Mùa hạ vàng Truyện ngắn Lưu Lan Phương Các cô gái ai cũng thích mùa thu, mùa của những chiếc là rơi, mùa của trái tim vẫy gọi. Nhưng nàng lại yêu mùa hạ. Mùa hạ với những cơn mưa rào chợt đến chợt đi. Mùa phượng thắp lửa yêu thương, mùa của những chú ve hát gọi bạn tình. Mùa của nồng nàn nắng hạ.
Sáng mùa hạ nào nàng cũng dậy thật sớm. Nàng không thể ngủ khi bình minh đã ửng hồng. Tiếng chim ríu rít trên cây hoa ngọc lan trước cửa nhà đến thưởng thức mùi hoa dìu dịu. Nàng vươn vai hít hà mùi ngọc lan nhè nhẹ. Nàng đứng ở ban công cho hương ngọc lan ướp lên tóc, lên khuôn mặt nõn nà thánh thiện với cái mũi thanh tú. Nàng ngắm nhìn bầu trời nhìn những đám mây trắng lang thang đuổi nhau vô tận. Nhìn những đám mây trôi nàng nghĩ: ước gì ta được tự do bay lượn như những đám mây kia. Nàng mỉm cười, một nụ cười mơ hồ đọng lại trên khuôn mặt khả ái. Gió sớm lành lạnh, bỗng một cánh ngọc lan rơi rồi từ từ bay xuống đất, nỗi buồn nhè nhẹ vào hạ sớm tĩnh lặng.
Nhà nàng ở thành phố nhưng nơi nàng ở lại là một góc yên tĩnh không xa đường quốc lộ. Trước cửa nhà là công viên nhỏ với nhiều cây bóng mát. Chỉ cách công viên mi ni là đường phố lại tấp nập nhộn nhịp. May sao giữa chốn đô thị này lại có một nơi để sáng sáng nàng thả hồn với những đám mây trôi và nghe mùi ngọc lan thơm ngát.
Trở vào trong nhà, những ngón tay thon mềm mại bật máy tính lên:
-Anh ơi, trời đẹp quá! Ước gì được cùng anh dạo dưới công viên nghe chim hót ướp hương ngọc lan ngan ngát thì thích biết bao.
Viết xong không chờ trả lời nàng lại nhìn vào những đám mây vô định lang thang. Đã bao lâu nay nàng coi anh là người tâm tình để nàng thả hồn vào những ao ước thầm kín. Chỉ cần anh là cái bồ để nàng trút những tâm sự, những vui buồn, anh là ảo nhưng với nàng đó chính là thế giới thực, một sự thực mong manh để nàng gửi hồn vào đấy.
- Em có muốn đi chơi không? Anh đến đưa em đi
Người đó trả lời. Nàng đọc câu đó. Một nụ cười mơ hồ lại hiện lên trên khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Nàng nhắm mắt lại, hai bàn tay úp vào mặt. Một triền đê thoai thoải với những bãi cỏ xanh mướt mịn màng. Nắng dát vàng lên thảm cỏ. Nàng bỏ giày cao gót cầm trên tay rồi kêu to:
- Đố anh bắt được em
Nói rồi nàng cắm cổ chạy ra phía mép nước. Vừa chạy nàng vừa cười thách thức, tiếng cười trong vắt như tiếng nhạc làm không gian lanh canh vẫy gọi. Chàng đuổi theo sau. Chưa đến mép nước thì nàng bị chàng bắt được. Chàng ôm chặt lấy nàng. Cả hai lăn ra thảm cỏ. Người chàng đè lên trên người nàng. Bốn mắt họ gặp nhau. Đầu chàng cúi thấp. Nàng nhắm mắt lại, môi hé mở đợi chờ.
-Mẹ!
Nàng bừng tỉnh, tắt vội máy tính. Con gái nàng đã dậy. Nàng bước tới ôm con, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào mặt vào cổ con làm con bé buồn co dúm người lại và cười khanh khách. Nàng bế con dậy, đưa con vào vệ sinh rồi cho nó ăn sáng. Con bé mới bốn tuổi nhưng có khuôn mặt tựa thiên thần và đáng yêu vô cùng. Chồng nàng đã quần áo gọn gàng chuẩn bị đi làm, chìa tay đón con gái từ nàng.
-Tiện đường anh đưa con đi học luôn. Dạo này xe cộ đông lắm, em đi đường phải cẩn thận đừng vừa đi vừa nghĩ lung tung kẻo tai nạn thì chết.
