Tình Yêu Cấm Kị - Chu Tư
naki02 24.07.2016 21:38:18 (permalink)
Tên truyện: Tình yêu cấm kị
Tác giả: Chu Tư
Thể loại: Đam mỹ, bách hợp, ngôn tình, hiện đại
Rating: [K]
Văn án:
Trong một căn biệt thự mang đậm phong cách châu Âu cổ điển, tại một căn phòng, một cô bé khoảng 10 tuổi đang níu áo một chàng thanh niên. Đôi mắt xanh biếc của cô bé long lanh như chực rơi nước mắt, chiếc mũi nhỏ nhắn hồng hồng, đôi môi chúm chím. Mái tóc vàng óng mượt dài hơn vai một chút. Trên người mang bộ váy trắng tinh khiết như thiên sứ. Chàng thanh niên khoảng 14 tuổi, một chàng trai gần như hoàn mỹ. Vẻ đẹp của hắn khiến nữ giới cũng phải nghẹt thở. Đôi mắt màu tím đầy mê hoặc, khóe miệng luôn câu lên nụ cười tà mị. Mái tóc vàng rực rỡ làm chói mắt lòng người. Hắn mặc bộ sơ mi đen tôn lên làn da trắng ngần, chiếc quần đen bó sát đôi chân thon dài.
 
“Anh hai phải đi sao? Anh muốn bỏ rơi em một mình sao?” Cô bé hỏi, đôi tay níu chặt lấy vạt áo chàng thanh niên, đôi má hồng phúng phính làm người ta muốn cắn một cái.
 
Hắn, cũng chính là anh trai duy nhất của cô. Hắn ôn nhu nhìn cô bé, nói: “Tiểu Nguyệt, anh không phải muốn bỏ rơi em. Anh chỉ đi khoảng một thời gian thôi. Cha nuôi muốn anh qua Mĩ gây dựng sự nghiệp. Trong khoảng thời gian này anh sẽ nhờ bác quản gia chăm sóc em, em hãy giữ gìn sức khỏe nhé.” Nói rồi hắn cúi người hôn lên trán cô.
 
Cô mừng rỡ, vội giơ ngón út đến trước mặt hắn: “Anh hai nhớ về sớm nha! Đây là lời hứa giữa hai chúng ta. Anh hứa đi!”
 
Trước vẻ dễ thương của cô hắn chỉ biết lắc đầu cười, đôi mắt híp lại: “Được rồi anh hứa.” Nói rồi hắn đan ngón út vào ngón tay cô.
 
“À phải rồi” Hắn sực nhớ ra một việc “Đây là dây chuyền cha nuôi gửi về cho chúng ta. Anh một cái, em một cái.” Hắn lấy trong túi áo ra một chiếc hộp, trong đó có hai chiếc dây chuyền, mỗi dây có một viên ngọc hình tròn dẹp. Hắn đeo một dây lên cổ cô.
 
Cô siết chặt lấy dây chuyền, cố nén nước mắt chực chờ rơi xuống, đôi môi mím lại.
 
Không để cô kịp nói gì, hắn kéo vali ra ngoài rồi đóng cửa lại. Thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít, vẻ ôn nhu trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là sự đau đớn đến khó thở. Hắn nói thầm: “Tiểu Nguyệt, đến khi em biết được tình cảm anh dành cho em không đơn thuần là đối với một em gái, em có còn bên cạnh anh?”
 
 
 
#1
    naki02 25.07.2016 00:32:20 (permalink)
    Chương 1: Ngày nhập học
     
    Đỏ. Một màu đỏ rực bao trùm cả tầm mắt.
     
    Một người phụ nữ trẻ tuổi ngã xuống. Dưới sàn có một người đàn ông nằm nghiêng, máu chảy lên láng. Ba người đàn ông mặc vest đen, nụ cười mỉa của tên cầm đầu không thấy rõ mặt. Bên tai loáng thoáng nghe thấy âm thanh hỗn loạn, chói tai.
     
    “Không…Không. Không! Mẹ ơi! Cha ơi! Không!”
     
    Cô choàng tỉnh dậy, nét mặt kinh hoàng. Mái tóc vàng xõa lòa xòa trên vai. “Hộc hộc hộc”. Cô thở hồng hộc như không thể thở nổi. Đôi tay siết chặt lại.
     
    Cô vĩnh viễn không thể quên được cái ngày đó, ngày cô vừa tròn 5 tuổi. Cha mẹ cô đã bị giết bởi những tên sát thủ. Những người trong gia đình cũng không tránh khỏi số phận đó. Chỉ còn cô và người anh trai sống sót. Anh trai cô năm cô 10 tuổi cũng đã đi du học. Nay trong nhà cô chỉ có bác quản gia cùng những người giúp việc được anh hai tin tưởng, giao thác chăm sóc cô.
     
    Cô bước xuống giường, đi vào phòng tắm. Liếc nhìn trong gương thấy một cô gái vẻ đẹp tuyệt mỹ, mái tóc vàng óng hơi lòa xòa, đôi mắt màu xanh biếc tựa như trong suốt nhưng hơi thẫn thờ, khuôn mặt trắng bệch. “Phù”. Cô thở mạnh một cái, đập hai tay vào hai má mình, nhìn vào gương tự nói thầm “Phong Hàn Nguyệt, hãy vui vẻ lên! Hôm nay là một ngày đặc biệt đấy!”.
     
    Nhìn kim đồng hồ chỉ 6 giờ sáng, cô nhanh chóng thay bộ đồng phục của ngôi trường cô chuyển vào học, một ngôi trường nổi tiếng hội tụ những thiên tài trên cả nước,. Kể từ sau đêm đó, cô bị mắc chứng trầm cảm trầm trọng. Anh trai cô chỉ có thể nhờ người đến dạy học cho em gái. Nhưng bắt đầu từ mấy năm gần đây bệnh của cô chuyển biến tốt và đã khỏi hẳn. Khi cô khỏi bệnh đã cách lễ khai giảng hơn một tháng.
     
    Phong Hàn Nguyệt chạy xuống ăn bữa sáng. Rồi cô đến trước bức ảnh cha mẹ cô. Trong hình là một người phụ nữ đang khoác lấy tay một người đàn ông, đầu dựa vào bờ vai rộng lớn của ông ấy. Cả hai đều rất đẹp và nở nụ cười hạnh phúc. Đó là tấm hình nguyên vẹn duy nhất được tìm thấy sau đêm đó. Cô dịu dàng nhìn hai người, hôn nhẹ vào bức ảnh và nói: “Cha mẹ, con đi học đây!”.
     
    Trước khi cô bước ra khỏi cửa, người quản gia đã kịp gọi lại. “Cô chủ à, cô quên mang quên mang bữa trưa rồi này!” “A! Cảm ơn bác ạ! À phải rồi! Cháu sẽ ở lại kí túc xá, cuối tuần cháu sẽ về. Cháu đi học nhé!”. Cô chào tạm biệt người quản gia rồi vào sân, lấy cái xe đạp ra và đi. Thực ra cô còn hai chiếc Mercedes bạc và BMW đen do anh cô để lại nữa nhưng cô không thích gây sự chú ý. Dù vậy chiếc xe đạp của cô cũng đắt tiền không kém, những hoa văn chạm trỗ trên đó rất tinh xảo.
     
    Hôm nay là một ngày đẹp trời. Những làn gió dịu nhẹ của mùa thu làm những sợi tóc cô uốn cong thành những đường gợn sóng. Cô nhanh chóng lướt qua những cái bóng của những ngọn cây. “Woahh, khí trời mát mẻ quá!” Cô hít một hơi sâu không khí mát mẻ tự nhiên của một buổi sáng sớm.
     
    Đến trường cô gửi chiếc xe rồi đi vào trong sân. Dù là một cô gái sinh ra trong một gia đình giàu có, phải nói là vô cùng giàu, nhưng cô không khỏi bị choáng ngợp bởi vẻ hào nhoáng của ngôi trường. "Họ rảnh tiền quá đi! Mà công nhận ngôi trường đẹp thật!"
     
    Cô cứ mãi trầm trồ, không biết rằng mọi người xung quanh, nhất là những đứa con trai cậu ấm thiếu gia đều đang kinh diễm nhìn mình. Bọn con gái trong trường bọn hắn cũng đẹp đấy, nhưng không ngờ một cô gái lạ mặt mang đồng phục trường họ lại đẹp hơn nhiều. Đôi mắt xanh biên biếc giờ hơi mở to, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào hơi mở ra vì ngạc nhiên. Mái tóc vàng óng dài đến thắt lưng, tóc mái ở giữa chẻ ra mềm mại để lộ vầng trán cao, trắng mịn. Bộ đồng phục hơi bó sát tôn lên dáng người thanh mảnh, hoàn hảo của cô. Chiếc váy xếp ngắn hơn nửa đầu gối càng làm hiển lộ đôi chân thon dài.
     
