Muôn kiếp đàn bà

Tác giả Bài
lyminhky
  • Số bài : 13
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.01.2016
  • Nơi: TP.HCM
Muôn kiếp đàn bà - 08.09.2016 18:52:31
         Tôi ngoái cổ lại nhìn màn bụi mù xám ngắt. Kẻ đưa đường, áo trắng, đã cho tôi hay, tôi đã đến bỉ ngạn. Vậy là, tôi chết thật rồi, không còn là chiêm bao nữa.

Tôi nằm trong lòng mẹ Âu Cơ. Mẹ trách tôi mù quáng, đau nhói ruột dạ hộ tôi. Tôi hỏi Mẹ:

“Mẹ ơi, thuở ấy, cảm giác của Mẹ khi phải chia xa Cha là gì?”.

Mẹ nhìn tôi âu yếm và kể tôi nghe cuộc tình thơ mộng của Mẹ và cái kết thúc buồn. Hỡi ôi, tôi đã dại dột khi hỏi câu hỏi này. Nằm trong lòng Mẹ, cựa quậy, bình yên đến lạ, tôi đã quên đi sự đau đớn ấy, nhưng lời tâm tình của Mẹ lại khơi lên niềm đau.

Chuyện tình của tôi cũng có một kết thúc buồn lẫn đau thương. Tôi đã phải chấm dứt những khổ sở ấy bằng cái chết. Nhưng nào ngờ tôi vẫn còn vương vấn mối tình ấy dù đã sang một cõi khác.

Vài linh hồn nữa, chắc cũng chết trong đuối sức như tôi, được chiếc bóng trắng dẫn đường đến nơi đầu thai. Họ lướt qua tôi và để lại hơi lạnh, xoáy sâu vào ruột gan tôi.

Mẹ Âu Cơ vuốt mái tóc dài của tôi. Mẹ đẩy tôi về phía những linh hồn đang sụt sùi ấy. Họ sắp đầu thai, sao phải khóc?

Tôi giã biệt Mẹ, đi theo họ. Đến gần, trong màn sương mờ ảo dần hiện ra khuôn mặt hốc hác của một cô gái. Tôi không biết mở lời ra sao vì trông cô ấy đáng thương quá!

Tôi thoáng thấy cô ấy khóc. Tôi cũng khóc, khóc một cách dễ dàng. Tự dưng, tôi nhớ anh. Tôi nhớ những ngày anh và tôi bên nhau trên cánh đồng, trên dòng phù sa. Tôi nhìn đôi tay chai sạn của mình, của một cô gái chèo đò, mồ côi.

Những giọt nước mắt của tôi cũng trở thành những hạt pha lê lấp lánh. Người tôi nhẹ bỗng. Thế là tôi bay theo cô gái có khuôn mặt hốc hác kia. Tôi ngưng khóc và dè dặt:

“Tại sao cô chết?”

“Tôi chết trong lúc chuyển dạ”, cô gái đáp, thều thào, “tôi gào trong đau khổ nhưng chồng tôi đã say bí tỉ”.

Phải rồi, cô ấy bồng theo một hài nhi bọc trong tấm khăn trắng. Đứa bé đang ngủ say, nó sắp sửa được hóa kiếp cùng mẹ nó.

Tôi sực nhớ đến cuộc đời mình trước khi chạm cửa tử. Tôi cũng đang thai nghén giọt máu của người tôi yêu. Anh lấy trăng, lấy bể ra thề thốt. Và tôi đã tin vào lời thề ấy. Tôi đắm say vì đôi bàn tay cháy bỏng của anh. Làn da anh mát rượi, đôi môi anh chạm đến đâu là bừng tỉnh đến đấy.

Ngợp thở rồi lại tọng đầy. Điên rồi lại tỉnh. Khóc rồi lại vui. Bên nhau dưới gốc tre cuối làng. Xa xa là tiếng chó đớp đêm sương. Mơ cũng như thực.

Ngày ngày, tôi, lúc cập bến cũng như rời bến, đều trông đợi anh để báo anh cái tin, tôi đã mang giọt máu của anh. Thế rồi, anh cũng biết, mẹ anh cũng hay. Nhưng anh yêu tôi chưa đủ lớn. Anh chưa dám thoát khỏi vòng vây của chữ hiếu để đến với chữ tình. Anh bơi giữa dòng sông chữ hiếu. Bơi mải miết và anh chấp nhận chết chìm.

Mẹ anh là người đàn bà độc ác. Mẹ anh chửi bới tôi là “con điếm”, chửi cả giọt máu họ Nguyễn đang thoi thóp trong tôi là “đồ quái thai”. Tôi đã bật khóc vì mặc cảm mồ côi, nghèo bần.

Tôi chết đuối vì không đủ sức ngồi vững trên chuyến đò, qua dòng sông mênh mang choán ngợp. Tôi cũng đuối như anh, muốn buông xuôi để mặc số phận. Cuộc đời đã muốn xô thì mình phải chấp nhận ngã. Có người đứng dậy được sau cú ngã đó, có người lại không. Tôi và anh đều chịu chết dí.

