anh lên đây, thì chúng em cũng chẳng
bao giờ đến thăm lại bến này đâu.
- Chính vì thế nên tôi mới đưa các bạn và các cháu đến đây.Đây là chiến trường
xưa, bác và bố mẹ cháu đã chiến đấu để có hòa bình cho các cháu hôm nay.Nơi
đây là khởi nguồn tình yêu của bố mẹ cháu. Bố cháu đã đổ máu ở đây, và mẹ cháu
đã cứu được bố cháu còn sống, để có các cháu ngày nay.Một nơi lịch sử của gia
đình , các cháu cần phải biết, là niềm tự hào của gia đình cháu, mà các cháu cần
phải gìn giữ và noi gương bố mẹ, giữ vững truyền thống của gia đình.
Mọi người đều phấn khởi, như đi một chuyến du lịch về cội nguồn. Lân và Hoa
dẫn các con cháu đến từng nơi họ đã nằm trú ẩn suốt một đêm một ngày, đói khát
và rét mướt.Họ kể lại cho các con và các cháu nghe tình hình chiến sự lúc đó, rồi
được bác Nam Sao cùng chú Mã bơi qua sông , tìm đón hai người sang sông, rồi
đưa bố Lân đi cấp cứu.Đến trưa thì chị Hoa cho các cháu nhỏ về trước, còn bốn
thuyền cá tiếp tục đánh lưới, đến mãi chiều tối mới về. Ít ngày sau Nam Sao còn
đến xã Tu Vũ, thuộc huyện Thanh Ba tỉnh Phú Thọ , thăm lại trận địa công đồn đầu
tiên của quân ta cuối năm 1951.Trong đó Nam Sao là trung đội trưởng, chỉ huy bắc
cầu vượt qua Ngòi Lát để tiến công đồn Tu Vũ, cũng là lần đầu tiên công binh ta
bắc cầu phao bôn tập ngay sát hàng rào đồn địch.
Chương 21-BẮC CẦU PHAO TU VŨ
-Xuỵt ! Tất cả im lặng !
Trung đội trưởng Nam Sao tách khỏi đội hình sang một bên đường, nhìn hàng quân một lượt, rồi khẽ hô tiếp:
-Tuyệt đối bí mật, nghiêm chỉnh chấp hành điều lệnh hành quân, không nói to, không phát tiếng động , không bật lửa.Ê, cậu nào hút thuốc kia?tắt ngay !
Một đêm sáng trời trăng sao lấp lánh soi đường cho các chiến sỹ hành quân.Đội hình kéo dài hàng chục cây số.Họ đang bí mật tiến vào chiếm lĩnh trận địa, vào sát đồn Tu Vũ, rồi làm công tác chuẩn bị tấn công. Các đơn vị bộ binh thì mang vác tương đối nhẹ , còn các đơn vị binh chủng thì đều mang vác nặng, đường mòn khó đi.Pháo binh, công binh, súng cối … còn phải khiêng súng đạn nặng nề, dò dẫm từng bước, có khi bước thấp, bước cao, có lúc đường gập gềnh, xô nhau ngã dúi, ngã dụi .Nhưng họ lại dắt nhau đứng lên, không kêu ca phàn nàn,cũng có cậu bị đau quá, chửi văng tục một câu, nhưng rất khẽ : mẹ bố mày đi thế à, lộ hết bí mật bây giờ ! Rồi họ lại lầm lũi đi, âm thầm và lì lợm.
Riêng ở đội hình trung đội công binh thì xem ra nặng nề và cồng kềnh nhất. Bởi họ, trước hết phải vác những bó nứa to, khiêng những bó cây dài và nặng;Rồi sau đó, lại phải khiêng những mảng cầu được ghép lại bởi những bó nứa và cây tre, luồng , liên kết bằng những dây rừng và những con nín rất chặt chẽ và chắc chắn.
Khi trời xẩm tối, mấy bà con dân làng Tu Vũ đi làm đồng về trông thấy bộ đội ta hành quân từ xa cũng dừng lại nhìn và bàn tán:
-Bộ đội ta có cái súng ống gì mà vừa to, vừa dài thế không biết, cứ đen xì xì ấy thôi – Chắc là súng đại bác vác vai rồi .Chuyến này thì đồn Tu Vũ sẽ đi đời nhà ma, hết thói đi lùng sục cướp bóc hãm hiếp đồng bào ta nữa. Còn mấy thằng bé tồng ngồng cũng chạy ra nhìn và đếm bộ đội rồi kêu:
-Mẹ bố nó, bộ đội đi đâu mà đông thế, đếm mãi chả hết !
- Bộ đội có cái súng to lắm, nhiều lắm chúng mày ạ ! – Dân trong làng cũng kéo ra nhìn,họ chuyện trò vui vẻ, hồ hởi và tin tưởng, cũng có người nói bâng quơ một câu :
-Chắc gì đánh được nó, chúng có xe tăng, đại bác nhiều lắm, liệu trứng chọi với đá có được không ?