    "Bạn gì ơi, cho mình hỏi chút, phòng Hiệu trưởng ở đâu vậy?" Phong Hàn Nguyệt lại gần một cậu và hỏi. Cậu ta giật thót lên, mặt đỏ phừng phừng, tay run run chỉ, nói lắp bắp: "Phòng Hiệ...Hiệu trưởng...ở ch...chỗ đó..." nói rồi cậu ta bỏ chạy mất, vừa chạy vừa lấy hai tay che mặt. Dù vậy nhưng cô vẫn có thể thấy được hai tai đỏ bừng của cậu ta.
     
    "Sao thế nhỉ? Mình đã làm gì cậu ta đâu mà?" Cô khó hiểu nhìn theo bóng lưng cậu ta. Không biết rằng vẻ mặt ngơ ngác của cô đã làm trái tim bao người phải thổn thức.
     
    Phong Hàn Nguyệt đi đến phòng Hiệu trưởng. Nhìn bóng lưng cô ngày cáng xa, bọn con trai háo hức bàn tán: "Chà! Sắp có học sinh mới vào đấy! Không biết cô ấy vào lớp nào nhỉ?" Lời đồn truyền càng lúc càng xa. Chỉ sau vài phút cả trường đã biết tin có học sinh mới chuyển vào, hơn nữa lại là một cô gái rất đẹp.
     
    Cô đến trước phòng Hiệu trưởng không chút nào để ý đến những lời bàn tán vang lên xung quanh ở những nơi cô đi qua.
     
     "Cộc cộc cộc". Cô nhẹ nhàng gõ cửa. Đây là phép lịch sự tối thiểu của một vị tiểu thư mà cô đã được dạy từ khi còn rất bé.
     
    "Mời vào" Giọng của một người đàn ông phát ra từ trong đó. Cô mở cửa. "Căn phòng này rộng thật". Cô yên lặng quan sát căn phòng của người quyền lực nhất trường. Cả căn phòng được bố trí theo gam màu nâu, trắng hình thành phong cách sang trọng, quý phái. Gần cửa ra vào nhất là bộ bàn ghế dùng để tiếp khách. Trên bàn đặt những tách trà tinh xảo như còn mới. Đối diện với cánh cửa là một cái bàn gỗ lớn của Hiệu trưởng.
     
    "Xin chào, em cần gì?" Cô nhìn sang người vừa nói. Đó là một người đàn ông nét mặt hiền hậu nhưng cũng không kém phần uy nghiêm. Đôi mắt ông ta sâu thâm thúy như thể nhìn thấu hết tất cả. Đối diện với ông đứng hơi chéo một chút là một thầy giáo trẻ khuôn mặt thanh tú, đôi mắt màu cà phê và mái tóc màu nâu xám.
     
    "Có vẻ như họ đang bàn bạc việc gì đó" Cô suy nghĩ nhanh chóng.
     
    "Chào thầy ạ! Em là học sinh mới vừa chuyển vào hôm nay. Em đến tìm lớp của mình ạ." Cô hơi nghiêng người về phía trước chào, nhẹ nhàng nói.
     
    "Phài rồi, thầy có nghe nói có học sinh mới. Chắc hẳn là em rồi. Em tên gì? Học khoa nào?" Thầy Hiệu trưởng vừa vuốt cằm suy nghĩ vừa nói.
     
    "Em là Phong Hàn Nguyệt, khoa Mĩ Thuật ạ"
     
    "Để xem... khoa Mĩ Thuật... Được rồi, em sẽ học phòng 20, lầu 2. Em có đăng ký kí túc xá không?". "Có ạ". "Hmm...Em sẽ chuyển vào phòng 24, lầu 1, kí túc xá nữ. Đây là chìa khóa phòng. Em hãy cố gắng quen với trường lớp nhé.".
     
    "Cảm ơn thầy rất nhiều ạ". Cô nhận lấy chìa khóa nói.
     
    "Lưu Bân, vì đây là ngày đầu tiên cậu hãy dẫn đường cho em ấy nhé”. Thầy Hiệu trưởng nói với người thầy giáo đứng bên cạnh.
     
    “Vâng”. Lưu Bân nói.
     
    Thầy Hiệu trưởng nói với Phong Hàn Nguyệt: “Hàn Nguyệt, em đi với thầy Lưu nhé, thầy ấy sẽ dẫn đường cho em”.
     
    “Dạ vâng. Em xin phép ạ”. Nói rồi cô và Lưu Bân gật đầu chào hỏi nhau một chút rồi đi ra ngoài.
     
    “Thầy Lưu, thầy dạy khoa Kiến Trúc ạ?” Cô đi sánh ngang với Lưu Bân, hỏi.
     
    “Đúng vậy, sao em biết?”. Lưu Bân ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên gặp nhau mà, sao em ấy biết được nhỉ?
     
    “Lúc vào phòng thầy Hiệu trưởng, em có thấy thầy cầm một xấp giấy, trên đó có các bản thảo mô hình căn nhà, chắc là bài tập của các học sinh?”
     
    “Em giỏi thật, những gì em nói đều đúng hết, sức quan sát của em sẽ được phát huy hết mức trong ngành Kiến Trúc, hay em chuyển khoa nhé?” Lưu Bân mong đợi hỏi, ngành Kiến Trúc rất cần những người có sức quan sát tốt, phải lôi kéo!
     
    “A…ha ha ha… không đâu ạ. Em muốn học ngành Mĩ Thuật hơn ạ. Ha ha ha…” Cô miễn cưỡng cười, cô chỉ buộc miệng hỏi thôi, không ngờ lại làm thầy ấy kích động như vậy.
     
    “Thật sao? Haizz, được rồi, thầy không ép. Chúng ta cũng nên đi nhanh thôi. Sắp vào học rồi.” Lưu Bân thở dài tiếc nuối.
     
    Hai người nhanh chóng đi qua những lớp học. Những tên con trai trong các lớp ló đầu ra khỏi cửa sổ, tò mò bàn tán về cô.
     
    “Woahh, học sinh mới đây sao? Đẹp thật!”
     
    “Sao cô ấy không học trong lớp mình?”
     
    “Chút nữa phải đi tìm lớp của cô ấy mới được!”
     
    ……….
     
    Lưu Bân nghe loáng thoáng những lời bàn tán, nói: “Chà, có vẻ như em rất nổi tiếng đấy.”
     
    Cô nghiêng đầu, nói: “Vậy sao? Em không để ý lắm. Mặc kệ bọn họ đi”. Nghe vậy Lưu Bân không khỏi lắc đầu cười trừ.
     
    Đến trước lớp cô học, Lưu Bân nói: “Chờ thầy một chút nhé.” rồi đi vào trong. Sau một lúc, Lưu Bân ra ngoài nói với Phong Hàn Nguyệt: “Được rồi, thầy chỉ dẫn em tới đây thôi. Thầy đã thông báo cho giáo viên chủ nhiệm lớp em, còn lại em tự lo liệu nhé.” Cô gật đầu tỏ vẻ biết ơn.
     
    Sau khi Lưu Bân rời đi, nghe thấy tiếng giáo viên chủ nhiệm, cô bước vào lớp học.
     
    “Em là học sinh mới phải không? Em hãy giới thiệu cho các bạn về bản thân nhé.”
     
    Nghe vậy, cô bước lên bục giảng, nhìn xung quanh và nói: “Chào các bạn! Mình là Phong Hàn Nguyệt, sau này xin được giúp đỡ nhé.” Nói rồi cô mỉm cười thật tươi, đôi mắt híp lại.
     
    Cả lớp xì xào bàn tán. “Bạn ấy dễ thương quá đi!” “Không ngờ bạn ấy lại vào học lớp chúng ta!” “Cô ta có gì mà phải bàn tán chứ?” “Thật vớ vẩn!”….
     
    “Trật tự nào! Hàn Nguyệt, cuối lớp còn một chiếc bàn trống, em hãy ngồi chỗ đó nhé.” Thầy chủ nhiệm đập tay xuống bàn nói lớn, sau đó chỉ tay về phía cuối lớp gần cửa sổ quay sang nói với Phong Hàn Nguyệt.
     
    “Vâng”. Phong Hàn Nguyệt đi xuống chiếc bàn trống, ngồi vào đó.
     
    “Được rồi, chúng ta bắt đầu bài học”. Thầy chủ nhiệm quay lên ghi bài giảng.
     