Nghe chồng nhắc, mặt nàng đỏ lên. Nàng có tật ngồi trên xe vừa đi vừa nghĩ. Khi thì một câu thơ bật lên trong đầu. Khi thì một thoáng mơ màng ở tận đâu đâu nên đi xe nàng rất hay bị va quyệt. May mà nàng đi chậm nên chưa lần nào bị sự cố gì lớn.
Ở cơ quan ai cũng nói nàng sướng, nhân viên văn phòng, công việc nhẹ nhàng, đồng lương ổn định, có một người chồng kiếm ra tiền. Nàng chỉ cười, nụ cười bí ẩn hàm chứa điều không thể chia sẻ.
Hôm nào nàng cũng chờ chồng về mới nấu ăn. Nàng dúi con vào tay chồng:
-Hai bố con bật hoạt hình lên xem nhé, em nấu cơm.
Một lúc sau tiếng mỡ sôi xèo xèo, mùi hành phi bốc lên thơm nức. Chồng nàng đến bên.
-Ngon quá, anh có giúp được cái gì không?
-Anh dắt con vào bàn ngồi đi để em dọn cơm.
Chồng nàng ấn nàng ngồi xuống ghế nơi bàn ăn rồi gọi con.
-Em ngồi đi, để anh dọn cơm.
Một nỗi xúc động rưng rưng trào lên trong lòng. Ôi! Cái tổ ấm nho nhỏ này của nàng yên bình quá. Mọi cái xô bồ, chụp giật, mọi toan tính, âm mưu đã bị chặn đứng bên ngoài hàng rào của ngôi nhà này. Ở đây nàng có thể nghỉ ngơi sau một ngày làm việc căng thẳng. Nàng cứ nghĩ rằng cái pháo đài nhỏ bé này sẽ giữ cho cuộc đời nàng được bình yên.
Đêm khuya, khi chồng con đã đi ngủ cả, nàng lại mở cửa ra đứng ở ban công quen thuộc của mình. Đêm sâu thăm thẳm. Những tiếng côn trùng rỉ ra làm cho đêm càng trở nên sâu hơn. Ánh trăng lọt qua tán cây ngọc lan đổ những khoảng vàng lốm đốm trên mặt đất. Ngoài kia, tiếng một con chim đi ăn đêm vỗ cánh. Cái yên tĩnh như muốn lặng chìm mọi vật nhưng lại khuấy lên những sao động trong hồn.
Đêm nay! Chính đêm nay của bảy năm về trước, nhưng đêm ấy không yên tĩnh như thế này, hoặc là nó cũng yên tĩnh như thế này mà nàng không nhận ra vì nàng còn đang co rúm người lại, sợ hãi, hồi hộp. Nàng đang đón đợi một sự thay đổi lớn lao trong cuộc đời mình. Nàng sẽ trở thành một người đàn bà mà trong lòng không có lấy một chút gì của một tình cảm dâng hiến bay bổng. Nàng chỉ thấy sợ hãi và hồi hộp. Nàng không có tình yêu!
Cuộc hôn nhân của nàng là do cha mẹ sắp đặt. Cho đến tận bây giờ, nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại chấp nhận sự sắp đặt ấy. Mẹ nàng bảo:
- Nó là trưởng phòng kinh doanh của một công ty phát đạt. Lại là người tốt tính, hiền lành, khỏe mạnh. Con thì yếu ớt hậu đậu. Lấy nó con sẽ có hạnh phúc và bình yên.
Mẹ ơi! Mẹ chỉ đúng có một nửa. Đúng là con có sự bình yên. Nhưng còn hạnh phúc? Con cũng không biết nữa. Nàng quay lại nhìn vào chiếc giường. Chồng con nàng đang ngủ say. Con bé ôm chặt lấy cổ bố, tin cẩn áp mặt mình vào lồng ngực vạm vỡ của anh. Đôi môi hồng tươi của nó rớt ra một dòng nước dãi trong suốt loang ướt cả một khoảng nhỏ trên ngực áo. Lồng ngực vạm vỡ đó nàng đã nép vào suốt bảy năm nay. Nó như một bức tường thành vững trãi che chắn cho nàng trước những bão tố của cuộc đời. Nhưng! Anh ơi! Sao anh lại có thể quên được đêm nay?
