Chương 3: Học sinh mới Đến phòng 24 lầu 1, Phong Hàn Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa.
“Cạch”.
“Huhuhu. Nãy giờ cậu đi đâu vậy hả? Cậu có biết tớ tìm cậu mãi không hả?” Bỗng từ trong phòng Tiêu Mẫn lao ra ôm chầm Phong Hàn Nguyệt, nước mắt nước mũi chùi hết trên áo cô.
“Tiểu…Tiểu Mẫn? Sao cậu lại ở đây?” Cô bất ngờ nhìn Tiêu Mẫn.
“Thầy Hiệu trưởng chưa nói cho cậu hả? Tớ đã xin được vào cùng phòng với cậu đấy!” Tiêu Mẫn rời khỏi người cô, nước mắt trên mặt biến mất, nói.
“À…ừ. Vậy sao?” Cô dở khóc dở cười nhìn sự thay đổi sắc mặt như chong chóng của Tiêu Mẫn.
“Vào đi, vào đi. Lúc trưa họ có gửi hành lý của cậu đến. Tớ để ở góc phòng đấy.” Tiêu Mẫn vừa đẩy Phong Hàn Nguyệt vào vừa nói, lấy chân đóng cửa lại.
“Cảm ơn cậu” Cô vừa nói vừa quan sát căn phòng.
Căn phòng rộng cỡ một căn hộ hạng sang. Cả phòng theo tông trắng, đen nhưng không đơn điệu mà trông rất tinh tế. Ngoài ban công đặt một số chậu cảnh tạo không khí thoáng mát. Hai bên phòng có hai chiếc giường King size. Trên chiếc bàn nhỏ ở giữa đặt chiếc đèn bàn.
“Trong lúc chờ đến trời tối, tớ sắp xếp hành lí nhé.” Phong Hàn Nguyệt nói
“Vậy tớ đi tập bóng rổ đây. Tối gặp nhau ở căn tin trường nhé.” Tiêu Mẫn nhanh chóng thay đồ thể thao rồi đi ra ngoài.
--------
Trời tối.
Trong căn tin đông đúc người. Phong Hàn Nguyệt cầm khay thức ăn nhìn xung quanh.
“Hàn Nguyệt! Ở đây này!” Cô nhìn sang, thấy Tiêu Mẫn đang giơ giơ tay về phía cô. “Tiểu Mẫn! Cậu tới lâu chưa?” Cô đi đến bàn của Tiêu Mẫn, ngồi vào. “Tớ mới tới thôi. Lúc nãy tớ chơi bóng rổ xong chạy qua đây liền, nóng quá~”. Tiêu Mẫn lấy tay quạt quạt cho khỏi nóng, mồ hôi cô nhễ nhại.
“Thật là! Sao cậu không về phòng tắm chút rồi đi?” Phong Hàn Nguyệt trách móc nhìn Tiêu Mẫn, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt cô. “He he”. Tiêu Mẫn cười hối lỗi.
“Được rồi! Ăn thôi!”
Phong Hàn Nguyệt và Tiêu Mẫn đang ăn giữa chừng thì đột nhiên “Hàn Nguyệt, tớ ngồi đây được không?” Thượng Quan Hải Đường đi đến nhẹ nói.
“ Được chứ! Cậu ngồi đi.”
“Này Nguyệt Nguyệt, đây là ai thế? Bạn trai cậu hả?” Tiêu Mẫn nhẹ huých tay vào Phong Hàn Nguyệt, vẻ mặt ám muội hỏi.
“Haizz, không phải đâu. Tớ mới vào sao có bạn trai được chứ! Đây là lớp trưởng lớp chúng ta, Thượng Quan Hải Đường đấy.” Cô thở dài nhìn Tiêu Mẫn.