- Nếu không đánh được chúng trận này thì bọn chúng sẽ san bằng cái làng, cái xã này để trả thù, chứ chả yên với chúng nó đâu !
Khi tới một đoạn bãi tương đối bằng phẳng dưới một chân núi còn cách đồn Tu Vũ khoảng bốn cây số. Trung đội trưởng Nam Sao cho trung đội mình cùng trung đội du kích và cả bộ binh tăng cường mang vác vật liệu làm cầu giúp công binh dừng lại để làm công tác chuẩn bị ghép những bó nứa thành từng mảng cầu trên cạn.Mỗi mảng rộng 1m, dài 5m, cao 0,50 m .Liên kết bằng những đoạn cây tre, luồng hoặc gỗ cứng, dùng dây rừng buộc, và đánh nín chặt. Sau khi ghép các mảng cầu xong thì xếp đội hình bắc cầu ngay trên cạn.Phân công mỗi tiểu đội chịu trách nhiệm một đoạn cầu, mỗi tổ một nhịp cầu. Tiểu đội một của tiểu đội trưởng Vũ Đăng Nụ dẫn đầu, rồi đến tiểu đội hai của tiểu đội trưởng Đinh Bá Nhô, tiếp theo là tiểu đội ba của tiểu đội trưởng Trần Văn Khôi, rồi tiểu đội bốn của tiểu đội trưởng Phạm Văn Xuân, là tiểu đội thuộc trung đội ba, được đại đội tăng cường cho trung đội một làm nhiệm vụ bắc cầu trận này .Đây là một cuộc diễn tập, dàn đội hình bắc cầu trên cạn trước khi tiếp cận vào sát đồn địch mà trung đội trưởng Nam Sao đã nghĩ ra cách đây hai ngày, sau khi đi trinh sát địa hinh Ngòi Lát chảy qua đồn Tu Vũ đổ ra sông Đà, cùng với trung đoàn trưởng bộ binh 88, ngày 8/12/51.Cùng đi có các đại đội trưởng bộ binh, quan sát hàng rào, lô cốt, hỏa điểm địch, còn công binh thì theo yêu cầu của chỉ huy binh chủng hợp thành bắc cầu qua Ngòi Lát để cho tiểu đoàn bộ binh 322 của trung đoàn vượt sông vào đánh chiếm khu C của đồn Tu Vũ.Sau khi trinh sát, trung đoàn trưởng bộ binh cho phép bắc cầu ở một trong hai đoạn sông, một đoạn rộng 25m, một đoạn rộng 27m. Nam Sao quyết định chọn đoạn 27m.Anh cùng các tiểu đội trưởng bí mật lội xuống lòng sông để đo đạc chiều dài, chiều sâu và thăm dò tình hình dưới đáy sông xem có nhiều hàng rào giây thép gai và bẫy mìn không.Mọi việc trinh sát đều làm trong đêm tối và nhẹ nhàng nhanh chóng , bọn địch trong đồn không hề hay biết gì cả.
Sau khi trinh sát xong , khi về đơn vị anh gọi câc tiểu đội trưởng cùng bàn bạc về thiết kế cầu cụ thể, tính toán vật liệu, nhân lực, rồi làm kế hoạch tỷ mỉ báo cáo quyết tâm với đại đội và tiểu đoàn.Tiểu đoàn phó tiểu đoàn 333 trung đoàn công binh151 là Lê Trung Ngôn tới dự, anh nghe rất chăm chú và hỏi khá tỷ mỉ:
-Bao nhiêu mảng bắc cầu, bao nhiêu mảng dự bi ?
-Bảy mảng bắc cầu và hai mảng dự bị ạ !-Nam Sao trả lời.
-Phương án bảo vệ cầu thế nào?
-Dạ, mỗi đầu cầu một tiểu đội, trang bị súng trường, tiểu liên và đào công sự chiến đấu đầy đủ ngay từ đầu, còn hai tiểu đội dự bị sửa chữa cầu và cơ động sẵn sàng chiến đấu…
Anh Ngôn còn hỏi thêm nhiều vấn đề nữa, nhưng Nam Sao đều trả lời trôi chảy, làm tiểu đoàn phó rất hài lòng:
-Được ! Phương án thế là tốt, cần bổ sung thêm 1 đến 2 mảng cầu dự bị nữa, đề phòng cuộc chiến đấu kéo dài, chuẩn bị tình huống có thể chiến đầu cả ban ngày.
Anh Ngôn rất tán thành và khen ngợi trung đội trưởng Nam Sao đã có quyết tâm bắc cầu phao bôn tập bằng tre nứa cho bộ binh vượt sông ngay sát hàng rào địch. Tuy cầu không lớn lắm nhưng nó là chiếc cầu đầu tiên mà binh chủng công binh Việt Nam tiến hành trong chiến đấu công kiên, mở đầu trong chiến dịch Hòa Bình này.
Trong cuộc họp cán bộ chiều qua, để phổ biến nhiệm vụ của tiểu đoàn 333 công binh trong trận Tu Vũ này. Tiểu đoàn trưởng Đinh Khang đã quán triệt tỷ mỉ về nhiệm vụ của tiểu đoàn trong trận chiến đấu mở màn chiến dịch Hòa Bình này là bảo đảm mở đường, bắc cầu cho các đơn vị bộ binh tiến quân, đào công sự bắn cho các trận địa pháo binh và hầm chỉ huy sở cho chỉ huy trung đoàn bộ binh 88, bảo đảm mọi điều kiện thuận lợi cho trung đoàn chiến đấu tấn công thắng lợi.Trong đó có nhiệm vụ bắc cầu qua Ngòi Lát là khó khăn phức tạp nhất.Bởi vì binh chủng công binh chưa có trang bị cầu chế thức làm sẵn, mà phải vận dụng vật liệu tại chỗ để làm cầu, mà thời gian lại rất gấp, chỉ có hai ngày đêm cả trinh sát và chuẩn bị vật liệu.Tiểu đoàn trưởng Đinh Khang dừng lại một lát, nhìn khắpmặt các cán bộ đang chăm chú nghe. Rồi anh hỏi:
-Đồng chí nào có thể xung phong làm được cầu này ?
Tất cả hội nghị đều im lặng, như để suy nghĩ về biện pháp để làm cầu, mọi người nhìn nhau, bàn tán rì rầm.Bỗng một anh chàng cao to trắng trẻo đep trai dứng phắt lên và nói lớn:
-Tôi xin nhận ạ !
- A,Nam Sao, hoan hô tinh thần xung phong đầu tiên!-Mọi người đều nhìn về phía Nam Sao như để khuyến khích và hoan nghênh anh. Tiểu đoàn trưởng hỏi tiếp:
-Có ai xung phong nữa không ? -Ngừng một lát, chưa thấy ai xung phong tiếp, Đinh Khang hỏi Nam Sao :
-Vậy đồng chí định bắc cầu bằng phương pháp nào?- Nam Sao trả lời ngay:
- Cứ đi trinh sát rồi mới biết và sẽ có phương án ạ !
-Phải đi trinh sát đã ạ … trinh sát ạ ! Mọi người cùng nhao nhao lên.Tiểu đoàn trưởng dơ tay làm hiệu cho mọi người yên lặng rồi nói:
-Tôi nhất trí cho người xung phong đầu tiên , Nam Sao trung đội trưởng trung đội 41 của đại đội 270.Cứ đi trinh sát, rồi làm phương án cụ thể, tiểu đoàn trực tiếp duyệt, nếu cần sẽ tăng cường thêm các phân đội khác bổ sung.Có nhất trí không ?
-Nhất trí …ạ.! -Mọi người đêu cùng nói rồi quay ra bắt tay Nam Sao: Cố gắng nhé, chúng mình sẽ ủng hộ.
Tiểu đoàn phó Lê Trung Ngôn đã quen với tay trung đội trưởng cao to đẹp trai này từ lâu và rất có thiện cảm với anh ta.Việc gì anh ta cũng xung phong đi đầu, việc gì anh ta cũng làm đến nơi đến chốn.Thế mà anh ta vẫn chưa được vào đảng, chỉ vì trong lý lịch anh ta có một vết đen, vì có một người anh trai đi lính ngụy, lính đánh thuê cho giặc Pháp, nên anh ta bị ảnh hưởng, phải ngậm tăm mà chịu đựng mặc dầu anh ta rất hăng hái, tháo vát.Nhiều cậu cùng lớp anh ta đã lên chức đại đội trưởng, đại đôi phó rồi.Riêng anh ta vẫn đứng mãi ở chức trung đội trưởng.Lê Trung Ngôn rất thương Nam Sao, nhưng cũng chỉ biết vậy chứ không thể can thiệp vào công việc của mấy ông chính trị viên được.Thỉnh thoảng gặp nhau, anh cũng chỉ biết động viên Nam Sao:
-Cố gắng kiên trì,đừng bi quan chán nản, gái có công chồng không phụ đâu.! Nam Sao cũng chỉ ừ hữ trả lời người thủ thưởng thân thiết của mình:
- Thủ trưởng cứ yên tâm, Nam Sao này đã nói là làm ! Số phận như vậy biết làm sao được! Trong thâm tâm, anh còn muốn nói rằng : cứ thử xem mèo nào cắn mỉu nào, đảng viên hay ngoài đảng hơn.Nhưng anh đã kìm mình lại không nói ra câu ấy.