Tôi chưa muốn đầu thai vội vì ân oán chưa trả xong.

Đêm buông xuống, lạnh và đậm đặc mùi người sống. Tôi đứng cạnh song cửa. Mùi của người sống bị đẩy lùi. Tôi nhìn anh từ xa. Anh vừa chợp mắt sau cơn điên cuồng xác thịt. Người vợ mới của anh hãy còn bứt rứt. Cô ta cứ kéo tay anh nhào nặn. Nhưng anh đã mệt lừ.

Tôi bỗng nhớ lại cái giây phút máu tràn ra từ chốn sâu thẳm, đỏ lòm. Tôi nhẹ dạ và anh cuồng nhiệt. Rồi dòng giống “quái thai” của anh chạy rần rật trong cơ thể tôi, sảng khoái, len lỏi theo từng huyết mạnh. Từ đó, nỗi đau khôn nguôi đến với tôi.

Tôi nôn thốc nôn tháo, một bào thai nhầy nhụa tựa màu khói. Nó là linh hồn đáng thương khao khát được sống, được có cha có mẹ. Tôi thả làn khói xám xịt ấy vào song cửa. Nó tan dần rồi làm cho vợ anh mềm oặt người, mê dại.

Gió lạnh cuốn tôi đi. Tôi nhẹ lướt trong mịt mùng…

Tôi lại nằm trong lòng Mẹ Âu Cơ. Mẹ trách tôi độc ác. Nhưng thời xưa, Mẹ đâu phải chịu khổ sở như tôi?

Tôi vẫn chưa thể đầu thai. Tôi chờ ngày đứa con của tôi được sinh ra đời. Đó là một đêm trăng khuyết, tôi nhìn qua song cửa, chờ đợi. Người đàn bà ấy gào thét, mồ hôi nhễ nhại. Âm khí và dương khí quằn quại, nhào lộn khắp căn phòng.

Con tôi được sinh ra. Nó lành lặn. Nó không phải là “quái thai”. Tôi đến bên người đàn bà kia. Cô ta mệt lả. Tôi tìm lối đi vào giấc mộng của cô. Lối đi không quanh co nhưng chật chội, tối tăm. Bóng hình của Hiếu chập chờn hiện sau lưng tôi, trước mặt tôi. Tã hữu, đầy rẫy những cảnh tượng ái ân của Hiếu và vợ anh. Hiếu lãnh cảm trong cuộc vui của vợ. Anh không nâng niu vùng thanh xuân của vợ. Tôi biết, anh không yêu vợ.

Cô ấy ngồi trong một góc tối.

***​

- Tôi chết rồi nhưng linh hồn chưa chết. Tình yêu vẫn còn sống nên tôi có dịp được nói chuyện với cô. Tôi chưa thể hóa kiếp vì còn nợ người trần. Chút mạo muội, xin cô vui lòng lượng thứ.

- Cô là ai?

- Một thân phận lang thang từ lúc lọt lòng, không thân sinh, không một mảnh đất. Nhưng rêu phong không thể bám cả một đời. Tôi đã cựa mình, lăn ra khỏi tăm tối. Cũng một ngày tình yêu nở vội. Tôi buông mình trên dòng tình, mặc trôi. Tôi yêu Hiếu không hề có toan tính, vì yêu nên sẵn sàng trao thân. Lúc dưới rặng tre, lúc trên ghe buổi tối, anh say tình trên mảnh đất thịt da.
Nhưng đời tôi phải chịu khổ ải, được tạo ra bởi hai người đàn bà. Một là cô, hai là mẹ anh ấy. Tôi đau dạ, chìm dưới đáy sông.

- Cô là Thoa, cô gái chèo đò bến đục? Tôi có biết cuộc tình giữa hai người. Nhưng Hiếu yêu tôi nên ngoan ngoãn quay về bên tôi. Tôi là Sang, con gái của Hương Cả, được đi học bên tận trời Tây. Liếc sơ qua đủ biết tôi là dòng trâm anh thế phiệt, còn cô chỉ là hạng bách trôi sông.

- Dẫu sao tôi cũng chết rồi. Nhưng mừng thay con tôi vẫn còn sống. Nó ngọ nguậy trong chiếc bào thai, cô đã mang giúp tôi mười tháng. Sự đời nay trắng, mai đen! Cô chiếm xác anh nhưng không giữ được hồn anh. Đứa con này sẽ làm anh sống lại, những tháng ngày anh còn ở bên tôi. Còn cô sẽ phải chịu hắt hủi, sớm muộn gì cũng phải theo tôi.

- Hãy cút đi, về cái nơi tăm tối. Đừng hòng giày xéo tinh thần tao! Con tao lớn lên rồi khỏe mạnh, sẽ kế tục một sự nghiệp lớn lao. Còn mày chỉ là phường ong bướm, đã qua rồi, Hiếu quên mày ngay thôi!