    Bỗng một cô gái ở bàn trên lén lút quay xuống, nói khẽ: “Này cậu, tớ là Tiêu Mẫn, làm bạn với tớ nhé!” Tiêu Mẫn, một cô gái năng động. Mái tóc ngắn màu xanh lục ôm lấy khuôn mặt dễ thương. Trên tóc có một chiếc kẹp màu đỏ. Đôi mắt màu đỏ cam tuyệt đẹp hơi mở to thấp thoáng thấy được sự háo hức của cô.
     
    “À…ừ. Được thôi. Tớ là Phong Hàn Nguyệt, rất vui được làm quen nhé.” Phong Hàn Nguyệt hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ mới chi ngày đầu đã có bạn mới rồi. Vui thật!
     
    Sau đó Tiêu Mẫn lại lén lút quay lên quay xuống, tránh không để thầy giáo thấy, nói chuyện trên trời dưới đất với Phong Hàn Nguyệt.
     
    Thời gian thấm thoát trôi đi. Đến buổi trưa.
     
    “Reng reng!” Tiếng chuông trong lớp vang lên.
     
    “Hôm nay chúng ta học đến đây thôi. Các em đi nghỉ đi”. Thầy giáo nói với cả lớp rồi đi ra khỏi lớp.
     
    Mọi người ùa ra ngoài. Nhưng một số vẫn còn ở trong lớp, đa phần là tụ tập lại ở bàn của Phong Hàn Nguyệt.
     
    “Phong đồng học, cậu thích ăn gì?”
     
    “Phong đồng học, tớ dẫn cậu đi tham quan trường nhé?”
     
    “Phong đồng học, cậu có bạn trai chưa?”
     
    “Phong đồng học…”
     
    ….
     
    “Này…này…chờ một chút…” Cô không ngăn cản được những câu hỏi của họ. Đến Tiêu Mẫn cũng bị đẩy ra ngoài không chen vào được.
     
     
    #2
      naki02 25.07.2016 13:37:45 (permalink)
      Chương 2 Làm quen bạn mới
       
      “Mọi người, yên tĩnh nào!” Tiếng một cậu con trai vang lên. Đám con trai bất ngờ im lặng hẳn, nhường đường cho một người đi tới.
       
      Cậu ta tóc màu đỏ, thân mình cao ráo, môi cười mỉm, khuôn mặt lai Anh, đôi mắt màu vàng rực rỡ tựa như mắt mèo.
       
      “Lớp trưởng!” Một người trong số đó kêu lên.
       
      “Lớp trưởng?” Cô nghĩ thầm.
       
      “Mọi người hãy tản ra đi, đừng tụ tập ở đây, nhé?” Thượng Quan Hải Đường nghiêng đầu nói nhẹ nhàng, nhưng trong mắt đám con trai kia thì thật đáng sợ. Bọn họ nhanh chóng tản ra, đi làm việc riêng của mình.
       
      “Phong đồng học, cậu không sao chứ?” Thượng Quan Hải Đường đến trước mặt Phong Hàn Nguyệt, hỏi. “Không có gì đâu, cậu đừng lo. Cảm ơn cậu nhiều. Mà cậu tên gì thế?” Cô hỏi.
       
      “Tớ là Thượng Quan Hải Đường, lớp trưởng. Phong đồng học, cho phép tớ gọi cậu là Hàn Nguyệt nhé?” Thượng Quan Hải Đường hỏi “Tớ có thể dẫn cậu đi tham quan trường được không?”
       
      “Ừm, tớ cũng gọi cậu là Hải Đường nhé. Làm phiền cậu rồi.” Nói rồi Phong Hàn Nguyệt và Thượng Quan Hải Đường cùng nhau ra khỏi lớp, mặc cho những tên con trai ganh tị với Thượng Quan Hải Đường vì được đi cùng Phong Hàn Nguyệt.
       
      “Trường chúng ta theo học có lịch sử rất lâu đời. Nó rất rộng lớn, có cả sân khấu và bể bơi nữa. Phía sau trường là kí túc xá nam, kí túc xá nữ và nhà kho. Phía xa căn tin một chút có một tiệm cà phê sách, trong đó có nhiều chỗ ngồi ngoài trời ở những chỗ mát mẻ, có thể đem thức ăn vào đó nữa, với điều kiện là không làm bẩn sách. Đó cũng là một trong các hình thức giải trí trong trường. Trong khuôn viên trường có một nhà kính. Ở đó trồng rất nhiều loài hoa nổi tiếng trên thế giới…” Thượng Quan Hải Đường vừa đi vừa giới thiệu cho Phong Hàn Nguyệt “Và…đây là cây cổ thụ linh thiêng của trường chúng ta”. Thượng Quan Hải Đường đến gần cây cổ thụ, đặt tay lên nó. “Theo như truyền thuyết được kể lại, có rất nhiều cặp đôi yêu nhau đến đây cầu nguyện, và họ đã sống bên nhau trọn đời.”
       
      “Sống bên nhau trọn đời…sao?” Phong Hàn Nguyệt ngẩn nhìn cây cổ thụ cao lớn, tự hỏi.
       
      “Cũng đã trễ rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi. Cùng đi nhé, Hàn-” Thượng Quan Hải Đường nhìn sang Phong Hàn Nguyệt, bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng kinh diễm. Mái tóc cô bay nhẹ theo từng làn gió, mùi thơm thoang thoảng đi vào mũi Thượng Quan Hải Đường. Đôi mắt cô xa xăm nhìn vào cây cổ thụ như nhớ đến rất nhiều chuyện. Cảm nhận được ánh nhìn từ Thượng Quan Hải Đường, cô quay sang nhìn cậu ta. Mắt cô thâm thúy lạ thường, như một vực thẳm sâu không đáy.
       
      Thượng Quan Hải Đường ngơ ngẩn nhìn Phong Hàn Nguyệt, đôi mắt xa xăm ấy như in lại trong tâm trí cậu, không cách nào xóa bỏ.
       
      “Hải Đường? Hải Đường!” Phong Hàn Nguyệt quơ quơ tay trước mặt Thượng Quan Hải Đường. Cậu bừng tỉnh lại. “Sao thế?” Phong Hàn Nguyệt quan tâm hỏi.
       
      “Không có gì. Chúng ta đi ăn thôi.” Thượng Quan Hải Đường mất tự nhiên quay đi chỗ khác, vừa đi vừa nói với Phong Hàn Nguyệt.
       
      “Ừm…được rồi…” Phong Hàn Nguyệt khó hiểu, chân bước nhanh đuổi kịp Thượng Quan Hải Đường.
       
      Đến căn tin, Thượng Quan Hải Đường đã ít nhiều bình tĩnh lại. "Hàn Nguyệt, đây là căn tin trường, mọi phần ăn ở đây chúng ta không cần phải trả tiền nữa, bởi vì để được vào đây học thì cần phải đóng một khoảng học phí khổng lồ, trong đó đã bao gồm tiền ăn, ở". Trong lúc xếp hàng lấy cơm trưa, Thượng Quan Hải Đường giải thích cho Phong Hàn Nguyệt. "Tuy nhiên, cũng có trường hợp ngoại lệ. Một số người là con của những người có thế lực trong trường, họ được miễn phí vào đây. Tất nhiên, họ cũng có tài năng của riêng mình. Nhà trường cũng có một ít điều lệ cho người có hoàn cảnh khó khăn nhưng có trí thông minh hay tài năng vượt bậc. Họ có thể làm những công việc cho trường như đưa thư, chăm sóc cây cảnh, v.v...".
       
      "Tuyệt thật, những điều này đều do thầy Hiệu trưởng ban hành sao?" Cô nói với vẻ thán phục.
       
      "Không phải đâu, đó là do con trai ông ấy nghĩ ra đấy"."Con trai?". "Đúng vậy, đó là Âu Dương Trạch, năm 3, cũng chính là Hội trưởng Hội học sinh".
       
      “Nói về Âu Dương Trạch thì anh ấy khá kì lạ.” “Kì lạ sao?” “Ừm, anh ấy lúc nào cũng trong tình trạng đầu tóc bù xù hết.” “Còn gì nữa?” “Hmm…Anh ta còn thích chơi với mèo, cũng là một con người cuồng hoa. Nghe nói nhà kính ở khuôn viên trường là do anh ta lên kế hoạch xây đấy.”
       
      Hai người đã lấy thức ăn xong, vừa ngồi vào bàn vừa nói.
       
      "Sao hôm nay đông thế nhỉ?" Thượng Quan Hải Đường nhìn xung quanh khó hiểu nói. Từ khi cậu và Phong Hàn Nguyệt vào đây những tên con trai đều phóng ánh mắt lại. Trong những ánh mắt đó rừng rực lửa. "Hình như là nhắm vào mình thì phải". Thượng Quan Hải Đường thầm nghĩ. “Mặc kệ đi. Liếc mãi rồi cũng lé thôi. Chẳng tội tình gì mà phải quan tâm”.
       
      Hai người nhanh chóng ăn xong, ra ngoài đi dạo quanh sân trường. “Hải Đường, chúng ta đến tiệm cà phê sách cậu nói lúc nãy đi?” Cô rất háo hức muốn biết tiệm cà phê sách như thế nào.
       
      “Được thôi.”
       
      Hai người đi đến tiệm cà phê sách. Tiệm ở chỗ khá sáng sủa. Thượng Quan Hải Đường dẫn đầu đi trên cầu thang, cô đi theo sau, nhìn vào trong thông qua tấm kính ngăn cách thấy một căn phòng theo tông màu nâu sẫm, vàng nhạt và một chút đỏ sẫm tạo không khí ấm áp. Phía sau chiếc quầy bàn gỗ là các loại hạt cà phê đắt tiền. Những người phục vụ cả trai lẫn gái đều rất xinh đẹp, mặc bộ phục vụ như thời quý tộc châu Âu. Những chiếc bàn tròn được sắp xếp sao cho có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.
       
      Cả hai chọn chỗ trên tầng 2, ở ngoài ban công. Thượng Quan Hải Đường nói: “Cậu thích uống và đọc sách gì, Hàn Nguyệt?” “Để xem… tớ uống Cappuchino,  về sách thì cậu lựa  giúp tớ nhé?” “Được, chờ tớ chút, tớ cũng đi lấy cho tớ luôn.”
       
      Nói rồi Thượng Quan Hải Đường đi vào căn phòng bên trong. “Dưới đó có một phòng sách, trên này cũng có. Nói như vậy…hai phòng liên thông nhau sao?” Cô suy đoán. Trong căn phòng lúc nãy cô có thấy một số người đi vào một căn phòng và khi trở ra đều cầm trên tay một hoặc nhiều cuốn sách. Để tiện cho việc lấy sách hơn thì chắc hẳn nhà trường đã bố trí như vậy.
       
      “Xin lỗi vì đã chờ lâu” Thượng Quan Hải Đường trở lại với hai cuốn sách trên tay. "Đây, của cậu". Cậu đưa nột quyển cho cô. “Chút nữa phục vụ sẽ đem cà phê lên”.
       
      "Ừm. Cảm ơn cậu" Cô mỉm cười nhận lấy. "Những ngôi sao rực rỡ?" Cô ngạc nhiên nhìn quyển sách. Cô lật từng tờ ra xem. Trong lúc đó Thượng Quan Hải Đường ngồi bên cạnh cô và đọc sách.
       
      Cô nhìn theo những vì sao lấp lánh trong những bức tranh ở từng trang. "Sao tụi nó nhìn giống cơm thế nhỉ?" Cơm...cơm...Cơm?
       
      "Phải rồi, mình còn một hộp cơm do bác quản gia làm mà, quên mất". Cô vừa nghĩ vừa đặt hộp cơm lên bàn. "Sao thế, Hàn Nguyệt?" Thượng Quan Hải Đường dời mắt nhìn Phong Hàn Nguyệt "Ừ...tớ vẫn còn một hộp cơm mà bác quản gia nhưng quên mất. Giờ làm sao nhỉ? Tớ vẫn chưa hết no".
       
      Cậu mắt nhìn những dòng chữ, sắc mặt tự nhiên nói với Phong Hàn Nguyệt "Ừm...Hàn Nguyệt, tớ cùng ăn với cậu nhé?" "Được chứ, cùng ăn chung cho vui." Cô vui vẻ nói.
       
      Phong Hàn Nguyệt mở nắp hộp, những mùi thơm từ trong hộp thoảng ra như làm người ta chảy nước miếng. "Khéo tay thật! Bác quản gia cậu làm đây sao?" Thượng Quan Hải Đường thán phục nói."Đúng vậy, bác ấy nấu ăn rất giỏi!" Cô nói với vẻ tự hào.
       
      Những thức ăn được bố trí rất hợp lí, tạo cảm giác đánh sâu vào thị giác và khứu giác. Những miếng cà rốt được cắt tỉa kĩ càng, xếp về một bên của hộp cơm. Ở một ngăn khác, có một chút cơm được vo tròn thành hình gấu và một ít rong biển trang trí trên đó.
       
      "Có vẻ như cậu ấy cũng thích cà rốt, tuyệt!" Thượng Quan Hải Đường vui vẻ nghĩ thầm.
       
      "Hàn Nguyệt, cậu đút cho tớ được không? Cuốn sách này hay quá, tớ không tài nào bỏ xuống được." Thượng Quan Hải Đường ra vẻ tự nhiên nói, nhưng loáng thoáng vẫn thấy đôi tai hơi đỏ lên.
       
      “Được thôi” Phong Hàn Nguyệt gật đầu, vừa cầm đũa vừa nói “Nào. Aaa..a!” “Ưm!” Thượng Quan Hải Đường nhai phần cơm do cô đút vào.
       
      “Thế nào? Ngon chứ?” “Ừ, ngon thật đấy!” Cậu cười thầm trong hạnh phúc. Cậu không ngờ rằng mình sẽ vui vẻ chỉ với những điều đơn giản như vậy. “Mình đã động lòng rồi sao?” Thượng Quan Hải Đường yên lặng ngắm nhìn Phong Hàn Nguyệt ăn cơm. Bỗng cậu thấy một hạt cơm dính trên đôi môi hồng của cô, cậu lấy nó xuống và bỏ vào miệng. “Ngọt thật.” Cậu nghĩ thầm.
       
      Phong Hàn Nguyệt khó hiểu nhìn Thượng Quan Hải Đường. “Lúc nãy cậu làm gì thế?” Cô không để ý đến hành động lúc nãy của cậu. “Không có gì, chỉ là có một hạt cơm dính trên môi cậu, tớ chỉ giúp cậu lấy nó xuống thôi.” Cậu nhẹ nhàng trả lời
       
      Nghe vậy cô cúi đầu xuống ăn tiếp. Thỉnh thoảng lại đút cho Thượng Quan Hải Đường ăn. Bầu không khí xung quanh hai người thật nhẹ nhàng, yên bình, làm những người đi ngang qua cứ ngỡ hai người là một đôi.
       
      “Cà phê của quý khách đây ạ. Chúc quý khách ngon miệng.” Người phục vụ đặt hai tách cà phê lên bàn, hơi cúi người rồi đi xuống dưới.
       
      Cô ngồi thẳng lưng, nhẹ nhàng cầm tách cà phê lên, khẽ uống.
       
      “Cậu uống gì thế, Hải Đường?” Đoạn cô quay qua hỏi cậu.
       
      “Khục khục…Cà phê đường”. Cậu đang ngắm cô uống đột nhiên cô quay qua hỏi làm cậu ho sặc sụa.
       
      “Cậu không sao chứ?” Cô lo lắng vỗ vỗ lưng cậu.
       
      “Kh…không có gì đâu, Hàn Nguyệt.” Cậu vừa hết ho cô lại làm vậy khiến tim cậu đập nhanh hơn.
       
      “Đúng rồi, chiều chúng ta có tiết không?” “Không, hôm nay chúng ta chỉ học buổi sáng thôi.” “Ừ, vậy chút nữa cậu dẫn tớ đến kí túc xá nữ nhé?” “Được thôi”.
       
      Cả hai nhanh chóng thưởng thức hương vị cà phê và đi đến kí túc xá nữ. Giữa ánh nắng nhẹ buổi trưa chiều, sân trường giờ chỉ còn một vài người. Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, có một người bước đến, đi ngang qua. Người đó đột nhiên quay lại, nhìn Phong Hàn Nguyệt. “Cô ấy là ai? Sao trông quen quen thế nhỉ?” Người đó tự hỏi thầm.
       
      Cảm thấy có ai đó nhìn mình, Phong Hàn Nguyệt cũng quay lại. Thượng Quan Hải Đường quay lại theo. Cô thấy một chàng trai, khuôn mặt tựa điêu khắc đầy băng sương. Mái tóc đen hơi dài dưới ánh nắng ánh lên màu xanh của biển. Đôi mắt lạnh lùng vừa thân thuộc vừa xa lạ đang nhìn cô. Cô nhẹ gật đầu chào hỏi rồi quay lại nói chuyện với Thượng Quan Hải Đường. Anh ta nhìn cô một lúc rồi lại đi tiếp.
       
