Thanh Xuân Này Ta Làm Gì?_ Gato Huỳnh.
tychy1986 03.08.2016 15:54:43 (permalink)
Thanh xuân này ta làm gì? – Ăn chè bắp.
Câu chuyện không to tát lắm, chỉ là A Chu không thích người khác đem mình ra làm trò đùa, dù rằng người đó có thân với nàng như vàng với ngọc đi nữa thì có những ranh giới  chính A Chu tự vạch rõ mà không hề cho đối phương biết. Cho nên A Chu cũng không thể kêu ca người đó sai, mình đúng, cứ thế mà chạy xe ào ào đi tìm chỗ trốn.
Thực ra không phải nàng đi trốn, mà là đi công việc của một người khác nữa.
Trong lòng khó chịu lại tăng gấp đôi. Nhưng lỡ nhận rồi, nên không ngại ngần chạy gần chục cây để gặp một cô nàng A Chu chỉ nghe qua điện thoại là đã có phần cảm mến rồi.
Ừ thì xe vừa tới nơi nàng mới ngã ngửa ra mình  đứng trước một nhà sách, nơi mà A Chu cảm thấy không thoải mái lắm. Cô bạn kia ngồi ở một góc đợi. Đúng là giọng nói đáng mến thì gương mặt cũng khiến người khác cảm ngay.
Bỏ qua phần chào hỏi, ngoại giao, cô nàng bắt tay vào làm việc của mình, phiên dịch. A Chu cứ thế mà ngồi. Nỗi chán chường tăng gấp ba.
-Buồn không? Lấy sách đọc đi cho đỡ buồn bạn. – Cô nàng lên tiếng.
-À không, mình không thích đọc sách. Cứ kệ mình đi. Mình chỉ thích ngồi yên một chỗ – A Chu cười gượng.
Cô nàng đành quay lại công việc của mình để A Chu với những quanh quẩn lạc trong những mớ suy nghĩ hỗn loạn.
“Mình ở đây làm gì nhỉ? Thiệt ra là mình đang làm cái quái gì ở đây?  Ngồi?  Không. Suy nghĩ? À, mình nghĩ. Mà nghĩ gì? Mình nghĩ là mình đang làm cái quái gì ở đây ấy mà”.
Đứng bật dậy, A Chu khiến người bạn bên cạnh cũng giật mình.
-Mình đi kiếm sách đọc đây.- A Chu biến nhanh.
Không nhìn, không chọn, A Chu đi thẳng đến quầy sách ngay sau lưng. “Vốn dĩ mình ghét đọc sách. Mấy cái loại như làm thế nào thành công, đắc nhân tâm, 100 bước để thành người hoàn hảo…Chà, cứ nhìn vào nó là lại thấy mình vô dụng. Còn mấy cái như tiểu thuyết, ngôn tình thì chỉ đọc được đoạn lời tựa là đã lăn quay ra ngủ. Vậy thì đọc cái gì giờ?”.
-Vẫn Còn Kịp! – A Chu khẽ đọc tựa sách.
Cuốn sách với gương mặt một MC nước ngoài mà cô biết qua vài chương trình tạp kỹ cũng thú vị ra phết. Nhưng mà MC A Chu thích mãi mãi vẫn là bác Yoo JeaSuk hen.
Ngay sau khi cầm quyển sách trên tay, tất nhiên A Chu sẽ lật ra trang cuối cùng để đọc, đó là thói quen của nàng.
“Thanh xuân rốt cuộc là gì?”
 À, đúng vậy, thanh xuân của A Chu rốt cuộc là gì. Tính đến giờ cô cũng đã sống nửa đời người rồi. 30 tuổi, vẫn không nhà, không nghề nghiệp ổn định, không tiền, không người yêu. Vậy thì cuối cùng thanh xuân có ý nghĩa gì với nàng?
“Thanh xuân là cảm giác bất cứ điều gì cũng vẫn kịp. Một khi nắm tuổi thanh xuân trong tay, bạn sẽ cảm thấy còn nhiều thời gian, nhiều tinh lực để “tiêu xài”. Chỉ cần đừng dễ dàng từ bỏ những việc mình muốn làm, người mình muốn gặp, ước mơ mình muốn thực hiện… vậy thì tất cả vẫn còn kịp.”
Thì ra thanh xuân của người ta là vậy. Cố gắng đuổi bắt bất kì giấc mơ nào mình có.
A Chu rinh ngay về  chỗ ngồi, giơ sách khoe.
– Tớ thích chú này. Chú này là MC giỏi và nói chuyện rất hay. Nói chung là rất thơ.
Cô bạn ngừng việc mình làm, gật đầu đồng tình với A Chu rồi quay lại làm tiếp.
A Chu mới mở trang đầu, bỏ qua. Trang giới thiệu. Bỏ qua. Rồi ngừng lại.
“Thanh xuân là thua thì thua. Thanh xuân chính là trải nghiệm những điều bạn chưa từng tiếp xúc nhưng vẫn tiến về phía trước.
Thanh xuân chính là, dù đích đến ở nơi rất gần nhưng bạn vẫn phải chạy. Thanh xuân là mỗi khi ngước nhìn bầu trời đêm, bạn vẫn nhớ giấc mơ của mình.
Bạn nhất định có ước mơ. Chỉ cần bạn kiên trì, việc thực hiện ước mơ vĩnh viễn vẫn còn kịp.”
A Chu chạy xe bang bang, chợt nhận ra không biết bằng cách nào mình đã ở trên đường, cũng không biết mình đang làm gì ở đây?
Nàng vẫn chưa tìm được câu trả lời của mình, dù cố đọc hết quyển sách trong thời gian cho phép. Lướt qua những điều mình không thích và dừng lại ở những điều mình quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn chẳng tìm thấy câu trả lời cho mình. Vậy mà còn tích trử thêm hàng chục câu hỏi trong đầu.
Thanh xuân này ta làm gì?
Bất lực, chán nản, thất vọng mọi thứ trào về rất nhanh trong đầu A Chu. Đó là cảm giác của nàng lúc này, cảm giác khi nhắc về cái tuổi thanh xuân thứ gì cũng trải qua của mình nhưng trong tâm trạng hoàn toàn bế tắc. Thanh xuân cứ thế trôi đi, cũng nhẹ như nàng lướt trên đường vậy. Cứ thế một ngày trôi qua, một năm trôi qua, nhiều năm trôi qua.
Thanh xuân của A Chu cứ thế trôi qua.
A Chu muốn ngừng lại, ngừng mình lại, ngừng thời gian lại. Nhưng ngừng vì cái gì bây giờ? Hãy cho nàng một lý do.
– À, mình thèm ăn chè đậu xanh.
A Chu tạt nhanh qua con đường ẩm thực, băng qua chợ. Một chị đẩy xe chè đi ngược lại với nàng.
Đúng là muốn gì được nấy.
Nhưng A Chu không thể ngừng lại. Chị chè  đứng ngay giữa ngã ba đường, sau chị có đến hàng dài xe ô tô đang chờ qua. Và sau nàng cũng hàng chục xe máy bóp còi inh ỏi. “Bây giờ mà ngừng lại thì có mà ăn chửi ngay”. Thế là nàng và chị chè trượt qua nhau trong tiếc nuối.
– Không sao, chạy lên trên một tí vẫn có một chị chè.
Nàng yên tâm rằng mình vẫn còn cơ hội với chè đậu xanh. Đến rồi. Chị ấy ngay bên kia đường. Bật xi nhan. Xe ào ào chạy lên. Nàng qua được nửa đường, chỉ cần vượt lên khỏi xe ô tô chết tiệt đang quay đầu kia. Một hàng dài xe chờ hắn.
-Tên khốn. Quay đầu ngay ngã tư sao?
Cứ thế những chữ xấu xa cứ tuột ra khỏi miệng nàng. Bíp, bíp, bíp. Tiếng xe sau bấm còi đòi đi.
“Sao người ta cứ phải hối hả thế nhỉ?”
A Chu đành rẽ về nhà luôn. Giữa dòng người hối hả ấy, nàng chả thể đi ngược lại bọn họ vì cái ham muốn của mình được.
Rệu rã lên giường, A Chu chỉ muốn được nằm im. Nhưng bên trong “chè đậu xanh” vẫn luôn vẫy gọi.
“Chỉ vì người khác mà mình không làm được điều mình thích, ăn món ăn mình muốn ? Sao cứ phải vì người khác, sao không vì mình, nuông chiều bản thân mình một tí. Cuộc sống mà, đâu ai đưa chè cho mình ăn. Muốn ăn mình cũng phải tự đi mua lấy. Vậy tại sao phải vì những người kia mà mình chả ngừng lại để ăn món mình muốn”
Bật dậy, A Chu đi thẳng ra ngoài cửa, tiến thẳng về phía chị chè.
Có lẽ ông trời cũng biết lòng A Chu nổi sóng nên ông cũng nổi gió. Mưa rớt hạt. Kệ. Chè đậu xanh là quan trọng. Mưa gió bên ngoài bây giờ chả thấm vào đâu với tiếng gào thét trong lòng nàng.
-Cho em bịch chè đậu xanh.
-Hết rồi em. Còn chè bắp em ăn không. Ăn giùm chị đi.
A Chu nhìn quanh, hy vọng là vẫn còn gánh chè rong nào khác. Không có. Chỉ có dòng người hối hả cố chạy tránh cơn mưa đang chuẩn bị trút xuống.
-Cho em bịch chè bắp.
Bịch chè bắp tung tấy trong gió. A Chu đi thật nhanh về nhà. Vừa bước được vào nhà thì mưa ào ào trút xuống. Gió bạt thổi ngã nghiêng hàng cây trước nhà.
Đập đá. Bỏ bịch chè bắp vào trong ly. Ngồi yên trên phòng.
Thì ra thanh xuân là vậy.
Không thể ngừng lại vì bất cứ lý do gì. Dù có cố ngừng cũng chả thể vì dòng thời gian cứ trôi.
Thì ra thanh xuân là vậy.
Một khi có cơ hội thì cứ nắm lấy. Đừng ngần ngại đi ngược lại dòng chảy cuộc đời. Đôi lúc cứ vì mình một chút, tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình. Nếu không thì là bỏ lỡ mọi thứ tốt đẹp.
Thì ra thanh xuân là vậy.
Dù mình có thích chè đậu xanh đến mấy một khi cuộc đời thảy vào mặt mình bịch chè bắp , mình cũng chỉ có thể hoặc gào thét bỏ đi, hoặc nhẹ nhàng chấp nhận nó.
Thì ra thanh xuân là vậy.
Một khi nhìn thấy những giông gió bên ngoài mới hiểu được con người thật may mắn, có thể sống sót giữa thiên nhiên khắc nghiệt này. Mưa gió trong lòng cũng như mưa gió bên ngoài kia, ào ào kéo đến, rồi cũng ào ào qua đi.
Thì ra thanh xuân là vậy.
Nhâm nhi ly chè bắp. Thảnh thơi đi. Chấp nhận nó. Chè bắp không thể là chè đậu xanh. Chè bắp là chè bắp, không thể thay thế mùi vị cho bất kì loại chè nào. Nhưng mà chè bắp ăn cũng ngon mà.
Nếu hỏi tôi ” Thanh Xuân này làm gì?” Thì tôi sẽ bảo “Ăn chè bắp đi”.



   Gato Huỳnh 18.07.2016
Các bạn có thể đọc thêm tác phẩm Gato trên trang: https://gatohuynh.wordpress.com/
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2016 14:34:30 bởi tychy1986 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9