Chương 2 Làm quen bạn mới “Mọi người, yên tĩnh nào!” Tiếng một cậu con trai vang lên. Đám con trai bất ngờ im lặng hẳn, nhường đường cho một người đi tới.
Cậu ta tóc màu đỏ, thân mình cao ráo, môi cười mỉm, khuôn mặt lai Anh, đôi mắt màu vàng rực rỡ tựa như mắt mèo.
“Lớp trưởng!” Một người trong số đó kêu lên.
“Lớp trưởng?” Cô nghĩ thầm.
“Mọi người hãy tản ra đi, đừng tụ tập ở đây, nhé?” Thượng Quan Hải Đường nghiêng đầu nói nhẹ nhàng, nhưng trong mắt đám con trai kia thì thật đáng sợ. Bọn họ nhanh chóng tản ra, đi làm việc riêng của mình.
“Phong đồng học, cậu không sao chứ?” Thượng Quan Hải Đường đến trước mặt Phong Hàn Nguyệt, hỏi. “Không có gì đâu, cậu đừng lo. Cảm ơn cậu nhiều. Mà cậu tên gì thế?” Cô hỏi.
“Tớ là Thượng Quan Hải Đường, lớp trưởng. Phong đồng học, cho phép tớ gọi cậu là Hàn Nguyệt nhé?” Thượng Quan Hải Đường hỏi “Tớ có thể dẫn cậu đi tham quan trường được không?”
“Ừm, tớ cũng gọi cậu là Hải Đường nhé. Làm phiền cậu rồi.” Nói rồi Phong Hàn Nguyệt và Thượng Quan Hải Đường cùng nhau ra khỏi lớp, mặc cho những tên con trai ganh tị với Thượng Quan Hải Đường vì được đi cùng Phong Hàn Nguyệt.
“Trường chúng ta theo học có lịch sử rất lâu đời. Nó rất rộng lớn, có cả sân khấu và bể bơi nữa. Phía sau trường là kí túc xá nam, kí túc xá nữ và nhà kho. Phía xa căn tin một chút có một tiệm cà phê sách, trong đó có nhiều chỗ ngồi ngoài trời ở những chỗ mát mẻ, có thể đem thức ăn vào đó nữa, với điều kiện là không làm bẩn sách. Đó cũng là một trong các hình thức giải trí trong trường. Trong khuôn viên trường có một nhà kính. Ở đó trồng rất nhiều loài hoa nổi tiếng trên thế giới…” Thượng Quan Hải Đường vừa đi vừa giới thiệu cho Phong Hàn Nguyệt “Và…đây là cây cổ thụ linh thiêng của trường chúng ta”. Thượng Quan Hải Đường đến gần cây cổ thụ, đặt tay lên nó. “Theo như truyền thuyết được kể lại, có rất nhiều cặp đôi yêu nhau đến đây cầu nguyện, và họ đã sống bên nhau trọn đời.”
“Sống bên nhau trọn đời…sao?” Phong Hàn Nguyệt ngẩn nhìn cây cổ thụ cao lớn, tự hỏi.
“Cũng đã trễ rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi. Cùng đi nhé, Hàn-” Thượng Quan Hải Đường nhìn sang Phong Hàn Nguyệt, bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng kinh diễm. Mái tóc cô bay nhẹ theo từng làn gió, mùi thơm thoang thoảng đi vào mũi Thượng Quan Hải Đường. Đôi mắt cô xa xăm nhìn vào cây cổ thụ như nhớ đến rất nhiều chuyện. Cảm nhận được ánh nhìn từ Thượng Quan Hải Đường, cô quay sang nhìn cậu ta. Mắt cô thâm thúy lạ thường, như một vực thẳm sâu không đáy.
Thượng Quan Hải Đường ngơ ngẩn nhìn Phong Hàn Nguyệt, đôi mắt xa xăm ấy như in lại trong tâm trí cậu, không cách nào xóa bỏ.