Nàng cảm thấy ngậm ngùi cho cuộc đời mình. Thủa còn là sinh viên, nàng cũng đã trải qua một hai mối tình. Không hiểu là có nên gọi đó là mối tình không? Bởi vì nó mới chỉ là một sự thinh thích mơ hồ. Mới chỉ là nắm tay nhau mà cả hai đều cảm thấy như bị điện giật. Nhưng tất cả những mối tình kiểu ấy đều nhanh chóng bị bố mẹ nàng dập tắt vì nhà họ xa quá. Mà bố mẹ không đời nào đồng ý cho nàng lấy chồng xa. Và cho đến tận bây giờ, ba mươi lăm tuổi rồi nàng vẫn chưa hề biết cái cảm giác của một làn môi khao khát, đợi chờ.
Đêm đầu hạ còn hơi lạnh. Cái lạnh nâng cái khát khao bay lên cùng với trăng sao. Cuộc đời nàng có đầy đủ mọi thứ, chỉ duy nhất một thứ mà nàng không có đó là tình yêu, mà theo như những quyển sách nàng đã đọc, thì cuộc đời có thể không có mọi thứ nhưng không thể không có tình yêu.
Nàng giãy giụa, cố gắng chống lại những khao khát ấy. Cái tổ ấm của nàng ấm cúng quá. Con gái của nàng đáng yêu quá. Chồng nàng đáng kính trọng quá, Nàng không thể phá bỏ tất cả những cái ấy để chạy theo một cái rất hư vô. Những bức tường rào nhà nàng tưởng rằng vững trãi có thể ngăn chặn mọi sự xâm nhập nhưng không phải. Có một thứ vô hình đã lọt qua những bức tường rào. Nàng mở máy tính. Người vô hình vẫn còn ở trên mạng.
- Giờ này mà em vẫn còn thức à? Đi ngủ đi không mai lại ốm.
- Anh à! Em thấy cô đơn —Trời ơi! Nàng thấy cô đơn vào đúng cái đêm kỉ niệm ngày cưới của mình — Hôm nay là ngày cưới lần thứ bảy của em đấy nhưng chồng em quên mất
Lặng đi rất lâu mới thấy câu trả lời hiện lên
- Anh thương em quá!
Người nàng rung lên khi đọc câu đó. Bàn tay nàng giơ lên, những ngón tay nhỏ nhắn cong lại. Hình như nàng định gõ một câu gì đó trên bàn phím nhưng không hiểu vì sao bàn tay lại dừng lại. Nàng tắt máy.
Lên giường nằm nhưng nàng nghĩ mông lung. Sao nàng yếu đuối thế nhỉ. Cứ mạnh dạn hẹn gặp người đó một lần. Chỉ vì tò mò hay vì muốn chia sẻ nỗi buồn với người thật chứ không phải cái máy tính vô tri vô giác. Dù sao cũng chỉ có người ấy mới làm dịu lại sự cô đơn của nàng. Bao lâu nay nàng đã mong chờ, khát khao người ấy bước từ ảo ra thật. Nhờ có người ấy mà nàng thấy cuộc đời đỡ cô quạnh, cũng chỉ có người ấy nàng mới chia sẻ được bao điều thầm kín. Gặp hay không gặp đây. Nàng tặc lưỡi, gặp một lần rồi để mãi chia xa chứ cứ thế này thì buồn lắm. Nàng mải suy nghĩ mệt quá thiếp đi trên gối với những giọt buồn còn đọng nơi mí mắt.
-Mai em có thể gặp anh không?
-Sao lại không, nhưng em suy nghĩ kỹ chưa vì anh sợ gặp nhau rồi chúng ta khó có thể rời xa.
-Chỉ gặp nhau một lần duy nhất, không nói gì cũng được nhưng cho em được ngồi tựa vai anh để thấy sự ấm áp.
-Vậy em muốn gặp ở đâu?
-Quán cà phê Nhạc Trịnh, một quán đông khách nhất thành phố. Ở đó cũng có cây ngọc lan rất to.
-Ừ, anh biết em thích hoa ngọc lan.
-9 giờ ở tầng 2, nhưng làm thế nào em nhận ra anh.
-À, anh sơ vin quần đen với áo màu xanh nhạt. Anh sẽ mang cho em cuốn sách anh vừa xuất bản.
