Hè về xôn xao nỗi nhớ.

Tác giả Bài
Lưu Lan Phương
  • Số bài : 11
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.08.2016
  • Nơi: Bắc Ninh
Hè về xôn xao nỗi nhớ. - 29.08.2016 23:15:25
Hè về, xôn xao nỗi nhớ 
Mặt trời đỏ rực, nắng nồng nàn trải vàng không gian, ve kêu ra rả. Một mùa hè nữa lại về, cây phượng già giữa sân trường rắc lửa yêu thương, xôn xao nỗi nhớ !
Tôi trở về trường cũ sau bao ngày nhung nhớ. Nơi đây lưu giữ tuổi thơ tôi, giữ lại trong tôi con đường đất đỏ ngoằn ngoèo, có hàng xà cừ mát rượi quanh năm xòe bóng mát đưa tôi đến trường. Theo dòng chảy của thời gian, thầy giáo, cô giáo dạy chúng tôi đều đã rời bục giảng, lũ học trò đều đã tung cánh bay đi, đọng lại trong tâm khảm khung trời nhớ thương ngập tràn kỉ niệm, khắc mãi  trong tim một tiếng tri ân tình nghĩa thầy trò…Nhà thầy Lượng vẫn ở cổng trường, vẫn dáng người bé nhỏ, vầng trán rộng, mái tóc trắng như cước rung rinh, bồng bềnh trong làn gió nhè nhẹ bay.  Đôi mắt ẩn sâu trong cặp kính trắng chăm chú đọc từng trang sách trên tay. Thầy là người ham đọc sách, thầy thường nói với chúng tôi mỗi cuốn sách là một người thầy vĩ đại, một người bạn tốt, sách là nguồn của cải quý báu của thế giới và là di sản xứng đáng của các thế hệ và quốc gia, học từ sách là có thể học suốt đời …Tôi học ở thầy niềm đam mê sách và đọc sách như cơm ăn, nước uống hằng ngày.
 
Tôi nhẹ nhàng cất tiếng chào thầy, thầy ngẩng đầu lên, bỏ cặp kính ra lau  rồi lại đeo vào trìu mến nhìn tôi. Nghe tôi kể chuyện xưa thầy à lên một tiếng, đôi mắt tinh anh ngày nào giờ hơi trũng sâu ánh lên niềm vui gặp lại trò cũ. Tôi xúc động khi thầy nhắc đúng tên tôi. Thầy trò cùng ôn lại những giờ học xưa. Tôi cùng thầy đi dạo sân trường để tìm lại kỷ niệm xanh vương thời áo trắng, sân trường ngập nắng, có ai đó ngày xưa nhặt cánh hoa phượng, ép trang lưu bút đã nhòa tháng năm. Bóng ai với tà áo trắng giữa sân trường để lòng tôi miên man nỗi nhớ. Bạn bè, sách vở, cô thầy, nay về thèm phút sum vầy ngày xưa. Nhớ sao buổi học đầu tiên, lòng bao xao xuyến sống lại quá khứ những ngày qua; Ríu rít tiếng chim ca, râm ran tiếng ve sầu, lời ếch nhái hát vang mỗi cơn mưa mùa hạ, bàn tay đơm nụ xòe hoa trong mỗi trò chơi. Dưới gốc cây xà cừ hàng ngàn  mắt lá xanh biếc ngó nghiêng, bỗng lích chích chim sâu sà xuống hòa một bản tình ca bất hủ. Cánh diều bay, hòn bi, cái đáo, con cù quay – quay cả vào giấc mơ, để bây giờ tiếng ve thành nỗi nhớ. Bến sông xưa với những chiều hè nóng bỏng, cả bọn rủ nhau đi tắm tiếng nói cười rộn rã cả khúc sông.
Trường bây giờ khang trang hơn trước, lời thầy giảng vẫn văng vẳng đâu đây: cái cò đi đón cơn mưa, tối tăm mù mịt ai đưa cò về; cò về với quán cùng quê…cánh đồng phía trước cầu vồng phía sau. Nắng vàng mơn man trên trang sách, những con ong cần cù làm mật nuôi đời, mồ hôi thấm đẫm từng hạt thóc, củ khoai. Ai tính được công cha mẹ nuôi ta khôn lớn. Ai tính được công thầy khó nhọc đưa ta vào với nét chữ trang đời. Tôi chợt nghe sóng vỗ ngoài bến sông oàm oặp với nhịp thời gian xa ngái, thầy như người lái đò, cần mẫn vượt qua không gian, vượt lên gian khó, bão giông  trao truyền tri thức, bồi đắp tâm hồn, dựng xây cuộc sống.
Hạ về, tiếng chim ngân vang vọng một miền kí ức. Ngày họp lớp gặp nhau tay bắt mặt mừng, ai thành đạt, ai một đời lam lũ…chẳng phân biệt hèn sang đều mắt lệ rưng rưng. Tất cả về đây nhớ về một thời mộng mơ, tri ân các bậc “chèo đò” cao quý đã dạy ta làm người tử tế, sống có ích cho gia đình và xã hội. Những mái tóc trắng như cước của thầy, cô bên những mái tóc lốm đốm hoa râm của học trò… Gác lại những bộn bề của cuộc sống, thầy và trò lại trở về với những hoài niệm xa xưa, với niềm tin và kỳ vọng ở ngày mai tươi sáng !
Trên dải đất hình chữ S thân thương của đất mẹ, dẫu biết rằng cuộc sống của thầy, cô còn gian nan vất vả, thiếu thốn, nhưng trái tim người thầy giáo vẫn cần mẫn thổi hồn vào các con chữ, trao truyền tri thức, bồi đắp hoài bão, khát vọng, làm bừng sáng lên tâm hồn Việt Nam, trí tuệ Việt Nam 
Lưu Lan Phương
 
 
      
 
 
Lưu Lan Phương