“Hải Đường? Hải Đường!” Phong Hàn Nguyệt quơ quơ tay trước mặt Thượng Quan Hải Đường. Cậu bừng tỉnh lại. “Sao thế?” Phong Hàn Nguyệt quan tâm hỏi.
“Không có gì. Chúng ta đi ăn thôi.” Thượng Quan Hải Đường mất tự nhiên quay đi chỗ khác, vừa đi vừa nói với Phong Hàn Nguyệt.
“Ừm…được rồi…” Phong Hàn Nguyệt khó hiểu, chân bước nhanh đuổi kịp Thượng Quan Hải Đường.
Đến căn tin, Thượng Quan Hải Đường đã ít nhiều bình tĩnh lại. "Hàn Nguyệt, đây là căn tin trường, mọi phần ăn ở đây chúng ta không cần phải trả tiền nữa, bởi vì để được vào đây học thì cần phải đóng một khoảng học phí khổng lồ, trong đó đã bao gồm tiền ăn, ở". Trong lúc xếp hàng lấy cơm trưa, Thượng Quan Hải Đường giải thích cho Phong Hàn Nguyệt. "Tuy nhiên, cũng có trường hợp ngoại lệ. Một số người là con của những người có thế lực trong trường, họ được miễn phí vào đây. Tất nhiên, họ cũng có tài năng của riêng mình. Nhà trường cũng có một ít điều lệ cho người có hoàn cảnh khó khăn nhưng có trí thông minh hay tài năng vượt bậc. Họ có thể làm những công việc cho trường như đưa thư, chăm sóc cây cảnh, v.v...".
"Tuyệt thật, những điều này đều do thầy Hiệu trưởng ban hành sao?" Cô nói với vẻ thán phục.
"Không phải đâu, đó là do con trai ông ấy nghĩ ra đấy"."Con trai?". "Đúng vậy, đó là Âu Dương Trạch, năm 3, cũng chính là Hội trưởng Hội học sinh".
“Nói về Âu Dương Trạch thì anh ấy khá kì lạ.” “Kì lạ sao?” “Ừm, anh ấy lúc nào cũng trong tình trạng đầu tóc bù xù hết.” “Còn gì nữa?” “Hmm…Anh ta còn thích chơi với mèo, cũng là một con người cuồng hoa. Nghe nói nhà kính ở khuôn viên trường là do anh ta lên kế hoạch xây đấy.”
Hai người đã lấy thức ăn xong, vừa ngồi vào bàn vừa nói.
"Sao hôm nay đông thế nhỉ?" Thượng Quan Hải Đường nhìn xung quanh khó hiểu nói. Từ khi cậu và Phong Hàn Nguyệt vào đây những tên con trai đều phóng ánh mắt lại. Trong những ánh mắt đó rừng rực lửa. "Hình như là nhắm vào mình thì phải". Thượng Quan Hải Đường thầm nghĩ. “Mặc kệ đi. Liếc mãi rồi cũng lé thôi. Chẳng tội tình gì mà phải quan tâm”.
Hai người nhanh chóng ăn xong, ra ngoài đi dạo quanh sân trường. “Hải Đường, chúng ta đến tiệm cà phê sách cậu nói lúc nãy đi?” Cô rất háo hức muốn biết tiệm cà phê sách như thế nào.
“Được thôi.”
Hai người đi đến tiệm cà phê sách. Tiệm ở chỗ khá sáng sủa. Thượng Quan Hải Đường dẫn đầu đi trên cầu thang, cô đi theo sau, nhìn vào trong thông qua tấm kính ngăn cách thấy một căn phòng theo tông màu nâu sẫm, vàng nhạt và một chút đỏ sẫm tạo không khí ấm áp. Phía sau chiếc quầy bàn gỗ là các loại hạt cà phê đắt tiền. Những người phục vụ cả trai lẫn gái đều rất xinh đẹp, mặc bộ phục vụ như thời quý tộc châu Âu. Những chiếc bàn tròn được sắp xếp sao cho có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.