“Tiêu Mẫn, chúng ta từng nói chuyện với nhau sau lễ khai giảng mà. Cậu lại không nhớ hả?” Nãy giờ tìm chỗ trống, bất ngờ cậu thấy Phong Hàn Nguyệt nên đi tới, giờ mới để ý có Tiêu Mẫn ở đây nữa. Nhưng nghe Tiêu Mẫn nói vậy, Thượng Quan Hải Đường ngán ngẩm nhìn cô. Sau lần nói chuyện đó, khi gặp lại Tiêu Mẫn và bắt chuyện với cô thì cô đều trưng bộ mặt khó hiểu ra và nói “Cậu là ai thế? Bộ chúng ta quen nhau hả?” nữa chứ! Thể là mỗi lần gặp Tiêu Mẫn cậu đều phải giải thích lại từ đầu.
Dù vậy nhưng nghe Tiêu Mẫn hỏi thế cậu vẫn thấy vui vui trong lòng. “Mình được nghĩ là bạn trai của Hàn Nguyệt cơ đấy! Hạnh phúc quá!” nghĩ vậy nhưng Thượng Quan Hải Đường vẫn khéo léo không để lộ ra. Tiêu Mẫn mà phát giác ra thì sẽ nói cho Hàn Nguyệt mất.
“Lớp trưởng?” Tiêu Mẫn tròn xoe mắt nhìn cậu. “Mình từng nói chuyện với cậu ta sao? Sao mình không nhớ chứ?” Cô nghĩ thầm.
Thượng Quan Hải Đường thở dài, nhìn cô: “Nhìn cái mặt cậu là biết ngay cậu lại không nhớ rồi. Cậu ăn cái gì mà mau quên thế chứ?” Cậu ngồi đối diện với Tiêu Mẫn và Phong Hàn Nguyệt. “Thôi kệ cậu, tớ không giải thích nữa. Rồi cậu sẽ nhớ ra thôi.”
“Ha ha ha…” Tiêu Mẫn cười hối lỗi. “Mình biết mình có tính hay quên nhưng không ngờ lại đến mức này. Aizz”
“Hàn Nguyệt, nghe nói ngày mai lại có học sinh mới đấy. Là nam.” Thượng Quan Hải Đường vừa ăn vừa nói với Phong Hàn Nguyệt.
“Hả? Ngoài mình ra còn có học sinh mới sao?” Cô ngạc nhiên nhìn cậu.
Tiêu Mẫn sau khi ngồi suy nghĩ cẩn thận đã nhớ ra Thượng Quan Hải Đường, cô cũng quay sang hỏi cậu: “Làm sao cậu biết vậy?”
“Cha tớ là trưởng ban khu quản lí nhân sự, tớ cũng hay giúp ông ấy làm việc nên mỗi khi có học sinh mới hay giáo viên mới ông ấy đều nói trước với tớ.”
“Thì ra là vậy”. Phong Hàn Nguyệt và Tiêu Mẫn gật gù.
Cả ba nhanh chóng xử lí phần cơm của mình, ai về phòng nấy.
“Này Hàn Nguyệt! Cậu thích ai chưa?” Tiêu Mẫn ôm gối ngồi trên giường, chống cằm nhìn Phong Hàn Nguyệt loay hoay với đống quần áo của mình.
“Chưa. Sao cậu hỏi vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Tại vì tớ thấy cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn phải có ai đó để ý cậu rồi chứ. Nhưng tớ lại chẳng thấy ai lảng vảng xung quanh cậu cả.”
“Hmm… Tớ không biết nữa. Từ nhỏ tớ chỉ ở trong nhà, hiếm khi ra ngoài, ngay cả việc học anh mình phải nhờ người đến dạy. Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn cậu đã khen tớ.”
“Aizz” Tiêu Mẫn ngả người xuống giường, hai tay dang rộng, mái tóc cô hơi lòa xòa. “Không biết khi nào mới tìm thấy định mệnh của tớ đây?”
“Không ngờ cậu cũng có lúc mơ mộng đấy, Tiểu Mẫn.” Phong Hàn Nguyệt cười khúc khích nhìn Tiêu Mẫn.
“Bất cứ đứa con gái nào cũng vậy cả, dù ít hay nhiều.” Tiêu Mẫn lật người lại, cằm đè lên hai mu bàn tay đặt trên chiếc gối.
“Được rồi, cậu nói đúng. Cũng đã trễ rồi, chúng ta đi ngủ thôi.” Phong Hàn Nguyệt đứng dậy, đợi Tiêu Mẫn nằm yên trên giường rồi tắt hết đèn trong phòng.
“Ngủ ngon nhé, Tiểu Mẫn.”
“Ngủ ngon.”
----------
“Ưm…” Tiêu Mẫn ngồi dậy, ngáp dài đến chảy cả nước mắt. Cô nhìn sang giường của Phong Hàn Nguyệt. Trên giường không một bóng người, chăn gối được xếp lại gọn gàng, ngăn nắp. “Cậu ấy đi đâu rồi nhỉ?”
Tiêu Mẫn vừa đi vừa dụi mắt. Ra ngoài ban công, cô thấy Phong Hàn Nguyệt hai tay nắm nhẹ lan can, mắt nhìn theo hướng mặt trời đang lên. Phong Hàn Nguyệt vẫn mặc bộ đồ ngủ đó, tà váy kéo dài đến đầu gối, nhẹ nhàng đung đưa để lộ cẳng chân trắng tuyệt trần. Nét mặt cô ấy có chút khác lạ, chút gì đó… cô đơn?
“Hàn Nguyệt.” Không biết sao, Tiêu Mẫn bỗng thốt ra, như sợ Phong Hàn Nguyệt sẽ biến mất trước mặt mình.
“Tiểu Mẫn, cậu dậy rồi à?” Phong Hàn Nguyệt quay lại, mỉm cười nhìn cô.
“Là ảo giác sao?” Tiêu Mẫn tự hỏi mình, cô lại thấy Phong Hàn Nguyệt trở lại như cũ, như không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng còn cảm giác lúc nãy…?
“Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn chút gì rồi đến lớp nhé?” Phong Hàn Nguyệt đề nghị nói, đẩy Tiêu Mẫn vào phòng.
“Được, cậu đợi tớ 10 phút.” Tiêu Mẫn cũng không để tâm đến chuyện lúc nãy nữa.
-----------
Sau khi ăn bữa sáng, cả hai chậm rãi tản bộ đến lớp, hưởng thụ bầu không khí êm dịu của buổi sớm.
Đến lớp, Phong Hàn Nguyệt và Tiêu Mẫn chào những người xung quanh.
“Chào buổi sáng, mọi người.”
“Chào cậu, Tiêu Mẫn.”
“Chào buổi sáng, Hàn Nguyệt.”
…….
Đám người lao nhao cả lên. Tụi con trai vẫn tha thiết nhìn Phong Hàn Nguyệt, nhưng vì Thượng Quan Hải Đường đứng ở cuối lớp quan sát bọn họ, không thể hó hé làm gì được.
Tiết trời hôm nay mát mẻ vậy mà lưng họ đều đổ mồ hôi ròng ròng, mặt tái mét. Trách được ai a~, chỉ có thể trách tại sao lớp mình lại có lớp trưởng như vậy thôi.
“Thầy chủ nhiệm sắp đến rồi đấy! Mau vào chỗ đi!” Sở Nam Dực, lớp phó gương mẫu của lớp lấy ngón trỏ đẩy gọng kính lên theo thói quen, lên tiếng.
Mọi người nhao nhao trở về chỗ của mình. Cùng lúc đó thầy chủ nhiệm bước vào, đập tay lên bàn nói lớn: “Tất cả trật tự. Hôm nay chúng ta lại có một học sinh mới. Các cô cậu yên lặng cho tôi!”
Cả căn phòng im lặng hẳn. Mọi người tò mò nhìn về phía cánh cửa, đoán xem người phía sau cánh cửa kia sẽ là ai.
Một cậu con trai chậm rãi bước vào. Dáng người cao lớn, mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu xanh đen thăm thẳm như vực sâu trong hải dương. Cậu nhìn cả lớp, nói theo một phong cách rất tự tin: “Chào mọi người. Tớ là Du Cẩn. Tớ mới từ Pháp chuyển về đây. Tớ vẫn còn không rõ rất nhiều điều, mong mọi người chỉ giáo thêm!” Sau đó cậu ta nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
“Woahh” Bọn con gái đỏ mặt, hét ầm lên.
“Du Cẩn, cậu sinh ngày mấy?”
“Du Cẩn, mẫu người bạn gái lí tưởng của cậu là gi?”