- Vậy hãy chờ lấy! Kiếp này tôi sống không trọn, trong cuộc tình, trong tình mẫu tử thiêng liêng. Dẫu sao cũng có luân hồi, tôi sẽ được trọn vẹn ở một kiếp khác!

***​

Tôi rũ bỏ được bụi trần và đặt chân sang bỉ ngạn. Tôi không hồi tưởng lại cuộc đời mình vừa trải qua vì chợt nhìn thấu được hành trình của mình từ bao kiếp trước; từng là một Thị Mầu lẳng lơ, sau đó bị phạt, hóa kiếp làm con tằm phun tơ mấy đời.

Tôi tái sinh qua bao kiếp thấp bé, khổ nạn. Đến khi vươn mình trở lại làm người thì phải chịu cảnh vắn số. Cái kiếp của Thị Mầu là sướng nhất! Tràn trề những lúc được người đàn ông bù đắp những thiếu sót của Thượng đế. Tôi duỗi dài trong cơn sóng miên man, tê liệt.

Tôi nhìn lại thân phận của cô Sang, lúc nào cũng tràn trề còn Hiếu cứ mặc sức bỏ bê. Xuân xanh chưa hết, nhưng tôi phải chết. Trong trận ốm thập tử nhất sinh, tôi la liệt, Hiếu vẫn thản nhiên ôm ấp đứa bé. Nó là con tôi hay con của ma quỷ? Tôi đứt ruột sinh ra nó, lẽ nào lại là con của Thoa? Đứa bé đoạt lấy cha nó như muốn nhận bù đắp thay cho Thoa?

Tôi theo sau những linh hồn đang oán than, nức nở. Thế rồi, tôi được tái sinh, trong một gia đình thôn quê. Tàn dư của một kiếp phú quý đọng lại trong tôi. Nơi tăm tối trong tiềm thức, tôi vẫn là cô Sang. Tôi khiếp sợ cuộc sống chân lấm tay bùn. Nhờ vậy, tôi đến với con chữ, nhai ngấu nghiến.

Tôi từ bỏ đồng ruộng như từ bỏ miền đất hủi. Nhưng kiếp ấy, tôi vẫn chỉ là một con hủi. Tôi sống với người chồng lãnh đạm. Tôi chiếm được thân xác anh, nhưng không chiếm được tâm hồn anh. Những vùng thanh xuân trên cơ thể tôi héo úa theo thời gian, có khác gì hủi lây lan?

Cô Thoa của kiếp trước cũng được tái sinh trong một thân phận quyền quý. Cô Thoa chiếm được trái tim của chồng tôi trước khi tôi trở thành vợ anh. Tôi quỳ mọp dưới chân cô Thoa, cầu xin cô hãy trả trái tim của anh lại cho tôi. Nhưng cô vẫn dịu dàng:

“Em yêu anh Hậu. Và em sẽ giữ mãi tình yêu ấy. Em chỉ là đóa lài bên vệ đường, lặng lẽ tỏa hương. Em không hề phá vỡ hạnh phúc gia đình chị.”

Tôi biết vì sao Thoa không về bên Hậu; cô ấy sợ “làm dâu”; cô ấy kiếp này được mang dòng máu trâm anh thế phiệt. Thoa tựa đầu vào vai Hậu và truyền cho anh những lời mê hoặc: “Em sẽ không thành hôn với anh. Em sợ làm dâu. Em sợ mẹ chồng. Em sẽ đi cạnh cuộc đời anh như một người bạn.”. Thoa là chiếc hòm an toàn để Hậu đặt trái tim vào!

Hậu cũng cần một gia đình, cần một cỗ máy đẻ. Và tôi là cỗ máy bằng xương thịt. Tôi cung phụng chồng, cung phụng gia đình nhà chồng. Tôi cố gắng chinh phục Hậu, dâng hiến cái vực thẳm căng đầy. Tôi sinh cho anh hai đứa con. Chúng nó quấn quít lấy tôi. Tạ ơn trời, tôi vẫn có niềm tin để sống, để giam chân anh.

Giờ đây tôi đã nhớ lại lời nguyền của Thoa kiếp trước. Tôi đi hết bao cuộc nhân sinh nhưng vẫn chỉ là con hủi trong mắt người; một con hủi từng tự vỗ ngực vì tưởng là mình chiến thắng. Nhưng tôi chết trong thất bại, ê chề.

Tôi soi mình xuống dòng Thiên Thủy. Dòng nước của cõi âm nuốt chửng gương mặt tái ngắt của tôi. Tôi lâng lâng rồi mụ mị, những ký ức của số kiếp cũ sắp bị tan biến rồi. Tôi rờn rợn trầm mình xuống dòng nước, chờ đợi, thêm một lần nữa được tái sinh.
Hết
- Lý Minh Kỳ -
- Lý Minh Kỳ -