Nàng đến chỗ hẹn rất sớm, chọn một chỗ có thể quan sát được tất cả khách đến và gọi một đen phin. Nàng đăm chiêu nghe từng giọt cà phê rơi. Không gian tĩnh lặng, mùi ngọc lan thoang thoảng làm nàng có cảm giác dễ chịu. Hôm nay là chủ nhật nên khách đến quán muộn hơn ngày thường. Nhà anh cách quán cà phê hơn 100 km, chắc giờ này anh đang đi trên đường. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nhấc nhẹ cái phin, nàng từ tốn lật ngửa nắp đậy đặt cái phin đã cạn xuống bàn. Không vội vàng, nàng đưa ly cà phê ngang mũi hít một hơi dài. Mùi thơm xộc vào mũi khiến nàng ngây ngất, cái mùi thơm ma mị này thường quyến rũ nàng mỗi khi nàng buồn. Đưa cái ly ra xa ngắm ngía cái màu đen sóng sánh làm người uống không thể quên. Lúc này nàng mới ghé cặp môi mọng như cánh hồng nhấp nhấp. Đắng, đắng quá, mặt nàng nhăn lại. Hôm nay nàng quên không bỏ đường, nàng nuốt ngụm cà phê xong mới biết cà phê không đường khi nuốt rồi còn đọng lại vị ngọt nơi cuối lưỡi.
Một người khách bước vào, không phải người ấy.
Một đôi nữa lại đến, một người đàn ông nữa nhưng cũng không phải…
Kia rồi, đúng là anh. Trên tay anh cầm cuốn tiểu thuyết mới xuất bản và cành ngọc lan với những bông hoa trắng như ngọc. Nàng gần như chết sững không đứng lên nổi khi thấy anh. Một người đàn ông tầm thước gần năm mươi tuổi, khuôn mặt vuông vức với vầng trán thông minh, đặc biệt anh có đôi mắt rất sáng và hiền. Anh tự tin chọn chỗ ngồi và lia mắt một lượt khắp căn phòng. Mắt anh dừng lại một chút ở chỗ nàng rồi gọi một ly nâu.
Tim nàng đập thình thịch, nàng đưa ly cà phê uống một ngụm lớn. Không gian tĩnh lặng đến ngộp thở ở ngay giữa chỗ đông người; thời gian như ngừng lại, nàng nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch lấn át hết tất cả ...Hồi hộp và lo lắng...tự nhiên nàng có cảm giác: Cái khát khao hăng hái được gặp người ấy đêm qua hình như đang vơi dần. Nàng nhận ra rằng: khi con người ở trong tĩnh lặng một mình trong một tâm trạng nào đó, làm cho người ta có thể hèn nhát, và cũng có thể trở nên liều lĩnh - Mình đã liều lĩnh rồi chăng?... Nàng bấn loạn. Không ! Không thể gặp vì nếu gặp anh nàng biết mình sẽ là người phá nát mọi thứ đang có…Ngắm ngía anh chừng vài giây , toàn thân nàng như khựng lại ...ngồi không vững nữa . Bàn tay phải vịn vào cái mép bàn mỏng mảnh nhưng cũng đủ để cho nàng lấy lại cái cảm giác vững vàng hơn...thôi đành cứ để anh ngủ yên trong cái góc khuất của mình như một hòn than hồng sưởi ấm cho nàng mỗi khi trong lòng có tuyết phủ băng tan...chứ không thể !...không thể...và nàng ...tim nàng đập....Nàng lấy hết can đảm nhìn về phía anh lần nữa và uống hết ly cà phê. Mở bóp đặt tiền dưới cái ly và lặng lẽ ra về. Nàng không về nhà ngay mà lên chùa. Châm một nén hương, nàng đứng im lặng ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn lên tượng Phật uy nghi mà lòng rối bời. Đức Phật ! Liệu người có đủ sức mạnh đánh bật anh ấy ra khỏi lòng con ?
Một tiếng chuông chùa âm vang. Tiếng chuông tư lự, lan toả khiến lòng nàng bình yên trở lại.
-Nam mô a di đà phật, con biết ơn người.
Có tiếng chuông điện thoại. Nàng cầm máy, cuộc gọi của người ấy. Nàng hoảng hốt tắt máy. Tim đập gấp gáp. Anh ấy vẫn chưa bị tiếng chuông chùa đánh bật ra khỏi trái tim nàng. .
…………………..
Lại một mùa hạ nữa trôi qua.
Cây ngọc lan vẫn toả hương ngào ngạt.
Nàng vẫn giữ thói quen đứng ở ban công mỗi sáng ngắm mây bay.
Bỗng nhiên một cơn gió làm rơi chiếc lá vàng. Soi gương nàng thấy mái tóc mình hình như có sợi bạc./.