“Nhà cậu có anh chị em gì không?”
…….
“Mọi người im lặng nào!” Thượng Quan Hải Đường vỗ vỗ tay, tạo lực chú ý. “Cậu ấy là học sinh mới, các cậu làm vậy sẽ làm cậu ấy sợ đấy.” Cậu mỉm cười, nhìn những đứa con gái hét lên vừa nãy. Ai cũng biết nụ cười của cậu ta chỉ là một nụ cười thật bình thường, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy áp lực vô hình tỏa ra từ người cậu.
Bọn họ không hẹn mà cùng im thin thít. “Xem ra những học sinh trong lớp này đều trải qua ‘uy’ của Hải Đường rồi…” Phong Hàn Nguyệt nghĩ thầm, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Du Cẩn.
Du Cẩn không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp như vậy trong lớp này. Đôi mắt xanh biếc lơ đãng đầy cuốn hút, mái tóc vàng óng buông xuống đôi vai nhỏ nhắn. Đôi môi hồng nhuận hơi hé mở đầy mê hoặc. “Thình thịch! Thình thịch!” Bỗng tim cậu bất ngờ đập nhanh lên. “Đây gọi là tiếng sét ái tình sao?” Du Cẩn ngơ ngẩn nhìn Phong Hàn Nguyệt, tự hỏi mình.
Phong Hàn Nguyệt khó hiểu nhìn Du Cẩn. “Sao cậu ta cứ nhìn mình thế nhỉ?”
Thượng Quan Hải Đường khẽ nhíu mày nhìn Du Cẩn đang nhìn chằm chằm Phong Hàn Nguyệt. “Tên đó sao lại nhìn Hàn Nguyệt với ánh mắt đó chứ?”
“Làm tốt lắm, Thượng Quan Hải Đường” Thầy chủ nhiệm tán thưởng nhìn cậu ta. “Du Cẩn, em hãy xuống cuối lớp, ngồi ở chiếc bàn bên trái bàn của Phong Hàn Nguyệt, người ở cuối lớp gần cửa sổ ấy.”
“Vâng ạ.” Du Cẩn đi xuống bàn mình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phong Hàn Nguyệt. “Vậy ra tên cô ấy là Phong Hàn Nguyệt sao? Thầy ơi em yêu thầy lắm lắm. Không ngờ thầy lại tạo cho em cơ hội tốt như vậy.” Du Cẩn vui sướng nghĩ thầm.
Bỗng cảm nhận một ánh nhìn địch ý, Du Cẩn tìm chủ nhân của nó. Du Cẩn và Thượng Quan Hải Đường nhìn nhau. Giữa ánh mắt hai người như có một dòng điện chạy qua lại. “Xem ra mình có tình địch rồi.” Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ.
“Chúng ta bắt đầu bài học”.
--------
“Ai da, cuối cùng tiết học cũng kết thúc rồi.” Tiêu Mẫn vươn vai, ngáp dài. “Haizz, ngồi nhìn Hải Đường và Du Cẩn cứ liếc mắt đưa tình mà phát mệt!” Cô chép miệng nghĩ thầm.
“Hải Đường! Đi ăn trưa thôi!” Phong Hàn Nguyệt nói với cậu ta. “Tiểu Mẫn, cậu ở ngoài lớp đợi tụi tớ chút nhé.” “Ừ”
“Xong rồi! Đi thôi, Hàn Nguyệt.” Thượng Quan Hải Đường cùng Phong Hàn Nguyệt đi ra ngoài lớp.
“Hàn Nguyệt, tớ có thể đi cùng các cậu không?” Du Cẩn bước đến trước mặt Phong Hàn Nguyệt, ngăn cản bước đi của cô, nói.
“Ừ, được thôi. Không thành vấn đề.” Cô đồng ý. Có thêm một người bạn nữa cũng chẳng sao. “Chúng ta đi nhanh thôi, kẻo Tiểu Mẫn đợi lâu.”
“Các cậu làm gì trong đó thế? Hơi lâu đấy.” Tiêu Mẫn tò mò nhìn Phong Hàn Nguyệt và Thượng Quan Hải Đường.