Chuyện tình buồn
Tặng V.L.
Người tôi tê liệt dần, thế là hồn lìa khỏi xác. Giờ đây tôi đã là ma rồi. Một con ma hốc hác, sao chép y nguyên cái thể xác vàng vọt trước khi chết. Ngoài kia, trận gió vẫn cuồn cuộn, tàn độc và già nua. Tôi lẻ loi bước giữa không gian tối sẫm, đặc quánh chết chóc. Tôi tồn tại trong một thế giới khác rồi, nhưng nỗi buồn vẫn đọng lại trong từng thớ của suy nghĩ. Tôi phải đi tìm người đã làm cho tôi ra nông nỗi này. Tôi lướt qua những bụi gai, khinh bỉ lũ cú vọ quắc mắt nhìn mình. Trận gió là một bà lão già nua, đùa giỡn với mái tóc xác xơ của tôi. Bà có giọng nói khàn đặc, rùng rợn. Bà bĩu môi, giễu tôi là “con ma nữ gớm ghiếc!”. Tôi lăn lộn trong trận gió tàn độc ấy. Bà lấy của tôi những sợi tóc. Trời ơi, đó là những sợi tóc bạc mệnh, phải chết yểu giống như tôi. Tôi mang theo chúng như mang theo vốn liếng của người con gái, nhưng đã bị cướp lấy trắng trợn. Ngày ấy, tóc xanh rì như lứa tuổi đôi mươi. Bao kẻ ước ao cài vào tóc tôi một nụ hoa trắng. Tôi có một lời thề rằng, nếu nụ hoa của chàng trai nào nở, tôi sẽ yêu chàng trai đó mãi mãi. Tôi chờ đợi một người đàn ông có nụ cười đẹp như màu thiên thanh. Khi nào người đàn ông ấy xuất hiện, tôi sẽ cho anh ấy cài nụ hoa trắng lên tóc tôi. Tôi sẽ nâng niu nụ hoa ấy, chờ giây phút nó chớm nở, cũng như tình yêu giữa chúng tôi. Tôi lần lượt gặp gỡ nhiều người đàn ông. Người đầu tiên có một nụ cười vàng hoe, như ánh nắng mùa đông. Tôi đã chết mê anh ta. Nhưng anh ta sinh ra không dành cho tôi. Cái màu nắng vàng ấy cứ thiêu đốt trái tim tôi. Tôi không thể sống gần anh được. Tôi đành phải từ bỏ. Người thứ hai là một người có tính tình trầm lặng, từa tựa như màu nâu của đất. Anh hớp hồn tôi bằng một nụ cười lạnh lùng. Tưởng chừng như đã say trong men tình nhưng tôi phải bừng tỉnh. Người thiếu nữ lúc say cần được yên giấc trong vòng tay ấm áp. Nền đất nâu lạnh của anh hờ hững đến lạ. Tôi dự cảm một hạnh phúc không an toàn và đúng như vậy, anh bỏ tôi đi. Chỉ còn nỗi buồn màu xám tro vương lại trên mái tóc tôi. Tôi chải tóc dưới nhành dương liễu, chải suốt một mùa thu vàng vọt. Cuối cùng, tôi cũng gặp được người đàn ông có nụ cười màu thiên thanh. Nụ cười của anh khỏe mạnh, bờ vai của anh vững chắc. Tôi ao ước được ngả vào, được anh cài lên tóc nụ hoa màu trắng. Nhưng tóc tôi không còn dài mượt, đen óng như xưa. Mùa thu buồn đã làm cho mái tóc trở nên già nua. Anh nhìn tôi, một cái nhìn trìu mến, vừa yêu nhưng cũng vừa ngại. Tôi và anh ly biệt. Tất cả đều tan biến, chỉ có nụ cười của anh là đọng lại trong đáy mắt tôi. Tôi yêu anh mà không biết tên, hỡi chàng