      “Trịnh Mặc Thần? Sao anh ta lại ở đây?” Thượng Quan Hải Đường kinh nghi liếc nhìn bóng người anh ta.
       
      -----------
       
      Đến trước cửa kí túc xá nữ một đoạn, hai người dừng lại. “Hôm nay cảm ơn cậu nhé!” Cô nói với Thượng Quan Hải Đường. “Không có gì, tớ cũng rất vui được giúp đỡ cậu. Mai gặp nhé.”. “Ừm, mai gặp lại, tạm biệt cậu.” Nói rồi cô đi vào trong, quay lại vẫy tay chào cậu. Cậu ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Phong Hàn Nguyệt đang dần nhỏ lại. Một lúc sau cậu quay về kí túc xá nam.
       
       
       
       
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2016 22:26:43 bởi naki02 >
      #3
        naki02 26.07.2016 22:29:05 (permalink)
        Chương 3: Học sinh mới
         
        Đến phòng 24 lầu 1, Phong Hàn Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa.
         
        “Cạch”.
         
        “Huhuhu. Nãy giờ cậu đi đâu vậy hả? Cậu có biết tớ tìm cậu mãi không hả?” Bỗng từ trong phòng Tiêu Mẫn lao ra ôm chầm Phong Hàn Nguyệt, nước mắt nước mũi chùi hết trên áo cô.
         
        “Tiểu…Tiểu Mẫn? Sao cậu lại ở đây?” Cô bất ngờ nhìn Tiêu Mẫn.
         
        “Thầy Hiệu trưởng chưa nói cho cậu hả? Tớ đã xin được vào cùng phòng với cậu đấy!” Tiêu Mẫn rời khỏi người cô, nước mắt trên mặt biến mất, nói.
         
        “À…ừ. Vậy sao?” Cô dở khóc dở cười nhìn sự thay đổi sắc mặt như chong chóng của Tiêu Mẫn.
         
        “Vào đi, vào đi. Lúc trưa họ có gửi hành lý của cậu đến. Tớ để ở góc phòng đấy.” Tiêu Mẫn vừa đẩy Phong Hàn Nguyệt vào vừa nói, lấy chân đóng cửa lại.
         
        “Cảm ơn cậu” Cô vừa nói vừa quan sát căn phòng.
         
        Căn phòng rộng cỡ một căn hộ hạng sang. Cả phòng theo tông trắng, đen nhưng không đơn điệu mà trông rất tinh tế. Ngoài ban công đặt một số chậu cảnh tạo không khí thoáng mát. Hai bên phòng có hai chiếc giường King size. Trên chiếc bàn nhỏ ở giữa đặt chiếc đèn bàn.
         
        “Trong lúc chờ đến trời tối, tớ sắp xếp hành lí nhé.” Phong Hàn Nguyệt nói
         
        “Vậy tớ đi tập bóng rổ đây. Tối gặp nhau ở căn tin trường nhé.” Tiêu Mẫn nhanh chóng thay đồ thể thao rồi đi ra ngoài.
         
        --------
         
        Trời tối.
         
        Trong căn tin đông đúc người. Phong Hàn Nguyệt cầm khay thức ăn nhìn xung quanh.
         
        “Hàn Nguyệt! Ở đây này!” Cô nhìn sang, thấy Tiêu Mẫn đang giơ giơ tay về phía cô. “Tiểu Mẫn! Cậu tới lâu chưa?” Cô đi đến bàn của Tiêu Mẫn, ngồi vào. “Tớ mới tới thôi. Lúc nãy tớ chơi bóng rổ xong chạy qua đây liền, nóng quá~”. Tiêu Mẫn lấy tay quạt quạt cho khỏi nóng, mồ hôi cô nhễ nhại.
         
        “Thật là! Sao cậu không về phòng tắm chút rồi đi?” Phong Hàn Nguyệt trách móc nhìn Tiêu Mẫn, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt cô. “He he”. Tiêu Mẫn cười hối lỗi.
         
        “Được rồi! Ăn thôi!”
         
        Phong Hàn Nguyệt và Tiêu Mẫn đang ăn giữa chừng thì đột nhiên “Hàn Nguyệt, tớ ngồi đây được không?” Thượng Quan Hải Đường đi đến nhẹ nói.
         
        “ Được chứ! Cậu ngồi đi.”
         
        “Này Nguyệt Nguyệt, đây là ai thế? Bạn trai cậu hả?” Tiêu Mẫn nhẹ huých tay vào Phong Hàn Nguyệt, vẻ mặt ám muội hỏi.
         
        “Haizz, không phải đâu. Tớ mới vào sao có bạn trai được chứ! Đây là lớp trưởng lớp chúng ta, Thượng Quan Hải Đường đấy.” Cô thở dài nhìn Tiêu Mẫn.
         
        “Tiêu Mẫn, chúng ta từng nói chuyện với nhau sau lễ khai giảng mà. Cậu lại không nhớ hả?” Nãy giờ tìm chỗ trống, bất ngờ cậu thấy Phong Hàn Nguyệt nên đi tới, giờ mới để ý có Tiêu Mẫn ở đây nữa. Nhưng nghe Tiêu Mẫn nói vậy, Thượng Quan Hải Đường ngán ngẩm nhìn cô. Sau lần nói chuyện đó, khi gặp lại Tiêu Mẫn và bắt chuyện với cô thì cô đều trưng bộ mặt khó hiểu ra và nói “Cậu là ai thế? Bộ chúng ta quen nhau hả?” nữa chứ! Thể là mỗi lần gặp Tiêu Mẫn cậu đều phải giải thích lại từ đầu.
         
        Dù vậy nhưng nghe Tiêu Mẫn hỏi thế cậu vẫn thấy vui vui trong lòng. “Mình được nghĩ là bạn trai của Hàn Nguyệt cơ đấy! Hạnh phúc quá!” nghĩ vậy nhưng Thượng Quan Hải Đường vẫn khéo léo không để lộ ra. Tiêu Mẫn mà phát giác ra thì sẽ nói cho Hàn Nguyệt mất.
         
        “Lớp trưởng?” Tiêu Mẫn tròn xoe mắt nhìn cậu. “Mình từng nói chuyện với cậu ta sao? Sao mình không nhớ chứ?” Cô nghĩ thầm.
         
        Thượng Quan Hải Đường thở dài, nhìn cô: “Nhìn cái mặt cậu là biết ngay cậu lại không nhớ rồi. Cậu ăn cái gì mà mau quên thế chứ?” Cậu ngồi đối diện với Tiêu Mẫn và Phong Hàn Nguyệt. “Thôi kệ cậu, tớ không giải thích nữa. Rồi cậu sẽ nhớ ra thôi.”
         
        “Ha ha ha…” Tiêu Mẫn cười hối lỗi. “Mình biết mình có tính hay quên nhưng không ngờ lại đến mức này. Aizz”
         
        “Hàn Nguyệt, nghe nói ngày mai lại có học sinh mới đấy. Là nam.” Thượng Quan Hải Đường vừa ăn vừa nói với Phong Hàn Nguyệt.
         
        “Hả? Ngoài mình ra còn có học sinh mới sao?” Cô ngạc nhiên nhìn cậu.
         
        Tiêu Mẫn sau khi ngồi suy nghĩ cẩn thận đã nhớ ra Thượng Quan Hải Đường, cô cũng quay sang hỏi cậu: “Làm sao cậu biết vậy?”
         
        “Cha tớ là trưởng ban khu quản lí nhân sự, tớ cũng hay giúp ông ấy làm việc nên mỗi khi có học sinh mới hay giáo viên mới ông ấy đều nói trước với tớ.”
         
        “Thì ra là vậy”. Phong Hàn Nguyệt và Tiêu Mẫn gật gù.
         
        Cả ba nhanh chóng xử lí phần cơm của mình, ai về phòng nấy.
         
        “Này Hàn Nguyệt! Cậu thích ai chưa?” Tiêu Mẫn ôm gối ngồi trên giường, chống cằm nhìn Phong Hàn Nguyệt loay hoay với đống quần áo của mình.
         
        “Chưa. Sao cậu hỏi vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi.
         
        “Tại vì tớ thấy cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn phải có ai đó để ý cậu rồi chứ. Nhưng tớ lại chẳng thấy ai lảng vảng xung quanh cậu cả.”
         
        “Hmm… Tớ không biết nữa. Từ nhỏ tớ chỉ ở trong nhà, hiếm khi ra ngoài, ngay cả việc học anh mình phải nhờ người đến dạy. Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn cậu đã khen tớ.”
         
        “Aizz” Tiêu Mẫn ngả người xuống giường, hai tay dang rộng, mái tóc cô hơi lòa xòa. “Không biết khi nào mới tìm thấy định mệnh của tớ đây?”
         
        “Không ngờ cậu cũng có lúc mơ mộng đấy, Tiểu Mẫn.” Phong Hàn Nguyệt cười khúc khích nhìn Tiêu Mẫn.
         
        “Bất cứ đứa con gái nào cũng vậy cả, dù ít hay nhiều.” Tiêu Mẫn lật người lại, cằm đè lên hai mu bàn tay đặt trên chiếc gối.
         
        “Được rồi, cậu nói đúng. Cũng đã trễ rồi, chúng ta đi ngủ thôi.” Phong Hàn Nguyệt đứng dậy, đợi Tiêu Mẫn nằm yên trên giường rồi tắt hết đèn trong phòng.
         
        “Ngủ ngon nhé, Tiểu Mẫn.”
         
        “Ngủ ngon.”
         
        ----------
         
        “Ưm…” Tiêu Mẫn ngồi dậy, ngáp dài đến chảy cả nước mắt. Cô nhìn sang giường của Phong Hàn Nguyệt. Trên giường không một bóng người, chăn gối được xếp lại gọn gàng, ngăn nắp. “Cậu ấy đi đâu rồi nhỉ?”
         
        Tiêu Mẫn vừa đi vừa dụi mắt. Ra ngoài ban công, cô thấy Phong Hàn Nguyệt hai tay nắm nhẹ lan can, mắt nhìn theo hướng mặt trời đang lên. Phong Hàn Nguyệt vẫn mặc bộ đồ ngủ đó, tà váy kéo dài đến đầu gối, nhẹ nhàng đung đưa để lộ cẳng chân trắng tuyệt trần. Nét mặt cô ấy có chút khác lạ, chút gì đó… cô đơn?
         
        “Hàn Nguyệt.” Không biết sao, Tiêu Mẫn bỗng thốt ra, như sợ Phong Hàn Nguyệt sẽ biến mất trước mặt mình.
         
        “Tiểu Mẫn, cậu dậy rồi à?” Phong Hàn Nguyệt quay lại, mỉm cười nhìn cô.
         
        “Là ảo giác sao?” Tiêu Mẫn tự hỏi mình, cô lại thấy Phong Hàn Nguyệt trở lại như cũ, như không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng còn cảm giác lúc nãy…?
         
        “Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn chút gì rồi đến lớp nhé?” Phong Hàn Nguyệt đề nghị nói, đẩy Tiêu Mẫn vào phòng.
         
        “Được, cậu đợi tớ 10 phút.” Tiêu Mẫn cũng không để tâm đến chuyện lúc nãy nữa.
         
        -----------
         
        Sau khi ăn bữa sáng, cả hai chậm rãi tản bộ đến lớp, hưởng thụ bầu không khí êm dịu của buổi sớm.
         
        Đến lớp, Phong Hàn Nguyệt và Tiêu Mẫn chào những người xung quanh.
         
        “Chào buổi sáng, mọi người.”
         
        “Chào cậu, Tiêu Mẫn.”
         
        “Chào buổi sáng, Hàn Nguyệt.”
         
        …….
         
        Đám người lao nhao cả lên. Tụi con trai vẫn tha thiết nhìn Phong Hàn Nguyệt, nhưng vì Thượng Quan Hải Đường đứng ở cuối lớp quan sát bọn họ, không thể hó hé làm gì được.
        Tiết trời hôm nay mát mẻ vậy mà lưng họ đều đổ mồ hôi ròng ròng, mặt tái mét. Trách được ai a~, chỉ có thể trách tại sao lớp mình lại có lớp trưởng như vậy thôi.
         
        “Thầy chủ nhiệm sắp đến rồi đấy! Mau vào chỗ đi!” Sở Nam Dực, lớp phó gương mẫu của lớp lấy ngón trỏ đẩy gọng kính lên theo thói quen, lên tiếng.
         
        Mọi người nhao nhao trở về chỗ của mình. Cùng lúc đó thầy chủ nhiệm bước vào, đập tay lên bàn nói lớn: “Tất cả trật tự. Hôm nay chúng ta lại có một học sinh mới. Các cô cậu yên lặng cho tôi!”
         
        Cả căn phòng im lặng hẳn. Mọi người tò mò nhìn về phía cánh cửa, đoán xem người phía sau cánh cửa kia sẽ là ai.
         
        Một cậu con trai chậm rãi bước vào. Dáng người cao lớn, mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu xanh đen thăm thẳm như vực sâu trong hải dương. Cậu nhìn cả lớp, nói theo một phong cách rất tự tin: “Chào mọi người. Tớ là Du Cẩn. Tớ mới từ Pháp chuyển về đây. Tớ vẫn còn không rõ rất nhiều điều, mong mọi người chỉ giáo thêm!” Sau đó cậu ta nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
         
        “Woahh” Bọn con gái đỏ mặt, hét ầm lên.
         
        “Du Cẩn, cậu sinh ngày mấy?”
         
        “Du Cẩn, mẫu người bạn gái lí tưởng của cậu là gi?”
         
        “Nhà cậu có anh chị em gì không?”
         
        …….
         
        “Mọi người im lặng nào!” Thượng Quan Hải Đường vỗ vỗ tay, tạo lực chú ý. “Cậu ấy là học sinh mới, các cậu làm vậy sẽ làm cậu ấy sợ đấy.” Cậu mỉm cười, nhìn những đứa con gái hét lên vừa nãy. Ai cũng biết nụ cười của cậu ta chỉ là một nụ cười thật bình thường, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy áp lực vô hình tỏa ra từ người cậu.
         
        Bọn họ không hẹn mà cùng im thin thít. “Xem ra những học sinh trong lớp này đều trải qua ‘uy’ của Hải Đường rồi…” Phong Hàn Nguyệt nghĩ thầm, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Du Cẩn.
         
        Du Cẩn không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp như vậy trong lớp này. Đôi mắt xanh biếc lơ đãng đầy cuốn hút, mái tóc vàng óng buông xuống đôi vai nhỏ nhắn. Đôi môi hồng nhuận hơi hé mở đầy mê hoặc. “Thình thịch! Thình thịch!” Bỗng tim cậu bất ngờ đập nhanh lên. “Đây gọi là tiếng sét ái tình sao?” Du Cẩn ngơ ngẩn nhìn Phong Hàn Nguyệt, tự hỏi mình.
         
        Phong Hàn Nguyệt khó hiểu nhìn Du Cẩn. “Sao cậu ta cứ nhìn mình thế nhỉ?”
         
        Thượng Quan Hải Đường khẽ nhíu mày nhìn Du Cẩn đang nhìn chằm chằm Phong Hàn Nguyệt. “Tên đó sao lại nhìn Hàn Nguyệt với ánh mắt đó chứ?”
         
        “Làm tốt lắm, Thượng Quan Hải Đường” Thầy chủ nhiệm tán thưởng nhìn cậu ta. “Du Cẩn, em hãy xuống cuối lớp, ngồi ở chiếc bàn bên trái bàn của Phong Hàn Nguyệt, người ở cuối lớp gần cửa sổ ấy.”
         
        “Vâng ạ.” Du Cẩn đi xuống bàn mình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phong Hàn Nguyệt. “Vậy ra tên cô ấy là Phong Hàn Nguyệt sao? Thầy ơi em yêu thầy lắm lắm. Không ngờ thầy lại tạo cho em cơ hội tốt như vậy.” Du Cẩn vui sướng nghĩ thầm.
         
        Bỗng cảm nhận một ánh nhìn địch ý, Du Cẩn tìm chủ nhân của nó. Du Cẩn và Thượng Quan Hải Đường nhìn nhau. Giữa ánh mắt hai người như có một dòng điện chạy qua lại. “Xem ra mình có tình địch rồi.” Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ.
         
        “Chúng ta bắt đầu bài học”.
         
        --------
        “Ai da, cuối cùng tiết học cũng kết thúc rồi.” Tiêu Mẫn vươn vai, ngáp dài. “Haizz, ngồi nhìn Hải Đường và Du Cẩn cứ liếc mắt đưa tình mà phát mệt!” Cô chép miệng nghĩ thầm.
         
        “Hải Đường! Đi ăn trưa thôi!” Phong Hàn Nguyệt nói với cậu ta. “Tiểu Mẫn, cậu ở ngoài lớp đợi tụi tớ chút nhé.” “Ừ”
         
        “Xong rồi! Đi thôi, Hàn Nguyệt.” Thượng Quan Hải Đường cùng Phong Hàn Nguyệt đi ra ngoài lớp.
         
        “Hàn Nguyệt, tớ có thể đi cùng các cậu không?” Du Cẩn bước đến trước mặt Phong Hàn Nguyệt, ngăn cản bước đi của cô, nói.
         
        “Ừ, được thôi. Không thành vấn đề.” Cô đồng ý. Có thêm một người bạn nữa cũng chẳng sao. “Chúng ta đi nhanh thôi, kẻo Tiểu Mẫn đợi lâu.”
         
        “Các cậu làm gì trong đó thế? Hơi lâu đấy.” Tiêu Mẫn tò mò nhìn Phong Hàn Nguyệt và Thượng Quan Hải Đường. 
         
        #4
          naki02 26.07.2016 22:34:50 (permalink)
          Chương 4: Hội trưởng Hội học sinh
           
          “Hả? Một con người không đầu và cổ?”  Cô trợn tròn mắt, nhìn bóng người phía sau Phong Hàn Nguyệt và Thượng Quan Hải Đường. Cô ngửa cổ lên. “Học sinh mới Du Cẩn? Cậu ta làm gì ở đây? Khoan đã, như vậy thì…” Cô nhìn lại mình và ba người kia, vẻ mặt mướp đắng “Như vậy thì…mình là đứa thấp nhất trong cả đám sao?”
           
          "N...Này, Tiêu Mẫn, cậu không sao chứ?" Thượng Quan Hải Đường buồn cười nhìn Tiêu Mẫn thay đổi biểu cảm liên tục, từ ngạc nhiên qua sửng sốt, đến ngỡ ngàng rồi suy sụp. Du Cẩn và Phong Hàn Nguyệt mặt cũng đầy dấu chấm hỏi.
           
          "Không có gì, chúng ta đi thôi." Tiêu Mẫn bị đả kích quá lớn, mặt vô biểu cảm.
           
          Ngồi vào bàn ăn, Tiêu Mẫn nhìn Du Cẩn và Phong Hàn Nguyệt đang nói chuyện vui vẻ với nhau. "Cậu ta mặt dày thật, chưa quen biết gì cả mà đã hỏi thông tin người ta rồi." Cô nghĩ thầm, nhưng không nhớ rằng lần đầu gặp Phong Hàn Nguyệt cũng có ai đó làm hệt như vậy. Đoạn cô nhìn sang Thượng Quan Hải Đường đang ăn nhưng không bỏ sót chút nào hành động của hai người kia. "Trong giờ học cậu ta và Du Cẩn đắm đuối nhìn nhau, bây giờ Du Cẩn nói chuyện với Hàn Nguyệt, cậu ta lại nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt. Chuyện gì thế này? Hải Đường ghen tị với Hàn Nguyệt? Chẳng lẽ là một nam một nữ tranh giành một đứa con trai?"
           
          Sự thật là, Thượng Quan Hải Đường canh chừng không cho Du Cẩn có những hành động thân mật với Phong Hàn Nguyệt, cùng với nhìn xem Phong Hàn Nguyệt có cảm tình đặc biệt với Du Cẩn không. Nhưng vào mắt Tiêu Mẫn thì đó lại là một cảnh tượng khác.
           
          Thượng Quan Hải Đường bỗng cảm thấy một trận rùng mình, làm cậu suýt chút nữa bị sặc. Cậu quái dị nhìn Tiêu Mẫn, nói: “Tiêu Mẫn, cậu lại suy nghĩ cái gì kì quặc nữa thế?” Cậu và Tiêu Mẫn tuy quen biết nhau mới một tháng nhưng cả hai lại rất thân. Cậu cũng đã biết một ít tính xấu của cô, và suy nghĩ kì quặc là một trong số đó, đôi lúc kèm theo cả hành động nữa.
           
          Có lần cậu và Tiêu Mẫn cùng ra ngoài trường mua chút đồ, đi qua một con hẻm. Trong đó xảy ra một vụ đánh nhau rất kịch liệt. Những người đi ngang qua đều tránh xa con hẻm này. Tiêu Mẫn bỗng dừng lại, nhìn vào trong đó. Đột nhiên, cô nở cụ cười quái dị. Cậu nhìn vào nụ cười ấy mà lạnh cả sống lưng. “Tiêu…Tiêu Mẫn, cậu định làm gì vậy?” Cậu nuốt nước bọt, hỏi. “Tớ đang nghĩ, không biết có nên cho tụi này một túi xuân dược lớn không.” Nói là vậy nhưng tay cô bắt đầu lục tìm trong túi ba lô. “Nếu sau khi làm bọn họ phát hiện mình đã làm chuyện ấy với kẻ thù và thấy tiểu đệ đệ của mình biến mất thì sao nhỉ?” Tiêu Mẫn cười man rợ. Thượng Quan Hải Đường mặt tái mét, trên trán lấm tấm mồ hôi.
           
          Cùng lúc đó, những người xung quanh không thấy đâu cả, những vệ sĩ của Tiêu Mẫn đã nhanh chóng bao vây quanh khu vực này, hành động dứt khoác liền mạch như đã thực hiện vô số lần, mặt vô biểu tình. “Có vẻ như đây không phải là lần đầu cậu ấy làm vậy nhỉ?” Thượng Quan Hải Đường cười méo xệch, khóe môi run rẩy liên tục, không đành lòng nhìn cảnh tượng sắp diễn ra.
           
          Hai ngày sau, những người sống gần đó đều nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết như heo cắt tiết vang vọng từ con hẻm.
           
          “Cậu nói vậy là ý gì? Sao cậu lại dùng từ ‘lại’? Tớ chỉ đang suy nghĩ linh tinh thôi mà!” Tiêu Mẫn chu môi phản bác lại. Đồng ý là cô có suy nghĩ kì quặc thật, nhưng chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng thôi!
           
          “Thật không?” Thượng Quan Hải Đường bán tín bán nghi nhìn Tiêu Mẫn.
           
          “Hai cậu nói chuyện gì mà vui thế?” Phong Hàn Nguyệt mỉm cười quay sang hỏi.
           
          “Không có gì đâu, Hàn Nguyệt.”
           
          “Đúng vậy. Còn hai cậu đang nói việc gì thế? Tớ thấy hai cậu có vẻ thân lắm đấy!” Thượng Quan Hải Đường nheo mắt lại, giọng nói sặc mùi giấm chua.
           
          “Chúng tớ đang trao đổi thông tin với nhau. Trước lạ sau quen mà. Có thể sau này chúng ta sẽ thân nhau hơn đấy!” Cô hồn nhiên không để ý đến mùi giấm chua nồng nặc quanh quẩn đâu đây.
           
          “Vậy hả? Vậy tớ cũng giới thiệu mình luôn.” Tiêu Mẫn nói, đoạn cô quay sang nói với Du Cẩn: “Chào cậu. Tớ là Tiêu Mẫn, bạn thân của Hàn Nguyệt.” “Chào cậu, Tiêu Mẫn. Như đã giới thiệu lúc sáng, tớ là Du Cẩn, học sinh mới.” Nói rồi cả hai bắt tay nhau.
           
          “Đến lượt cậu đấy, Hải Đường.” “Rồi rồi, khỏi nhắc.”
           
          “Tớ là Thượng Quan Hải Đường, lớp trưởng, cũng là bạn thân của Hàn Nguyệt. Sau này xin được chỉ giáo.” Cậu lặp lại nụ cười lúc sáng. “Tớ là Du Cẩn, chào cậu.” Hai người bắt tay nhau nhưng lại cầm mãi không buông ra, mơ hồ còn thấy tay hai người bóp chặt tay người kia nữa. Nhiệt độ xung quanh hai người bỗng lạnh xuống, như có như không tia điện xẹt qua giữa hai người.
           
          “Hai cậu ấy có vẻ thân nhỉ?” Phong Hàn Nguyệt ngưỡng mộ nhìn hai người.
           
          “Chậc chậc. Hai người hồi sáng ngắm nhau chưa đủ hay sao mà bây giờ còn nắm tay không chịu buông nữa thế? Chẳng lẽ ngày nào cũng phải thấy cảnh này sao?” Tiêu Mẫn ngán ngẩm chống cằm.
           
          “Mời em Thượng Quan Hải Đường đến phòng Hiệu trưởng. Xin nhắc lại. Mời em Thượng Quan Hải Đường đến phòng Hiệu trưởng.” Bỗng giọng một người đàn ông phát ra từ chiếc loa gắn trên tường.
           
          “Chuyện gì thế nhỉ?” Phong Hàn Nguyệt và Tiêu Mẫn hỏi. Du Cẩn cũng thắc mắc nhìn Thượng Quan Hải Đường.
           
          “Giọng cha tớ đấy. Chắc là lại có học sinh mới rồi.” Nói rồi cậu đứng dậy. “Các cậu ở lại ăn ngon miệng nhé. Tớ đi đây. Chiều gặp tại lớp nhé.” Cậu lưu luyến nhìn Phong Hàn Nguyệt.
           
          “Ừm. Tạm biệt cậu.” Phong Hàn Nguyệt gật đầu cười.
           
          Ba người đã ăn xong, đi dạo ngoài khuôn viên.
           
          “Hàn Nguyệt, Tiêu Mẫn, hay là chúng ta vào nhà kính đi? Nghe nói trong đó có nhiều hoa đẹp lắm!” Du Cẩn nói.
           
          “Cũng được. Dù sao bây giờ tớ cũng rảnh rỗi. Cậu đi không, Hàn Nguyệt?” Tiêu Mẫn quay sang hỏi Phong Hàn Nguyệt.
           
          “Mình đi chứ! Sẵn dịp vào trong đó xem thử luôn.” Cô trả lời.
           
          Đến nơi, ba người quan sát căn nhà kính từ bên ngoài. Những tia nắng phản chiếu trên các tấm kính những sắc màu rực rỡ, lấp lánh.
           
          “Chà! Những tấm kính này đều là kính chống đạn cả đấy!” Phong Hàn Nguyệt chạm tay vào tấm kính, cảm thán nghĩ. “Chẳng lẽ có người yêu hoa đến mức dựng cả kính chống đạn để bảo vệ? Lẽ nào là… Hội trưởng Hội học sinh Âu Dương Trạch?” Sở dĩ cô biết những thứ này đều là kính chống đạn vì cô là con gái của lão đại một tổ chức mafia khét tiếng, mọi thứ kể cả bắn súng hay kĩ năng giết người đều phải học từ nhỏ. Cha cô có rất nhiều kẻ thù, nhưng để giết được ông thì chỉ có một số ít tổ chức trên thế giới có thể làm được. Trong lúc mắc chứng trầm cảm, cô lao vào học điên cuồng. Trên tay trái cô có một vết chai vì cầm súng quá nhiều, nhưng cô luôn che giấu nó.
           
          “Hàn Nguyệt? Hàn Nguyệt!” Tiêu Mẫn nói lớn. “Cậu suy nghĩ gì mà thất thần thế?”
           
          “Hả? À, không có gì đâu.” Phong Hàn Nguyệt bừng tỉnh, cười tự nhiên như không có gì xảy ra. “Chúng ta vào trong thôi.” Du Cẩn thầm lo lắng nhìn cô, lúc nãy cậu thấy một nỗi buồn man mác, và một thứ gì đó chợt lóe trong mắt cô rồi biến mất.
           
          “Woah, đẹp quá!” Tiêu Mẫn kinh ngạc nói. Những bông hoa trồng dưới đất nở rộ rất tươi. Chúng trải rộng hai bên đường đi trong căn nhà kính rộng rãi. Cả căn nhà được điều chỉnh nhiệt độ sao cho phù hợp với chúng.
           
          “Đẹp thật!” Phong Hàn Nguyệt đồng ý nhìn xung quanh. Nụ cười rực rỡ nở rộ trên môi cô hệt như những bông hoa ấy. Du Cẩn say đắm nhìn cô, không chút nào chú ý đến những bông hoa kia.
           
          “A? Hình như có ai ở đó thì phải?” Phong Hàn Nguyệt bỗng nhìn thấy một bóng người đang nửa ngồi nửa nằm trên chiếc bàn cẩm thạch phía trong căn nhà.
           
          “Đâu đâu?” Tiêu Mẫn dáo dát nhìn xung quanh, cuối cùng cùng thấy bóng người ấy. Cô hơi nheo mắt lại, nhìn kĩ. “Có phải anh ấy không nhỉ?” Cô không xác định lắm, nghĩ thầm.
           
          “Ở trong này mà cũng có người ngủ sao?” Du Cẩn bội phục nhìn hắn ta.
           
          Như nghe thấy xung quanh khá ồn ào, phá vỡ sự yên tĩnh lúc trước, hắn ta chậm rãi ngồi dậy. Mái tóc đen khá bù xù, đôi mắt đen tuyền hơi mơ màng ẩn sau cặp kính màu đen. Khuôn mặt cân đối, mũi cao, môi hơi dày. Hắn có vẻ hơi khó chịu vì bị đánh thức. “Mấy người…?”
           
          “Anh hai?” Tiêu Mẫn đã chắc chắn được người đó là anh mình. Cô ngán ngẩm nhìn hắn: “Hóa ra hơn một tháng nay sau giờ học em tìm anh đều không thấy là do anh ngủ ở đây hả?”
           
          “Tiểu Mẫn?” Hắn đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn cô. Bảo sao lúc nãy nghe loáng thoáng giọng nói nhoi nhoi của con nhóc này. “Cũng không hẳn. Anh còn phải xử lí công việc nữa. Vì là đầu năm học nên công việc cả một chồng luôn ấy. Mà em lại không chịu giúp anh nữa”. Vừa nói hắn vừa đi tới vò vò đầu cô. Vò tóc nó vẫn dễ chịu như trước nhỉ?
           
          “Này! Đừng vò đầu em nữa mà!” Tiêu Mẫn cố lấy hai tay đẩy hắn ra nhưng không được.
           
          “Tiểu Mẫn, đây là anh cậu sao?” Phong Hàn Nguyệt tò mò nhìn hắn và Tiêu Mẫn. Phong cách hai người khác xa một trời một vực a~
           
          “Phải rồi nhỉ, tớ còn chưa nói cho hai cậu.” Tiêu Mẫn xoa xoa mái tóc bù xù như tổ quạ của mình. “Đây là Âu Dương Trạch, anh trai cùng cha khác mẹ của tớ. Anh hai, đây là bạn thân của em, Phong Hàn Nguyệt, và đây là học sinh mới chuyển vào lớp em, Du Cẩn.”
           
          “Ồ, thì ra là vậy. Bảo sao hai người lại khác nhau đến thế.” Phong Hàn Nguyệt thầm nghĩ.
           
          “Chào anh ạ.” “Chào anh.” Phong Hàn Nguyệt và Du Cẩn lần lượt chào Âu Dương Trạch. “Ừ. Chào hai em.”
           
          “Cho em hỏi” Phong Hàn Nguyệt hưng phấn nhìn hắn. “Anh là Hội trưởng Hội học sinh, con trai thầy Hiệu trưởng phải không ạ?” “Đúng vậy. Có gì sao?”
           
          Hai mắt cô tỏa sáng, trong giọng nói đầy vẻ khâm phục: “Vậy làm sao anh có thể nghĩ ra các chính sách cho những người khó khăn ạ?”
           
          “Mèo.”
           
          “Sao?”
           
          “Là những con mèo đã nói cho anh biết.”
           
          “Woahh, anh hiểu được tiếng mèo sao? Anh giỏi thật đấy!”
           
          Hắn kinh ngạc nhìn Phong Hàn Nguyệt. Từng dòng kí ức như quay lại. Đã từng, khi hắn nói việc này cho bạn gái cũ của hắn, cô ấy đã kinh ngạc rồi nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Anh hiểu được tiếng mèo sao? Anh giỏi thật đấy!”
           
          “Được rồi, được rồi.” Tiêu Mẫn vội nói, anh trai cô lại nhớ đến chuyện cũ rồi. “Cũng đã sắp vào giờ học, chúng ta lên lớp thôi.”
           
          Du Cẩn nhìn đồng hồ đeo trên tay. “Còn sớm mà? Cậu ấy đang che giấu chuyện gì nhỉ? Thôi mình giúp vậy.” Cậu nói với Phong Hàn Nguyệt: “Đúng đấy, chúng ta còn phải lên lớp sớm để xem học sinh mới nữa.”
           
          “Ừm, mình biết rồi.” Cô tiếc nuối nói. Khả năng này của anh ta có thể sẽ giúp ích rất nhiều trong việc tìm kiếm kẻ thù của cô a~
           
          “Tụi em đi đây, anh đi xử lí công việc đi nhé.” Tiêu Mẫn kéo hai người ra ngoài, không để họ kịp nói gì.
           
          Âu Dương Trạch đứng yên, ngọn gió hiu hắt thổi qua mái tóc. “Hơ? Mình chưa làm gì sao nó lại chạy rồi?” Vẻ mặt hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “À quên mất. Chưa bắt nó đi làm việc giúp mình nữa. Sao dạo này hay quên thế nhỉ?” Hắn vỗ vỗ đầu, đi đến văn phòng của Hội học sinh.
           
           
           
           
           
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9