Cả hai chọn chỗ trên tầng 2, ở ngoài ban công. Thượng Quan Hải Đường nói: “Cậu thích uống và đọc sách gì, Hàn Nguyệt?” “Để xem… tớ uống Cappuchino, về sách thì cậu lựa giúp tớ nhé?” “Được, chờ tớ chút, tớ cũng đi lấy cho tớ luôn.”
Nói rồi Thượng Quan Hải Đường đi vào căn phòng bên trong. “Dưới đó có một phòng sách, trên này cũng có. Nói như vậy…hai phòng liên thông nhau sao?” Cô suy đoán. Trong căn phòng lúc nãy cô có thấy một số người đi vào một căn phòng và khi trở ra đều cầm trên tay một hoặc nhiều cuốn sách. Để tiện cho việc lấy sách hơn thì chắc hẳn nhà trường đã bố trí như vậy.
“Xin lỗi vì đã chờ lâu” Thượng Quan Hải Đường trở lại với hai cuốn sách trên tay. "Đây, của cậu". Cậu đưa nột quyển cho cô. “Chút nữa phục vụ sẽ đem cà phê lên”.
"Ừm. Cảm ơn cậu" Cô mỉm cười nhận lấy. "Những ngôi sao rực rỡ?" Cô ngạc nhiên nhìn quyển sách. Cô lật từng tờ ra xem. Trong lúc đó Thượng Quan Hải Đường ngồi bên cạnh cô và đọc sách.
Cô nhìn theo những vì sao lấp lánh trong những bức tranh ở từng trang. "Sao tụi nó nhìn giống cơm thế nhỉ?" Cơm...cơm...Cơm?
"Phải rồi, mình còn một hộp cơm do bác quản gia làm mà, quên mất". Cô vừa nghĩ vừa đặt hộp cơm lên bàn. "Sao thế, Hàn Nguyệt?" Thượng Quan Hải Đường dời mắt nhìn Phong Hàn Nguyệt "Ừ...tớ vẫn còn một hộp cơm mà bác quản gia nhưng quên mất. Giờ làm sao nhỉ? Tớ vẫn chưa hết no".
Cậu mắt nhìn những dòng chữ, sắc mặt tự nhiên nói với Phong Hàn Nguyệt "Ừm...Hàn Nguyệt, tớ cùng ăn với cậu nhé?" "Được chứ, cùng ăn chung cho vui." Cô vui vẻ nói.
Phong Hàn Nguyệt mở nắp hộp, những mùi thơm từ trong hộp thoảng ra như làm người ta chảy nước miếng. "Khéo tay thật! Bác quản gia cậu làm đây sao?" Thượng Quan Hải Đường thán phục nói."Đúng vậy, bác ấy nấu ăn rất giỏi!" Cô nói với vẻ tự hào.
Những thức ăn được bố trí rất hợp lí, tạo cảm giác đánh sâu vào thị giác và khứu giác. Những miếng cà rốt được cắt tỉa kĩ càng, xếp về một bên của hộp cơm. Ở một ngăn khác, có một chút cơm được vo tròn thành hình gấu và một ít rong biển trang trí trên đó.
"Có vẻ như cậu ấy cũng thích cà rốt, tuyệt!" Thượng Quan Hải Đường vui vẻ nghĩ thầm.
"Hàn Nguyệt, cậu đút cho tớ được không? Cuốn sách này hay quá, tớ không tài nào bỏ xuống được." Thượng Quan Hải Đường ra vẻ tự nhiên nói, nhưng loáng thoáng vẫn thấy đôi tai hơi đỏ lên.
“Được thôi” Phong Hàn Nguyệt gật đầu, vừa cầm đũa vừa nói “Nào. Aaa..a!” “Ưm!” Thượng Quan Hải Đường nhai phần cơm do cô đút vào.
“Thế nào? Ngon chứ?” “Ừ, ngon thật đấy!” Cậu cười thầm trong hạnh phúc. Cậu không ngờ rằng mình sẽ vui vẻ chỉ với những điều đơn giản như vậy. “Mình đã động lòng rồi sao?” Thượng Quan Hải Đường yên lặng ngắm nhìn Phong Hàn Nguyệt ăn cơm. Bỗng cậu thấy một hạt cơm dính trên đôi môi hồng của cô, cậu lấy nó xuống và bỏ vào miệng. “Ngọt thật.” Cậu nghĩ thầm.
Phong Hàn Nguyệt khó hiểu nhìn Thượng Quan Hải Đường. “Lúc nãy cậu làm gì thế?” Cô không để ý đến hành động lúc nãy của cậu. “Không có gì, chỉ là có một hạt cơm dính trên môi cậu, tớ chỉ giúp cậu lấy nó xuống thôi.” Cậu nhẹ nhàng trả lời
Nghe vậy cô cúi đầu xuống ăn tiếp. Thỉnh thoảng lại đút cho Thượng Quan Hải Đường ăn. Bầu không khí xung quanh hai người thật nhẹ nhàng, yên bình, làm những người đi ngang qua cứ ngỡ hai người là một đôi.
“Cà phê của quý khách đây ạ. Chúc quý khách ngon miệng.” Người phục vụ đặt hai tách cà phê lên bàn, hơi cúi người rồi đi xuống dưới.
Cô ngồi thẳng lưng, nhẹ nhàng cầm tách cà phê lên, khẽ uống.
“Cậu uống gì thế, Hải Đường?” Đoạn cô quay qua hỏi cậu.
“Khục khục…Cà phê đường”. Cậu đang ngắm cô uống đột nhiên cô quay qua hỏi làm cậu ho sặc sụa.
“Cậu không sao chứ?” Cô lo lắng vỗ vỗ lưng cậu.
“Kh…không có gì đâu, Hàn Nguyệt.” Cậu vừa hết ho cô lại làm vậy khiến tim cậu đập nhanh hơn.
“Đúng rồi, chiều chúng ta có tiết không?” “Không, hôm nay chúng ta chỉ học buổi sáng thôi.” “Ừ, vậy chút nữa cậu dẫn tớ đến kí túc xá nữ nhé?” “Được thôi”.
Cả hai nhanh chóng thưởng thức hương vị cà phê và đi đến kí túc xá nữ. Giữa ánh nắng nhẹ buổi trưa chiều, sân trường giờ chỉ còn một vài người. Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, có một người bước đến, đi ngang qua. Người đó đột nhiên quay lại, nhìn Phong Hàn Nguyệt. “Cô ấy là ai? Sao trông quen quen thế nhỉ?” Người đó tự hỏi thầm.
Cảm thấy có ai đó nhìn mình, Phong Hàn Nguyệt cũng quay lại. Thượng Quan Hải Đường quay lại theo. Cô thấy một chàng trai, khuôn mặt tựa điêu khắc đầy băng sương. Mái tóc đen hơi dài dưới ánh nắng ánh lên màu xanh của biển. Đôi mắt lạnh lùng vừa thân thuộc vừa xa lạ đang nhìn cô. Cô nhẹ gật đầu chào hỏi rồi quay lại nói chuyện với Thượng Quan Hải Đường. Anh ta nhìn cô một lúc rồi lại đi tiếp.
“Trịnh Mặc Thần? Sao anh ta lại ở đây?” Thượng Quan Hải Đường kinh nghi liếc nhìn bóng người anh ta.
-----------
Đến trước cửa kí túc xá nữ một đoạn, hai người dừng lại. “Hôm nay cảm ơn cậu nhé!” Cô nói với Thượng Quan Hải Đường. “Không có gì, tớ cũng rất vui được giúp đỡ cậu. Mai gặp nhé.”. “Ừm, mai gặp lại, tạm biệt cậu.” Nói rồi cô đi vào trong, quay lại vẫy tay chào cậu. Cậu ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Phong Hàn Nguyệt đang dần nhỏ lại. Một lúc sau cậu quay về kí túc xá nam.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2016 22:26:43 bởi naki02 >