trai thiên thanh, đời chỉ có một. Thân thể tôi mềm oặt theo tháng ngày. Tôi chết vì tương tư, thân thể vàng vọt như mùa thu năm nào. Tôi chết, thành ma không chồng. Đêm tăm tối miên man là một người đàn ông hung tợn. Ông không chỉ đường cho tôi. Ông giữ chặt chiếc áo nhàu nhĩ của tôi, bắt tôi trở thành vợ của ông. Không! Tôi chỉ mới đôi mươi, tuổi tôi xanh như nhành dương liễu. Tôi không thể làm vợ một người đàn ông già nua! Tôi căm ghét màu đen chết chóc của ông. Tôi ao ước bước ra ánh sáng, lang thang trong ánh nắng tinh thôi. Tôi sẽ khoe mái tóc của tôi trước mặt chàng trai có nụ cười tỏa sắc thiên thanh. Nhưng tôi chết rồi. Mái tóc của tôi không chịu tái sinh. Nó của phải chịu khổ sở, vương nỗi nhớ nhung giống như tôi vậy. Tôi nhớ người đàn ông có bờ vai vững chắc ấy. Tôi khao khát được gặp anh, phải làm sao đây? Một linh hồn của gã đàn ông có khuôn mặt bủng beo nhẹ nhàng đến bên tôi. Gã nói, gã từng là một cây si của tôi, một cây si từ úa tàn vì tôi. Tôi bối rối biết bao khi gã từ tốn nói, gã đã đi bên cạnh cuộc đời tôi bấy lâu. Gã thở khò khè, chiến đấu với màn đêm quánh đặc, nhất quyết giữ chân tôi lại. Lũ dơi và cú vọ hò hét cổ vũ. Tôi rưng rưng, quỳ xin đêm tối hãy buông tha cho chúng tôi. Đêm tối buông tha cho chúng tôi đi, nhưng phun những dòng mực đen ngòm làm vật cản. Linh hồn bủng beo mệt mỏi vì đường dài. Gã gục xuống và thất hứa với tôi, sẽ đưa tôi đến gặp chàng trai có nụ cười đẹp. Gã tan biến dần, còn tôi vẫn phải đơn độc tiếp tục chặng hành trình. Tôi phải tự thôi thúc mình phải nhanh chóng đi tìm người yêu. Cõi người tối tăm, không một bóng đèn. Tôi nhớ. Tôi đi. Tôi tìm. Tôi lại cuồng yêu. Một chấm sáng nhởn nhơ trước mặt tôi. Tôi vươn người đến cái chấm sáng đó. Người tôi yêu đang cặm cụi bên ánh đèn héo hắt qua song cửa. Căn phòng ọp ẹp quá, quạnh quẽ quá. Tôi đến gần anh, cảm nhận hơi ấm từ anh. Anh vừa dừng bút, ngả lưng xuống sàn nhà, đôi mắt thẫn thờ. Tôi lén hôn trán anh. Nụ cười màu thiên thanh đã biến mất trên miệng anh. Tôi đọc trang nhật ký bỏ ngỏ của anh. Chao ôi, anh đặt một búp hoa trắng cạnh cuốn nhật ký. Chữ anh ngay ngắn. Anh viết: “Tôi ao ước được cài chiếc hoa trắng tinh này lên mái tóc của người con gái năm ấy. Người con gái có mái tóc đẹp nhưng đôi mắt buồn. Nhưng tôi chỉ có thể đứng từ xa ngắm nàng mà không làm được. Nàng ở đâu? Giữa đôi ta chỉ còn lại những sợi nhớ hàn gắn…”. Dòng lệ tuôn trào, tôi nhìn anh không ngủ suốt đêm. Thuở ấy, tóc mai sợi vắn, sợi dài. Lấy nhau không đặng, thương hoài ngàn năm. HẾT
- Lý Minh Kỳ -
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: